Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 5: Bảng hiệu
“Hoắc Đông Thanh?” Trang đẹp trai ném điều cigar, ngón tay còn tia lửa bắn ra, cười gằng nói: “Tao biết mày, nhị đệ tử của Triển sư phụ! Tiên sinh ở Y quán cuối đường chứ gì..”
“Chuyện này mày muốn xen vào?” Trang đẹp trai tay kẹp điếu cigar nói: “Mày xen con mịa mày vào được sao?”
“Đông Thanh” Sư phụ lên tiếng cản lại.
“Tôi xen đấy!” Hoắc Đông Thanh đưa bàn tay lên thét lớn.
Triển Nghĩa Khôi mặt nôn nóng, cả các cảnh sát mặc quân trang cũng quay nhìn hắn, không dám ra tay với Nghê Chí Dũng.
Trang Thế Khải thấy tức cười vì một tên nhãi ranh dám xen vào việc của mình, vừa cảm thấy có chút xúc động, rít cigar mắng lớn: “Xen cái con mịa mày chứ xen!”
“Chỉ có cái nắm đấm dám gánh chuyện này?” Hắn mắng thì mắng, nhưng lại đưa tay vẫy đám lính của mình: “Bỏ đi”.
Đội cảnh sát lập tức thả Nghê Chí Dũng đang nằm dưới đất ra.
“A Thanh! Nghê Chí Dũng ôm xương sườn gãy, nghiến chặt răng, máu đầy mặt nói: “Chuyện này là tao làm! Tao gánh!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Hoắc Đông Thanh nhìn động tác của Trang thám trưởng, thở mạnh, nói chắc nịch: “Trang thám trưởng, mở con đường đi, chỉ cần tha cho đại sư huynmh tôi, tôi làm thế nào cũng được.”
Hắn nhìn xác Hỏa Diệm Sơn dưới đất, đã đoán ra Nghê Chí Dũng lỡ tay đánh chết Hỏa Diệm Sơn!
Hỏa Diệm Sơn là tên cảnh sát bẩn ở khu Tây Đường, vừa nghèo vừa thích ăn chặn, thường phá hoại quy tắc, hay nói hắn đã từng cứu “Lạc Ca”.
Người khác thì một người làm cảnh sát đã nuôi được một nhà.
Hỏa Diệm Sơn làm cảnh sát cờ bạc đến nhà tan cửa nát.
Không chỉ trong đội cảnh sát, bà con cũng ngứa mắt hắn, cả dân anh chị xã đoàn cũng bực mình hắn.
Nếu không phải hắn đã cứu mạng Lạc Ca, được Lạc Ca nâng đỡ, thì đã có người ném xác hắn xuống biển từ lâu.
“Được!” Trang Thế Khải nhìn bằng còn mắt tán thưởng: “Tao thích nhất là người có nghĩa khí! Mày đã dám gánh cho sư huynh mày, tao cho mày một cơ hội!”
‘Trong ba ngày lấy năm mươi ngàn đồng đến sở cảnh sát Tây Đường, tao giúp mày qua vụ này! Quá một tiếng, thì mãy dẫn người đến lấy xác nó về.”
Trang Thế Khải quay người nói với Triển Nghĩa Khôi: “Tàn Khôi, tao lúc nhỏ cũng thấy mày kháng Nhật, trong lòng rất bội phục người như mày, hôm nay không đập bảng tên Thiên Nghĩa Hòa của mày, nhưng người thì tao phải dẫn đi!”
Hắn chỉ vào Nghê Chí Dũng đang nằm dưới đất: “Giết cảnh sát? Tứ đại xã đoàn cũng không to gan thế này!”
“Mày là cái thá gì?”
Trang Thế Khải để lại một câu, quay người ra khỏi võ quán, vài tên cảnh sát đưa Nghê Chí Dũng theo sau, xác của Hỏa Diệm Sơn cũng bị lôi đi. Lúc này, các cảnh sát thường phục khác cũng ra về.
“Sư phụ.” Hoắc Đông Thanh đến trước mặt Triển Nghĩa Khôi, căng thẳng nói: “Nghê sư huynh sao lại đánh chết cảnh sát?”
“Hỏa Diệm Sơn vào nói phải đưa một ngàn đồng, đưa lần đầu chắc chắn sẽ còn lần sau.”
“Võ quán làm gì có tiền đưa cho hắn? Không phải là muốn ép chết chúng ta sao!” Ba chảy ngồi cạnh nói.
“Và tên Hỏa Diệm Sơn đó vừa thua cờ bạc xong bị bọn cho vay nặng lãi đánh một trận, đại sư huynh vừa đá thì hắn dã ngã ra chết… không trách đại sư huynh được.”
Ý Thông bổ sung.
Hoắc Đông Thanh nghe đầu đuôi mọi chuyện, hít một hơi dài: “Giết hay lắm!”
Tên cảnh sát bẩn như Hỏa Diệm Sơn đúng là đáng giết, không giết sẽ thêm rắc rối, cuối cùng cả Thiên Nghĩa Hòa cũng sụp đổ.
Bây giờ Nghê Chí Dũng giết một lần, cắt đứt rắc rối sau này, xem như giữ được Thiên Nghĩa Hòa.
Nhưng tiếc là Nghê Chí Dũng bị bắt đi.
Hỏa Diệm Sơn đến là thu tiền của võ quán…
Rốt cuộc là Hỏa Diệm Sơn vì vào đường cùng tìm đến, hay là phía sau có ai sai khiến phá Thiên Nghĩa Hòa?
Có âm mưu nào phía sau?
Hoắc Đông Thanh nhất thời không rõ.
Lâm Ý Thông thì nóng lòng nói: “Hoắc sư huynh, chúng ta trong ba ngày làm sao kiếm đủ năm mươi ngàn? Bán cả võ quán cũng không đủ!”
Năm mươi ngàn những năm 70 không khác gì một triệu sau Thế Chiến thứ hai, với người bình thường mà nói thì đó là một con số kếch sù, người lấy có một triệu, cũng sẽ không vì một ngàn mà đánh chết một viên cảnh sát.
Thật ra, Hỏa Diệm Sơn cần một ngàn phí bảo hộ, chính là muốn lấy mạng của vài chục người Thiên Nghĩa Hòa! Tình hình bình thường, Hỏa Diệm Sơn dù là đường cùng, cũng không dám đặt con số lớn đến thế!
Ở đây chắc chắn là có vấn đề!
“Đệ yên tâm, anh phụ trách kiếm tiền.” Hoắc Đông Thanh nói rất kiên định: “Anh đã nói là gánh, thì tiền cứu đại sư huynh cứ để anh lo.”
Triển Nghĩa Khôi tay cầm trượng, trầm giọng nói: “Bán võ quán không đủ năm mươi ngàn, bán bảng hiệu là đủ!”
“A Thanh, gọi điện thoại cho hiệp hội võ thuật Hongkong, Năm mươi ngàn, bán bảng hiệu Thiên Nghĩa Hòa!”
“Đợi khi người của Hiệp hội võ thuật đưa tiền đến, con tháo bảng hiệu đưa cho họ.”
Triển Nghĩa Khôi quay người vào nội đường: “Ta chữa bệnh từ thiện phải đến Đại Lục, tối là đi, con bảo người của Hiệp hội võ thuật sáng mai hãy đến!”
“Sư phụ!” Hoắc Đông Thanh, Lâm Ý Thông, Ba chảy, cu Gà và các đệ tử võ quán nghe sư phụ nói bán bảng hiệu, sắc mặt thay đổi, Triển Nghĩa Khôi không đợi họ cản đã quay người bỏ đi.
Bốn chữ “Long Thành Võ Khôi” trên bảng hiệu ở cửa chính Thiên Nghĩa Hòa, là bảng hiệu sư phụ năm xưa lấy mạng để đổi về, phải trả giá bằng một cánh tay, bị người khác gọi là Tàn Khôi.
Bảng hiệu đó gửi gắm một đời huy hoàng của sư phụ, biến sư phụ thành một người tàn tật đánh Thái Lí Phật giỏi nhất toàn Hongkong.
Ngày 25/12/1941, thống đốc Hongkong Dương Mộ Tề đầu hàng, đến ngày 15/8/1945 chấm dứt đầu hàng vô điều kiện, Hongkong rơi vào thời kỳ bị Nhật chiếm đóng ba năm tám tháng, trở thành thời kỳ thực dân thê thảm nhất trong lịch sử Hongkong.
Trong ba năm lẻ tám tháng này, từ hai triệu người giảm còn hơn tám trăm ngàn, vô số thảm kịch nhà tan cửa nát, nhân gian có nhiều đoàn thể kháng Nhật nổi lên.
Triển Nghĩa Khôi năm xưa đến Hongkong đoạt quán quân đại hội võ thuật, không biết đánh bại bao nhiêu mãnh nhân giang hồ, tạo lập tên tuổi Khôi Thiên Vương, sáng lập võ quán Thiên Nghĩa Hòa.
Ngày võ quán khai trương, hiệp hội võ thuật tặng bảng hiệu “Long Thành Võ Khôi”, du thuyết Triển Nghĩa Khooigia nhập tổ chức “Đông Giang Tung Đội” kháng Nhật, chấp hành nhiệm vụ bí mật giết quan tư lệnh quân Nhật.
Đông Giang Tung Đội: là đội du kích của người dân kháng Nhật, trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật, khu vực Đông Giang có một đội quân nhân dân kháng Nhật.
Cũng bao gồm các hành động kháng nhật khắp Hongkong.
Bảng hiệu “Long Thành Võ Khôi” là đưa Triển Nghĩa Khôi lên tầm đệ nhất nhân, Thiên Nghĩa Hòa là đệ nhất võ quán. Nêu cao tinh thần đi đầu giết giặc!
Tuy hành động của Đông Giang Tung Đội năm xưa bị phản đồ bán dứng, cuối cùng bị quân Nhật giết, tử thương năng nề, nhưng tinh thần vẫn còn như xưa!
Tay phải của Triển Nghĩa Khôi bị pháo nổ nát tan trong một lần hành động. Cha ruột của Hoắc Đông Thanh cũng mất trong đợt vây giết của quân Nhật.
Bảng hiệu này tuyệt đối không được bán!
Vì nó mang theo dòng máu anh liệt!
Tối đến, Triển Nghĩa Khôi mang theo rương thuốc rời khỏi võ quán, Lâm Ý Thông đến trước mặt Hoắc Đông Thanh: “Hoắc sư huynh, đúng là bán bảng hiệu chứ?”
“Sư phụ đi nội địa khám từ thiện, là không muốn thấy bảng hiệu bị tháo xuống, sư phụ không muốn, anh cũng không muốn!” Hoắc Đông Thanh thở dài: “Việc này để anh nghĩ cách!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook