Sau khi tách ra với chiếc xe của Sở Vũ Hiên ở ngã tư, chiếc Bentley của Diệp Vĩnh Thắng phóng thẳng đến bệnh viện.

Diệp Thiên Nhất bị bỏng nặng ở mặt, “đường con cái” cũng bị thương nghiêm trọng, hiện giờ vẫn đang được điều trị trong bệnh viện.

Trong phòng đơn sang trọng, bác sĩ vừa thay thuốc xong thì Diệp Vĩnh Thắng bước vào.

“Cha!” Diệp Thiên Nhất quấn kín đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt và một cái miệng, hơi dựa vào đầu giường, hai chân dang rộng, trông rất buồn cười.

Diệp Vĩnh Thắng phớt lờ anh ta, hỏi bác sĩ: “Tình hình hôm nay thế nào?”

Bác sĩ: “Tình trạng của bệnh nhân đang chuyển biến tốt, ba bốn ngày nữa có thể xuất viện.”


Diệp Vĩnh Thăng: “Mặt sẽ không để lại sẹo gì đó chứ?”

“Sẽ không, tôi có thể đảm bảo với ông điều này.”

Diệp Vĩnh Thắng lại hỏi: sinh sản?”

'Ông chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới khả năng

“Chắc chắn."

Sau khi bác sĩ rời đi, Diệp Vĩnh Thắng ngồi bên giường, vừa tức giận lại vừa đau lòng nhìn con trai mình, hai ngày trước ông ta đã nói hết những lời dạy dỗ, hiện tại không còn gì để nói nữa, ông ta chỉ hỏi: “Hôm nay còn đau không?”

Trong mắt Diệp Thiên Nhất tràn đầy uất ức, gật đầu: “Đau... Cha, chúng ta không báo cảnh sát chuyện này, cha thật sự muốn âm thầm trả thù sao? Rốt cuộc khi nào mới ra tay? Con nhất định phải thiến tên Sở Vũ Hiên kia! Nhét đầu hắn vào. chảo dầu chiên lên!”

“Con cho rằng đây là trò chơi gia đình sao? Hay là bọn lưu manh đánh nhau? Hả?” Diệp Vĩnh Thắng tức giận nói: “Con sắp ba mươi tuổi rồi, còn suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy?”

“Vậy chúng ta cứ nhịn như thế sao? Cha, đây không phải phong cách làm việc của cha! Tên Sở Vũ Hiên kia không phải đánh con, rõ ràng là đang đánh vào mặt chat”


“Hừ.... đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy!” Diệp Vĩnh Thắng hừ lạnh một tiếng: “Cha và Sở Trì Khanh âm thầm công khai tranh đấu nhiều năm như vậy, không người nào dám ra tay trước, chỉ sợ chỉ cần bất cẩn một chút sẽ thua toàn bộ ván cờ! Nhưng gần đây tranh đấu nội bộ trong Sở Môn ngày càng trở nên khốc. liệt, cũng coi như một cơ hội tuyệt vời, thật ra cha đã có kế hoạch đối với ông ta, đang ở thời điểm mấu chốt, con trai của ông ta lại dám khiêu khích như vậy, coi như cho cha một lý do chính đáng!”

Diệp Thiên Nhất lập tức trở nên hưng phấn: “Thật sao? Cha, vậy khi nào chúng ta hành động? Hay là chờ thêm hai ngày nữa, đợi con xuất viện? Con muốn tự tay báo thù rửa nhục!”

“Con đừng gây thêm phiền phức cho cha nữa!” Diệp Vĩnh Thắng trách móc: “Tuy rằng hiện tại Sở Môn đang nội chiến, ba chỉ sẽ tuyệt đối không giúp đỡ lẫn nhau, Sở Tiếu Thiên cũng đã gần như lui về ở ẩn, nhưng đừng quên, bốn năm trước con đã đắc tội với chi chính của Sở Môn, hừ.... cha phải tìm một số quan hệ, ổn định cha con Sở Hạo Nhiên trước đã, đề phòng bọn họ hợp tác với Sở Trì Khanh."

Diệp Thiên Nhất có chút xấu hổ, nắm chặt nắm đấm: “Tóm lại, chúng ta tuyệt đối không thể để Sở Vũ Hiên có kết cục tốt đẹp!”

Hai cha con trò chuyện một lúc, Diệp Vĩnh Thắng lại gọi bác sĩ tới để dặn dò vài câu, sau đó rời bệnh viện, chạy nhanh đến trụ sở của tập đoàn Diệp thị.

Trên đường đi, Diệp Vĩnh Thắng có chút bất an, gọi điện cho vợ yêu của mình nhưng đầu dây bên kia lại nói điện thoại đã tắt.

Đêm hôm qua ông ta đi xã giao, uống rượu say khướt, về đến nhà cũng không để ý xem vợ yêu của mình có nhà hay không, sáng hôm nay thức dậy mới phát hiện Liễu Tư Tư không có ở nhà, muốn gọi thoại hỏi cô ta một chút, kết quả điện thoại cũng ở tình trạng tắt máy, hỏi người giúp việc, người giúp việc lại nói rằng chiều hôm qua Liễu Tư Tư đã ra ngoài, đến giờ vẫn không trở lại....


Diệp Vĩnh Thăng là người có dục vọng kiểm soát rất mạnh, không bao giờ cho phép Liễu Tư Tư ra ngoài vào ban đêm, bây giờ không chỉ ra ngoài cả đêm không về mà còn tắt điện thoại, điều này không khỏi khiến ông ta có linh cảm xấu.

Cũng kgó trách, Liễu Tư Tư là một người phụ nữ quyến rũ từ trong xương tủy, bất kỳ người đàn ông nào cưới được cô ta đều không dám phớt lờ, nhưng chuyện này cũng không ngăn được Diệp Vĩnh Thắng thích cô ta, từ trước khi Liễu Tư Tư bước vào Sở Môn, ông ta đã thích.

Điện thoại vẫn không liên lạc được, Diệp Vĩnh Thắng mất kiên nhẫn, lập tức phái người đi tìm.

Ngồi trong văn phòng lo lắng bất an suốt buổi sáng, đến gần giữa trưa, người ông ta phái đi tìm cũng đã mang tin tức về: “Chủ tịch Diệp, đã có tung tích.... cái đó, có phóng viên vừa mới đưa tin, bà chủ, bà chủ cùng với Sở, Sở Trì Khanh ở bên nhau... tôi sẽ gửi đường link cho ông...”

Diệp Vĩnh Thắng:?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương