Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 10: Lòng người

Hoắc Đông Thanh đã dám khẳng định có kẻ nhắm vào Thiên Nghĩa Hòa, nếu không thì các đệ tử Thiên Nghĩa Hòa không cố ý làm chuyện ngu ngốc thế.

Chống đối Thiên Nghĩa Hòa không nhiều.

“Một đám súc sinh.” Hoắc Đông Thanh mắng bọn cu Ba, Khỉ Gầy.

Lâm Ý Thông nổi nóng, không có nghĩa là là một tên ngu. Cu Ba, Khỉ Gầy sẽ không kích động, chắc là có kế hoạch sắp đặt từ lâu.

A Thông không cẩn trọng lọt hố là bình thường.

Bọn Cu Ba, Khỉ Gầy khẳng định là vô sự.

“Tập họp các đệ tử võ quán! Ta phải phế tay chân của chúng!” Hoắc Đông Thanh mặt nóng xanh lên.

Phản sư môn phải để lại tay chân, đó là qui tắc giang hồ!

Xá Xíu Chảy mặt rất khó xem nói: “Đệ tử võ quán đều chạy sạch cả.”

“Tối qua, vài người bọn cu Ba chạy về võ quán, đệ tử còn lại sợ bị cảnh sát trả đũa, nên nửa đêm gom đồ chạy trốn.”

“Sư phụ và huynh lại không có, võ quán không ai làm chủ, ngoài binh khí, bàn ghế ra, tiền của đều bị dọn sạch.”

“Cả bộ trà của sư phụ cũng bị lấy đi, cửa gỗ y quán cũng không còn, dược liệu đáng tiền cũng mất.”

Hoắc Đông Thanh nghe đến đây, thở dài như hiểu ra điều gì.

“Hừ…’

Hắn chỉ nói nhẹ một câu: “Một đám khốn kiếp!”

Hắn cuối cùng đã hiểu tại sao, sư phụ rất nghiêm khắc đối với các trẻ mồ côi mang về, không dồn quá nhiều tình cảm vào.

Vì người đã lớn, thì loại gì cũng có.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Triển Nghĩa Khôi hiểu đạo lý “Biết người biết mặt dạ khôn đo”, chỉ cố hết sức làm việc mình có thể làm, không mong các trẻ mồ côi hồi báo gì.

Quả nhiên vừa xảy ra chuyện, mặt xấu ác trong con người hiện rõ nhất.

Vả lại, phía sau còn có kẻ nhắm vào Thiên Nghĩa Hòa. Nếu được chúng chia cho chút lợi ích, bọn lòng lang dạ sói sẽ không kiềm lòng được. Những tên theo chủ nghĩa lợi ích thấy sợ là chạy thì có rất nhiều.

Lúc này là thời đại đồng tiền, thế giới này nhiều người thấy lợi quên nghĩa.

Hoắc Đông Thanh ban đầu rất điên tiết, sau đó nghe đệ tử võ quán đều chạy cả, ngược lại đi cho rảnh nợ, đi cho nhẹ nhàng, võ quán sẽ phát triển càng nhanh.

Hoạn nạn thấy chân tình!

Lần này kẻ nào gây sóng gió cho Thiên Nghĩa Hòa, ngược lại tạo cơ hội cho thấy rõ tình anh em thật sự!

Hoắc Đông Thanh đã nghĩ thông, xoa nắm đấm, nhìn Xá Xíu Chảy: “Mày cầm tiền của y quán rồi đi đi!”

Xá Xíu Chảy giật mình, đưa tay vào túi lấy sấp tiền mặt, hai mắt ửng đỏ nói: “Hoắc sư huynh! Em sợ võ quán không chống nổi, nên mang tiền đến đưa cho anh…”

“Tu Mực và Khôn Đầu To dẫn người đến y quán phá, em cũng không nghĩ sẽ đưa cho c húng…”

Hoắc Đông Thanh giật mình, cầm hai tay hắn: “Xin lỗi!”

“Không sao.” Xá Xíu Chảy thở dài.

“Tao biết mày lo lắng.”

“Nhưng Hoắc sư huynh, võ quán không phải ai cũng mất lương tâm cả, anh và Nghê sư huynh, Lâm sư huynh, đều là hình mẫu của em!”
“Em cũng có lương tâm như các anh!” Xá Xíu Chảy lấy lương tâm ra nói.

Hoắc Đông Thanh cũng hơi dao động, một tay cầm tay hắn, tay còn lại vỗ vai: “Mày về võ quán đợi sư phụ trở về, tao đến sở cảnh sát bảo lãnh Nghê sư huynh và Lâm sư đệ ra!”

“Thời gian này võ quán và y quán giao cho mày quản lí, bảng hiệu treo bên ngoài võ quán và cổng đều phải mở!”

“Tao tin mày”

“Vâng, sư huynh!” Xá Xíu Chảy mặt cảm động, mắt ngấn lệ nói: “Em nhất định đợi sư phụ, sư huynh trở về!”

Hoắc Đông Thanh quay người nói với người bên cạnh: “A Lực, đưa tao đến sở cảnh sát Tây Đường!”:

A Lực đứng ở xa cũng đại khái nghe được hai người nói chuyện.

Ánh mắt lạ lùng ra vẻ đồng tình: “Được!”

“Roẹt” Xe Toyota hướng về Tây Đường.

Hoắc Đông Thanh vào sở cảnh sát, đóng phí 20 đồng cho cảnh sát đứng canh, lên lầu hai đến phòng làm việc của tổ hình sự. Tổ hình sự biết hắn đến để bảo lãnh Nghê Chí Dũng, Lâm Ý Thông, mặt lộ rõ nét thù hằn. Cảnh sát trong phòng đều đứng cả lên, tay sờ bao súng, ánh mắt nhìn hắn đầy sát khí.

Thời đại này cảnh sát và xã hội đen cấu kết, một tay che trời, vô pháp vô thiên!

Họ bắt tay tạo thành đế quốc kim tiền khổng lồ, mạng lưới lợi ích bao trùm hắc bạch, dính đến đủ các ngành nghề….

Người bình thường không cách nào chống lại nổi.

May mà thế lực cảnh sát vào lúc này chưa phát triển đến giai đoạn điên cuồng. Lôi Lạc, Nhan Hồng, Lam Cam, Hàn Thâm chia địa bàn Cảng Đảo, Cửu Long, Tân Giới Nam và Tân Giới Bắc, trở thành Tứ Đại Thám Trưởng.

Chiếc ghế Tổng Hoa Thám Trưởng vẫn chưa thiết lập!

Giết cảnh sát trong thời kỳ đỉnh cao của đế quốc kim tiền? Không dài dòng, cả Thiên Nghĩa Hòa đã bị ném xuống biển, không có cơ hội cho đàm phán!

Vào thời đại này hung án hơn 300 vụ mỗi năm, tỉ lệ phá án 100%.

Đây là một thời đại đen tối!

Hoắc Đông Thanh là một người thường, dĩ nhiên không dám uy phong như cả đội cảnh sát, mặc áo tây lấy ra một bọc giấy, một cuộn năm trăm ngàn đặt trên bàn nói: “Mời các huynh đệ uống trà, tôi muốn gặp Trang thám trưởng.”

“Hừ! Xem như mày biết điều, năm trăm ngàn không đủ đâu! Thanh chảy đúng không? Nếu hai sư huynh đệ mày biết điều như mày, đã không phải chịu chết!” Lý Canh Y nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Mày về trước đi, hai thằng chó đó chết chắc. Không quản lí được Tây Đường thì làm sao quản lí mười mấy con đường?”

Hoắc Đông Thanh cười nhạt: “Anh đuổi tôi đi e rằng Trang thám trưởng không vui đâu, sao anh không nói với Trang thám trưởng một tiếng?”

Hắn đã gần như khẳng định được cảnh sát đang phá Thiên Nghĩa Hòa!

Nhưng không rõ mục đích là gì…

“Mày đến công xưởng Hải Dương ở Chiêm Sa Chủy tìm Trang thám trưởng đi.” Lý Canh Y nói thẳng: “Hai sư huynh đệ mày ở công xưởng Hải Dương đấy!”

“Mày may mắn lắm đấy, lần đầu đến sở cảnh sát được mời đến công xưởng Hải Dương”. Rõ ràng là công xưởng Hải Dương chẳng phải nơi tốt lành gì.

Hoắc Đông Thanh đáp xe ngay đến Chiêm Sa Chủy. Hắn đã cởi áo ngoài, tiến vào công xưởng Hải Dương.

Cửa sắt công xưởng khép hờ, Hoắc Đông Thanh tiến qua khe hẹp, trước mặt là từng chồng hộp giấy, ẩm thấp tăm tối, mùi tanh của cá xộc mũi.

Trong công xưởng có nhiều hồ cá chứa đầy nước biển, cá biển vùng vẫy, nước bắn tung tóe.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương