Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
Chapter 74: Thử nghiệm Sức mạnh (1)

Chương 74: Thử nghiệm Sức mạnh (1)

- À thế à? Có thật là thế không? - Lee Gun nhoẻn miệng cười.

Ngược lại, mặt Hugo tái đi. Điều đó đã được dự liệu trước.

- Thánh nhân thì không có vấn đề gì để giết nó, nhưng tôi nghĩ con quái vật đó không cùng đẳng cấp với ngài. Đó là lý do tại sao tôi sẽ giết nó bằng cái này.

Vũ khí trong tay Goat trông giống một cây cung hợp thể.

 

[Hắc Ưng được chế tạo từ linh hồn của quỷ] Xếp hạng S

 

- Sử dụng để chống lại Ác quỷ và quái vật lớn.

 

- Chuyên về sức công phá.

 

Cây cung có thân bóng mượt và cong về phía trời giống như sừng của một con tê giác đen. Và đúng ra, nó cũng được làm từ sừng. Không chỉ có phần thân mượt mà, những bộ phận cấu thành của cây cung cũng vô cùng nghệ thuật từ chính những nét giản đơn. Vẻ ngoài của nó trang nhã như một vật chỉ để trưng bày, song thực tế, nó hoạt động rất tốt.

Dấu vết của việc sử dụng có thể được nhìn thấy trên dây cung, nhưng mọi thứ đều tỏa sáng với độ bóng mới. Ngoài ra, cây cung được thiết kế để tăng thêm khả năng hủy diệt đã đạt đến mức hoàn hảo.

Chiếc cung khiến người ta liên tưởng đến một con báo đốm với bộ móng vuốt sắc nhọn. Nó có độ dày lý tưởng, vì vậy khá phù hợp để tốc chiến. Thiết kế của nó cũng chú trọng đến sự ổn định của người dùng. Điều này cho thấy Chế tạo sư đã bỏ ra rất nhiều công sức để chế tạo vũ khí này.

Shweek!

Goat hướng cây cung lên trời, sau đó lập tức rút lại. Không nhìn được thứ gì ở trên trời, nhưng…

Kwahng!

Một tiếng hét vang lên từ bầu trời.

- Kee-ehhhk…!

Một vật thể màu đen rơi xuống.

Bùm!

Không gì khác, đó chính là  một con quái vật bay. Con quái vật trông giống như một con quạ, nhưng nó lớn bằng hai người chụm lại. Một nửa con quạ như tan biến thành khói xanh bởi máu chảy ra từ nó.

Hai xạ thủ khác hét lên trước khả năng hủy diệt đáng kinh ngạc của vũ khí. Đến giờ họ mới nhận ra Goat có đủ kỹ năng giải quyết mục tiêu mà không cần phải nhìn thấy.

- Anh ta không hề truyền bất kỳ năng lượng ma thuật nào vào vũ khí! Sức mạnh hủy diệt đó là ở đâu ra!

- Đó là Dòng chảy Đen! Một kỹ năng phòng thủ cấp A+ ! Con quái vật đó có thể chống đỡ các kỹ năng của một hội trưởng, nhưng…

- Goat, cậu có một cây cung như vậy ư? Cậu đã mua nó ở đâu thế?

- Ah! Tiền bối Yeorin! Chị đoán xem nó có mua được bằng tiền không? Tôi e rằng có hàng trăm triệu đô la cũng không thể mua được nó đâu!

- Có phải Ma Kết Chi Tinh đã tạo ra nó trong <Hội thảo thiên tài> của anh ta không? Tôi chưa nghe tin gì về vũ khí này!

- Nếu nó được tạo ra trong Hội thảo thiên tài, tin tức chắc chắn đã lan truyền khắp thế giới! Đây là một vật phẩm cấp Thánh thần! Thánh thần!

Goat nhún vai với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi. 

- Nếu không có vũ khí này, tôi không nghĩ mình có thể đối mặt với con quái vật đó. Cách sử dụng thì có chút rắc rối. Sau Thánh nhân, tôi có lẽ là người xử lý nó tốt nhất.

Dù sao đi nữa, ngay cả một đệ tử cấp SS, người khá nổi tiếng, cũng tự hào về thứ vũ khí này. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng lắm.

 

[Nhà sản xuất: Lee Gun]

 

Lee Gun nở một nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy nụ cười của hắn ngày càng lớn, Hugo cũng bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn.

Chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm. Lee Gun đã sáng tạo cây cung này trong thời gian tại ngũ. Hắn đã không khắc con dấu của mình lên nó, nhưng món đồ vẫn làm hài lòng gã, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.

Cây cung này là một trong những vật phẩm từ “Lee Gun tuyển tập” . Lee Gun đã phân loại vũ khí của mình thành các hạng đồng, bạc và vàng. Cây cung này thuộc hạng bạc. Hơn hết, đó là một món quà mà Lee Gun đã tặng Hugo, một món quà đặc biệt. Hồi đó, Hugo đã cảm thấy vô cùng tự hào khi nó nhận được vô số lời khen ngợi từ mọi người.

Tuy nhiên, lúc này, Nhân Mã Chi Tinh trông có vẻ lo lắng. Vì lý do nào đó, anh ta có một biểu hiện tội lỗi trên khuôn mặt của mình khi nhìn vào cây cung, như thể anh ta biết một quả bom hẹn giờ sắp nổ.

- Goat! Cậu đã mua vũ khí đó ở đâu?

 

- Gì? Cái này hả? Tôi lấy nó từ…

Hugo hét lên khi Goat chuẩn bị trả lời. 

- Ahhhk! -  Anh ta lớn tiếng, - Ben! Cậu có chắc mình đã nhìn thấy con quái vật đó không?

- Ah! Vâng, nó ở phía bắc chỗ này…

- Được! Hãy nói chuyện khi chúng ta đi về hướng đó— Kuh-huhk!

Lee Gun lặng lẽ giẫm lên chân Hugo. Sau khi nhấc chân, Lee Gun tươi cười hỏi: 

- Tôi muốn hỏi cậu một câu, cấp dưới đẹp trai.

- Vâng?

- Cậu lấy cây cung đó ở đâu?

Goat cười to. Cậu đánh giá cao việc Lee Gun nhận ra rằng vũ khí của mình rất nổi bật. Tiếng cười có chút hợm hĩnh như thể gã đang nói rằng Lee Gun không bao giờ có thể chạm tay vào một thứ vũ khí như vậy.

Đệ tử cấp SS của Nhân Mã Chi Tinh trả lời.

- Tôi lấy nó từ một tiệm cầm đồ. Người đã bán nó hẳn không biết giá trị thực của món đồ này. Nếu không, tại sao một vũ khí cấp Thánh thần lại có ở đó chứ?

Khuôn mặt của Hugo đẫm mồ hôi. Anh không dám nhìn về phía bạn mình.

- Hu-go.

- … !!! - Giọng nói đập vào tai anh một cách tàn nhẫn. Hugo cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh lập tức muốn trốn đi, nhưng Lee Gun đã nắm lấy vai anh.

- Hugo Otis.

Hugo rùng mình. Người nọ nở một nụ cười rạng rỡ trên môi, nhưng rõ ràng Lee Gun đang rất tức giận. Bất cứ khi nào Lee Gun gọi Hugo bằng tên thật của anh ấy, điều đó có nghĩa là cơn giận của hắn đã lên đến cực điểm.

Lee Gun hỏi: 

- Tại sao món quà của tôi lại ở một tiệm cầm đồ? Tôi tự hỏi!

- H-uhk…!

Nhiệt độ của giọng nói giảm xuống -273℃ khi nó lọt vào tai Hugo. Nhân mã Chi Tinh có thể cảm thấy sát khí từ bàn tay đang nắm lấy vai mình.

- Hử? Nói gì đi chứ? Sao nó lại ở tiệm cầm đồ, và tại sao cấp dưới dễ thương của cậu lại tỏ vẻ ngạo nghễ như vậy?

- Đó là… -  Hugo nhắm nghiền mắt. Anh thì thầm những lời tỏ ra mình rất hối hận. - Tôi xin lỗi! Tôi không có lựa chọn nào vào thời điểm đó! Những đứa trẻ đã không còn mẹ. Chúng liên tục khóc vì đói. Vào thời điểm đó, tôi thậm chí không có tiền để trang trải cuộc sống!

- Gì cơ?

- Tôi nghiêm túc đấy! Tôi đã lên kế hoạch lấy lại nó trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, đến lúc tôi quay lại thì nó đã bị bán mất rồi!

- … -  Bàn tay nắm lấy vai Hugo thả lỏng một chút. Lee Gun rất tức giận, nhưng hắn cũng hiểu Hugo đã phải vật lộn ra sao với cuộc sống. Hơn nữa, vật phẩm của hắn không hề dùng cho ai khác, mà được sử dụng để nuôi cháu gái và cháu trai dễ thương của hắn.

Lee Gun định bỏ qua vấn đề khi…

- Tôi sẽ nghĩ rằng ngay cả ai đó không có hiểu biết cũng sẽ bán đấu giá món đồ này. Tại sao lại là một tiệm cầm đồ?

Goat giải thích.

- À! Theo những gì tôi nghe được, người bán nó nợ cờ bạc rất nhiều. Vũ khí này có lẽ là bị tịch thu.

Hugo há hốc miệng vì tội lỗi. Ý định giết người xuất hiện trong tay Lee Gun.

- Này!!!

- Tôi xin lỗi! Tôi đã bị ràng buộc! Tôi không có việc làm! Tôi chỉ đánh bạc đúng một lần!

“Chà, được thôi. Hugo có lẽ có lý do của mình vào thời điểm đó. Dù sao thì, món đồ đã về đúng nơi.” Bất chấp những suy nghĩ này, Lee Gun biết mình phải làm điều gì đó để trả đũa.

-Cậu đừng mong tôi sẽ sửa cho cậu bất kì thánh phẩm gì trong tương lai gần.

Hugo tuyệt vọng.

Không biết họ đang nói gì, Goat nói với Lee Gun, 

- Dù sao thì, ngài không cần phải đi cùng đâu. Xin hãy quay lại. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài có thể hộ tống Thánh nhân về thánh địa của anh ấy.

Sợ hãi, Hugo nhìn Lee Gun. “Không đời nào cậu ta sẽ bỏ qua chuyện này với tính cách nóng nảy ấy!”

- Gun. Tôi xi— - Hugo định xin lỗi, nhưng anh ta nhanh chóng nghiêng đầu bối rối. - Gun?

Khuôn mặt của Lee Gun quá đỗi điềm tĩnh. Điều này khiến Hugo bối rối. Với tính khí của hắn, Lee Gun hẳn đã vung nắm đấm của mình. Tuy nhiên, gã chỉ khịt mũi. Tại sao?

 

[Bạn đã kích hoạt ‘Ánh nhìn của Thần’!]

 

[Hiện tại ‘Ánh nhìn của Thần’ của bạn là hạng E,  phạm vi quan sát của bạn đã được mở rộng.]

 

[Xếp hạng F: Kiểm tra thông tin cơ bản ▶ Hạng E: Kiểm tra niềm tin và trạng thái tinh thần]

 

<Benjamin Goat>

 

[Trạng thái: Lo lắng, Bồn chồn]

 

Khi ‘Ánh nhìn của Thần’ tăng cấp độ, Lee Gun giờ có thể nhìn thấy trạng thái tinh thần của một người. Tuy nhiên, đó chỉ là những cảm giác ở mức độ bề mặt.

- Cậu ta đang che giấu điều gì đó. -  Đúng vậy. Goat có lòng trung thành cao với Hugo, nhưng vì lý do nào đó, cậu ta cứ cố khiêu khích Lee Gun.

Do đó, Lee Gun bật cười. 

- Được rồi. Giết chóc vui vẻ. Ta sẽ chỉ đứng xem thôi.

- … !?

Goat sửng sốt. Sự việc không diễn ra như cậu ta mong đợi.

- Sao, có vấn đề gì không?

- Không? Đó là… - Goat có vẻ như muốn ngăn Lee Gun lại, nhưng Lee Gun vẫn thản nhiên bước đi.

- À! Tôi tự hỏi hạng SS mạnh đến mức nào ~.

Mặt Goat nhăn nhó.

 

* * *


 

[Thận trọng! Bạn không còn ở trong lãnh thổ của con người.]

 

[Năng lượng sống và trạng thái thần thánh của bạn có thể bị đánh cắp bởi những quái vật giống như ác quỷ]

 

Cả nhóm đang ở một thành phố thất thủ bên ngoài khu vực an toàn. Đó là một nơi khá rùng rợn, không người, chỉ có một lớp sương mù dày đặc màu tím đọng lại trên mặt đất.

- Này! Một con khác đang bay đến từ đó! Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu có muốn chết không?

- Không…!

Kwang!

- Ah! Đằng kia! Không thể tin được một người cấp SS lại không có khả năng làm điều ấy. Quả nhiên các môn đồ của Nhân Mã cũng chỉ thế thôi.

- Không phải—!

Kwang!

- Này! Tôi cảm thấy bị đe dọa! Mau giết thứ đó đi! Ôi trời! Xạ môn đồ đúng là đống rác rưởi.

- Mẹ kiếp! -  Những đường gân hiện lên trên khuôn mặt của Goat khi cậu ta liên tục bắn ra những mũi tên. - Chết tiệt! Ngài không muốn tự mình chiến đấu với chúng sao?

Phản ứng của cậu ta có thể hiểu được. Vùng đất này thuộc về những thực thể bí ẩn. Họ đã chiếm được và biến nó thành một trong những căn cứ của mình. Do đó, số lượng quái vật ở đây không thể so sánh với số lượng quái vật trong mái vòm, một lãnh thổ của con người.

Goat đã tự tay giết vài trăm con quái vật. 

- Đừng chỉ đứng đấy xem! Sao ngài không lo đám quái vật gần mình?

Lee Gun, người đang thong dong bước đi, khịt mũi. 

- Tại sao ta phải làm vậy? Cậu đã bảo ta yếu đuối, nên ta ở phía sau là lẽ đương nhiên chứ.

- …! -  Biểu cảm trên khuôn mặt của Goat là một cảnh tượng đáng xem. Cậu ta đã tự đào mồ chôn mình.

Lee Gun không quan tâm khi hắn vui vẻ mở một túi khoai tây chiên. ‘Đồ ngốc.’ Mục tiêu của hắn là giết quái vật cấp SS. Có hàng ngàn con quái vật xung quanh họ. Tại sao hắn phải tiêu hao năng lượng của mình bằng cách giết từng con một? Quá điên rồ.

“Ngoài ra, EXP của mình không tăng trong các Thử thách.” Làm như vậy sẽ là một tổn thất lớn. Đó là lý do tại sao Lee Gun vẫn chưa đánh Goat.

Trong tất cả những người trên thế giới, Lee Gun hiểu rõ hơn bất cứ ai về cảm giác chiến đấu với thực thể bí ẩn trong lãnh thổ của chúng. “Để cậu ta chăm sóc đám râu ria chỉ có lợi không hại với mình.”

Đó không phải là tất cả.

- Keee-ehhhk!

 

[Bạn đã có được dữ liệu xếp hạng cao]

 

[Bạn đã có được dữ liệu xếp hạng cao]


 

Mặc dù EXP của hắn không tăng, nhưng gã vẫn tiếp tục ra những đòn cuối cùng để lấy dữ liệu từ quái vật.

 

“Cậu ấy là một người trung gian tuyệt vời.” - Lee Gun cười. Cuối cùng, hắn phải thừa nhận rằng một đệ tử cấp SS rất mạnh. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến ​​một trận đấu cấp SS, nhưng ngay cả hắn cũng phải công nhận khả năng chiến đấu của Goat. Có thể hiểu được tại sao Goat có sự tự tin để tự tay giết chết con quái vật.

“Đúng hơn, cậu ta đã sánh ngang với một Thánh nhân.”  Lee Gun biết nếu đánh giá thấp đối thủ của mình, hắn có thể gặp rắc rối.

Vì tất thảy những điều này, Lee Gun cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một ứng cử viên sáng giá. Hắn truy vấn Goat. 

- Tại sao cậu không thích ta? Cậu thực sự nghĩ rằng ta đã không làm gì ngoài trốn sau lưng Taeksoo sao?

- Không. Không phải. Tôi hoàn toàn công nhận những chiến tích của ngài. - Goat trả lời.

- Cậu công nhận nó, nhưng… -  Lee Gun ra hiệu cậu tiếp tục.

- Ngài làm điều đó quá tùy hứng.

- !

- Nếu ngài không thích cái gì, ngài sẵn sàng ra tay phá hủy nó.

- …!

- Nếu ai đó không đồng ý với ngài, ngài sẽ đánh họ. Điều đó khiến họ phải tự động ngậm mồm.

- … !!

- Chẳng phải những điều này khiến ngài giống một gã côn đồ hơn một người anh hùng sao? 

- … !!

Có vẻ như Lee Gun cảm thấy tổn thương trước những lời nói của Goat. “Đồ khốn chó chết. Cậu ta đang tấn công mình bằng những sự thật.”

Goat nhíu mày khi nhìn Lee Gun.

- Tôi có thể thực hiện nhiệm vụ một mình với vũ khí này. Đó là lý do tại sao hai người nên….

Lee Gun tặc lưỡi. 

- Cậu không thể giết nó chỉ với cái đó.

- Gì cơ?

Lee Gun tiếp tục, 

- Ngay từ đầu, cậu chỉ sử dụng được có một nửa sức mạnh của nó. Cậu có biết không?

- Gì cơ??

- Nếu cậu muốn chết, hãy cứ tiếp tục dùng con của tôi một cách nửa vời như vậy.

- Gì cơ? Con của anh? - Goat bối rối.

- Im lặng và đưa đây. Đây là cách cậu sử dụng nó.

- Gì cơ?? Goat thì thầm. “Tại sao ngài ta lại gọi nó là con mình? Ngoài ra, mình đang nhận được rất nhiều sức mạnh từ cây cung, nhưng ngài ấy nói rằng đó chỉ là một nửa?”

!

Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ trong sương mù.

Gohhhhhhhhhhh!

Đó là một tiếng gầm cực kỳ kinh hoàng.

 

[Cảnh báo! Đó là mục tiêu của Thử thách Sức mạnh của bạn.]

 

Sau đó, Lee Gun nhìn thấy một thứ gì đó quen thuộc trong sương mù. Đó là biểu tượng được khắc trên lưỡi kiếm đã đâm hắn.

 

* * *

 

Vào lúc này, Hugo đã đến một địa điểm để gặp gỡ các đại diện từ liên minh châu Âu. Anh ở đây thay cho Lee Gun.

Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Nhân Mã Chi Tinh quay đầu lại. Âm thanh yếu ớt đến nỗi anh tự hỏi liệu mình có đang bị ảo thanh không. Tuy nhiên, anh đã nghe thấy âm thanh một lần nữa.

Gohhhhhhhhhh!

Tiếng gầm làm cho mọi người kinh ngạc.

- Cái quái gì vậy? Đó là âm thanh gì vậy?

- Là một con quái vật!

Kẻ thù đang đến. Hơn nữa, con quái vật này là mục tiêu của Thử thách Sức mạnh của Lee Gun.

Tuy nhiên, biểu hiện của Hugo thay đổi vì một lý do hoàn toàn khác. “Âm thanh này…”

Anh ta chắc chắn về điều này. Đây là con quái vật đã ăn thịt vợ anh mười năm trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương