Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
Chapter 60: Sự trở lại của một huyền thoại (2)

Chương 60: Sự trở lại của một huyền thoại (2)

- Cô là kẻ đã đâm ta phải không?-  Giọng nói trầm khàn như xé toạc bầu không khí. Cũng chẳng phải điều lạ lẫm gì.

Lee Gun hiểu rằng những người khác không thích hắn đi săn một mình. Vì vậy, chặt đi tay chân của chúng là ổn. Tuy nhiên, đối với tên khốn đã đâm sau lưng hắn lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Như để chứng minh cho sự đãi ngộ đặc biệt này, ánh sáng trong mắt Lee Gun lưu chuyển. Giọng nói của hắn biến hóa hoàn toàn khác, chứa đầy sát khí, giận dữ và lạnh lùng khiến hắn trở nên vô cùng đáng sợ.

Hai chị em Chun và Hahn Jimin sững người khi nghe hắn nói. Dường như có một nụ cười ẩn giấu trong lời của Lee Gun; không thể nhầm được. Tuy nhiên, họ ngược lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng như có một con dao cắt ngang tai. Lee Gun vẫn có vẻ quen thuộc, nhưng hắn cũng trở nên rất xa lạ.

Tuy nhiên, đối với các Chi Tinh thì khác. Linh hồn của Yang Wei ẩn trong chiếc túi. Hugo khoanh tay đứng nhìn. Tất cả các Hoàng Đạo Chi Tinh đều đã quen thuộc với phiên bản Lee Gun này.

Hugo là bạn thân nhất của Lee Gun, nhưng thậm chí anh cũng có chút bồn chồn nhìn về phía cửa ra vào. Thật ra thì, anh đang muốn chạy trốn. Khi giọng nói của Lee Gun thay đổi như vậy, ngay cả anh cũng gặp khó khăn để kiểm soát bạn mình. Dù anh có thể sẽ may mắn không bị đâm nhờ đứng gần Lee Gun, nhưng đó không phải là tất cả.

"Bằng cách nào đó, tính khí của cậu ấy đã trở nên tồi tệ hơn nhiều so với trước đây."

Không, sẽ còn kỳ lạ hơn nếu Lee Gun vẫn không thay đổi sau khi bị mắc kẹt trong tòa tháp. Lee Gun đang che giấu một thế giới đầy vết thương trong trái tim mình.

Heiji đặc biệt không thoải mái. Ả cắn môi. Là kẻ thù không đội trời chung của nhau, ả hiểu rõ phiên bản này của Lee Gun hơn bất kỳ ai khác. Ả biết sẽ vô cùng khó xơi khi gã như thế này. 

-Đâm ngươi? Cái thứ vớ vẩn gì— Kuh-huhk!

Đầu óc của Heiji trở nên mờ nhạt. Ả có thể nhìn thấy cái chết ở rất gần. Lee Gun đang dùng lưỡi đao đâm vào bản thể của ả. Vì đã bị cắt đứt mối liên hệ với thần của mình, phước lành bảo vệ của ả đã biến mất.

Lee Gun rút lưỡi đao ra và vẩy sạch máu.

- Kuhk!

Cái cơ thể trống rỗng co giật. Nó còn sống, và vẫn hoàn toàn có thể bị thương. Linh hồn của Heiji cảm giác được tác động từ điều này.

- Hoo-oohk…!

Những gì ả trải qua không phải là đau đớn về thể xác mà giống cảm giác buồn nôn hơn. Ả định xin gã dừng lại, nhưng Lee Gun đã vung tay.

Poohk!

- Kuh-huhk!

Lee Gun bật ra một tiếng cười man rợ hướng về phía Heiji.

-Ta không phải là một người kiên nhẫn. Nếu lưỡi kiếm này cắt qua cổ họng cô, coi như xong phim.

Lee Gun định rút lưỡi kiếm ra một lần nữa, Heiji hét lên. 

-C-Chờ một chút!

Với tốc độ này, cơ thể ả thực sự sẽ chết vì mất máu. Nó đã đến trạng thái gần như không thể vãn hồi. Ả hỏi lại: 

- Đâm ngươi á? Sao lại thế— Kuhk!

Lee Gun bật cười. 

- Đừng hành động như thể mình vô tội. Sau khi giết Xích Nhãn, ta đã phải rút nó ra khỏi lưng. Cô nghĩ tại sao ta lại rơi vào bẫy cơ chứ? 

- …!

Ký ức về khoảnh khắc đó khiến Lee Gun nghiến răng. Tất nhiên, nỗi đau không đến từ sự phản bội. Hắn không có mối quan hệ thân thiết với những người kia ngay từ đầu, vì vậy cảm xúc ấy không tồn tại. Lee Gun tức giận bởi hắn đã bị mắc kẹt trong một tòa tháp với vòng lặp vô hạn như một vật thí nghiệm. Nó khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm.

Tất nhiên, hắn cũng đã nhận được một lượng lớn EXP khi dọn tháp và có được khả năng của Xà Phu.

Hắn nói, 

- Một khi đã gieo gió, thì cũng nên sẵn sàng gặt bão chứ. Cô nói có phải không?

- …! -  Heiji cảm thấy trái tim ả thắt lại. Phản ứng này khá dễ hiểu. Vật phẩm đã xuất hiện tại Cheongwadae là vật phẩm của Song Tử Chi Tinh. Heiji ngay lập tức hiểu được Lee Gun đang đề cập đến điều gì. - Không phải ta! Ta không biết lưỡi đao ấy là nguyên nhân khiến ngươi rơi vào bẫy— Kuh-huhk!

Lee Gun cười như thể ra hiệu cho ả nên tiếp tục nói.

Heiji cảm thấy đau khổ. 

- Phải! Kuhk… Ta… Ta là người đã ra lệnh cho thư ký của Tổng thống. Ta là người đã gây ra vụ nổ ở Cheongwadae! Ta là người đã đặt thần chú nổ tung trên thanh kiếm! Nhưng ta thực sự không phải người đâm ngươi! 

- Còn biểu tượng trên lưỡi kiếm do thư ký tổng thống nắm giữ thì sao? Tại sao nó lại có biểu tượng giống như lưỡi đao đã đâm ta?

Ngay cả Thần của Hugo cũng không nhận ra biểu tượng. Hơn nữa, Nhân Mã đã tỏ vẻ kinh tởm ngay sau khi Hugo cho nó xem.

[Để thứ bẩn thỉu đó khuất mắt ta.]

Về cơ bản, đó là một biểu tượng khiến cho các vị thần phải trở nên cảnh giác.

- Con rối của cô sở hữu biểu tượng đó. Cô sẽ không định nói rằng mình không biết gì về nó cả chứ? -  Lee Gun hỏi.

- Ta thề! Ta không biết gì về biểu tượng đó. Trên thực tế, vụ nổ ở Cheongwadae xảy ra quá sớm. Có thể đã có người khác can thiệp.

Lee Gun cười chế nhạo. 

- Cuối cùng thì cô đang thừa nhận sự kém cỏi của mình sao? Cô có thấy xấu hổ không?

Lee Gun tiếp tục khiêu khích ả, nhưng Heiji không thể ngẩng đầu lên bất chấp sự sỉ nhục mà ả đang cảm thấy. Tuy nhiên, ả phải kiên nhẫn. Ả phải chịu đựng, dù có là sự sỉ nhục lớn hơn mà gã có thể bày ra. Ả phải thương lượng thật tốt thì may ra mới có cơ hội trở về cơ thể của mình.

Đột nhiên, ả nói.

- Ta có linh cảm về biểu tượng đó.

- Ồ.

Khi Lee Gun tỏ vẻ thích thú, Heiji biết rằng ả đã nắm trúng một cọng rơm cứu mạng. “Lee Gun muốn có thông tin.”  Nếu tận dụng tốt điều này, ả có thể thoát khỏi tình huống hiện tại.

Ả tiếp tục, 

- Phải. Ta nắm trong tay nhiều thông tin mà ngươi không biết đấy. Đó là lý do tại sao— Kuh-huhk!

Heiji cảm thấy đầu óc mình rung chuyển một lần nữa. Lee Gun vừa đâm vào chân ả.

Hugo nao núng khi cố gắng đưa lũ trẻ rời khỏi hiện trường. Tuy nhiên, hai đứa con của anh không chịu nghe lời.

Heiji nghe thấy tiếng cười của Lee Gun cùng lúc ả cảm thấy đầu óc mình gần như tan vỡ. Gã nói.

- Có vẻ như cô đang có một sự hiểu lầm lớn.

- …!

Đôi mắt của Lee Gun lóe lên khi hắn thọc lưỡi kiếm sâu hơn vào chân ả. 

- Cô không có tư cách để trao đổi với ta.

- …!

- Đừng hiểu lầm. Không phải là ta không thể giết cô. Ta chỉ định tạm giữ cái mạng quèn của cô lúc này mà thôi.

Ý thức của Heiji bắt đầu mờ dần. Lee Gun lại rút lưỡi kiếm ra.

Poo-ahk!

Với một nụ cười méo mó trên môi, hắn giũ sạch máu khỏi lưỡi kiếm. 

- Giờ thì cô biết ai là người quyết định rồi đấy. Ta sẽ hỏi cô lần cuối cùng.

- …!

- Cô có đâm ta không? 

Không có cơ hội nào ả có thể chiến thắng. Heiji quyết định nói thật. 

- Ta không—- 

Poohk!

- Kuh-huhk!

- Cô có đâm ta không?

Kuh-huhk— 

-Tôi không—.- 

Poohk!

- Huh-uhk!

- Thực sự không phải là cô? -  Lee Gun hỏi lại.

- Tôi thực sự không—-

Poohk!

- Lạ nhỉ! Ta khá chắc chắn cô là người đã đâm ta. 

Kyahkkk!

Lúc này, Hugo đã toát mồ hôi hột. Anh đã suýt quên mất. Những thứ này vốn bình thường như cơm bữa với hai người họ.

Sau khi bị đâm khắp người, Heiji không thể chịu đựng thêm nữa. Ả hét lên.

- Ngươi chỉ muốn ta thừa nhận là ta thôi đúng không! 

- Tất nhiên!

“Thằng chó đẻ!”

Cuối cùng, Hugo không thể chịu đựng được, anh ta lên tiếng. 

- Gun! Điều gì sẽ xảy ra nếu không chỉ có một người đâm cậu? Có thể có đồng phạm thì sao.

- !

Hugo nhìn Heiji với vẻ không bằng lòng. Tất nhiên, sự nghi ngờ của anh là hợp lý.

Hugo đã rất đau buồn khi không thể làm chứng trước ​​cái chết của bạn mình. Hơn nữa, trong hai mươi năm qua, anh ta đã bị coi như một người ngoài cuộc vì đã không ở bên trong tòa tháp.

Nhân mã Chi Tinh cũng đã cố gắng sửa chữa những sai lầm thực tế, nhưng mọi người đều nói rằng anh chỉ đang cố tiếp cận bạn của mình mà thôi. Anh đã bị cho đang cố cuỗm tài sản của bạn mình làm của riêng.

- Chúng rất có thể là đồng bọn mà? Nếu không thì làm sao chúng ăn cắp mớ thành tựu của cậu mà không cần động tay chứ? 

Những lời này chỉ khiến Lee Gun bật cười. 

- Chỉ có một người đã đâm tôi. -  Đúng, có khả năng tất cả bọn họ đều đẩy hắn vào bẫy, nhưng khả năng này khá thấp.

Hơn nữa, Lee Gun biết mình đã đúng. Hắn nhớ lại phản ứng của các Hoàng Đạo Chi Tinh khi gã rơi xuống. Mọi người đều thực sự rất sốc. Ngay cả kẻ thù không đội trời chung của gã, Heiji, cũng có vẻ vô cùng bàng hoàng trước diễn biến bất ngờ này. Không khó đoán mấy.

Họ ghét Lee Gun, nhưng họ càng quý trọng mạng sống của mình hơn. Mặc dù họ ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng việc thoát khỏi tòa tháp sẽ rất khó khăn nếu không có Lee Gun. Vậy sao họ có thể giết Lee Gun trong tình huống như vậy được?

“Không có nghĩa lý gì.”

Trên thực tế, các Hoàng Đạo Chi Tinh đã suýt chết để thoát khỏi tòa tháp. Họ thậm chí còn không nghĩ đến việc cứu Lee Gun. Ngoài ra, họ cũng đã từng cãi nhau, đổ lỗi cho việc đã không ai có thể đỡ lấy Lee Gun đang rơi xuống.

Tất nhiên, họ chỉ ổn định trở lại khi đã ra khỏi tháp.

-Hoan hô! Mười hai Hoàng Đạo đã diệt Xích Nhãn!

Cũng không thể không thừa nhận họ đã vô cùng khoái trá khi các phóng viên hét lên những lời đó.

Lee Gun bật cười. 

- Ngay cả khi chỉ có một người đâm tôi, thì cũng như nhau cả thôi.

Bởi, hắn đã lên kế hoạch trừng phạt với tất cả các Chi Tinh, và chỉ để dành một dịch vụ đặc biệt cho kẻ chủ mưu.

“Có thể thủ phạm có mối liên hệ với thực thể bí ẩn.”

Làm sao người đó có thể biết về cái bẫy trong tháp? Làm thế nào mà gã biết cách kích hoạt cái bẫy? Hơn nữa, tòa tháp thuộc về một trong những kẻ cầm đầu của nền văn minh bí ẩn; nó là hang ổ của Xích Nhãn. Không thể nào một con người có thể sở hữu kiến ​​thức sâu rộng như vậy về tòa tháp.

“Còn có một thần hộ vệ cuối cùng mà mình đã giết trong tháp.”  Con quái vật đó đã liên tục thiết lập lại tòa tháp, đối xử với Lee Gun như một con chuột thí nghiệm.

Nó từng là một sĩ quan có cấp bậc cao trong Nền văn minh bí ẩn, nhưng cũng chính nó đã nói những lời này trong bẫy.

- Cậu đúng là đỉnh của chóp. Ta đã được bảo rằng có ai đó hữu ích sẽ được gửi đến đây. Nhưng đồng nghiệp cậu đã gửi đến một người nằm ngoài sức tưởng tượng của ta! 

Vào thời điểm đó, Lee Gun quá thống khổ để có thể chú ý đến những lời kia, nhưng khi xem xét lại, sự lựa chọn từ ngữ của nó thật kỳ quặc. Cứ như thể ai đó trong số các Hoàng đạo Chi Tinh đã có một cuộc gặp gỡ bí mật với các thực thể bí ẩn.

“Kẻ đã đẩy mình vào bẫy rất có khả năng cũng phản bội loài người.”  Đây là lý do tại sao Lee Gun không thể đơn giản giết tất cả mọi người . Như vậy là chưa đủ. Hắn phải tìm ra thủ phạm và xác nhận phỏng đoán của mình.

Do đó, Lee Gun lại giơ lưỡi kiếm của mình lên trước mặt Heiji.

- Biểu tượng đó…!

Hắn nghe thấy một tiếng hét tuyệt vọng. Lee Gun quay lại. 

- Có vẻ ả cuối cùng đã học được bài học của mình.

Heiji run lên. 

- Ta sẽ kể cho ngươi tất cả những gì ta biết. Làm ơn đừng đâm nữa! 

Không giống như những tính toán thường ngày, ả đã thừa nhận thất bại của mình.

Lee Gun đầy hống hách cười. 

- Cô nói sai rồi.

- Hả?

- Ngài Lee Gun-nim tôn quý. Tôi thành khẩn cầu xin ngài! Tôi thậm chí sẽ liếm giày của ngài nếu ngài muốn! 

Nội tâm của Heiji đang sôi sục. Ả thực sự ước rằng hắn đã không thể trở ra khỏi tháp. Kìm nén cảm xúc của mình, ả nói.

- Nếu biểu tượng có chủ sở hữu, những người khả nghi nhất rất có thể là các Chi Tinh ở phương Tây.

- Phương Tây?-  Lee Gun hỏi.

- Ta đang nói về những Hoàng Đạo Chi Tinh đã thiết lập các căn cứ ở phía tây.

Để làm cho mọi thứ trở nên đơn giản hơn, các Chi Tinh đã chia thế giới thành bốn phía cơ bản. Heiji đang nói về những Hoàng Đạo Chi Tinh đang nắm toàn quyền kiểm soát phía Tây.

Hoàng Đạo Chi Tinh phương Đông đã bị Lee Gun đánh tụt quần. Ngoài ra còn có Bạch Dương Chi Tinh, Nhân Mã Chi Tinh và Song Tử Chi Tinh.

- Phía Tây được chiếm giữ bởi Bảo Bình Chi Tinh và Xử Nữ Chi Tinh. Tuy nhiên, Xử Nữ Chi Tinh mới thực sự là kẻ thống trị. Những ngày gần đây, Song Ngư Chi Tinh và Cự Giải Chi Tinh cũng đã di chuyển về phía Tây.

Khuôn mặt của Hugo hơi đanh lại khi một cái tên cụ thể được nhắc đến. Ánh mắt anh hướng về vòng tay của con gái mình.

Heiji tiếp tục.

- Hoặc là Song Ngư Chi Tinh, hoặc là Xử Nữ Chi Tinh. Bọn họ đang tranh giành khốc liệt vị trí đứng đầu.

Lee Gun hỏi.

- Tại sao cô lại nghĩ rằng chúng có liên quan đến biểu tượng?

- Ta đã thấy trận chiến giữa các Chi Tinh phương Tây. - Ả đáp.

- Ồ.

- Cá nhân ta tin rằng thủ phạm là Xử Nữ Chi Tinh. Khả năng này khá cao.

- Tại sao?

- Xử Nữ Chi Tinh sở hữu <Sự trừng phạt của Chúa>!

Những lời của Heiji khiến mọi người kinh ngạc.

- Cô có chắc không?!

- Sự trừng phạt của Chúa ư? 

Đó là vũ khí của Lee Gun, thứ đồng hành thân thiết của hắn và cũng là thứ vũ khí đã giết chết Xích Nhãn.

“Mình đã tự hỏi tại sao mình không thể thấy nó cho dù đã tìm kiếm bao lâu đi chăng nữa.”  Vũ khí của Lee Gun biến mất vào thời điểm hắn qua đời, và theo những lời kia thì, Xử Nữ Chi Tinh đã có nó.

“Khá đáng ngờ.”  Đây là một sự phát triển tốt đối với Lee Gun. Thẩm định viên cấp SS, người rất hâm mộ hắn, có chút giao thiệp với Hội Xử Nữ. “Mình đã để lại thanh kiếm đó cho anh ta thẩm định. Không biết hắn sẽ nói gì ta.”

Tất nhiên, lời của Thẩm định viên cũng không thành vấn đề vì Lee Gun đằng nào cũng sẽ cho tất cả các Hoàng Đạo Chi Tinh ra bã.

Khi Heiji nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lee Gun, ả tuyệt vọng hét lên.

- Ta đã nói cho ngươi tất cả những gì mà ta biết. Hãy đưa ta ra khỏi đây! Không, cầm máu trước đã!

Lee Gun nở một nụ cười rạng rỡ. 

- Tại sao ta phải làm thế?

- Lee Gun!

- Cô là thủ phạm, vì vậy đừng hành động như thể mình là nạn nhân. Thông tin là thông tin. Việc ta muốn giết cô là một chủ đề hoàn toàn khác.

- …!

Đột nhiên, khuôn mặt đang cười của Lee Gun thay đổi. Đó là một biểu hiện hiếm gặp, một biểu hiện của sự cảnh giác. Đó không phải là tất cả.

- !

Hugo cũng trở nên đề phòng. Chỉ có một người duy nhất đang cười.

- Chúng đang ở đây! - Là Heiji.

[Một năng lượng tàn bạo đang ập về phía bạn.]

[Các Kiến ​​trúc của Thần Song Tử đang tiến đến với sức mạnh kinh ngạc.]

Lee Gun thẳng thừng. "Những người quen của thần Song Tử." Họ ở một cấp bậc khác so với Heo Đất của hắn. "Kiểu tấn công."

Không rõ là Thần Song Tử hay Heiji là người gọi chúng. Điều chắc chắn duy nhất là họ là kẻ thù của nhau.

-Chúng đến từ Thánh địa của Song Tử Chi Tinh.

Kiến Trúc là những người quen trung thành với Song Tử. Họ sẽ không tha thứ cho việc vị Thần của họ bị tổn thương. Họ cũng không tha thứ cho việc Chi Tinh của họ bị đối xử tệ bạc như vậy.

Heiji có vẻ vui mừng khi ả hét về phía những người cứu hộ bất ngờ của mình, 

- Tám mươi tám hộ vệ siêu việt của Song Tử và Âm Dương cung! Làm ơn hãy giúp ta!

Cùng với câu nói, một ánh sáng chiếu tới mặt Heiji.

Paht!

Linh hồn của Yang Wei hét lên trong nơi trú ẩn khi anh ta cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ của các Kiến trúc. Anh ta là Chi Tinh của một vị Thần khác, nhưng anh ta có thể nhận ra năng lượng của họ.

- Điên mất thôi! Họ là những chiến thần cấp cao! Điều này thật điên rồ!

Chun Yooha căng thẳng triệu hồi vũ khí của mình. Chun Sungjae tái mặt khi nhận ra danh tính của họ. Chàng trai trẻ thét: 

- Chú ơi! Chú mau chạy đi! Những vị thần đó là—

Ánh sáng bùng nổ.

Ba Kiến Trúc xuất hiện và tiếp cận Lee Gun. Cảnh tượng này khiến Heiji mê mẩn.

Lee Gun ngay tức khắc giơ lưỡi kiếm của mình lên.

Bùm!

Những Kiến Trúc trông như đang tiến về phía Lee Gun đột nhiên nấp sau Hugo. Cứ như thể Hugo là người dẫn đường của chúng. Chúng quỳ sau Nhân Mã Chi Tinh, ôm đầu.

Mọi người tròn mắt. Những lời tiếp theo của Kiến Trúc là một cảnh rất đáng xem.

[Ah ah! Chúng tôi không dám nhìn anh ta!]

[Đầy tớ của Nhân mã! Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả! Hãy nhanh lên và yêu cầu ngài Lee Gun lắng nghe!]

"Hả??"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương