Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 8: Ra biển làm việc

Trời đã tối, từng cơn sóng nhấp nhô vỡ bờ, ánh trăng leo lét

Hoắc Đông Thanh mặc áo tây, theo Lương Nghiệp Điền lên thuyền, thuyền đánh cá chở theo vài chục người ra biển.

Khoảng nửa tiếng sau, thuyền đánh cá gặp một thuyền cá khác, thuyền lão đại mở đèn pin phát tín hiệu hai dài một ngắn, trên mặt biển đen ngòm cũng đáp lại là ánh đèn hai dài một ngắn.

Hai bên xác nhận thân phận của nhau, hai thuyền cá mau chóng cập gần, cùng bắc sàn nối nhau.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hoắc Đông Thanh tay không tấc sắc bảo vệ bên cạnh Lương Nghiệp Điền, hắn chỉ phụ trách bảo vệ an toàn một mình Lương Nghiệp Điền, trên sàn thuyền có khoảng mười tay súng.

Vào lúc này hắn có mang binh khí hay không đã không quan trọng, có các tay súng này, chỉ cần phụ trách bảo vệ là được. Vả lại trên thuyền chao đảo không phù hợp cầm binh khí chiến đấu.

“Alo? Câu lạc bộ Đại Phú Hào? Đúng, tao sắp xếp hai thẻ đỏ. Cái gì? Đàn bà không được vào chơi? Mịa, lão nương tối nay muốn ba em đấy!” Lương Nghiệp Điền ngồi trong thuyền đang gọi điện thoại.

Hoắc Đông Thanh đứng một bên, mặt không biểu cảm.

Tối nay, đại diện Thái Lan Bang đến, Bạch Cống Chảy dẫn hai đàn em lên thuyền cá, khoanh tay đến trước chào: “Lương Tiểu Thư!”

“Gần đây hẹn vài lần mà không gặp cô, nếu không bảo anh em cầm AK thì cô chắc không chịu ra gặp?”

Lương Nghiệp Điền đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu cười nói: “Mày muốn gặp là gặp, vậy tao không phải mất mặt lắm sao?”

“Đừng nói dài dòng nữa!”

“Tiền chuẩn bị xong chưa?” Bạch Cống Chảy đứng trên bàn gỗ nói.

Sản lượng mỏ than đá của Thái Lan phong phú, và khai thác than đều dùng sức người, giá thành thấp.

Thông qua thủ tục của Thái Lan Bang mới đưa vào Hongkong hợp pháp, thời kỳ này làm cách này kiếm được rất nhiều tiền, Lương Nghiệp Điền là người chuyên làm ăn lớn.

Cách làm ăn này không được xem là bất hợp pháp, ít ra than đá sau khí vào Hongkong sẽ “hợp pháp”, chỉ là lấy đi thu nhập của Thái Lan.

Hoắc Đông Thanh nghe đến đây giật mình, làm ăn dính dáng đến năng lượng, không chỉ lớn mà còn mạo hiểm! Không chỉ có xã đoàn tham gia, có lúc chính phủ và quân đội cũng có. Nhưng so với buôn hàng trắng thì chỉ là tép riu.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Qua trò chuyện thấy họ có vấn đề trong quá trình giao dịch, thảo nào Lương Nghiệp Điền tốn số tiền lớn thuê bảo tiêu cá nhân, vài tay súng bên cạnh vốn không đủ giữ an toàn cho cô ta.

“Lấy tiền.” Lâm Nghiệp Điền xé hộp thuốc, lấy một điếu thuốc vị bạc hà.

Cô ta đưa thuốc lên miệng, hai môi từ từ ngậm thuốc, mở bật lửa bằng một tay.

Hai bảo tiêu mặc đồ tây mang đến bốn rương tiền đặt trên bàn. Sau khi mở khóa, Bạch Cống Chảy nhìn xong gật đầu, một tên đàn em đến kiểm tra tiền mặt. Xác nhận là tiền thật quay lại nói với đại ca: “Không vấn đề!”

Bạch Cống Chảy cười nhạt xoa bàn tay, nhìn vào Lâm Nghiệp Điền: “Tốt!”

“Lần trước giao dịch mày đưa tao tiền giả, lần giao dịch này đưa tiền thật, vậy chuyện lần trước xem như xong, mày muốn hàng lần này thì đưa thêm tiền!”

Ba tên đàn em cầm sẵn AK, đứng một bên Bạch Cống Chảy. Lương Nghiệp Điền nhíu mày, không tỏ ra yếu: “Ai biết lần trước là tiền thật hay giả? Theo qui tắc! Giao dịch lần nào ra lần đó!”

“Con mịa mày!” Bạch Cống Chảy mắng lớn.

“Ah!” Ba tên đàn em Thái Lan Bang đưa cao AK, trên thuyền đều sáng rực đèn, hơn chục tên cầm sẵn AK, chĩa về thuyền đối phương.

Hoắc Đông Thanh lông tóc dựng lên, cơ thể lập tức có phản ứng, tay phải chộp giữ họng súng của một tên đứng cạnh, đòn gối trúng bụng, hạ gục một tên tại chỗ.

Nếu võ lực của Thái Lan Bang có hạn, Hoắc Đông Thanh giữ được an toàn cho bản thân và Lương Nghiệp Điền. Vậy hắn sẽ chọn cách tạm thời quan sát đàm phán, tuyệt không chủ động ra tay.

Nhưng hỏa lực của Thái Lan Bang quá mạnh, hơn mười tay súng không đối phó nổi, bọn Thái Lan đã làm tới cùng thì dù công phu của Hoắc Đông Thanh có giỏi thế nào cũng phải tắt!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Cần phải tiên hạ thủ vi cường! Vì thế Hoắc Đông Thanh không chỉ phải bảo đảm cho bản thân an toàn, còn cần phải nắm lấy cơ hội!

Đánh người như đánh trận, chiến cơ quyết sinh tử.

Hoắc Đông Thanh hạ gục một tên trong tíc tắc, tiếp đó, người như sói, bật ra sau đạp trúng đầu một tên khác. Mũi chân chạm đất, quay người đá quét, chân phải Hoắc Đông Thanh bổ vào cỏ của một tên khác đứng phía sau.

Trời đen như mực, trên mặt biển, thuyền chao đảo, giao thủ trong khoảng cách gần, công phu chiếm ưu thế.

Bạch Cống Chảy mặc áo trắng, cổ đeo dây chuyền vàng, tay phải có xăm hình Sư Thú.

Hoắc Đông Thanh giữ chặt tay phải Bạch Cống Chảy, năm ngón tay siết chặt, quay một vòng đẩy hắn ra trước đối mặt với hơn chục cây AK của Thái Lan Bang.

Đồng thời, bốn thủ hạ của Lương Nghiệp Điền cũng rút súng lục ra, nhắm vào Bạch Cống Chảy. Tình hình biến đổi trong tíc tắc, sắp có súng nổ! Các tay súng của Thái Lan Bang cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Đừng bắn! Đừng bắn!” Bạch Cống Chảy đưa cao tay trái, sợ hãi la lớn: “Đừng bắn!”

Hắn cố sức quay đầu lại nói với Hoắc Đông Thanh: “Huynh đệ, mày thân thủ giỏi, bọn tao đều là người làm ăn, động đao thương rất bình thường, động thủ thì không tốt lắm!”

Hoắc Đông Thanh, giữ chặt cổ hắn nói: “Vụ nào ra vụ đó, làm ăn sao tính chung tiền hàng được?"

Bạch Cống Chảy bất thình lình nổi nóng: “Mày không sợ Thái Lan Bang bọn tao?”

Hoắc Đông Thanh cười: “Mày dám giết Lương tiểu thư? Lương tiên sinh có cho mày sống?”

Lương Nghiệp Điền nhìn Hoắc Đông Thanh ngạc nhiên, sau đó là ánh mắt tán thưởng.

Bạch Cống Chảy nuốt nước bọt, đang suy nghĩ, sau khi bình tĩnh lại nói: “Xin lỗi, Lương tiểu thư! Than đá lần này được chuyển đến khu A1, cảng Victoria, container số 109, cô đi lấy là được!”

Lương Nghiệp Điền cầm điếu thuốc đâm vào mặt hắn: “Biết làm ăn thế là tốt! Khỏi cần tao dùng đến tay đấm tốt nhất!”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương