Mình tò mò là mọi người biết fic mình qua Fb hay là Tik Tok? Nhưng mà không sao, được mọi người ủng hộ mình cảm thấy vui. Đến đây thì hết ngược Kook rồi nha. Chính thức ngược anh Taehyung, còn ngược như thế nào thì mọi người đọc tiếp xem nhé.

....

Taehyung lái xe tới quán bar, hắn bước vào trong muốn giải tỏa nỗi khó chịu trong lòng bằng rượu mạnh. Nhưng chưa kịp gì cả đã bước ra ngoài ngay, Kim Taehyung cảm thấy quá ồn ào vì tiếng nhạc xập xình xung quanh và đám người kia cứ nhảy nhót qua lại. Quán bar từ bao giờ trong mắt hắn lại trở nên chán ghét như thế?

Hắn quay xe đi loanh quanh thành phố, cuối cùng lại gặp Min Yoongi. Anh ta đang làm gì không rõ, chỉ là trời tối rồi nên hắn cũng chẳng thèm để tâm chỉ muốn tìm chỗ uống một ly. Min Yoongi nhướng mày hiểu hắn có chuyện nên tiếp tục kéo tên này đến bờ sông...uống bia nhưng lần này không có ăn gà như lúc trước.

Biết tâm trạng Kim Taehyung không tốt, anh lên tiếng hỏi han. Chỉ nhận lại cái lắc đầu của hắn, Min Yoongi tò mò nhưng đoán trúng là chuyện gia đình.

"Jungkook làm sao à?"

Anh chỉ hỏi bừa vậy thôi nhưng không ngờ hắn lại thở dài thườn thượt gật đầu chắc nịch. Min Yoongi suýt nữa sặc bia, biểu cảm này trong mắt hắn lại chẳng có gì đặc sắc.

"Đừng nói cậu ta...tự sát?"

"Anh bớt nói mấy câu như thế thì chết à?"

Hắn to tiếng mắng Yoongi, thế là Yoongi biết mình đoán đúng rồi. Thật ra hắn sợ nói ra lại nghĩ đến Jungkook bị bệnh, lòng hắn lại như ngồi trên lửa.


Bình thường tên đó có như vậy đâu. Nhưng mà lần này chắc chắn là chuyện vô cùng động trời, mấy tháng trước Min Yoongi nhận tin tình nhân bên ngoài của hắn có thai. Đến một cái liếc mắt Min Yoongi cũng chẳng thèm cho hắn, anh lại ngỡ Jungkook sẽ không chịu nỗi chuyện này cuối cùng lại không như anh tưởng. Min Yoongi thở hắt ra nói với hắn

"Trước kia biết tại sao anh chú chia tay với Jang Ryu không?"

Hắn không nói, chờ Yoongi nói tiếp. Min Yoongi nhấp một ngụm bia mới nói tiếp.

"Đời này đau nhất là phản bội, anh cứ nghĩ sau này anh mày sẽ không thể mở lòng. Nhưng mà không ngờ lại có thể chữa lành được."

Hắn biết Jang Ryu, biết luôn cả câu chuyện của Min Yoongi. Nhưng mà trước kia hắn chưa hiểu nhiều chuyện, cũng chẳng thông suốt chỉ nghĩ đơn giản là vì ai yêu sâu đậm thì người đó mù quáng. Còn nhếch môi cười khinh thường anh, cuối cùng sau này bản thân còn thảm hơn anh. Mà là một trường hợp khác đáng nói.

"Jungkook yêu chú mày, anh nhận ra ngay từ khi anh gặp nó lần đầu. Ánh mắt nó nhìn chú còn hơn cả tình yêu của anh ngày xưa dành cho cô ả kia kìa. Nhưng mà vấn đề không nằm ở đó, nằm ở chỗ chú mày. Chú không yêu cậu ấy còn thích trêu đùa con người ta. Bây giờ là anh nên vỗ vai an ủi hay nên cười vào mặt chú đáng đời?"

Nói một tràng dài Yoongi không nhịn được vẫn là cười hắn một cái. Kim Taehyung không nói, hắn uống từ lon này đến lon khác. Đến khi Yoongi giật lon bia vừa khui từ tay hắn, Taehyung mới thôi. Hắn cúi đầu thật lâu sau đó nhìn vào mắt của Yoongi hỏi như tìm câu trả lời. Nhưng anh ta lại lãng tránh xua tay.

"Chú đừng cầu cứu anh, anh không biết đâu. Chuyện của mình còn chưa xong ai lo được chuyện của chú chứ?"

Hắn biết, đáng lẽ hắn nên nói cho Jungkook biết từ cái lúc hắn có thiện cảm với cậu. Nhưng mà hắn chỉ nói với Min Yoongi biết còn lại cái gì cũng không hé miệng. Đến lúc bị Jong Hayoon chơi một vố thì mới đau đớn quằn quại, à không. Chưa đến nỗi đó, chỉ là hắn thấy như vậy thôi nhỉ?

"Jungkook không muốn nhìn mặt em nữa, em ấy không muốn cùng em ở chung một chỗ."

Hắn suy nghĩ thật lâu mới khàn khàn lên tiếng, lời nói lẫn trong men say của mùi bia vừa mới uống.

"Em không biết Jungkook bị bệnh trầm cảm, em càng không biết Hayoon kia lại là con rắn độc ghê gớm đến vậy?"

Min Yoongi không nhịn được phản bác.

"Chú mà không ngờ sao? Anh chỉ sợ cái gì chú cũng ngờ tới chứ. Cô Jong kia cái gì anh mày cũng không vừa mắt, chú tin người quá hay là biết rồi mà vẫn làm?!"

Lần này đến lượt Taehyung câm lặng không nói nên lời, hắn mím môi dựa người ra phía sau gốc cây sần sùi nhìn sông Hàn đêm xuống. Sương lạnh bao quanh, làn gió thoảng qua chợt rùng mình người ta trong cái giá lạnh của mùa đông.

Min Yoongi không nói nữa, anh nghĩ lúc này cần cho hắn thời gian suy nghĩ lại tất cả.


....

Chị Young quay trở lại sắp chiều tối, lúc đó Jungkook đã ngủ thật. Mãi đến tối cậu mới tỉnh lại, quanh đi quẩn lại chỉ có chị Young yêu thương chăm sóc cậu thật lòng. Jungkook ít nhiều luôn biết ơn cùng cảm động.

Chị Young đang đút cháo cho Jungkook vừa thắc mắc, không nhịn được chị hỏi cậu.

"Cậu Kim có đến đây không cậu Jeon?"

Jungkook đang ăn cũng nuốt xuống mím chặt môi không lên tiếng. Chị thấy một lúc cậu không trả lời nên biết điều không hỏi nữa, đồng thời xin lỗi cậu vì nhắc điều cậu không vui. Đôi mắt cậu đen lại không có chút sao sáng nhưng một lát lại trở lại vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra.

Hoseok quay lại bệnh viện mua đủ thứ loại bổ dưỡng cho Jungkook. Cậu nói không cần anh cứ đến mãi, dù gì sau một ngày nữa cậu cũng muốn xuất viện. Hoseok nói không có gì bận rộn nên anh muốn ghé qua thường xuyên một chút.

"Jungkook, em có nghĩ đến việc rời khỏi đó không?"

Hoseok sau một hồi suy nghĩ không nhịn được hỏi cậu. Jungkook im lặng đến khi Hoseok sắp lên tiếng thì cậu lại bình thản trả lời.

"Đó là nhà của em mà, làm sao em có thể đi được."

"Nơi đó không phải là nhà. Em còn nói bình thản như vậy?"

Cậu nghe Hoseok mắng một tiếng, trong lòng cũng biết anh nhất thời sốt ruột nên lo lắng. Cậu cũng là có kế hoạch, không phải cứ nói rời đi là rời đi. Hơn nữa chuyện kia cậu không muốn anh phiền lòng. Hoseok rất tốt với cậu, cậu không nỡ rất nhiều thứ.


"Em tự có cách, anh đừng lo lắng."

Cậu cười cười cho qua chuyện. Lại nghe Hoseok bình tâm lại nói với cậu.

"Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết. Có biết không."

Cậu gật đầu chắc nịch với anh.

Hoseok ngồi lại một lát rồi rời đi. Có mọi người từ khoa làm việc của cậu đến thăm, mọi người chỉ nghĩ cậu bị bệnh, còn nói vội qua nhưng vẫn kịp mua một ít quà cho Jungkook. Cậu ngồi nói chuyện với mọi người lại thấy tâm trạng có chút phấn chấn.

...

Taehyung về nhà lúc gần một giờ sáng, hắn bật đèn phòng của cậu. Mọi thứ được chị Young dọn dẹp sạch sẽ trở lại, hắn nằm phịch xuống giường. Căn phòng thoang thoảng mùi hương của Jungkook thường dùng nhưng hắn vẫn cảm thấy như lẫn vào trong không khí mùi máu tanh vậy. Hắn nằm mãi mới ngủ được. Giấc mơ lại đầy rẫy nước mắt và sự lạnh nhạt của Jungkook.

....


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương