Chương 408: Võ Tôn làm cu ly

“Tiền bối tha mạng.” 

Nàng vội vã cúi người, từ tư thế cao cao tại thượng, nháy mắt biến thành thấp kém tột cùng. 

“Hừ!”

Lại thêm một tiếng hừ tức giận khiến tâm linh nàng bị ảnh hưởng, một ngụm máu tươi lập tức phun ra. 

Nhưng nàng vẫn cúi đầu như cũ, không dám động đậy. 

“Từ khi nào mà một tên Thất Mệnh Võ Đế nhỏ bé lại dám giương oai ở thành Bình Giang vậy?” Lão Triệu trầm giọng dạy dỗ, bàn tay vung lên, một chưởng đánh thẳng vào ngực Bạch Lãnh Hi.

Bạch Lãnh Hi bay ngược ra ngoài, sau đó lại vội vã đứng lên, cúi đầu không dám động đậy. 

Quả thật sức ép do tám vị Thập Mệnh Võ Đế tạo thành quá lớn. 

Có thể nói, chỉ cần bọn họ bước chân ra ngoài, e rằng toàn bộ Tiên Giang đại lục đều phải run rẩy.

Dù Bạch Lãnh Hi nàng có kiêu căng ngạo mạn, thân phận có lớn hơn nữa, trước mặt mấy lão già này, nàng cũng không dám thở mạnh. 

Chỉ là nàng không thể nào hiểu được tại sao tám vị Thập Mệnh Võ Đế sao lại tụ tập ở đây? 

“Tự mình nói, nên xử lý ngươi như thế nào đây.” 

Lão Tiền lạnh lùng nói. 

“Mong các vị tiền bối lượng thứ, là vãn bối có mắt không tròng, xin hãy tha cho vãn bối một mạng.” Bạch Lãnh Hi cúi đầu nói.

 “Bọn ta lượng thứ ư?” 

“Hừ…” 

Lão Triệu cười giễu một tiếng, trầm giọng nói: “Ngươi đắc tội chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngươi dám giương oai trước của võ quán của tiên sinh, vậy thì chuyện này không thể nào lượng thứ được.” 

“Tiên sinh?”

“Võ quán?” 

Bạch Lãnh Hi biến sắc. 

Nàng lập tức hiểu được, người mà bọn họ nói tới chính là Dịch Phong. 

Thế nhưng. 

Hắn không phải là một người phàm sao? 

Không không không. 

Nàng liều mạng lắc đầu. 

Nếu như tám vị Thập Mệnh Võ Đế đều cung kính gọi tiên sinh với Dịch Phong, nếu nàng còn xem Dịch Phong chỉ là một người phàm, vậy thì nàng quá ngu ngốc rồi. 

Nàng bừng tỉnh hiểu ra. 

Căn bản Dịch Phong không phải người phàm, là do nàng thiển cận, không nhìn thấu mà thôi. 

“Vậy hắn, hắn rốt cuộc là ai?”

Nàng cắn chặt hàm răng, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Còn loại canh này, là do hắn đích thân nấu ư?” 

“Hừ, trong thiên hạ này, ngoại trừ tiên sinh, ai có thể làm ra được loại canh như này chứ?” 

Lão Chu quát lên: “Về phần hắn rốt cuộc là ai, một tên Thất Mệnh Võ Đế nhỏ bé như ngươi có tư cách để hỏi sao?”

Bạch Lãnh Hi há to miệng. 

Cúi đầu muốn nói rồi lại thôi. 

Đến Thất Mệnh Võ Đế mà cũng không có tư cách biết được thân phận, chẳng lẽ, là tiên sao? 

Nhưng mà con đường thành tiên đã đứt, lấy đâu ra tiên nhân chứ… 

Trong lúc nhất thời, thực lực và tu vi Dịch Phong đã trở thành một bí ẩn trong lòng nàng. 

“Ấy.” 

“Chung tiểu công tử!” 

Lúc này, tám lão già mặt lạnh lùng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Chung Thanh đang đi đến với điệu bộ nịnh nọt. 

Cảnh tượng này.

Đủ khiến Bạch Lãnh Hi mở rộng tầm mắt. 

Nếu như nói thực lực Dịch Phong lớn mạnh, tám lão già này cung kính với hắn thì không nói làm gì, nhưng vì sao cũng đối đãi Chung Thanh giống như thế vậy?

Phải biết là thời gian trước nàng sớm chiều ở chung với Chung Thanh hai ba tháng gì đó, tình cảnh của Chung Thanh như thế nào nàng đều biết rõ. 

Rõ ràng là một tên người phàm không có tu vi. 

Mà chính Chung Thanh cũng từng nói như vậy. 

Vậy thì liệu tám vị Thập Mệnh Võ Đế có cần thiết phải ra vẻ nịnh nọt tên người phàm như vậy không?

Chẳng lẽ vì Chung Thanh là đồ đệ của Dịch Phong? 

Chuyện này không thể nào! 

Ngạo khí của Võ Đế đâu rồi? 

Trong lúc nàng vẫn còn nghi hoặc, Chung Thanh đã đi tới. 

Về phần Bạch Lãnh Hi, Chung Thanh xem như không thấy. 

Hắn chẳng thích nữ nhân này chút nào, luôn giả vờ là một người tu luyện cao cao tại thượng, lại thêm sự việc vừa rồi, Chung Thanh quyết định phải phân định rõ ràng với nữ nhân này.

“Mấy vị lão bá, ta ngứa tay rồi, cùng ta luyện công đi!” Chung Thanh nói với tám lão già kia. 

“Ai da Chung tiểu công tử, ngươi lại ngứa tay sao, ngươi không chê mấy lão nhân gia bọn ta vô dụng, vậy thì bọn ta cùng ngươi luyện một chút!” Mấy lão già trăm miệng một lời cười nói. 

Đúng lúc đường phố không có ai, Chung Thanh lập tức triển khai tư thế với tám lão già kia. 

Còn về Bạch Lãnh Hi ở bên cạnh, bọn họ không thèm để mắt đến. 

“Quy tắc cũ, tám người các ngươi cùng đánh ta, để ta nâng cao khả năng ứng phó.” Chung Thanh cười nói, đồng thời nhặt một que gỗ trên bậc thềm trước cửa võ quán. 

“Được được được, quy tắc cũ.” 

Tám lão già đều ăn ý gật đầu, có đòn gánh thì giơ đòn gánh lên, có tẩu thuốc thì cầm tẩu thuốc trong tay lên. 

“Tới đi!” 

Chung Thanh cúi người, vẫy vẫy tay với tám lão già. 

“Được!” 

Tám lão già cùng liếc nhau, binh khí trong tay hơi động, bốn phương tám hướng bao vây Chung Thanh. 

Vốn dĩ Bạch Lãnh Hi không biết những người kia đang làm gì, nhìn thấy cảnh này, mặt đột nhiên biến sắc, không thể tin nổi.

Tuy nàng là người ngoài cuộc, nhưng tu vi cũng đã là Thất Mệnh Võ Đế, nháy mắt nhìn ra được khi tám lão già này động thủ, tuy rằng tám lão già công kích hỗn loạn, không có kết cấu gì, nhưng lại có nhiều bí ẩn. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương