Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 6: Lục Vũ Trà Lâu
Bàng hiệu của võ quán đại diện cho điều gì?
Là mặt mũi, là số má, và cũng là chiêu bài!
Bán đi bảng hiệu võ quán, cho dù võ quán vẫn còn, nhưng không còn là võ quán trước đó.
Triển Nghĩa Khôi bán cả võ quán vì đệ tử, đệ tử không thể đưa mắt nhìn sư phụ bán “mạng”.
Hoắc Đông Thanh đã nói chuyện này hắn gánh, thì hắn sẽ gánh.
Vả lại, quan hệ giữa Thiên Nghĩa Hòa và Hiệp hội võ thuật không được tốt, tuy là hội quán thuộc “Hồng Thánh” Thái Lí Phật, nhưng chỉ là một phần nhỏ bé của Hiệp hội võ thuật…
Trong Hiệp hội võ thuật đều là những võ quán có sự nghiệp to lớn cả.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Lấy võ quán làm cơ sở, đệ tử đông đảo, lần lượt phát triển các nghề khác như “Dược Xưởng”, “Công ty điện ảnh”, “Quán trật đả” và cả “Địa ốc”… Có thể nói, võ quán phát triển tốt thì kiếm được tiền.
Hiệp hội võ thuật chính là một tổ chức rộng lớn!
Năm xưa tiếng tăm Thiên Nghĩa Hòa ra mặt vì người dân toàn Hongkong, đã không còn ai nhớ nữa.
Những người có máu mặt trong Hiệp hội võ thuạt, đã ngứa mắt bốn chữ “Long Thành Võ Khôi” từ lâu.
Người thường thì không ai biết.
Ngày nào Thiên Nghĩa Hòa còn treo bốn chữ Long Thành Võ Khôi, thì tên tuổi còn áp các võ quán khác!
Vì thế, Hiệp hội từ lâu đã muốn lấy lại bốn chữ Long Thành Võ Khôi, nhưng Triển Nghĩa Khôi vẫn còn sống, không cách nào xóa được công lao năm xưa.
Nếu Thiên Nghĩa Hòa phát triển tốt chút thì không nói, nhưng Triển Nghĩa Khôi sau trận chiến nhận nuôi các trẻ mồ côi, càng khó khăn hơn. Trong mắt mọi người thì bảng hiệu Long Thành Võ Khôi không còn xứng đáng!
Nếu như Triển sư phụ muốn bán bảng hiệu Long Thành Võ Khôi, vài trăm ngàn sẽ bán được!
Và ông ta chỉ bán năm mươi ngàn
Chỉ là để cứu mạng.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
… …
Phản đồ năm xưa bán đứng “Đông Giang Tung Đội” vẫn chưa được tìm ra.
Máu tươi trên bốn chữ Long Thành Võ Khôi còn chưa khô!
Trả thù cho người đi trước vẫn là nguyện vọng trong lòng các đệ tử Thiên Nghĩa Hòa.
Vậy bảng hiệu này sao bán được?
… …
Lâm Ý Thông thấy Hoắc Đông Thanh có vẻ quyết tuyệt, giật mình lên tiếng: “Hoắc sư huynh! Anh cũng đừng bao giờ đi con đường lệch lạc!”
“Anh lấy tiền bẩn để cứu đại sư huynh, không chỉ sư phụ đánh gãy chân anh, mà đại sư huynh cũng sẽ không nhìn anh!”
Năm mươi ngàn không phải là số tiền nhỏ, y quán gần đây kiếm được chút tiền, nhưng không đủ năm mươi ngàn!
Mười ngàn cũng không đủ!
Lâm Ý Thông thấy ồm đồm chuyện lớn, sợ nhị sư huynh sẽ đi vào đường tà.
Với công phu của nhị sư huynh muốn đi vào đường tà, đúng là dễ dàng kiếm được năm mươi ngàn.
Hoắc Đông Thanh nhìn hắn, cười nói: “Đừng lo, mày lấy báo hôm nay ra đây.”
“Tao đi làm cận vệ riêng, không phải là sai trái chứ gì.”
Công nghệ báo chí của Hongkong rất phát triển.
Mỗi tờ báo đều có một khu vực quảng cáo, có mục quảng cáo tiệm mới mở, hoạt động khuyến mãi, tìm người, tìm việc, các cuộc thi…
Trong đó mục tìm việc làm cận vệ tư nhân, là đăng trường kỳ.
Cận vệ tư nhân thật ra là đi làm bảo an.
Và nghề này là lấy mạng ra bán.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đặc biệt là làm cận vệ theo ngày, giá cũng rất cao, chắc là chủ thuê gần đây có nguy hiểm gì đó, cận vệ phải bạt mạng để bảo vệ tính mạng cho chủ thuê.
Và yêu cầu cũng rất nghiêm khắc.
Trong thị trường chợ đen gọi là sát thủ, đổi tên thành bảo vệ an toàn để hợp pháp hợp lý.
Dĩ nhiên, có một số chủ thuê sẽ bảo cận vệ làm một số việc mờ ám, nhưng gặp thì không làm là được.
Lâm Ý Thông lau kính, giật mình nói: “Sư huynh! Huynh muốn đi bán mạng!”
“Đừng nói nhảm! Bây giờ không bán mạng tao, vậy sao cứu được mạng đại sư huynh? Cứu mạng võ quán?” Hoắc Đông Thanh la lớn, vung tay: “Lấy báo hôm nay ra đây cho tao!”
Hoắc Đông Thanh cầm báo lên xem tin tức, đến trạm điện thoại ngoài đường, ấn số liên lạc, xác nhận tiền thù lao và chủ thuê, bắt xe xích lô đi.
Hắn lên xe, quét ống quần, khăn vất lên vai, bảo lớn: “Đến Lục Vũ Trà Lâu”.”
“Ngồi vững!”
Trong thời đại này đã có xe ô tô sang trọng, nhưng phổ biến là xe kéo chạy bằng sức người.
Khoảng mười phút sau, xe kéo đã đến Lục Vũ Trà Lâu.
Lục Vũ Trà Lâu ở số 24-26 đường Sĩ Đan Hành, Trung Hoàn, khu hành chính đặc biệt, thiết kế theo kiểu cổ, tạo không khí lịch sử cổ kính, gợi nhớ ký ức đặc biệt về Hongkong.
Người Hongkong đều thích uống trà, sáng uống trà, đi ngủ cũng uống trà.
Lương Nghiệp Điền ngồi ở một bàn bên cửa sổ ở tầng hai Lục Vũ Trà Lâu, mặc áo tây màu trắng, dáng vẻ thướt tha, đi giày cao gót, lộ bờ chân tắng muốt, khuôn mặt xinh xắn, tai đeo hạt thủy tinh óng ánh, ngón tay trái thon dài đặt trên bàn gỗ, tay phải thì cầm tách trà.
Lục Vũ Trà Lâu lúc này là quán ăn kiểu mới, rất nhiều người làm ăn đều thích đến đây bàn công việc, vừa uống trà vừa bàn kinh doanh.
Có đủ thành phần đủ nghề đều đến đây cả.
Hoắc Đông Thanh xuống xe, giày đen chạm đất, trả tiền thừa cho xe kéo, quay người vào trà lâu.
“Tiên sinh tránh một lát nhé”. Một người mặc áo cổ đưa khách rời khỏi quán, Hoắc Đông Thanh tránh nhẹ vai, suýt nữa đụng vào một người, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.
“Người thanh niên ăn mặc kiểu xưa, hongkong niên đại 70 mà còn có người ăn mặc thế này?” Lương Nghiệp Điền uống tách trà nóng, lộ vẻ mặt hứng thú.
“Lương tiểu thư, gnhe nói cô muốn tìm bảo tiêu tư nhân?” Hoắc Đông Thanh sau khi lên lầu hai, bước về phía Lương Nghiệp Điền.
Chỉ thấy Lương Nghiệp Điền ngước mũi cao lên, nét mặt xinh xắn ngẩng nhìn.
Sáu người tây cao to bảo tiêu đứng bên cạnh, rất ra dáng.
“Bộp bộp.” Lúc này, Lương Nghiệp Điền đặt tách trà xuống, ngậm đôi môi tươi tắn: “Uy Liêm! (William) Thử công phu anh ta xem!”
“Vâng, Boss.” Một người Tây đứng bên trái tháo mắt kính đen, sửa sang lại quần áo, sau đó thủ thế. Yah! Đấm phải tung ra nhắm vào Hoắc Đông Thanh.
Hoắc Đông Thanh thấy bảo tiêu người Tây này có dáng vẻ mỉa may mình, quyết định thể hiện chân công phu, chân đứng vững, đầu ngã ra, chân phải bật ra như mũi tên.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook