[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
-
Chương 51: Gặp lại
Năng lực bị hạn chế có phần bất tiện, Hàn Vệ nhíu mày nhìn con sư tử bên cạnh mình, phát hiện nó đang vỗ đập hai cánh đầy phấn khích và chuẩn bị bay đi. Hắn túm lấy lông chân của nó rồi nói:
"Ba Mắt, chờ chút."
Con sư tử kia nghiêng đầu sang nhìn hắn, ba con mắt đồng loạt chớp chớp đầy nghi vấn. Thân hình của nó hiện tại cao khoảng bốn năm mét, sau khi tiến hóa xong thì cơ bắp cũng vạm vỡ hơn rất nhiều, chẳng khác gì một căn nhà hai tầng di động. Hàn Vệ không nói nhiều mà tung người nhảy lên trên lưng nó, ngồi ngay ngắn rồi bảo:
"Được rồi, xuất phát."
Ba Mắt không hề biết rằng chủ nhân tạm thời của nó đang bị vị diện áp chế và mất đi khả năng bay. Nó khịt khịt mũi rồi vô tư giãn đôi cánh lớn ở hai bên hông ra vỗ mạnh một cái, hóa thành vệt sáng lao nhanh về phía Nam.
Trong lúc Ba Mắt chở Hàn Vệ điên cuồng bay trên bình nguyên màu máu, Yên Vũ đang nằm ngủ ngon lành trên lưng hệ thống. Hệ thống mang theo cô đáp xuống đất đến giờ đã qua hai tiếng, cô vẫn chưa tỉnh dậy, nó cũng không đánh thức cô mà tự mình đi thẳng về phía trước, mặt heo hưng phấn chưa từng thấy.
Sâu bên trong có thứ gì đó phản ứng mãnh liệt với sóng năng lượng mà nó phát ra, bảo vật đang vẫy gọi! Sở dĩ không đánh thức ký chủ dậy là vì sau khi xuống đến nơi này nó mới phát hiện ra không có nguy hiểm gì, để cô nghỉ ngơi thêm một lúc nữa cũng tốt, phòng trường hợp khi ra ngoài gặp phải bất trắc. Hệ thống chỉ là thứ ngưng tụ lại từ năng lượng, so kiến thức thì không sợ thua bất kỳ kẻ nào nhưng khả năng đánh đấm thật sự rất chán, chỉ số sức mạnh bằng không, đó là lý do nó bám vào ký chủ.
"Đến rồi à?"
[Tỉnh rồi? Mau xuống đi bộ!] Hệ thống kêu lên, lập tức biến trở về thành một con heo hồng bay bay trong không trung, cơ thể phát ra ánh sáng vừa đủ để rọi đường.
Thiếu nữ trên lưng nó phản ứng đủ nhanh để không bị té sấp mặt, nhẹ nhàng lộn vòng rồi đáp xuống đất. Hệ thống phấn khích chỉ móng heo vào hang động tối đen, nói:
[Phía trước năm trăm mét nữa! Bảo vật vẫy gọi! Chúng ta sắp giàu rồi!]
Yên Vũ không biết thứ gì ngu muội lại đi vẫy cái hệ thống này, nhưng nhìn bộ dạng sắp chảy nước miếng của nó thì chắc là thứ tốt.
Một người một heo chạy thẳng tới trước, đường đi nhỏ hẹp cuối cùng lại dẫn đến một cánh cửa sắt to lớn và nặng nề. Cánh cửa kêu lên ken két rồi tự động mở ra, bụi bẩn bay khắp nơi.
Cô đi theo hệ thống vào trong, phát hiện xung quanh chỉ có mấy pho tượng đang quỳ một chân hướng mặt về phía tế đàn cũ nát ở giữa động. Đưa tay sờ vào hoa văn cổ xưa lâu đời quanh tế đàn bằng đá, Yên Vũ mở lời trêu chọc:
"Sắp giàu rồi? Ý ngươi là cái bệ đá cũ nát này rất đáng tiền hửm?"
Hệ thống dùng móng heo gãi gãi đầu:
[Rõ ràng là năng lượng dao động cho thấy bảo vật ở trong này, chẳng lẽ bị lỗi rồi?]
"Không lỗi thì là gì? Chuyện bảo vật bỏ qua đi, chúng ta làm sao thoát khỏi nơi này bây giờ? Đi đường cũ?"
Nghe Yên Vũ hỏi, heo nhỏ lắc đầu:
[Không cần đâu, xa quá, chúng ta trèo lên tế đàn là được. Nơi này chắc là cổng dịch chuyển.]
"Chắc là cổng dịch chuyển?"
Bao nhiêu lần bị hệ thống hố, giờ Yên Vũ đã học được cách cẩn thận lời nói của nó hơn. "Chắc là" chứ chưa xác định có đúng hay không, vậy thì không an toàn. Cô đang định trở lại bằng đường cũ, đầu ngón tay đặt trên bệ đá chợt bị thứ gì đó đâm rách. Một giọt máu tươi trào ra rồi thấm vào bề mặt của tế đàn. Yên Vũ hoảng hồn, cái tình tiết này sao quen quen? Cô mới nghĩ thế, ánh sáng chói lòa đột nhiên bùng lên và bao trùm toàn bộ hang động.
"Má nó!"
Yên Vũ chỉ kịp chửi một tiếng, cả người đã bị cưỡng chế hút vào trong đường hầm không gian. Cả đời cô tận tâm hy sinh vì nước nhà, chết rồi cũng không được yên mà tiếp tục đấu tranh ở nơi này. Bố mẹ sao lại đặt tên cho cô là Yên Vũ vậy? Yên trong yên bình, Vũ trong vũ bão. Chẳng lẽ là ý chỉ bình yên trước cơn bão?
Cơ thể Yên Vũ bị quăng loạn bên trong không gian vô tận và không có ánh sáng. Cô tưởng chừng như bản thân sắp ói hết mật xanh mật vàng ra ngoài, cảm giác lúc này chẳng khác gì cảm giác lúc bị say xe mà còn phóng đại lên gấp trăm lần.
Qua một lúc lâu, ánh sáng cuối cùng cũng xuất hiện. Yên Vũ bị quăng mạnh ra ngoài, ngã xuống đất không động đậy nổi. Đầu óc cô quay cuồng dữ dội, thật sự hiện tại cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Cô cứ thế nằm im trên nền đất lạnh lẽo, cả cơ thể đều đang lâng lâng khó hiểu.
Hệ thống rà soát một lượt rồi thông báo:
[Nơi này không nguy hiểm, không có sinh vật khác.]
Yên Vũ thở phào nhẹ nhõm, đang nằm nghỉ ngơi thì một tiếng "ầm" vang lên bên tai làm cô giật mình mở mắt ra. Có thứ gì đó khổng lồ bị cổng dịch chuyển "phun" mạnh xuống bên cạnh cô, đâm thành một cái hố khá sâu. Bộ lông màu vàng bao lấy thân thể của thứ đó nhiễm chút máu tươi và rối tung lên.
Ầm.
Lại là cái quỷ gì? Yên Vũ cảnh giác bật dậy, nghiêng đầu sang. Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh sẫm đang loạng choạng đứng lên, huôn mặt tuấn mỹ cương nghị dính chút vết bẩn. Là Hàn Vệ?
Hắn đưa tay phủi đống bụi đất trên người mình, cho dù chật vật như thế nhưng trông vẫn rất đẹp trai. Yên Vũ dụi dụi mắt, sau đó nhíu mày nhìn hắn rồi không chắc chắn mà lên tiếng:
"Hàn Vệ? Là anh à?"
Nghe được giọng cô, người đàn ông kia mới kịp phản ứng mà ngẩng đầu lên.
Bốn mắt chạm nhau, Hàn Vệ không nói không rằng đột nhiên gia tốc bay đến và ôm chầm lấy Yên Vũ. Động tác của hắn bất ngờ nên cô không tránh kịp, ôm mạnh đến mức đẩy cô một lần nữa ngã xuống đất, cả cơ thể bị hắn ôm gọn trong lòng.
Cánh tay rắn chắc vòng qua siết chặt lấy eo Yên Vũ, đem cả người đè lên trên thân cô làm cô cảm thấy hơi đau. Muốn đẩy hắn ra lại phát hiện hắn ôm quá chặt, nhúc nhích không nổi.
Yên Vũ đành phải lên tiếng nhắc nhở:
"Này, anh buông ra, đau quá."
Hàn Vệ vội thả lỏng lực tay nhưng vẫn nằm đè lên người cô và ôm cô không chịu buông. Các giác quan của Yên Vũ đều khá nhạy bén, vậy nên cô có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng của nam nhân này và một chút mùi máu tươi trên áo hắn.
Hàn Vệ nhắm mắt lại, gục đầu vào cổ cô rồi thấp giọng gọi:
"Yên Vũ."
"Ừm?"
"Yên Vũ."
"Tôi ở đây."
"Yên Vũ."
"..."
Hàn Vệ gọi đến tiếng thứ ba mới dừng lại, giọng hắn có chút run rẩy, tay thì ôm cô chặt cứng như để xác nhận cô thật sự đang tồn tại.
Hắn dùng một tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, một tay khác giữ eo cô không chịu buông. Hắn hiện tại chẳng khác gì một đứa trẻ đang sợ hãi mất đi thứ quan trọng nhất của mình, liều mạng bám dính lấy thứ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook