Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 407 Tấm sắt dày nhất

Chương 407: Tấm sắt dày nhất

Không nói đến vừa rồi đã có ba người có Thần thể, bây giờ cộng tất cả lại thì có đến mười một người có Thần thể.

Là mười một người có Thần thể đó.

Trời ơi. 

Nàng có một ảo giác mạnh mẽ rằng, thế giới này không giống như thế giới ban đầu nữa, bởi vì những gì đang xảy ra trước mắt thật sự không còn chân thật nữa. 

Thế nhưng. 

Thần Phượng thể không ngừng sợ hãi khiến nàng hiểu rõ được. 

Tất cả những thứ này đều là thật. 

“Canh!”

“Là canh có vấn đề.”

Trong nháy mắt, nàng đã nhận ra được, canh ngưu tiên kia có vấn đề.

Bởi vì trước khi ăn món canh đó, nàng không hề cảm nhận được gì ở trên người những lão già này.

Nhưng khi Thần Phượng thể xuất hiện nỗi sợ hãi, đều là sau khi bọn họ ăn canh xong. 

Nói cách khác. 

Canh ngưu tiên kia có thể cải tạo thể chất của những người này thành Thần thể thượng cổ trong một khoảng thời gian ngắn. 

Nghĩ đến việc này, nàng không nhịn được mà kích động. 

Nàng nhất định phải nhìn một chút, rốt cuộc là loại canh gì mà lại có khả năng tạo ra hàng loạt thần thể. 

Rốt cuộc là kẻ nào làm ra được món canh này! 

Là tên người phàm Dịch Phong kia ư? 

Nàng thật sự không dám tin. 

Cho nên nàng nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. 

Thế là, nàng bước nhanh về phía sạp thịt bò. 

“Các ngươi dừng tay.” 

Nhìn những lão già người phàm này như hổ đói ăn canh, mà không hề biết rằng món canh đó là thứ gì, khí tức của Bạch Lãnh Hi lộ ra, trực tiếp hướng về phía bọn họ. 

Mà theo nàng thấy. 

Biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với mấy tên người phàm chính là lộ khí tức ra. 

Cũng tiết kiệm miệng lưỡi. 

Nhưng mà. 

Điều nàng không ngờ được là, đối mặt với khí tức của nàng, thậm chí mấy lão già này còn chẳng thèm liếc nàng lấy một cái. 

“Canh này ăn ngon thật đó.” 

“Đúng vậy, cả đời ta chưa bao giờ được uống qua loại canh nào ngon như vậy.”

“Tiên sinh thật là đại nghĩa, ngày mai ta phải tặng hắn hai miếng đậu phụ mới được.”

“Vậy thì giúp ta cầm hai tảng xương sườn này với.” 

Trong lúc ăn canh, mấy lão già câu được câu không mà tán gẫu với nhau. 

Nhưng điều này. 

Lại làm mặt của Bạch Lãnh Hi phủ đầy sương lạnh. 

Là khí tức của người tu luyện không có hiệu quả, hay là những lão già phàm nhân này bị mù? 

Nghĩ đến đây, khí tức trên người nàng lại được phóng ra, đồng thời trường kiếm trong tay nàng cũng rời vỏ.

“Keng.”

Trường kiếm thẳng tắp cắm xuống chân mấy lão già vang lên tiếng kêu lanh lảnh.

Lông mày mấy lão già đang nói chuyện phiếm cuối cùng cũng nhíu lại một cái. 

Đưa mắt nhìn qua. 

“Tiểu cô nương, có chuyện sao?”

Lão Trịnh bán rau không nhịn được mà hỏi. 

“Ta muốn lấy nồi canh này.”

Bạch Lãnh Hi mặt không đổi sắc nói. 

Nói xong thì vươn tay ra muốn lấy nồi canh đi. 

“Ài, tiểu cô nương, canh của mấy lão già bọn ta đang ăn mà ngươi cũng muốn cướp, không biết kính già yêu trẻ là gì sao!” Thấy thế, lão Chu bán thuốc gõ cái tẩu dài trong tay, cau mày dạy dỗ. 

Sắc mặt Bạch Lãnh Hi lạnh đi. 

Một đám người phàm bảo thủ. 

Thế nhưng nàng cũng lười chấp nhặt với đám người phàm này, thế là lấy một đống vàng bạc trong nhẫn trữ vật ra, đặt trên bàn. 

“Có thể chưa?” 

Nói xong, nàng lại muốn cầm nồi đi. 

Nhưng lão Triệu lại lấy tay đóng nắp nồi, thong thả nói: “Nha đầu, mấy lão già bọn ta đều gần đất xa trời, bọn ta đều không cần vàng bạc tài bảo gì đó đâu, ngươi đi đi, đừng làm phiền mấy lão già bọn ta sinh hoạt tuổi già.”

Nhưng mà. 

Động tác này làm Bạch Lãnh Hi trực tiếp nổi giận. 

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, mấy lão già người phàm này, đến thể diện cũng không thèm. 

Nàng đường đường là một cường giả Võ Đế, thế là đã nể mặt lắm rồi.

“Xem ra, các ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Trường kiếm trong tay nàng vung lên, linh khí toàn thân lộ ra toàn bộ, sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng nói: “Nồi canh này hôm nay, các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta sẽ mang nó đi.”

Nhưng mà. 

Nàng không hề ngờ được rằng, đối mặt với khí tức bạo phát của nàng, mấy lão già này không những không sợ, ngược lại còn cùng nhau đứng thẳng lên. 

Ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm về phía nàng. 

“Từ lúc nào mà một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa cũng dám diễu võ giương oai ở trước mặt mấy lão già này vậy?”

Lão Chu hừ một tiếng, trên người tám lão già đó, đồng thời phóng ra một luồng khí tức làm nàng cảm thấy run rẩy.

Bạch Lãnh Hi biến sắc. 

Con ngươi trừng lớn. 

Bởi vì tám luồng khí tức này, luồng nào luồng nấy đều khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng, luồng nào luồng nấy đều khiến linh hồn nàng cảm thấy run rẩy. 

“Bịch bịch!”

Bước chân của nàng bị luồng khí tức này áp chế liên tục, buộc phải lui về phía sau, trong nháy mắt, một ngụm máu tươi lập tức phun ra. 

Thập Mệnh. 

Là Thập Mệnh Võ Đế. 

Tám vị Thập Mệnh Võ Đế. 

Trong lòng nàng run sợ, nháy mắt đã nhìn thấu được tu vi của tám lão già này.

Bạch Lãnh Hi nàng. 

Vậy mà lại dám giương oai trước mặt tám vị Thập Mệnh Võ Đế, quả thật nàng phải xui xẻo đến mức nào mới đá phải một tấm sắt dày đến như vậy! 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương