Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 409 Võ Tôn làm cu ly (2)

Chương 409: Võ Tôn làm cu ly (2)

Đầu tiên là phối hợp. 

Tám người công kích, trọn vẹn cắt đứt tất cả đường lui của Chung Thanh, tám người tám hướng, hoàn toàn bao phủ tất cả hướng đi.

Mặt khác còn có cả khả năng uy hiếp. 

Nhìn bề ngoài bọn họ công kích giống như bao người phàm, không có chút sức mạnh nào, thực tế bên trong mỗi đòn công kích, đều ẩn chứa rất nhiều sức mạnh đại đạo.

Công kích của sức mạnh đại đạo còn khủng bố hơn công kích của cường giả gấp vạn lần. 

Vừa nghĩ đến điều này. 

Bạch Lãnh Hi hoang mang. 

Công kích như vậy, làm sao mà Chung Thanh có khả năng đỡ được? 

Hắn chỉ là một tên người phàm không có tu vi cả! 

Tám vị Thập Mệnh Võ Đế phối hợp công kích, đại đạo giáng xuống, đừng nói một người phàm, cho dù là bất kì người nào trong Tiên Giang đại lục, chỉ sợ trong nháy mắt đều bị giết chết. 

Trong nháy mắt nàng vẫn chưa thể hiểu nổi thì Chung Thanh ở giữa đột nhiên hét lên. 

“Phách, khảm, trảm.”

“Phách, khảm, trảm.” 

“Hây dô.” 

Gậy gỗ trong tay cũng đồng thời nâng lên. 

Giọng của Chung Thanh vừa dứt, Bạch Lãnh Hi mở to mắt, miệng không nhịn được thốt lên. 

“Phá…” 

“Vậy mà phá được?” 

Trong lúc nhất thời, nàng cảm giác bản thân mình không thở nổi, hệt như cổ họng bị mắc xương cá. 

Bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy, Chung Thanh vung gậy gỗ, nháy mắt đã phá giải công kích của tám người, đồng thời còn đánh tan đòn công kích mang theo sức mạnh đại đạo của tám người kia.

Hít! 

Nàng hít ngược một ngụm khí lạnh. 

Cảm giác thế giới không còn chân thật, hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của nàng. 

Bởi vì sự việc vừa xảy ra kia hệt như việc nhìn thấy một hài nhi vừa ra đời dùng một bàn tay nhỏ san bằng cả một ngọn núi lớn. 

“Chà chà Chung tiểu công tử, bọn ta lại thua rồi.” 

Mấy lão già tỏ vẻ xấu hổ rồi nói. 

“Các lão bá khách sáo quá, nhưng mà…” 

Nói đến đây, Chung Thanh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà lần sau mấy vị lão bá phải nỗ lực hơn đó, tuy rằng lần này các ngươi công kích cao minh hơn lần trước, nhưng mà vẫn dễ phá quá.”

“Ài ài, được, bọn ta sẽ cố gắng, bọn ta nhất định cố hết sức.”

Tám lão già chẳng những không tức giận, ngược lại còn bày ra dáng vẻ nghe giảng, gật đầu như gà mổ thóc trước mặt Chung Thanh. 

Tuy nhiên, Bạch Lãnh Hi thấy cảnh tượng này mà tim cứ đập thịch thịch liên hồi. 

Trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ cười khổ. 

Bởi vì vào thời khắc này, nàng không thể không thừa nhận một sự thật. 

Đó chính là nàng tự cho rằng mình có thể khống chế Chung Thanh trong lòng bàn tay, vậy mà hắn lại là một kẻ cao cao tại thượng mặc người ngưỡng mộ.

Cũng khó trách. 

Khó trách tám lão già này khách sáo với Chung Thanh như thế. 

Nguyên nhân không phải bởi vì Chung Thanh là đồ đệ của Dịch Phong, mà là bởi vì bản thân Chung Thanh mạnh đến mức không còn gì để nói. 

Điều này làm nàng không nhịn được mà tưởng tượng, Chung Thanh đã mạnh đến mức này, vậy thì sư phụ đằng sau hắn…

Nàng không dám nghĩ tiếp. 

Nhưng ít ra, là tiên nhân!

Cho dù con đường lên tiên giới đã đứt. 

Buồn cười là, nàng còn vọng tưởng muốn chiếm lấy người ta, thậm chí còn cho rằng sư đồ hai người là bọn người phàm dưới đáy xã hội. 

Hóa ra, nàng mới là tên hề khiến người khác cảm thấy nực cười. 

“Mấy vị lão bá, các ngươi trò chuyện đi, ta phải về võ quán giặt tất giúp sư phụ.” Chung Thanh thành thật cười nói. 

“Được, Chung tiểu công tử cứ tự nhiên.” 

Tám lão già nhìn Chung Thanh rời đi. 

Sau khi Chung Thanh rời đi, sắc mặt tám người lập tức trầm xuống, lại nhìn về phía Bạch Lãnh Hi lần nữa. 

Trong lòng Bạch Lãnh Hi lộp bộp một cái. 

Lại cúi đầu xuống lần nữa. 

“Nhìn thấy chưa?”

Lão Chu thản nhiên nói. 

“Thấy, nhìn thấy rồi.”

Bạch Lãnh Hi hoảng hốt đáp.

“Vậy thì, một Thất Mệnh Võ Đế nhỏ bé như ngươi có tư cách gì ở đây cao cao tại thượng hả?”

Lão Chu lại chất vấn. 

Bạch Lãnh Hi tỏ vẻ khổ sở. 

Nửa câu cũng không dám nói. 

Nhưng trong lòng cũng hơi tủi thân. 

Quỷ mới biết sư đồ hai người này là nhân vật lớn, rõ ràng uy lực trâu bò đến bức người, nhưng vẫn tự xưng là người phàm giả heo ăn thịt hổ. 

Nhưng mà. 

Cũng trách bản thân nàng có mắt không tròng, gieo gió gặt bão! 

“Cút đi!” 

“Để bọn ta thấy ngươi xuất hiện ở thành Bình Giang một lần nữa, sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.” 

Bàn tay lão Chu vung lên, một công kích sức mạnh đại đạo đánh vào ngực Bạch Lãnh Hi, hất nàng ra khỏi thành Bình Giang. 

Tại Đông Thắng Châu. 

Đám người Diệp Bắc, Hám Thiên Khuyết, Quản Vân Bằng đang bận rộn mà bôn ba chạy vạy.

“Theo phân phó lúc trước của tiền bối, ngoại trừ người đáng tin, thực lực cũng không thể quá yếu, theo như ta suy đoán, sợ rằng tối thiểu tu vi cũng phải là Võ Tôn mới đủ tư cách!”

Diệp Bắc trịnh trọng nói. 

“Đúng vậy, nhưng mà Võ Tôn cũng không ổn lắm!” 

Hám Thiên Khuyết gật đầu nói: “Hơn nữa thực tế gộp tất cả Võ Tôn ở Đông Thắng lại cũng chẳng được bao nhiêu.” 

“Hừ, thành sự tại người, tiên sinh cho chúng ta cơ duyên lớn như vậy, chúng ta phải xử lý những chuyện này tốt cho hắn.”

Quản Vân Bằng nói: “Ta vừa mới nhớ ra, mấy năm nay ta cũng quen biết vài bằng hữu, tông chủ có, trưởng lão có, ta sẽ thử kéo bọn họ qua đây.”

“Đúng vậy, ta cũng quen biết một vài tông chủ, ta sẽ kéo tất cả bọn họ qua.” Hám Thiên Khuyết cũng nói hệt như vậy. 

Lập tức, đám người liền chia ra hành động. 

Tận tâm tận lực giúp Dịch Phong lôi kéo Võ Tôn làm cu ly.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương