Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 9: Làm ăn và lừa đảo
Lương Nghiệp Điền gọi điện thoại để đàn em lấy hàng, nhận được điện, xác nhận hàng trong container chính xác, bọn người trở về Hongkong.
Thuyền đánh cá đậu ở bờ biển Wanchai, Hoắc Đông Thanh theo cô ta lên xe, Lương Nghiệp Đình lấy một xấp tiền mặt từ một tên bảo tiêu.
Tiền mặt năm mươi ngàn được bó thành từng cuộn, mỗi cuộn mười ngàn.
Cô ta lấy một cuộn đưa cho Hoắc Đông Thanh: “Tối nay làm rất tốt.”
Cô ta lấy thêm một tiền: “Đây là tiền thưởng.”
Tối nay, Hoắc Đông Thanh không chỉ làm tốt việc bảo tiêu, mà còn thể hiện thực lực, để hai bên được đàm phán trong hòa bình.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Còn Lương tiểu thư lần trước có dùng tiền giả giao dịch hay không, điều đó không ai biết. Có lúc qua mặt người khác là sự gan dạ, qua mặt thành công là một loại thực lực.
Hoắc Đông Thanh muốn giải thích nguyên nhân mình ra tay, nhưng thấy Lương Nghiệp Điền đưa thêm mười ngàn tiền thưởng, không nhắc đến nữa, chỉ nói: “Cám ơn!”
Lương Nghiệp Điền mở cửa xe, hứng thú hỏi: “Sao anh lại nhắc cha tôi dọa hắn?”
“Khà khà, cô Lương, làm ăn cũng phải dựa vào quan hệ.” Hoắc Đông Thanh không tránh né, nói thẳng: “Mua bán than đá quốc tế không chỉ dựa vào quan hệ, mà còn phải có vai vế, thực lực.”
“Cô là cô gái hơn hai mươi tuổi, không dựa vào cha, thì dựa vào chòng, đừng nói là dựa vào thực lực bản thân đấy.” Anh ta chỉ vào điện thoại Lương Nghiệp Điền: “Người dựa vào thực lực bản thân thì đang khuân vác ở bến tàu.”
Cha của Lương Nghiệp Điền là một trong số một trăm người giàu nhất Hongkong “Lương Quang Chính’, công ty vận tải tàu biển quốc tế. Lương Quang Chính là phó hội trưởng của Hội mậu dịch quốc tế Hongkong, hội trưởng là Hoắc Quan Thái.
Có thể nói, Lương Nghiệp Điền xuất thân hào môn thế gia, và còn là thế gia hàng đầu, chỉ là không bằng người giàu nhất Hongkong Hoắc Quan Thái, Lý Siêu Nhân mà thôi.
Được tiếp cận một trong một trăm người giàu nhất Hongkong, với Hoắc Đông Thanh đây là một bước tiến lớn.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Thế lực của Vận tải Quang Chính không phải một Thái Lan Bang nhỏ nhoi dám chọc được. Đừng xem thường Bách Đại Phú Hào.
“Khà, tôi tuyển người, không biết tuyển được nhân vật nào đấy”. Lương Nghiệp Điền ngồi trong xe sang, ánh mắt kinh diễm: “Đánh được, còn biết động não.”
“Có muốn theo tôi làm không?” Lương Nghiệp Điền lại hỏi tiếp.
Hoắc Đông Thanh cho xe chạy rồi nói: “Hay là cô theo tôi làm vậy”.
“Ha ha ha” Lương Nghiệp Ddiền cười lớn: “Vậy để tôi suy nghĩ đã”
Cô ta không từ chối ngay, thậm chí còn trêu chọc Hoắc Đông Tghanh.
Hoắc Đông Thanh cũng thấy bất ngờ.
Cô ta đưa một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại riêng của tôi, có thời gian gọi tôi.”
“Bàn làm ăn, tìm việc, ăn sáng”.
“Tôi đều được.”
“Cám ơn.” Hoắc Đông Thanh tay cầm danh thiếp, đưa vào túi.
“Thật ra tôi lấy tên cha cô ra, không phải là giúp cô bàn làm ăn, chỉ là muốn dọa đám Thái Lan chảy không dám ra tay mà thôi…” Hoắc Đông Thanh chợt giải thích.
Lương Nghiệp Điền không quan tâm: “Không sao, anh bây giờ có muốn theo tôi về hộp đêm tìm đào…”
“Tôi đã đặt ba phòng, chia cho anh một phòng, chúng ta cùng chơi.”
Hắn từ chối: “Không rảnh”
Kiếm tiền để giúp đại sư huyh là việc chính, làm gì có thời gian đi với gái?
Muốn chơi thì đợi đại sư huynh ra rồi đi.
… …
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Sáng hôm sau.
Hoắc Đông Thanh mặc đồ tây, cầm tiền mặt, rời khỏi khách sạn.
Thuê một ngày là 24 giờ.
Lương Nghiệp Điền nói đó là nguyên tắc làm ăn.
Hoắc Đông Thanh không nói gì khác, vui vẻ chấp nhận, tối qua hắn đợi Lương Nghiệp Điền trở về từ hộp đêm, lại ngồi ở sofa khách sạn chợp mắt, đến lúc trực ban.
Lương Nghiệp Điền trước khi đi, đột nhiên nghiên đầu cười: “Hoắc sư phụ, có cảm giác được tôi đang làm ăn mờ ám không?”
“Cô làm gì không liên quan đến tôi.” Hoắc Đông Thanh mặt không biểu cảm: “Tôi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô.”
Lương Nghiệp Điền nói đùa, nhưng cũng nghiêm túc: “Thế giới này không phải anh gạt tôi thì là tôi gạt anh, gạt được là thắng, bị gạt là thua!”
“Anh nên nhớ, trong làm ăn, không có từ thiện!”
“Chỉ có thắng thua!”
Lương Nghiệp Điền tặng hắn một câu, Hoắc Đông Thanh có cách nghĩ khác về Lâm Nghiệp Điền, không liên quan tốt xấu, mà thấy cô ta rất lý trí.
“Ừm!”
Hoắc Đông Thanh khẽ gật đầu, xem như nhận món quà của Lâm Nghiệp Điền.
Trước đó, anh ta nhận danh thiếp của Lâm Nghiệp Điền, và chưa hề nghĩ sẽ bán mạng cho ai.
Bây giờ Hoắc Đông Thanh lại cảm thấy có cơ hội hợp tác.
“A Lực, đưa Hoắc Sư Phụ về võ quán.” Lâm Nghiệp Điền nói lớn tiếng.
“Vâng.” Một tên bảo tiêu đứng sát cửa trả lời.
Hoắc Đông Thanh cầm tiền ra hành lang, xuống thang máy đến đại sảnh.
“Hoắc sư huynh!” Xá Xíu chảy ngồi trên sofa đại sảnh khách sạn, đang vò đầu bứt tóc, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu gọi lớn.
“Xá Xíu Chảy!” Hoắc Đông Thanh nhìn ánh mắt, lòng thấy nặng nề.
Hắn có nói với hai sư đệ gần gũi là Lâm Ý Thông và Xá Xíu Chảy, nói ra ngoài kiếm tiền, có việc gì mà đến tận khách sạn tìm hắn.
Nếu như không tìm được ở khách sạn, thì ngồi đợi.
Bây giờ Xá Xíu Chảy ngồi đợi ở khách sạn chắc chắn là có việc xaRY RA.
HoẮc Đông Thanh nghĩ đến vấn đề về bảng hiệu võ quán!
“Có phải người của Hiệp hội võ thuật đến tháo bảng hiệu võ quán? Kẻ nào ra tay, bây giờ tao đi phế nó! Sau đó bảo sư phụ treo lại!” Hoắc Đông Thanh nói được làm được.
Xá Xíu Chảy khóc nói: “Hoắc sư huynh, không phải chuyện võ quán, là Lâm sư huynh dẫn người vào sở cảnh sát, đã xảy ra chuyện!”
“Con mịa nó! Có chuyện gì?” Hoắc Đông Thanh mắt giật lên.
Hắn đã nói với A Thông ẩn tình về chuyện của Hỏa Diệm Sơn, nhưng tuyệt đối không bảo Lâm Ý Thông đến sở cảnh sát gây sự.
Sở cảnh sát là một nơi ăn thịt không nhả xương!
Xá Xíu chảy mếu máo: “Lâm sư huynh muốn đến để dò tin, không ngờ cu Ba và Khỉ gầy bảo sư huynh đi cướp người. Lâm sư huynh không nhịn nổi ra tay với vài ngày, đã bị cảnh sát bắt!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook