CHƯƠNG 14,

Thấy bàn cơm trước mắt bị làm hại thành đen thủi đen thui, tỏa ra thứ mùi khả nghi, đồ ăn lấp lánh dầu mỡ bóng loáng, Hoàng Siêu không có chút thèm ăn nào.

Nếu như nói vào lúc Uông Dương sấn tới bắt đầu nói hắn có thể làm cơm cho y, Hoàng Siêu còn có chút cảm giác may mắn là đêm nay không cần mình ra tay làm cơm, có thể trước tắm rửa rồi sau hưởng thụ bữa cơm giản đơn, bây giờ thì y chỉ cảm thấy một luồng khí chết chóc từ đan điền dâng lên, nếu như không phải y đau khổ đè nén, y sẽ xách tên sinh viên bên cạnh bàn lên, quăng vèo ra ngoài cửa sổ.

Khỏi cần nghĩ, tình huống trong bếp nhất định càng kinh khủng hơn tình cảnh y thấy trên bàn cơm nhiều, Hoàng Siêu cũng khó tưởng tượng được mình nên thu dọn tình trạng thê lương của phòng bếp như thế nào đây.

Y che kín mặt, từ khe hở ngón tay thống khổ phun ra một câu: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu thật là đang muốn báo ân sao? Lần này là muốn đùa gì đây hả?”

“Lần này tôi tuyệt đối không đùa…” Uông Dương cũng có chút bất ngờ rằng bản thân đã biến đồ ăn thành như vậy, bình thường hắn nhìn mẹ nấu cơm đều rất dễ dàng, rõ ràng chỉ cần bật lửa, đổ dầu, lật qua lật lại vài cái là xong rồi, sao vào tay mình thì lại khó làm như thế chứ, Uông Dương không được dễ chịu lắm, có phần hơi xấu hổ, “Tôi đây là lần đầu tiên làm cơm, không biết rằng nó lại khó khăn như vậy…”

Hoàng Siêu vừa nghe, xương và gân đều muốn nổ đùng, người đã uể oải muốn chết làm sao mà tâm tình tốt cho được, lời mắng chửi gần như đã muốn thốt ra: “Cậu TMD lần đầu nấu cơm sao lại chọn nhà tôi để phá hả? Còn hứa lên hứa xuống muốn thay tôi nấu cơm, làm hại tôi tưởng là có thể ăn sẵn chứ! Bây giờ thế này thì ăn thế quái nào đây!”

Uông Dương thân là con một được cha mẹ nâng như nâng trứng, đâu chịu nổi bị người mắng chửi như vậy, nghĩ mình khổ khổ sở sở lần đầu nấu cơm, khiến người đầy mùi dầu khói mỡ màng, còn cố sức mà không thu được gì, còn bị ăn mắng một trận, nhất thời xù cả lông lên, hắn ném tạp dề xuống đất, ngang tàn nói: “Lão tử ở nhà cho tới bây giờ chưa đến lượt tôi nấu, lần đầu nấu là nấu cho anh, anh còn muốn thế nào!?”

Hoàng Siêu tức giận đến méo mồm, y một chân đá văng tên sinh viên không làm ra được chuyện tốt gì này, hùng hùng hổ hổ mà đổ cả bàn thức ăn vào thùng rác, bắt đầu ba chân bốn cẳng thu dọn phòng bếp nhà y.

Lau mỡ bị vẩy ra ngoài, lau bát chén, sửa sang lại gia vị và dụng cụ nấu ăn bị ny đổ ny nghiêng, Hoàng Siêu làm xong mới hơn 8h30 một chút, đói quá… Hơn nữa trong bụng bực muốn chết, khiến y một chút thèm ăn cũng không có, lau khô tay rồi nghĩ dứt khoát không ăn cơm, xem TV xong thì đi ngủ.

Vừa ra khỏi bếp, thấy tên sinh viên kia vậy mà lại thừa dịp ấy mua chút thức ăn trở về, ngồi ở cạnh bàn ăn nhìn y lấy lòng.

“Anh Siêu, em sai rồi.” Sinh viên chết tiệt mặt dày nói như thế.

○○○

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương