[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
Chương 50: Tung tích của Yên Vũ

Câu trả lời hết sức vô lý và trẻ con của Chu Đồng chọc cho Vương Hào suýt thì phun máu, ngực bị đè nén, hắn có cảm giác thở không nổi.

Chiến trường hiện tại vô cùng thảm thiết, bởi vì sức người có hạn mà tang thi thì không biết mệt nên đã dần lộ rõ kết cục. Rất nhiều tang thi cấp thấp ngã xuống trước tường thành, sau đó chúng giẫm đạp xác nhau để bò tới, không bao lâu nữa chắc có lẽ sẽ tràn lên trên tường thành.

Vương Hào tức giận không chỗ phát, đột nhiên chuyển hướng vung tay về phía tường thành. Một tia sét tím đen như là rắn độc bắn thẳng về phía những tang thi đang có ý định trèo lên trên, lôi dị năng cuồng bạo lướt qua, hung hãn đem bọn chúng đánh thành tro bụi.

Chu Đồng ồ lên một tiếng, nhìn cấp dưới của mình biến mất mà không buồn bực chút nào, ngược lại còn thấy rất thú vị. Ánh mắt thiếu niên nhìn Vương Hào giống như là đang nhìn một con khỉ làm trò, thậm chí còn có ý cổ vũ hắn tiếp tục đánh.


“Aaaaa! Khốn kiếp!”

Xung quanh người Vương Hào tản ra hào quang tím đen, thân thể hắn như hóa thành cột thu lôi bắn ngược, hàng ngàn tia sét điên cuồng phóng ra ngoài và biến thành những sợi roi điện, từ trên trời giáng xuống. Đòn tấn công lúc này của hắn bao phủ một khoảng diện tích cực lớn.

Nhảy nhót một chút thì được, Chu Đồng sẽ không quá để ý, nhưng muốn làm ảnh hưởng đến cả chiến trường cấp thấp bên dưới thì là hành động rất ngu xuẩn.

Chu Đồng ngoắc ngón tay, Thanh Phong lập tức hiểu ý giơ chân đạp nhẹ trên không, thân thể hóa thành bóng đen lao thẳng xuống dưới, chớp mắt đã đến, tốc độ còn nhanh hơn cả những tia sét kia. Lòng bàn tay phải của hắn hướng lên trên, cắn răng rít khẽ một tiếng. Một tầng năng lượng kỳ dị như gợn sóng từ trên người hắn bắn nhanh ra, hình thành tấm chắn vô hình bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh.


Thanh Phong vừa làm xong động tác này, đòn tấn công của Vương Hào cũng xuống tới. Hàng ngàn tia sét chi chít đánh lên màn chắn mà Thanh Phong tạo ra, âm thanh kin kít kin kít chói tai vang lên khắp chiến trường. Âm thanh tựa như sắt thép không ngừng cọ xát vào nền gạch được phóng to gấp trăm lần, tia lửa từ vị trí tiếp xúc bắn tung tóe khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không có một chút lôi dị năng nào lọt qua được màn chắn.

Vương Hào thật ra cũng rất hối hận khi xúc động như vậy, nhưng chuyện cũng đã lỡ rồi, hắn không thể thu đòn tấn công lại được. Đang lúc chuẩn bị tinh thần lùi về căn cứ, một màn làm khóe mắt hắn đau nhói xuất hiện.

Thanh Phong dùng một tay nâng màn chắn, chống đỡ toàn bộ đòn tấn công của hắn, khuôn mặt khinh bỉ như đang cười vào năng lực tệ hại của hắn. Nói thế nào, hai bên cũng đồng cấp, cho dù vừa rồi chỉ là đòn tấn công vội vàng của hắn đi chăng nữa thì sự chênh lệch này thật sự khiến mặt hắn như ăn phải mấy cái tát vang dội.


“Mẹ kiếp!”

Vương Hào lần đầu tiên chạm trán với thống lĩnh của đối thủ, trong lòng lạnh toát. Năng lực của những tang thi này vượt khỏi tầm kiểm soát của nhân loại rồi, nếu không có vũ khí thêm vào thì muốn thắng chúng thật sự là mơ mộng hão huyền.

Hắn hừ lạnh rồi lui trở về tường thành, ít ra bên trong căn cứ luôn gắn các loại vũ khí chờ phát động, sẽ an toàn hơn nhiều.

Thấy hắn rút lui, Thanh Phong cũng bay về vị trí bên cạnh Chu Đồng, còn phủi phủi bụi trên vai áo để ra vẻ.

Chu Đồng liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, không biết là đang khen ngợi hay đang kỳ thị cái tính cách thích làm màu của hắn.

Đột nhiên, thiếu niên nghiêng đầu nhìn về một phía rồi vội vàng cắt mở không gian và nhảy vào, trước khi biến mất còn dặn dò:

“Ở lại canh chừng, bao giờ hao hết một phần mười sức lực của chúng thì dừng.”
Nói xong, thân thể đã tiêu thất trước ánh nhìn chăm chú của nhân loại và các tang thi khác. Tang thi vương còn chưa chơi đủ đã chạy đi đâu mất, khiến bốn vị thống lĩnh nhìn nhau khó hiểu. Bọn họ trước khi biến thành tang thi đều là dị năng giả, sau khi kết thúc đoạn thời gian mất đi lý trí và lang thang khắp nơi ăn thịt người khổ sở, họ dần dần biến mạnh hơn rồi phát triển ý thức của riêng mình. Có một số việc trong quá khứ, bọn họ đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn lại bản năng mà đi theo và phục vụ cho Vương.

Đến tầng cấp này, họ không cần ăn thịt người để duy trì sự "sống", mà chủ yếu dựa vào tinh hạch của đồng loại hoặc thịt dị năng giả để thăng cấp. Chẳng qua, Vương ra lệnh không được tùy tiện săn các dị năng giả cấp cao, lại chia họ đến những nơi khác nhau để quản lý lũ tang thi cấp thấp.
Sau khi tang thi vương đi rồi, căn cứ phía Tây bắt đầu dùng đến các loại vũ khí hạng nặng và bảo bối nhặt được từ dị không gian để chống đỡ, cơ hội đàm phán với phía tang thi cũng không còn.

Trong không gian tối đen, Chu Đồng mơ hồ bắt được một chút khí tức của Yên Vũ nên đuổi theo, chỉ là mùi quá nhạt nên còn chưa tìm được vị trí chính xác. Hắn dịch chuyển liên tục không biết bao nhiêu lần, thậm chí cảm giác hơi đuối sức một chút, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng không gian đang dần mở rộng ra. Vị trí này, gần sát với căn cứ phía Bắc.

Bên tai nghe được tiếng gầm rống của một con sư tử, Chu Đồng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là thú sủng của Yên Vũ. Nó mừng rỡ dùng sáu cái chân cào cào mặt đất, sau đó vỗ cánh bay thẳng lên. Con thú này ban đầu yếu như thế, hiện tại cũng mọc cánh?
Nó bay sát đến gần lỗ hổng và bắt đầu phát ra những tiếng kêu phấn khích, giống như một chú cún tìm được chủ nhân sau bao ngày thất lạc ngoài đường.

Chu Đồng ngoắc tay:

“Lại đây.”

Con sư tử ba mắt lắc lắc đầu, vẫn cứ bay xung quanh lỗ hổng đang mở rộng trên bầu trời mà nhảy nhót.

Thiếu niên nhíu mày suy tư:

“Nó ở đây, vậy chẳng phải tên kia cũng sẽ tới?”

Vừa nghĩ đến đó, phía xa thật sự có bóng người bay thẳng tới bên này, phía sau kéo ra từng tia sáng mỏng, tàn ảnh không dứt hiện lên rồi biến mất. Khi người nọ dừng lại bên cạnh con sư tử kia, Chu Đồng không khỏi có chút tức giận, đúng là tên luôn bám theo chị, dai như đỉa.

Chu Đồng tìm được tung tích của Yên Vũ vì năng lực của hắn liên quan đến không gian và hắn rất mạnh, còn con sư tử ngốc kia thì ăn may. Nó hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, nhìn sơ có vẻ chỉ là một thú biến dị cấp năm. Sở dĩ nó tìm được Yên Vũ là vì cánh cổng không gian này cách căn cứ không xa, nó lại có liên hệ mật thiết với cô và hệ thống nên mới cảm ứng được.
Hàn Vệ phát hiện ra Chu Đồng thì mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên như nhìn đứa em trai ngoan nhà hàng xóm.

Chu Đồng cực kỳ không vui trước cái nhìn đó, nhìn cổng không gian kỳ quái vẫn đang mở rộng và không có dấu hiệu thu nhỏ kia, hắn không nói hai lời bay thẳng tới, giành trước một bước nhảy vào trong.

Con sư tử ba mắt quá đỗi hưng phấn, nó còn gầm lên mấy tiếng rồi dùng đầu dụi vào người Hàn Vệ, đẩy Hàn vệ về phía lỗ đen. Nam nhân đưa tay xoa xoa đầu nó, nói:

“Làm tốt lắm.”

Một người một thú cũng theo sát Chu Đồng tiến vào trong.

Dị không gian này đưa bọn họ tới một vị diện hoàn toàn khác, Chu Đồng vào trước nhưng lại không xuất hiện cùng một địa điểm với Hàn Vệ. Hàn Vệ mở mắt ra, phát hiện vị trí hắn đang đứng là một bình nguyên rộng lớn không có điểm cuối, thực vật nơi này đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, trông rất kỳ quái.
Hàn Vệ định bay xuyên qua, vừa mới vận lực một chút lập tức phát hiện có gì đó không đúng. Dị năng của hắn khó khăn vận chuyển, giống như có thứ gì đang đè ép vào kinh mạch trên người, khiến tốc độ lưu thông của dị năng giảm mạnh.

Hắn ngạc nhiên đưa tay ra thử dị năng một chút rồi tự hỏi:

“Chẳng lẽ nơi này còn giới hạn cấp bậc?”

Ở một nơi khác phơi đầy xương trắng, Chu Đồng cũng gặp tình trạng tương tự. Hành trình tìm kiếm Yên Vũ không dễ dàng như họ tưởng. Đây là lần đầu tiên họ rơi vào một vị diện mà năng lực bị giới hạn, còn bị áp xuống dưới cấp bốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương