Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 7: Nam Quyền Bắc Thối

Võ tự do là loại quyền pháp chú trọng thực chiến, phối hợp thân hình cao to của người Châu Âu, có ưu thế lớn về sức mạnh và nhanh nhẹn so với người Châu Á.

Thời cận đại, võ tự do được gọi là Tây Dương Quyền, là một loại quyền pháp thông dụng ngoài kỹ thuật đánh nhau quân dụng.

Bảo tiêu mà Lương Nghiệp Điền mời về, dĩ nhiên có có bản lĩnh.

Bảo tiêu người Tây miệng cười mỉa mai, tấn công thẳng vào ngực Hoắc Đông Thanh.

Hoắc Đông Thanh không phải là người dễ nổi nóng, nhưng vì thuộc Thiên Nghĩa Hòa, nên rất ghét người Tây.

Vả lại, hắn đến từ thế kỷ 20, bọn Tây làm hắn không vui, chi bằng ra tay đánh cho bọn Tây phải phục!

… …

Võ thuật Trung Hoa có lịch sử ngàn năm, từ từ thâm nhập vào Triết học, Nghệ thuật, Sinh học…

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Và năm trăm năm qua, kỹ thuật chiến đấu đã có sự thay đổi.

Cuối đời nhà Thanh, trộm cướp nổi lên, Nghĩa Hòa Đoàn khởi nghĩa, dân quốc nam quyền lên phía bắc, Tinh Hoa Thể Dục Hội thành lập, nam bắc hợp lưu.

Kỹ thuật chiến đấu của võ thuật Trung Hoa đều được cải tiến. Đã có căn cơ vững chắc, võ thuật Trung Hoa không thể tỏ ra yếu trước mặt người khác!

… …

Chân phải Hoắc Đông Thanh đá ra như tên bắc, bảo tiêu người Tây tròn xoe mắt, đưa tay lên cản.

Tiếng đó là tiếng va chạm mạnh vang lên.

Hoắc Đông Thanh xoay người, chân trái bật ra đá cao, trúng ngay cằm tên người Tây.

“Đàm Thối Thập Tự Bính?”

Lương Nghiệp Điền ngạc nhiên. Hongkong phổ biến là Thái Lí Phật Quyền, Hồng Quyền, Vịnh Xuân, không phải là Muay Thai, Nhu Đạo, Không Thủ Đạo.

Nhưng đây lại là thối công bắc phái chánh tông!

Hongkong cũng có bắc thối

Bảo tiêu người Tây khóe miệng rỉ máu, đập gẫy hai ghế ngồi, người phục vụ và khách đều quay nhìn. Lương Nghiệp Điền đặt một tấm thẻ trên bàn. Phục vụ và khách không nhìn nữa, không muốn can dự vào phân tranh.

Thời đại này, tiền giải quyết được tất cả.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Ba tên bảo tiêu khác thấy Hoắc Đông Thanh ra tay quá hiểm, ba đường tấn công cùng đến! Một đấm trặc tiếp ép gần Hoắc Đông Thanh. Hoắc Đông Thanh trong tíc tắc giữ chặt cổ tay hắn, bẻ mạnh gãy tay.

Tất cả sáu bảo tiêu chỉ có bốn tên ra tay, hai tên còn lại cảnh giác nhìn nhau, rõ ràng là các tay súng chuyên nghiệp.

Hoắc Đông Thanh lại lách người tung trảo, một đòn hổ trảo đến gần tên bảo tiêu thứ hai. Năm ngón tay sử dụng kình lực giữ yết hầu, tên bảo tiêu người Tây cao to sắc mặt ửng đỏ, sợ hãi khi đối mặt với chết chóc!

Hoắc Đông Thanh thả cổ hắn ra. Một đòn gối làm hắn ngã đất, ung dung đối mặt với đối thủ tung đá.

“Nhị Đoạn Thích!”

Tên bảo tiêu người Tây hạ thấp hai đấm, chân trái đá ra dò địch, tiếp đó là chân phải đá cao vào cánh tay, muốn phá cơ bắp.

Hoắc Đông Thanh đỡ đòn theo thức Thập Tự Quyền, sau đó lao thẳng lên, hai đấm đánh ra như tên sắt.

Thái Lí Phật – Thiết Tiễn Quyền!

Nhanh nhanh nhanh!

Tiếng động vang lên từ chuỗi nắm đấm trúng ngực.

Tên bảo tiêu ôm ngực, mặt tái xanh, đổ người xuống.

Hoắc Đông Thanh chớp mắt hạ được bốn tên bảo tiêu hàng đầu, khoanh tay đứng nhìn, rũ vạt áo.

Lương Nghiệp Điền kéo hai lọn tóc ra sau tai, đứng lên nhìn về phía hắn.

“Quyền đánh Nam Quyền, chân đá Bắc Thối!”

“Nam quyền bắc thối! Công phu rất hay! Người cũng khá!”

Mắt Lương Nghiệp Điền như lóe lên tia sáng.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hoắc Đông Thanh đằng hắng một tiếng, hơi bất ngờ: “Lương tiểu thư đúng là ánh mắt sắc bén!”

“Thương nhân, đại ca bình thường không nhận ra lai lịch công phu quyền cước”.

Chỉ có dân trong nghề.

Lương Nghiệp Điền cười nói: “Trong nhà có vài vị sư phụ được mời về, tuy không không công học, nhưng nhìn mãi quen, biết công phu của anh.”

“Xem ra Lương Tiểu Thư sinh ra trong gia đình danh giá”. Hoắc Đông Thanh khen.

“Tôi chỉ là tán thưởng anh, có muốn làm việc cho tôi?” Lương Tiểu Thư muốn chiêu mộ nhân tài.

Hoắc Đông Thanh mỉm cười: “Tôi nóng lắm đấy, không phải chó đâu, sợ cô không trả nổi!”

Lương Nghiệp Điền nghe thấy thú vị, mỉm cười nói: “Vậy cứ ra một cái giá!”

Hoắc Đông Thanh nhìn vài tên bảo tiêu ngã dưới đất, đưa bàn tay mở to ra: “Năm mươi ngàn!”

“Một ngày năm mươi ngàn!”

Lâm Nghiệp Điền khi đăng báo đã có thông tin đầy đủ, chỉ ra cái giá một ngày hai đêm, nhưng làm ăn mà, bàn được thì bàn, vả lại còn là bán mạng.

“Giao dịch thành công!” Lương Nghiệp Điền sảng khoái đồng ý.

Kiếp trước của Hoắc Đông Thanh là xuất thân từ võ học thế gia, sáu tuổi đã bắt đầu tập luyện, học Đàm Thối.

Chín tuổi được Triển Nghĩa Khôi nhận nuôi, học Thái Lí Phật Quyền của Triển Nghĩa Khôi, khổ luyện Thái Lí Phật mười năm.

Luyện thành công phu Nam Quyền Bắc Thối.

Thực lực của Hoắc Đông Thanh thể hiện ra dáng giá năm mươi ngàn, Lương Nghiệp Điền cũng ra giá cao là năm mươi ngàn. Và còn cho người thử công phu, thử ra kết quả được công nhận. Mặc cho là tốn thêm tiền thuốc cho bảo tiêu người Tây.

… …

“Bộ áo tây này cho anh, tuy anh mặc áo luyện công rất khí chất, nhưng theo tôi thì có hơi cổ lỗ sĩ.” Lương Nghiệp Điền đưa Hoắc Đông Thanh về khách sạn, lấy bộ đồ tây màu đen trong tủ áo, đặt lên bàn nói: “Chúng ta bàn là làm ăn, không phải đánh võ đài.”

“Vâng, Lương tiểu thư”. Hoắc Đông Thanh cầm bộ đồ tây đi thay, quấn áo luyện công được cất vào túi.

Hắn không phản cảm gì chuyện thay quần áo, vì kiếp trước của hắn cũng hay mặc đồ tây, đồ tây ra dáng chuyên nghiệp hơn, thích hợp rất nhiều trường hợp.

Nhưng mọi ngày Thiên Nghĩa Hòa không có tiền mua đồ tây, cũng không có được đồ tây, nên mặc đồ luyện công là chính.

Sau khi Hoắc Đông Thanh đổi bộ đồ tây, cơ thể cao 1m85, gân cơ cuồn cuộn, Lương Nghiệp Điền vừa ý cười nói: “Xuất phát! Trai xinh gái đẹp mới là một cặp thích hợp bàn làm ăn chứ!”.

“Lương tiểu thư, tôi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô, nếu có hoạt động phi pháp gì, tôi là người đầu tiên từ chối đi ngay”. Hai tay Hoắc Đông Thanh làm động tay bắt giữ: “Nếu được thì tôi bắt cô đến sở cảnh sát, nói không chừng còn hữu ích hơn là có năm mươi ngàn!”

Một chiếc Toyota màu đen sang trọng đến bến tàu Wanchai, mười mấy bảo tiêu mặc đồ tây mang vũ khí đã đợi sẵn. Lương Nghiệp Điền đã đổi quần áo màu trắng, tay cầm điếu thuốc. Cô ta ngồi trong xe cười nói: “Anh cũng ác thật đấy!”

“Đúng là đàn ông không có ai tốt, may mà tôi không thích đàn ông.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương