[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
-
Chương 49: Ta thích thì đánh
Những người được cử đi do thám ở chiến trường phía Tây liên tục gửi tin tức về, con số thương vong đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Tang thi vốn dĩ không có suy nghĩ, cũng không biết sợ hãi và mệt mỏi, dưới sự dẫn dắt của Vương, bọn chúng nối đuôi không dứt tràn tới chiến trường như là ong vỡ tổ, hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối.
Ba tháng thời gian trôi qua, mỗi căn cứ đều đã nâng cấp tường thành bằng nhiều loại khoáng thạch khai thác được từ dị không gian, độ dày của tường cũng tăng đáng kể để chống chọi lại với những tang thi cấp cao. Người bên trong căn cứ luôn tự hào về hệ thống phòng vệ của họ vì trước giờ trải qua nhiều lần tang thi triều đều chưa từng bị tổn hại gì, nhưng lần này thật sự là thảm họa.
Giữa không trung truyền tới từng tiếng nổ vang trời, khói lửa bao trùm cả một vùng rộng lớn. Dưới đất là chiến trường của tang thi và dị năng giả cấp thấp, nửa trên bầu trời là vị trí thuộc về thống lĩnh cấp cao.
Ba trong bốn vị thống lĩnh mang đặc điểm của các loài thú vật, khi vào trạng thái chiến đấu đều biến cao hơn ba mét, sau lưng là những đôi cánh đen hình thú quái dị. Vị thống lĩnh duy nhất không có cánh thì thân hình nhỏ hơn rất nhiều, giống như là người bình thường, khuôn mặt điển trai cực kỳ quen mắt.
Nếu Lưu Liên nhìn thấy kẻ này, có lẽ cô sẽ mừng đến phát điên, vì anh ta trông không khác gì với Thanh Phong - người yêu của cô, chỉ là khí chất hiện tại bất đồng. Tròng mắt màu máu tản ra sát ý vô tận, không trung liên tục bị những vòng tròn tối đen bao quanh người hắn vặn xoắn tạo thành hàng loạt khe nứt, tử khí lượn lờ phủ xuống dưới chân. Những tang thi chạm vào tử khí sẽ lập tức phát cuồng mà xông lên, bất chấp tất cả va chạm vào bức tường dày rộng trước mắt.
Tiếng va chạm giữa hai bên không hề dừng lại, từ khi mặt trời mọc đến giờ đã qua hơn nửa ngày, số lượng tang thi chết dưới vũ khí nhân tạo đếm không hết, thi thể thối rữa trải đầy ra, cảnh tượng kinh khủng đến mức chỉ cần nhìn một lần sẽ nhớ đến trọn đời.
Dị năng giả của căn cứ chiến đấu hết mình, nhưng sâu thẳm trong tâm là sự tuyệt vọng và sợ hãi. Từ tường thành cao hơn năm mươi mét phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy toàn là tang thi, động vật, thực vật biến dị cũng mọc lên như nấm. Đây thật sự là một trận chiến không hồi kết, không có điểm dừng và là ác mộng của đại đa số những kẻ tham chiến.
Số lượng tang thi ngã xuống không thể thống kê nổi, nhưng người của căn cứ phía Tây cũng tử thương vô số. Chỉ chưa đầy một ngày này, bọn họ chịu thiệt còn nhiều hơn suốt ba tháng đấu tranh với tang thi.
Chu Đồng lơ lửng trên bầu trời, đưa mắt nhìn xuống hết thảy. Trong lòng không có một gợn sóng, có chăng chỉ là sự thờ ơ trước những tiếng la hét thảm thiết. Hắn chưa hoàn toàn mất đi nhân tính, nhưng lại trở thành kẻ tàn nhẫn mà không ai dám trêu vào.
Cao tầng của căn cứ phía Tây không ngừng đổ mồ hôi và tự hỏi, Tiết Mộng Kỳ nhíu mày nhìn lên bầu trời, phát hiện bốn vị thống lĩnh và Vương của tang thi vẫn chưa có động tĩnh gì. Một người thắc mắc:
"Bọn chúng có chút kỳ lạ, nếu thật sự muốn hủy diệt nơi này thì tại sao Vương của chúng lại không ra tay mà chỉ đứng nhìn? Cả bốn tên thống lĩnh kia nữa?"
Tiết Mộng Kỳ nghiến răng giận dữ, nói:
"Thằng oắt đó muốn trả đũa? Chỉ có thể là lý do này."
Cô không thể nghĩ tới lý do nào khác ngoài việc Chu Đồng đang trút giận vì trước kia cô đã tấn công Yên Vũ. Nhưng Yên Vũ mất tích hơn ba tháng, tại sao đến bây giờ thằng nhóc đó mới đến đây đòi nợ?
Khuôn mặt của Vương Hào tối sầm lại khi nghe cô nói:
"Trả đũa em, vì đã động đến chị gái của nó?"
Chuyện Vương có một người chị gái nuôi không ai không biết, thậm chí chân dung của cô gái đó đã được truyền đi khắp các căn cứ. Có tin đồn rằng, chỉ cần khống chế được cô gái đó thì sẽ có khả năng khống chế cả Vương của tang thi.
Tiết Mộng Kỳ gật đầu xác nhận:
"Yên Vũ là người quan trọng nhất của hắn, khả năng cao là hắn muốn tìm em để trả thù. Vương Hào, đưa em lên chiến trường."
Vương Hào là vị dị năng giả cấp sáu duy nhất của căn cứ, nghe thấy Tiết Mộng Kỳ muốn hy sinh lập tức lắc đầu:
"Không được, em là một trong những nhân vật trọng yếu của căn cứ, chúng ta đang trong giai đoạn nghiên cứu thuốc tăng cấp cho dị năng giả, cần nước từ không gian riêng của em làm vật dẫn, nếu em xảy ra chuyện thì căn cứ cũng không xong. Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi, nếu hắn muốn gϊếŧ em thì đã gϊếŧ từ lúc trở thành Vương, sao lại chờ đến tận lúc này cơ chứ?"
"Vậy anh nghĩ thế nào về động cơ của hắn?" Tiết Mộng Kỳ nhíu mày.
Vương Hào lắc đầu:
"Không biết. Anh sẽ lên đó thử đàm phán."
Nói xong, hắn xoay người nhảy ra khỏi tòa nhà cao tầng và lướt ngang trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên không dứt. Chỉ trong thời gian hai lần hít thở, Vương Hào đã lơ lửng trên chiến trường, phía sau hắn đi theo không ít dị năng giả cấp năm, đều đứng trên tường thành đưa mắt nhìn ra.
Đội hình hai bên thật sự chênh lệch rất nhiều, nhưng phía nhân loại có rất nhiều vũ khí mang tính hủy diệt để dựa vào, điển hình như vũ khí hạt nhân và những thứ tìm được từ dị không gian. Có lẽ nguyên do bọn họ chưa hoàn toàn biến mất khỏi mạt thế chính là nhờ những thứ vũ khí kia còn chút tính uy hiếp.
Chu Đồng liếc mắt khinh bỉ một cái, hỏi:
"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện?"
Vương Hào nghẹn một cục tức trong cổ họng, nhưng lại không dám lớn tiếng, mà nhíu mày nói:
"Ngươi khởi xướng cuộc tấn công này là muốn hai bên tương tàn sao? Đừng ép bọn ta phải dùng đến vũ khí bí mật."
"Nhân loại nhỏ bé, cẩn thận cái miệng của ngươi." Chu Đồng còn chưa lên tiếng, Thanh Phong đã bước ra một bước, tử khí bùng lên dữ dội khiến không khí xung quanh bị đè nén mà nổ tung liên tiếp.
Thời thế đảo điên, ba tháng trước Chu Đồng bị Tiết Mộng Kỳ và Vương Hào hành hạ đến mức suýt chết, hiện tại, ngay cả cấp dưới của Chu Đồng cũng có thể đè đầu cưỡi cổ Vương Hào. Hắn tức giận đến đỏ cả mặt, hỏi:
"Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Không sợ bốn căn cứ liên hiệp lại sao?"
Chu Đồng đột nhiên nhoẻn miệng cười, khuôn mặt sáng bừng lên:
"Không muốn gì cả."
"Ngươi..."
Vương Hào giận sôi, nhưng nhìn tình cảnh thảm thiết của căn cứ lại không thể không nhượng bộ.
"Lý do ngươi tấn công căn cứ là gì? Làm thế nào ngươi mới chịu rút lui? Hay là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương?"
Thiếu niên vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn, mặc dù là cười nhưng lại làm những người chứng kiến nổi hết da gà, sống lưng lạnh toát. Mắt hắn màu máu, khi cười còn tỏa ra sát ý mãnh liệt như thế, quá mẹ nó đáng sợ.
Bốn vị thống lĩnh phân biệt bay hai bên Chu Đồng, cũng đều đang tự hỏi không biết Vương nghĩ gì, tại sao không trực tiếp san bằng nơi này.
Chỉ thấy thiếu niên lắc lắc cổ, nghiêng đầu nhìn Vương Hào và cười nói:
"Lý do? Ta thích đánh thì đánh, cần gì lý do? Khi nào chơi chán, tự ta sẽ dừng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook