Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
-
C197: Kỳ lạ khắc nghiệt như vậy
Sửng sờ vài giây, ông ta mới cúp điện thoại, vội vàng bấm mở đường link do vệ sĩ gửi đến, là một bài báo có tiêu đề “Chủ tịch bá đạo lạnh lùng nối lại duyên cũ với vợ trước?” kèm theo hình ảnh, Sở Trì Khanh đang ôm Liễu Tư Tư đứng trước cửa khách sạn, giống như vừa đi ral
Tuy rằng hai người che đậy kín đáo, đội mũ, đeo khẩu trang, nhưng một người là người ông ta hận nhất, một người lại là người ông ta yêu nhất, sao ông ta có thể không nhận ra?
Diệp Vĩnh Thắng tức giận đến mức suýt nữa hộc máu mà chết, thật ra trong lòng ông ta biết rõ cả đời này Liễu Tư Tư chỉ yêu mình Sở Trì Khanh, nhưng mà mười năm trước Sở Trì Khanh hợp tác với Triệu Vân Bác tiêu diệt nhà họ Liễu, loại thù hận đẫm máu này, sao Liễu Tư Tư có thể dễ dàng tha thứ cho Sở Trì Khanh như vậy!
Ông ta không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Chẳng lẽ thời điểm bị tình yêu làm lú não, phụ nữ có thể thật sự bỏ mặc tất cả mọi thứ sao?
Diệp Vĩnh Thắng mắng lớn một tiếng “con khốn”, trong mắt lập tức tràn ngập sát khí, gầm lên: “Ông đây nhất định phải lăng trì đôi cẩu nam nữ các người!”
Cửa văn phòng đang mở, tiếng gầm của ông ta vang vọng khắp hành lang, mọi người trong công ty nhìn nhau, nhưng dường như không hề ngạc nhiên, dù sao bọn họ cũng đã quen với tính tình bạo lực của chủ tịch. Hơn nữa, Diệp Vĩnh 'Thắng và Liễu Tư Tư kết hôn bí mật, bình thường Liễu Tư Tư cứ ru rú trong nhà, chưa từng đến tập đoàn Diệp thị, từ trên xuống dưới công ty, ngoại trừ các vệ sĩ ra, không ai biết chuyện Diệp Vĩnh Thắng đã tái hôn, cho nên, đương nhiên không biết tại sao lúc này Diệp Vĩnh Thắng lại tức giận, còn cho rằng đối tác kinh doanh nào chọc giận ông ta.
Ước chừng năm phút sau, Diệp Vĩnh Thắng dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, lập tức gửi tin nhắn cho một người được ghi chú là “Tiểu Võ”: Để mắt tới Sở Trì Khanh, bất kể ông ta đi đâu làm gì cũng phải báo cho tôi biết!
Chín giờ tối, Diệp Vĩnh Thăng đến một khách sạn tên là “Hồng Lâu”.
Khách sạn cổ kính này nằm ở một nơi hẻo lánh ở phía Tây Nam Giang Thành, được bao quanh bởi núi sông, trông giống như một bảo tháp chín tầng màu đỏ, rộng lớn tráng lệ, cũng được coi như tòa nhà mang tính biểu tượng của Giang Thành, đã được hoàn thành hơn ba mươi năm, vô cùng nổi tiếng.
Tuy rằng tên gọi đơn giản, nhưng tuyệt đối đừng nên coi thường khách sạn này, những năm đầu tiên, nó được mệnh danh là “tuyệt nhất trên trời trên bộ trên không”, thực đơn toàn những món “độc”, người có thể đến đây dùng bữa, có ai không có thân phận hiển hách?
Mặc dù bây giờ bị kiểm soát chặt chế hơn nhưng khách sạn này vẫn là vùng đất trù phú của giới thượng lưu, không có thẻ thành viên, thậm chí cửa trước cũng không thể vào được.
Muốn có được thẻ thành viên kia, cũng không phải có tiền là được, ít nhất phải được hai thành viên giới thiệu.
Kỳ lạ khắc nghiệt như vậy, chắc hẳn mọi người đều đoán được, Hồng Lâu này sao chỉ có thể gọi là Hồng Lâu? Sao khách sạn này lại có thể chỉ là một khách sạn?
Từ lâu đã có tin đồn rằng, Hồng Lâu được xây dựng bởi một quan chức cấp cao đã nghỉ hưu từ thủ đồ về Giang Thành, mặc dù đã không còn chức vụ chính thức nào, nhưng không ai có thể coi thường mối quan hệ, tình báo và tài lực của ông ta. Sự bí mật trong đó không cần nói cũng biết, tuy rằng cách nói này chưa bao giờ được chứng minh, nhưng suy nghĩ lại cũng thấy không có gì đáng ngạc. nhiên, với kiểu bối cảnh như vậy, ai đủ can đảm để chứng minh?
Cho đến thời điểm hiện tại, ông chủ đằng sau Hồng Lâu vẫn là một thân phận hết sức bí ẩn.
Đỗ xe xong, tài xế lấy từ trong cốp xe ra hai hộp quà lớn bằng gỗ, Diệp Vĩnh Thắng cầm hộp quà đi vào khách sạn.
Tài xế vô cùng buồn chán, tuy rằng không chắc ông chủ có thể nhanh chóng kết thúc công việc, những lỡ như ông ta cần dùng xe cấp thì phải làm sao? Tốt
hơn hết là không nên đi lung tung, ngoan ngoãn đợi trong xe vậy.
Trở lại xe, tài xế lấy điện thoại di động ra, đang định chơi vài trò chơi thì cha anh ta đột nhiên gọi điện cho anh ta.
“Alo, chat”
Người tài xế trả lời điện thoại, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên cứng lại...
Tuy rằng hai người che đậy kín đáo, đội mũ, đeo khẩu trang, nhưng một người là người ông ta hận nhất, một người lại là người ông ta yêu nhất, sao ông ta có thể không nhận ra?
Diệp Vĩnh Thắng tức giận đến mức suýt nữa hộc máu mà chết, thật ra trong lòng ông ta biết rõ cả đời này Liễu Tư Tư chỉ yêu mình Sở Trì Khanh, nhưng mà mười năm trước Sở Trì Khanh hợp tác với Triệu Vân Bác tiêu diệt nhà họ Liễu, loại thù hận đẫm máu này, sao Liễu Tư Tư có thể dễ dàng tha thứ cho Sở Trì Khanh như vậy!
Ông ta không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Chẳng lẽ thời điểm bị tình yêu làm lú não, phụ nữ có thể thật sự bỏ mặc tất cả mọi thứ sao?
Diệp Vĩnh Thắng mắng lớn một tiếng “con khốn”, trong mắt lập tức tràn ngập sát khí, gầm lên: “Ông đây nhất định phải lăng trì đôi cẩu nam nữ các người!”
Cửa văn phòng đang mở, tiếng gầm của ông ta vang vọng khắp hành lang, mọi người trong công ty nhìn nhau, nhưng dường như không hề ngạc nhiên, dù sao bọn họ cũng đã quen với tính tình bạo lực của chủ tịch. Hơn nữa, Diệp Vĩnh 'Thắng và Liễu Tư Tư kết hôn bí mật, bình thường Liễu Tư Tư cứ ru rú trong nhà, chưa từng đến tập đoàn Diệp thị, từ trên xuống dưới công ty, ngoại trừ các vệ sĩ ra, không ai biết chuyện Diệp Vĩnh Thắng đã tái hôn, cho nên, đương nhiên không biết tại sao lúc này Diệp Vĩnh Thắng lại tức giận, còn cho rằng đối tác kinh doanh nào chọc giận ông ta.
Ước chừng năm phút sau, Diệp Vĩnh Thắng dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, lập tức gửi tin nhắn cho một người được ghi chú là “Tiểu Võ”: Để mắt tới Sở Trì Khanh, bất kể ông ta đi đâu làm gì cũng phải báo cho tôi biết!
Chín giờ tối, Diệp Vĩnh Thăng đến một khách sạn tên là “Hồng Lâu”.
Khách sạn cổ kính này nằm ở một nơi hẻo lánh ở phía Tây Nam Giang Thành, được bao quanh bởi núi sông, trông giống như một bảo tháp chín tầng màu đỏ, rộng lớn tráng lệ, cũng được coi như tòa nhà mang tính biểu tượng của Giang Thành, đã được hoàn thành hơn ba mươi năm, vô cùng nổi tiếng.
Tuy rằng tên gọi đơn giản, nhưng tuyệt đối đừng nên coi thường khách sạn này, những năm đầu tiên, nó được mệnh danh là “tuyệt nhất trên trời trên bộ trên không”, thực đơn toàn những món “độc”, người có thể đến đây dùng bữa, có ai không có thân phận hiển hách?
Mặc dù bây giờ bị kiểm soát chặt chế hơn nhưng khách sạn này vẫn là vùng đất trù phú của giới thượng lưu, không có thẻ thành viên, thậm chí cửa trước cũng không thể vào được.
Muốn có được thẻ thành viên kia, cũng không phải có tiền là được, ít nhất phải được hai thành viên giới thiệu.
Kỳ lạ khắc nghiệt như vậy, chắc hẳn mọi người đều đoán được, Hồng Lâu này sao chỉ có thể gọi là Hồng Lâu? Sao khách sạn này lại có thể chỉ là một khách sạn?
Từ lâu đã có tin đồn rằng, Hồng Lâu được xây dựng bởi một quan chức cấp cao đã nghỉ hưu từ thủ đồ về Giang Thành, mặc dù đã không còn chức vụ chính thức nào, nhưng không ai có thể coi thường mối quan hệ, tình báo và tài lực của ông ta. Sự bí mật trong đó không cần nói cũng biết, tuy rằng cách nói này chưa bao giờ được chứng minh, nhưng suy nghĩ lại cũng thấy không có gì đáng ngạc. nhiên, với kiểu bối cảnh như vậy, ai đủ can đảm để chứng minh?
Cho đến thời điểm hiện tại, ông chủ đằng sau Hồng Lâu vẫn là một thân phận hết sức bí ẩn.
Đỗ xe xong, tài xế lấy từ trong cốp xe ra hai hộp quà lớn bằng gỗ, Diệp Vĩnh Thắng cầm hộp quà đi vào khách sạn.
Tài xế vô cùng buồn chán, tuy rằng không chắc ông chủ có thể nhanh chóng kết thúc công việc, những lỡ như ông ta cần dùng xe cấp thì phải làm sao? Tốt
hơn hết là không nên đi lung tung, ngoan ngoãn đợi trong xe vậy.
Trở lại xe, tài xế lấy điện thoại di động ra, đang định chơi vài trò chơi thì cha anh ta đột nhiên gọi điện cho anh ta.
“Alo, chat”
Người tài xế trả lời điện thoại, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên cứng lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook