Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
-
Chapter 50: Huyền thoại trở lại? (1)
Phía Tây Hàn Quốc!
Trụ sở chính của Song tử Chi tinh được đặt trên một hòn đảo Nhật Bản phía bên kia đại Dương, gọi là Âm Dương cung.
Song tử Chi tinh và chính phủ Nhật liên kết với nhau như thể xác và linh hồn. Thánh nữ là một đặc vụ tự do liên kết với chính phủ Nhật Bản. Ngoài Trung Quốc, Hàn Quốc và Hoa Kỳ, cô còn quản lý phần lớn các nước nằm gần Thái Bình Dương. Sức mạnh to lớn đã cho phép cô làm điều này.
Tất nhiên, cô sẽ quản lý ít lãnh thổ hơn nhiều nếu trừ đi những nơi bị nền văn minh bí ẩn chiếm đóng. Dù thế, cô vẫn thống trị trên một lượng lớn lãnh thổ khác.
Thánh địa là nơi rất quan trọng đối với Thần và Thánh nhân, và thánh địa Song tử Chi tinh lại chiếm hầu hết phần lớn Nhật Bản. Âm Dương cung là một nơi cực kỳ rộng lớn. Đây là lãnh địa mà người thường không thể nào đặt chân tới được. Nó rộng hơn Nam Hàn Quốc nhiều lần. Đối với những cư dân chính gốc ở đây, chính phủ đã đuổi họ đi sau khi bắt tay với Song tử Chi tinh.
Trên lãnh địa trải dài này, bỗng có thứ gì đó xuất hiện ngay phía trên Âm Dương cung.
***
Ehhhhhhhhhhg-
[Có kẻ xâm nhập]
[Có kẻ xâm nhập]
Âm Dương cung phát động tình trạng khẩn cấp.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
-Là tên lửa của Ma kết Chi tinh! Nó sẽ đáp xuống đây trong vòng ba phút nữa!
-Cái gì?
Những môn đồ bảo vệ Âm Dương cung đều rất hoảng loạn.
-Bộ mất trí rồi sao? Đáng ra nó phải hướng thẳng về phía Hàn Quốc chứ! Sao lại bay về hướng này?
-Ai mà biết!
Sự thật là, từng người bọn họ đã cười khi xem cuộc họp báo của Thánh nữ. Họ cười vì nghĩ rằng cái gã xuất hiện trên TV chẳng thể nào là Lee Gun được.
“Nhìn hắn được đó chứ.”
“Làm sao mà là Lee Gun được.”
Rồi họ cười thêm lần nữa khi nghe tin tên lửa của Ma kết Chi tinh đang hướng thẳng về phía Hàn Quốc. Thực tế, Song tử Chi tinh đã đặt tên lửa ở mỗi nước trong khu vực Châu Á. Cô đã dùng vật phẩm để giành lấy sự thống trị nơi đây.
Sẽ rất tuyệt nếu Hàn Quốc chìm trong biển lửa.
Chính phủ Hàn Quốc rồi sẽ phải cầu cứu Song Tử chi tinh.
Cuối cùng, lợi ích sẽ thuộc về phía Song Tử Chi Tinh. Do đó, những tinh hoa ưu tú đảm nhiệm việc bảo vệ Âm Dương cung đang rất thoải mái. Tuy nhiên, chuyện không ngờ đã xảy ra.
[Đồ cặn bã bẩn thỉu!]
“Cái khỉ gì vậy? Hắn là hàng thật kìa!”
Miệng các môn đồ sùi bọt mép. Chỉ có tên Lee Gun mới làm như vậy. Cuối cùng, quả bom đã xuất hiện trên không phận Âm Dương cung.
-Má! Chặn nó!
-Cái quái gì đang diễn ra vậy!
-Thánh hội trưởng Song tử bên Hàn quốc đã dịch chuyển Lee Gun thẳng tới tên lửa…
-Cái gì!
-Nên đó là tại sao Lee Gun lại đẩy quả bom về phía chúng ta…
Thánh hội trưởng Song tử Nhật Bản, Ken xanh mặt.
“Thực sự là Lee Gun!”
Ken đã từng nhìn thấy Lee Gun khi còn trẻ. Đó là thời đại chỉ cần bạn mở TV lên thôi cũng thấy mặt Lee Gun xuất hiện mọi lúc mọi nơi rồi. Hồi ấy, Lee Gun mà Ken biết trông xấu hơn nhiều.
Trong những ngày làm Yakuza, hắn cứ khoác lác rằng mình có thể sánh ngang Lee Gun nếu như nhận được sức mạnh. Thế nhưng, khi được tận mắt chứng kiến Lee Gun với cự ly gần như vậy, hắn mới ngỡ ra.
Kem cảm thấy sự hiện diện áp đảo chỉ từ việc nhìn đằng sau bóng lưng Lee Gun. Lee Gun gan dạ tới mức hắn không chút e dè nào khi đương đầu với lũ quái vật. Lee gun có sức hút và chỉ liếc thôi cũng đủ khiến cho lũ quái vật khiếp sợ rồi. Ken xấu hổ vì đã từng dám so sánh khả năng chiến đấu của bản thân mình với Lee Gun. Thánh hội trưởng Song tử vẫn chưa thể quên điều này.
“Sao hắn có thể sống sót sau 20 năm cơ chứ…!”
Không. Lúc này điều đó không quan trọng.
-Chúng ta không thể chống lại nó!
- Chúng ta không thể sử dụng phép dịch chuyển lên nó được!
Quả bom bốc cháy, xẹt ngang như sao băng trên trời. Như thể muốn làm mọi chuyện tệ hơn, một khi nó rơi xuống, nó sẽ phân tách ra thành nhiều mảnh nhỏ.
[Kỹ năng mượn <Tọa độ tuyệt đối> đã kích hoạt.]
[Vật phẩm sẽ đến đích trong vòng 30 giây.]
Thánh hội trưởng Song tử tức đỏ hết cả mặt.
-Mang Lá Chắn Ma Pháp ra!
Tất cả môn đồ ma pháp sư xuất hiện và ném biểu tượng thánh lên không trung. Giây tiếp theo, một vòng tròn phép thuật cùng với mái vòm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Tuy nhiên, tất cả đều vô dụng. Các mảnh vỡ thậm chí tăng tốc nhanh hơn khi va chạm với lớp chắn.
Kwah-jeek! Kwah-jee-jeek!
-Hội trưởng! Chúng ta không thể cản được nó!
-Áaaaaa!
-Việc này là bất khả thi nếu không có Lá chắn Thánh…
Rắc!
Lá chắn được tạo bởi ma pháp đột nhiên tan vỡ.
Kwah-gah-gah-gwahng!
Sau đó, những tảng đá rơi xuống và san bằng cả Âm Dương cung. Dù sức mạnh của quả bom đã giảm đi đáng kể, nhưng nó vẫn chứa một lượng năng lượng vừa đủ để phá hủy hoàn toàn Âm Dương cung.
-Chết tiệt! Tất cả vật phẩm ma pháp trong kho báu Thánh nữ…
-Thánh nữ đâu rồi!
-Chúng tôi không liên lạc với cô ấy được!
-Cái gì?
-Chúng tôi đã không liên lạc được với cô ấy trong nhiều tuần rồi… Không lẽ tin đồn là sự thật? Có lẽ cô ấy chạy rồi?
-Đừng có vớ vẫn!
Bỗng dưng, một giọng nói từ tốn vang lên giữa thánh địa rực lửa.
[Vật phẩm đã an toàn hạ cánh lên mục tiêu.]
[Kỹ năng <Tọa độ tuyệt đối> đã được loại bỏ.]
[Vui lòng mượn kỹ năng <Nhân mã Chi tinh> một lần nữa.]
[Nếu bạn mượn cùng một kỹ năng, bạn sẽ nhận được khuyến mãi đặc biệt. Giá mượn sẽ giảm đi 20 ngàn!]
[Cảm ơn vì đã sử dụng!]
Nghe thấy những thông báo kia, các môn đồ bắt đầu chửi ầm lên.
-Chết đi, Nhân mã Chi tinh!
-Ngươi nói dùng cái gì lần nữa cơ!
-Cảm ơn vì không gì cả Ma kết Chi tinh!
Tiếng la ó của mọi người làm cho thánh địa sụp đổ.
***
Cũng vào lúc đó, Hugo lẩy bẩy nhìn vào điện thoại. Quả đúng như kỳ vọng.
<”Tin trực tiếp” Lee Gun thực sự đã trở về?>
<”Huyền thoại trở về?” Hỗn loạn xảy ra ở buổi họp báo trực tiếp.>
<”Nghi vấn!” Lee Gun trong buổi họp báo đẹp trai hơn bình thường.>
<Sự cố liên lạc đã cắt đứt chương trình phát sóng trực tiếp.>
<Mọi người khó chịu vì chương trình đã bị cắt đứt. Yêu cầu chiếu mặt anh ta.>
<”Tôi đã giết Xích Nhãn 20 năm trước.” Thập Nhị Chi đã tranh chấp nhận định của Lee Gun.>
<Nếu anh ta thực sự là Lee Gun, thế thì tài sản của anh ta đâu?>
<Tài sản của Lee Gun giao cho chính phủ gìn giữ hiện đang ở đâu?>
<Liệu Cheongwadae sẽ trao trả tài sản cho Lee Gun?>
Hàng loạt trang báo lũ lượt đăng trên tin thế giới. Chưa đầy 30 phút trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, hàng nghìn bài báo đã ở sẵn trên đó rồi. Một lần nữa thấy rằng cộng đồng đều quan tâm và cho rằng Lee Gun rất tuyệt. Tuy vậy lúc này, điều đó không quan trọng.
[Vật phẩm(Bom) vận chuyển thành công.]
[Kỹ năng mượn <Tọa độ tuyệt đối> đã sử dụng thành công.]
[Tọa độ (Âm Dương cung).]
[Phí sử dụng đã được ký gửi.]
Hugo gần như ném điện thoại khi thấy dòng thông báo.
-Tên quỷ đó đang làm cái mẹ gì vậy!
Anh đột nhiên tình cờ bắt gặp phải bài báo với tiêu đề như <Lee Gun đã xuất hiện>, <Thánh địa của Song tử Chi tinh đã bị san bằng>, <Chính phủ Nhật Bản đang rất sốc>, vâng vâng….
Nhân mã Chi tinh gác tay sau gáy.
-Mình mới lơ đi chỗ khác có vài giờ. Thế mà…
Hugo không có thì giờ để nghỉ ngơi sau khi bỏ Cheongwade lại. Với những người như Cheongwadae, anh đã cứu họ mà mà không gặp chút khó khăn nào, tất cả là nhờ kỹ năng phòng thủ mà Hugo đã nhận được từ Lá chắn Thánh.
Hugo mua kỹ năng đó từ Thánh nhân phòng thủ mạnh nhất. Các Thánh nhân khác cũng khó mà xuyên thủng được nó. Điều này cũng áp dụng được với tên lửa. Hugo tính bắn hạ quả tên lửa kết hợp với sử dụng lá chắn. Anh muốn loại bỏ tên lửa ngay trên không trung.
“Sao tên ngốc đó không thể kiên nhẫn chút chứ!”
Hugo chắc chắn Lee Gun không hề nghĩ tới mối quan hệ giữa Hàn Quốc và chính phủ Nhật Bản chút nào.
Dù mọi chuyện có trật hướng thì Lee Gun thường hay giải quyết những vị khách không mời bằng nắm đấm.
“Hơn nữa, hắn còn sử dụng tên con trai mình để mượn kỹ năng của mình…!”
Lee Gun không để tâm tới việc Hugo có giận hay không. Thực chất, Lee Gun sẽ nhăn mặt và nói với Hugo.
-Sao cũng được! Thế càng thêm chứng minh Nhân mã là đồ rác rưởi.
-Cậu nói cái gì?
-Sao tôi không thể định vị tọa độ cơ chứ? Không phải nó sẽ tốt hơn nếu tôi có thể nhắm vào thần hay một người nào đó à? Kỹ năng này còn chẳng xứng với cái tên Tọa độ tuyệt đối nữa cơ.
Hugo cạn lời.
“Đúng là bắt nạt mà.”
Anh trả lời
-Có thể làm được đấy. Tuy nhiên, cậu cần thẻ Nhân mã Chi tinh VIP để mượn kỹ năng. Với cả cậu không có tư cách để nói thế. Cậu đã khiến cho Thánh địa Song tử Chi tinh nát tanh bành. Bộ cậu nghĩ thần và các môn đồ của cô ta sẽ để yên chuyện này sao?
Lee Gun giả vờ không nghe Hugo nói gì. Phản ứng của hắn cũng dễ hiểu.
[Các môn đồ của Song tử đã đầu hàng.]
[Có thể nhận vài người làm tù nhân của Xà phu.]
[Các môn đồ sẽ cống nạp để thể hiện sự đầu hàng.]
[Bạn có chấp nhận?]
“Đám môn đồ quyết định đầu hàng à.”
Lee Gun thấy đây là một điều đáng kinh ngạc.
Tại sao ư?
“Môn đồ thường có cấp bậc rất thấp, nhưng họ vẫn thuộc cấp bậc thần thánh.”
Kể cả Kiến trúc cấp thấp cũng ít nhất cấp S. Hơn nữa, Song tử rất kén chọn. Công trình của hắn ít nhất phải đạt được cấp huyền thoại.
Lee Gun không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đầu hàng. Chưa hết.
[Nơi cư trú của thần Hai mặt đã bị phá hủy.]
[Độ ảnh hưởng của thần Hai mặt đã giảm.]
[Môn đồ trong Âm Dương cung đang khóc than.]
[Lòng trắc ẩn của các môn đồ Xà phu trỗi dậy.]
[Bạn vừa thu được một lượng EXP lớn từ Thánh nhân.]
“Chắc không phải cái bẫy đâu.”
Quả bom mà Lee Gun gửi tới đã phá hủy hoàn toàn thánh địa, đủ để khiến cho vài Kiến trúc đầu hàng. Tất nhiên, một phần hắn cũng thấy buồn vì thánh địa của Song tử Chi tinh bị phá hủy một cách dễ dàng.
“Ngay cả khi mình dùng thánh phẩm của Ma kết Chi tinh thì nó cũng dễ dàng quá.”
Thánh địa của Song tử Chi tinh không thể nào tan nát tới cỡ này trừ phi cô ấy không có ở đây.
Mà, cũng chẳng cần để tâm lắm.
Đầu hàng là đầu hàng.
[Heo đất (Tỳ hưu) đã rời đi để thu thập cống vật.]
[Nhiều cống vật quá nặng khiến cho Heo Đất không lấy hết được.]
[Sẽ tốt hơn nếu bạn chấp nhận người đang cống nạp cho bạn trở thành môn đồ của mình trước. Thế thì bạn nên triệu hồi họ tới đất thánh của riêng mình.]
Điều này khiến Lee Gun bật cười. Không biết các vật phẩm ấy ra sao, nhưng chúng đã vượt quá giới hạn của bụng Heo đất.
[Heo đất đã nhận cống vật.]
Khi hắn nhận được thông báo, hắn yêu cầu Heo đất trở về cùng với đám người đã đầu hàng kia. Tuy nhiên…
[Heo đất không muốn quay lại thành tù nhân.]
[Môn đồ Song tử Chi tinh đang ở chi phối bởi một <Hợp đồng Nô lệ Linh hồn>. Họ sẽ được trả tự do hoặc được quyền khỏi thánh địa.]
[Nếu bạn muốn mang theo môn đồ, bạn phải giải thoát những nô lệ này bởi khế ước <Đăng ký Linh hồn> của Song tử Chi tinh.]
Lee Gun chỉ cười khi thấy thứ gì đó hứng thú. “Đăng ký Linh hồn.”
Cũng đã khá lâu rồi hắn mới nghe lại cái tên này. Đơn giản mà nói, Đăng ký Linh hồn là một khế ước nô lệ mà Song tử Chi tinh sở hữu. Ai mà có tên trên nó sẽ không chết, nhưng linh hồn của họ sẽ bị bó buộc mãi mãi trong khế ước. Nhưng mà, người bị bó buộc sẽ phải trở thành nô lệ của Song tử.
Là một Thánh nhân chuyên xử lý các linh hồn, Song tử Chi tinh rất xảo quyệt trong cách sử dụng chúng.
“Mặc dù trông có vẻ như cô ta không có sử dụng nó để chống lại loài người.”
Cô ta sử dụng kỹ năng đó chỉ để kiểm soát môn đồ của mình mà thôi.
“Dù sao thì, con điếm điên đó cũng nên Đăng ký Linh hồn.”
Song tử có lẽ đã đưa nó cho Song tử Chi tinh rồi.
Lee Gun bật cười dù không có chuyện gì.
“Ta chỉ cần phải lấy Đăng ký Linh hồn từ cô ta mà thôi.”
Hắn đã định sẵn kế hoạch phá hủy thánh địa của Song tử Chi tinh và tự mình hành cô ta ra bả.
“Mảnh đất thánh của cổ đã bị thiệt hại nghiêm trọng, thế mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu. Chắc xảy ra chuyện gì rồi.”
Tuy nhiên, điều đó không là vấn đề. Song tử Chi tình và Bạch Dương Chi tinh đã xâm phạm Hàn Quốc vì lợi ích và những ham muốn ích kỷ của chính chúng. Hơn nữa, Lee Gun cần hồi phục lại một vật phẩm mà hắn cần trước khi đánh bại ma pháp sư đó.
“Hình như bên chính phủ có nó.”
Chính phủ đang quản lý số tài sản của hắn. Tất nhiên, một tai nạn đáng tiếc đã khiến cho kế hoạch của hắn hơi trật hướng một tí. Ấy thế, việc hắn cần tới nơi nào để lấy lại tiền và vật phẩm từ sự quan tâm của chính phủ thì vẫn theo kế hoạch cũ.
“Mình có vài thứ quan trọng với món vật phẩm đó.”
Đó là vật phẩm mà Lee Gun không bao giờ bỏ qua.
Do đó, hắn cần thu hồi tài sản của mình trước. Sau đó sẽ loại bỏ ba cái câu chuyện nhảm nhí rằng Thập nhị Chi tinh Hoàng đạo đã giết Xích Nhãn, một lần và mãi mãi.
Lee Gun nhìn về phía Cheongwadae.
“Trước mắt thì mình nên làm vậy…”
Hắn cần phải kiếm một người khi…
-Cha!
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở phía xa Dương.
-Yooha!
Chun Yooha đang giữ đồ đạc của Lee Gun. Cô nhanh chóng lao về phía họ như một chú nai tơ.
Hugo cảm thấy thực sự nhẹ nhõm khi mình thấy con gái mình. Anh đã nhận được tin nhắn từ cô, nhưng tận mắt nhìn thấy mặt vẫn đỡ lo hơn nhiều.
-Con ổn không? Có bị thương chỗ nào không? Có ai làm phiền con khi trên đường tới đây không? Nếu có ai làm con bị thương thì phải báo cho cha đấy. Hiểu chứ? Em của con đâu?
-Thánh hội trưởng Song tử gọi kiếm nó rồi ạ.
Hugo cuối cùng cũng thả lỏng.
“Thật may. Tất là đều nhờ có Gun.”
Trên thực tế, đúng là một phép màu khi tin tức nóng hổi được cập nhập một cách bình thản như vậy. Chỉ là cách đây không lâu, họ đang ở trong tình huống xấu nhất. Hàn Quốc gần như bị xóa sổ. Hugo muốn trách mắng Lee Gun vì đã gây ra thảm họa này, nhưng nghĩ lại thôi.
“Mình đoán việc này cũng không tệ.”
Nó giống như việc Lee Gun đã từng làm trong 20 năm trước vậy. Hơn nữa, Lee Gun còn là ân nhân của anh. Hugo chưa bao giờ có ý định để Lee Gun gặp con gái mình, nhưng giờ anh quyết định cười trừ. Hồi đầu, dù đứa con gái của anh thích chính thằng bạn của mình thì nó vẫn chỉ là fan hâm mộ mà thôi. Không có gì đáng phải lo cả.
-Được rồi, Yoohan. Con nói chuyện cùng chú ấy có vui không? - Hugo hỏi.
-!
-Con bảo con ngưỡng mộ và rất muốn gặp mặt chú ấy. Thế con đã nói điều mình muốn chưa?
Đôi mắt đen của Chun Yooha sáng lên lấp lánh.
-Dạ rồi! Con hứa– Ố!
Lee Gun di chuyển với tốc độ ánh sáng tới bên cạnh cô. Hắn dùng tay che miệng cô lại.
Mắt Hugo mở to.
-Gun?
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt Lee Gun. Hắn biết Yooha tính nói cái gì. Nên hắn sẽ nói thay cho cô.
-Chỉ là cuộc đối thoại thông thường thôi. Nó vui lắm. Đúng không Yooha?
-Vâng! Con đã hứa– Ối!
Lee Gun một lần nữa dùng tay che miệng cô. Hắn chuyển động còn nhanh hơn chớp.
Biểu cảm của Hugo hiện lên trông rất đáng xem.
-Hứa…?
-Không có gì đâu. - Lee Gun đáp.
-Hứa…?
Hugo nghi ngờ nhìn Lee Gun.
-Hứa gì…???
-Hứa nói về vấn đề nếu thiếu đi sự quyết đoán. Yoohan nó gặp vấn đề trong việc định hướng nghề nghiệp. Nên tôi giúp nó giải quyết thôi.
Hugo nhìn Lee Gun với vẻ mặt bối rối.
-Định hướng nghề nghiệp? Cậu mà cũng biết đưa ra lời khuyên cho nó à?
-Nói gì cơ?
-Hồi tôi xin cậu cho lời khuyên, thì cậu thường hay đáp lại tóm gọn trong ba câu là.”Quánh nó. Giết nó. Và trốn đi” mà.
“Đuma.”
Hugo cảm thấy bối rối khi Lee Gun trừng mắt về phía mình. Hắn nhanh chóng lấy chìa khóa xe.
-Dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì hôm nay! Cánh phóng viên chắc bận hết rồi, nên tôi sẽ sắp xếp cuộc họp báo vào ngày mai. Đồng thời…
Đột nhiên…
-Hử? Cha!
-!
Chung Sungjae bỗng dưng xuất hiện và hào hứng chạy về phía cha mình.
-Cha! Cha biết chưa? Chuyện này chấn động lắm!
Hugo chẹp miệng khi thấy nét mặt con trai mình.
-Rồi, rồi! Cha biết chú của con rất tuyệt…
-Chị Noona cầu hôn chú đó! Chị còn nói muốn chú cưới chị nữa!
-?!
Một âm thanh răng rắc vang lên trong không khí khi Hugo quay đầu lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook