CHƯƠNG 13,

Vào giờ tan tầm một ngày nọ, Hoàng Siêu bước đi tựa như đang mộng du, lấy vẻ mặt ‘tôi muốn ngủ’ đi bộ về nhà, công việc cả ngày hôm nay khiến hắn mệt chết được, hận không thể bước một cái ra khỏi cục cảnh sát, bước tiếp theo là có thể về đến cửa nhà rồi.

Thân là nhân viên mới trong cục, thứ Hoàng Siêu phải học có rất nhiều, cho nên có đôi khi có rất nhiều vụ án, các tiền bối bận không nhận, chuyện linh tinh lang tang đều giao hết cho người mới như y.

Cả ngày trôi qua, tuy chỉ là việc vặt vãnh, nhưng y mệt không tả xiết.

Hoàng Siêu lấy trạng thái như đã bước vào cõi thần tiên thiên ngoại để đi ra cổng cục cảnh sát, chỗ bên cạnh góc tường lại đột nhiên nhảy ra một người, người nọ lớn tiếng rống một câu với y: “Chào Hoàng Sir!”

“Oa ―――!!!” Cả người Hoàng Siêu bị dọa nhảy dựng, kinh hách lui về sau vài bước liền, nếu như không phải ngay sau đó thấy người dọa mình là Uông Dương, y thiếu chút đã vung nắm đấm lên rồi.

“Cậu lại muốn đùa cái quỷ gì thế, tiểu quỷ?” Hoàng Siêu ngáp một cái, trầm tĩnh lại lần nữa.

Tuy rằng Hoàng Siêu luôn coi Uông Dương là tiểu quỷ, nhưng kỳ thực y mới tốt nghiệp cho nên chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi là cùng, nhiều nhất cũng chỉ hai ba tuổi mà thôi.

Uông Dương ngồi xổm ở cục cảnh sát đã lâu, vừa mới đứng lên, hai chân có chút tê dại, hắn xoa xoa cẳng chân đau nhức, nói: “Tôi mời anh ăn cơm, Hoàng Sir.”

“Đã nói không được gọi Màu Vàng mà lị!” Hoàng Siêu không thể nào vui vẻ chỉ ra chỗ sai mà người này đã lặp đi lặp lại nhiều lần khiến tên y khó nghe như vậy, “Tiểu quỷ không kiếm ra tiền mời ăn cái gì, bớt chút tiền cho ba má cậu đi, kiếm tiền không dễ đâu.” Y hươ hươ tay, “Về trường đi, tôi phải về nhà.”

“Không về đâu! Vất vả biết bao tôi mới tới được đây! Ngồi xe qua lại cũng phải mất 3 tiếng đấy!” Điều khiến Hoàng Siêu cực kỳ bất ngờ là, Uông Dương lại cố chấp vô cùng, “Tôi đã đợi ở chỗ này mấy tiếng rồi, trở lại như vậy không phải đợi không công à!”

Hoàng Siêu trừng mắt hắn, nghĩ thầm có người muốn tiết kiệm tiền cho hắn mà còn không chịu, cứ ngang ngạnh dán chặt vào người ta, trừng một hồi thì sức cũng yếu đi, thế là y nói: “Dù sao tôi cũng phải về nhà, cậu thích thì đi cùng đi.” Nói xong thì bước trước mấy bước.

Uông Dương lập tức đuổi theo: “Tôi muốn báo ân,” hắn hưng phấn nói, “Nếu anh không cần tôi mời cơm thì anh có thể bảo tôi giặt quần áo, lau sàn nhà, nấu cơm canh gì gì đó!”

Hoàng Siêu cảm thấy da gà mọc đầy lưng, báo ân bây giờ đều phổ biến như thế sao? Y xoay cổ qua… Nhìn tên sinh viên đang theo đuôi mình: “Cậu cho mình là cô nàng ốc nhồi à?”

“Không, tôi là chàng trai ốc nhồi!” Sau khi Uông Dương xác định lại lời đối phương, liền phản bác lại như thế.

Hoàng Siêu triệt để bị hắn đánh bại.

○○○○

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương