Trùng hợp chính là, hai người vừa lần lượt đi ra ngoài, lão Tứ ở phía đối diện cũng cầm túi rác đi ra.

Sáu mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Triệu Nhã Nam cảm thấy, tuy rằng đã nhờ Sở Vũ Hiên chuyển lời xin lỗi, nhưng bây giờ gặp người ta, vẫn nên xin lỗi trực tiếp một lần.

Nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, Chu Tiểu Nhược có đầu óc kỳ quái lại bất ngờ thở dài: “Nam Nam, tối hôm qua em gái song sinh của tớ uống quá nhiều, để con bé tiếp tục ngủ lại nhà cậu đi... haizzz, thật khiến người ta lo lắng mà, mới sáng sớm còn phải đến xem con bé.”

Triệu Nhã Nam: Xin hỏi cậu đang nói gì vậy?

Lão Tứ: Cô ta bị thiểu năng trí tuệ à? Hay cô ta nghĩ mình bị thiểu năng trí tuệ?

Đúng lúc này, Sở Vũ Hiên gọi điện thoại đến: “Nam Nam, em chuẩn bị ra ngoài sao?”

Triệu Nhã Nam: “Ừm, chuẩn bị xuống lầu.” “Vậy anh không lên nữa, anh sẽ đợi em ở gara ngầm.” Triệu Nhã Nam giật mình, không ngờ Sở Vũ Hiên sẽ đến đây: “Được.”


Một lúc sau, Triệu Nhã Nam đã đến gara ngầm, chiếc xe màu đen đang đỗ ở lối vào thang máy, Sở Vũ Hiên đang dựa vào cửa sau hút thuốc.

“Bạn thân của em đâu? Vẫn còn say à?” Sở Vũ Hiên không thể nhịn cười.

Triệu Nhã Nam nhếch môi nói: “Cô ấy nhất quyết muốn tự mình đi taxi.”

“Ngại gặp anh ư?”

“Ừm.."

Sở Vũ Hiên mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay vợ mình, mở cửa xe: “Đi thôi.”

Xe chậm rãi khởi động, Sở Vũ Hiên đưa cháo vừa mua cho Triệu Nhã Nam: “Hôm nay là thứ sáu, để lão mập này đưa em đi quay chương trình tối nay, bận đến tối như vậy, anh sợ em mệt còn phải tự lái xe.”

“Ừm..” Triệu Nhã Nam không từ chối, nhét ống hút vào, hút một ngụm cháo rồi nói: “Thật ra, đạo diễn Tống đã bàn bạc trước với tôi, vốn dĩ định mời anh tham

gia kỳ này, nhưng sau đó lại bị hủy bỏ.”

Sở Vũ Hiên khế nhướng mày: “Sợ anh lại đánh người sao? Làm ơn đi, thứ anh đánh là động vật không xương sống, không phải con người.”

Triệu Nhã Nam lắc đầu: “Không phải, màn thể hiện của anh kỳ trước đã mang đến sự nổi tiếng cho tổ chương trình, bọn họ chỉ ước anh có thể tham gia lần nữa... chỉ là, hai ngày trước anh vừa đánh Diệp Thiên Nhất, tuy rằng tôi đã liên hệ bội phận quan hệ công chúng ngay lập tức, nhưng bây giờ trên mạng vẫn có rất nhiều tin tức tiêu cực về anh...”

“Hiểu rồi.” Sở Vũ Hiên cười nói: “Thì ra bọn họ sợ phân chuột của anh làm hỏng nồi canh của bọn họ.”


Triệu Nhã Nam đột nhiên nói: “Buổi tối ngày mốt có một bữa tiệc đấu giá từ thiện, đến lúc đó anh đi cùng với tôi đi, tùy tiện đấu giá vài món đồ, tôi giúp anh làm công tác PR, đè hết tin tức tiêu cực xuống.”

Ánh mắt Sở Vũ Hiên đầy nước xuân: “Nam Nam, anh phát hiện thái độ của em đối với anh đã thay đổi rất nhiều, đã bắt đầu biết quan tâm đến anh.”

Triệu Nhã Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có, là vì lợi ích của công ty.”

“Nhìn em rất giống nghĩ một đằng nói một nẻo.” Triệu Nhã Nam uống cháo, không trả lời. Lão Tam: “Ha ha...”

Sở Vũ Hiên: “Cậu ha cái gì?”

Lão Tam:.... Lễ ra tôi phải ở dưới gầm xe, chứ không phải trong xe.

Một lúc sau, xe dừng lại ở ngã tư đèn giao thông, bên trái có một chiếc Bentley đỗ ở cạnh.

Triệu Nhã Nam vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đang định thu hồi ánh mắt thì chợt nhìn thấy cửa sổ ghế sau của chiếc Bentley đột nhiên hạ xuống, lộ ra một gương mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hàng ghế sau của chiếc mercedes, giống như muốn xuyên thủng cửa kính có vách chống nhìn trộm, nhìn vào người ở trong xe.

“Diệp Vĩnh Thắng!” Cho dù ông ta chỉ nhìn như vậy, cho dù Triệu Nhã Nam biết ông ta không thể nhìn thấy gì trong xe, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống không ít.


Sở Vũ Hiên nghe thấy tiếng liền nhìn sang, sau đó hạ cửa sổ xuống, ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt đối diện Diệp Vĩnh Thắng.

Hai người không nói gì, hai mắt khóa chặt vào nhau cho đến khi đèn rế trái chuyển sang màu xanh, chiếc Bentley chậm rãi khởi động, cửa sổ sau từ từ được nâng lên, ánh mắt Diệp Vĩnh Thắng vẫn không thay đổi.

Chỉ trong chốc lát, một cảm giác áp bức mãnh liệt toát ra, trong lòng Triệu Nhã Nam vẫn còn sợ hãi: “Sở Vũ Hiên, nhất định phải cẩn thận. Diệp Vĩnh Thắng không phải người bình thường, thủ đoạn làm việc của ông ta rất tàn nhẫn. Hơn nữa, tôi nghe nói quan hệ của ông ta không hề tâm thường.”

“Không sao đâu, Sở Trì Khanh sẽ chơi với ông ta.” Sở Vũ Hiên khẽ cười.

Vẫn luôn nghe người ta so sánh Diệp Vĩnh Thắng với Sở Trì Khanh, bây giờ có thể được tận mắt nhìn thấy khí chất của ông ta, tuy rằng cảm giác áp bức không hề nhỏ, nhưng Sở Vũ Hiên cảm thấy vẫn còn kém xa Sở Trì Khanh, so với vẻ không giận tự uy của Sở Trì Khanh, Diệp Vĩnh Thắng ỷ lại vào khí thế hung tàn trong xương cốt của ông ta nhiều hơn.

Nói trắng ra chính là can đảm nhiều hơn mưu lược.

Cũng không biết rốt cuộc Sở Trì Khanh muốn “lấy nhu thắng cương” thế nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương