Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
-
Chương 27
Buổi sáng thứ hai Mục Thu không có tiết, cho nên đã qua 6 giờ 45, Mục Thu vẫn còn chưa có rời giường.
"Tiểu Thu à? Sao còn ở trên giường? Mau dậy ăn sáng." Mục mụ mụ mở cửa, trực tiếp xông vào phòng Mục Thu.
"Dạ? Hôm nay không có tiết ạ, để con ngủ thêm chút nữa đi." Kỳ thật đã tỉnh lại, nhưng người nào đó vẫn không muốn chia tay với cái giường.
"Không có tiết à, vậy ngủ thêm chút đi, nhưng mà không được quá 8 giờ biết không?" Vừa nói, vừa 'sột soạt' không biết làm cái gì bên cạnh giường Mục Thu
"Dạ~~~ biết rồi." Người nào đó bọc chăn lăn lộn.
Mục mụ mụ có chút buồn cười nhìn con gái mình, lắc đầu ra khỏi phòng Mục Thu. Tiệm sách của bà 8 giờ sáng mới mở cửa, thừa dịp còn thời gian, bà có thể làm thêm chút ít việc nhà.
Nhưng Mục Thu cũng không ở trên giường ngủ thêm được bao lâu, vì di động bên cạnh bắt đầu vang lên.
"A lô......" Cầm di động đưa lên bên tai, mắt vẫn nhắm, vẻ mặt nhàn nhã.
"Tiểu Thu, em đã về tới nơi rồi này. Chị đến đón em đi." Bên kia điện thoại, giọng Mục Yên nghe rất ấm, rất sung sướng. Là giọng nói mà đã lâu rồi Mục Thu chưa được nghe.
Mục Thu cầm di động ngồi bật dậy. "Em đang ở đâu? Về lúc nào? Chị phải tới đâu để đón em?"
"Ở sân bay Bỉ Ngạn. Tiểu Thu, đến sân bay đón em đi."
"Được, chị sẽ lập tức xuất phát. Nếu em đã đến trước, thì chờ chị một chút." Một bên còn nghe điện thoại, một bên nhảy từ trên giường xuống, bắt đầu tìm kiếm quần áo bên trong ngăn tủ.
"Ừ."
Mục Thu đánh răng rửa mặt rất nhanh, mặc quần áo cũng rất nhanh, thậm chí ngay cả chăn cũng không xếp, đã vội chạy xuống lầu.
Lúc này Mục mụ mụ đang dọn dẹp bên dưới, nhìn thấy Mục Thu lao nhanh xuống, không khỏi kinh ngạc.
"Làm sao vậy Tiểu Thu? Không phải nói muốn ngủ nướng thêm chút nữa sao? Sao mới đó mà đã xuống rồi?"
"A a! Bởi vì có chuyện, cho nên phải nhanh ạ." Xuống lầu, mang giày. Trong lòng nghĩ có nên nói rõ với mẹ hay không, nhưng ngẫm lại nếu muốn nói rõ ràng chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, không chỉ có lãng phí thời gian, nếu mà mẹ cũng muốn đi theo thì...... Tuyệt đối không phải là cô ghét bỏ mẹ già nha~~ chỉ là......
"Con muốn đi đâu hả? Không ăn sáng sao?"
"A a! Quên ạ!" Xoay người, cầm cái bánh bao trên bàn, giơ giơ lên với Mục mụ mụ. "Con sẽ ăn trên đường, con đi trước nha."
"Làm gì mà vội vã dữ thế, ngay cả bữa sáng cũng không ăn." Thấy bộ dáng gấp gáp như muốn tranh thủ đi đầu thai của con gái, Mục mụ mụ đứng ở cửa, nhịn không được mà càm ràm.
Xe buýt? Xe buýt ở phố Bỉ Ngạn thực ra rất thuận tiện, không chỉ có tuyến xe đúng giờ, còn có rất nhiều loại tuyến, cũng không đông người lắm. Nhưng Mục Thu sợ trễ giờ, cô phá lệ lựa chọn taxi.
Bình thường Mục Thu sẽ không bao giờ chọn taxi. Thứ nhất là vì cô luôn luôn tiết kiệm, luôn cảm thấy đi taxi là quá mức phí tiền, cũng không phải không có xe buýt. Về phương diện khác, cô thích nơi có sức sống, cho nên bình thường nếu đi xa một chút sẽ chọn ngồi xe buýt, gần một chút thì sẽ chọn đi xe đạp hoặc đi bộ. Chỉ có gặp chuyện thật sự quan trọng, cô mới lựa chọn taxi. Hơn nữa, cũng gần một năm trời cô không có gọi taxi rồi.
Sắp qua 7 giờ 30, vừa lúc là giờ cao điểm đi làm, trên đường Bỉ Ngạn không tránh khỏi hơi đông, Mục Thu có chút sốt ruột.
"Bác tài, có thể nhanh một chút không?"
"Ai nha Tiểu thư, cũng không có cách nào khác mà, đã là nhanh nhất rồi, an toàn phải đặt hàng đầu." Tài xế vừa lái xe, vừa ân cần dạy dỗ. Tiếng của người dẫn chương trình phát thanh đài radio bên trong xe phát ra không nhanh không chậm, nhàn nhạt thoải mái.
"......" Nhưng, người ta thật sự thực sốt ruột đó. "Đèn xanh đèn xanh! Toàn bộ đều là đèn xanh rồi!" Thực hiển nhiên, lời của đối phương hoàn toàn không có bình ổn cảm xúc lo lắng Mục Thu lại được, MC tiểu thư muốn rơi lệ đầy mặt.
"Ha ha...... Tôi cũng tưởng tất cả đều là đèn xanh." Tài xế có chút buồn cười đáp một câu.
Lúc tới sân bay Bỉ Ngạn, đã là 8 giờ hơn. Mục Thu thanh toán tiền xong liền vội vàng chạy vào sân bay.
Tại một góc của sân bay, vốn là một nơi thực tầm thường, đám người đi qua cũng không có ai chú ý tới, giờ phút này lại hấp dẫn một đống người quay đầu lại. Nguyên nhân chính là, đứng ở trong góc kia là một nữ sinh xinh đẹp thân cao 1m75.
Tóc dài uốn cong cong, xõa tự nhiên sau lưng, vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, còn có quần áo mặc trên người, đều là mấu chốt hấp dẫn mọi người quay đầu lại.
Vốn như thế đã đủ chọc người chú ý, đằng này mỹ nhân đột nhiên nở nụ cười với hướng nào đó. Nụ cười sáng lạn như ánh nắng đầu hạ, tựa như hoa cây lựu. Làm mấy người nhìn trộm nàng đỏ bừng mặt. Sau đó mọi người liền thấy, một nữ sinh so với mỹ nhân kia thấp hơn một chút, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ giống nhau đang chạy tới bên này.
Ánh mắt trong trẻo tương tự cũng cong lên, gương mặt trái xoan lộ vẻ thản nhiên, ôn nhu tươi cười.
"Tiểu Thu." Mỹ nhân cao gầy mở miệng trước.
"A, cuối cùng cũng tìm được rồi, có chờ lâu lắm không?" Mục Thu nhìn Mục Yên, vẻ mặt thật có lỗi, nói.
"Không có."
"Ha ha...... Tiểu Yên em muốn về nước sao không báo trước một tiếng với chị? May mà hôm nay chị không có tiết đó." Cô tiếp nhận hành lý của Mục Yên, cười nói.
"Vui quá, nên quên." Mục Yên nhìn nữ sinh bên cạnh, cười sáng lạn. Hai khuôn mặt tương tự nhưng ý cười lại chẳng hề giống nhau.
"Thế nào? Sao không thấy nam sinh kia?" Nói thật, ấn tượng của Mục Thu đối với Triết Vũ không được tốt lắm, luôn cảm thấy là một người đàn ông vô dụng, hấp hối. Nhưng nếu em gái đã thích, cô cũng không còn gì để nói.
"Triết Vũ chưa có tới, thân thể anh ấy còn chưa tốt, chưa thể xa nhà." Nói đến Triết Vũ, biểu tình trên mặt Mục Yên lại thay đổi.
"À à." Mục Thu sợ Mục Yên khổ sở, thản nhiên lên tiếng rồi liền chuyển đề tài. "A! Vừa rồi chị ra ngoài gấp quá, cũng chưa có nói với mẹ là em đã trở lại đâu. Lát nữa trở về, chúng ta sẽ cho bà một kinh hỷ."
"Được, dọa mẹ đến nhảy dựng luôn." Hai người không thèm để ý tới n ánh mắt xung quanh, vừa nói, vừa đi về.
"Chị thấy xe rồi, bác tài kia rất tốt, chị dặn ổng chờ một chút ổng thật là không có bỏ đi. Tiểu Yên nhanh lên nhanh lên, chúng ta mau trở về." Nói xong, liền giơ tay nắm tay Mục Yên, chạy tới chỗ xe taxi.
"......" Mục Yên mặc Mục Thu lôi kéo, không có nói nữa. Nàng nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Mục Thu, thậm chí nàng có thể thấy, lông tơ tinh tế trên gò má của Mục Thu, bên dưới ánh mặt trời như được nhuộm một tầng màu vàng rực rỡ. Lỗ tai của cô, còn có hàng mi thật dài, nụ cười gợi lên bên môi. Nhớ tới kỷ niệm trước kia của hai người, chưa từng từng có bi thương, chưa từng có tổn thương.
Nếu, thật sự có thể trở lại trước kia, vẫn luôn như trong quá khư, thì tốt biết bao.
"Chị......" Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng.
"Hửm?" Đối phương nhướng mày, vậy mà lại nghe thấy.
"Chị......" Mục Yên lại không biết muốn nói gì, chỉ muốn gọi cô như vậy thôi. "Chị...... Tiểu Thu, Tiểu Thu......"
"Làm gì mà gọi tên chị lắm thế."
"Chỉ là muốn gọi chị một chút thôi." Nàng nói xong, chớp chớp mắt, hàng mi phất lên phất xuống, làm xao xuyến lòng người.
"Thần kinh."
- --
Hai người cứ như vậy về nhà, thật là làm Mục mụ mụ sợ muốn thòng tim, ngay cả hiệu sách cũng mặc kệ, ở lại trong nhà chuẩn bị cơm trưa.
"Ai nha nha, không còn đồ ăn gì hết, mẹ phải đi chợ một chuyến." Nói xong liền định lên lầu thay quần áo.
"Mẹ, cho con đi cùng với." Mục Yên đứng dậy, nói.
"Tiểu Yên muốn đi chợ?"
"Đúng vậy, cũng lâu rồi con không có đi chợ với mẹ đó." Nàng rời khỏi nhà khá sớm, bản thân một mình ở ngoài ra sức làm viêc. Khác với Mục Thu, nàng thật sự đã lâu lắm rồi không có đi chợ với mẹ mua thức ăn.
"Em mà đi, chợ rau lần này chỉ sợ sẽ ồn ào lắm cho coi." Mục Thu ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa, trêu tức nói.
"Lại nói lung tung." Mục mụ mụ vờ trách, nói: "Cùng đi cũng được, Tiểu Thu con có muốn cùng đi hay không? Đã lâu rồi mẹ không có dẫn hai con gái cưng ra khỏi cửa đâu." Đối với hai đứa con gái này, Mục mụ mụ vẫn là có chút kiêu ngạo. Mục Yên xinh đẹp thời thượng, đáng yêu hoạt bát, Mục Thu độc lập lễ phép, an tĩnh trầm ổn. Mỗi người mỗi vẻ.
"A~~~ cũng được ạ." Bỏ điều khiển từ xa trong tay xuống, Mục Thu đứng dậy, chỉnh lại quần áo, khá cao hứng nói.
Lâu lắm mới gặp lại em gái, hôm nay tất nhiên là cô rất vui vẻ rồi. Như vậy, bất luận là bắt cô làm cái gì, chỉ sợ cô cũng cười đi làm luôn. Trên thế giới này, có cái gì có thể so sánh niềm vui lâu ngày gặp lại người thân cơ chứ?
Vừa ra khỏi cửa, Mục Yên liền kéo cánh tay Mục Thu.
"Ý......" Có chút rối rắm. Chiều cao kém xa, kéo như vậy có hơi không thoải mái lắm.
"Làm sao vậy chị? Không vui sao?"
"Không phải...... Chỉ là cảm thấy bị một cô gái cao hơn mình kéo như vậy thì có chút kỳ quái." Trước đây chiều cao của hai người cũng không khác biệt lắm, cho nên không có cảm thấy thế nào, bây giờ cách xa như vậy, quả nhiên cảm thấy kỳ cục.
"Thế, chị, đổi lại là chị kéo em đi?" Hỏi, không biết vì sao trên mặt lại có chút hồng hồng.
"Hay là thôi đi, chị cũng chưa từng lôi kéo ai, vẫn là em kéo chị đi thôi." Có chút rối rắm nói: "Chị sẽ nhanh quen thôi."
"Ờm." Có chút mất mát.
Ba người cứ như vậy vừa đi vừa nói cười, chợ rau không xa, đi không bao lâu đã tới nơi. Mụ mụ xinh đẹp dẫn theo hai cô con gái xinh đẹp đi trên đường, quả nhiên rất thu hút sự chú ý. Lần này Mục mụ mụ thật cao hứng, mà khi đã cao húng thì sẽ mua nhiều đồ hơn.
"Nặng quá~~~" Mục Thu đã bắt đầu hối hận khi theo Mục mụ mụ ra ngoài.
"Để em giúp cho." Mục Yên ở một bên nói.
"Không cần đâu, nhìn dáng vẻ của mẹ, một lát nữa chắc chắn sẽ có...... túi tiếp theo cho em." Mục Thu híp mắt cười, xấu xa nói: "Hy vọng lát nữa mẹ có thể mua nhiều một chút."
"Được." Mục Yên cũng không để ý, vẫn luôn vui vẻ, dừng một chút, đột nhiên nói: "Chị, có chị ở đây thật tốt."
Hoàn hảo như vậy?
"Đó là đương nhiên mà......" Tuy rằng trong lòng có chút rối rắm, ngoài miệng vẫn thật dõng dạc nói. "Chúng ta là từ một mẹ đi ra mà. Tuy rằng sẽ chiếm tiện nghi của em, nhưng chị tuyệt đối sẽ không lừa em, vĩnh viễn sẽ không." Cô mặt dày bâng quơ nói, nhưng mỗi câu đều là lời thật lòng.
"Chị, chị thực không khiêm tốn."
"o(╯□╰)o"
Giữa trưa, Mục mụ mụ cũng gọi Mục ba ba trở về, một nhà 4 miệng ăn khó có khi ngồi chung bàn cơm. Không khí cực kỳ tốt.
Sau khi ăn xong không bao lâu, Mục ba ba lại đến trường. Buổi chiều Mục Thu có tiết, cũng chuẩn bị đi.
"Chị đi đâu đó?" Thấy Mục Thu muốn đi, Mục Yên vội vàng mở miệng nói.
"Chị? Đi học chứ đâu, chiều nay chị có 2 tiết."
"Vậy em cũng đi."
"Em cũng đi?" Hình như em đã không còn đi học nữa mà.
"Đúng vậy, đã lâu không có đi học. Em cũng ghi danh trong khoa diễn xuất nghệ thuật của học viện đó nha."
"Đó cũng không tính." Sao cô lại không biết chuyện Mục Yên có tên trong khoa diễn xuất? "Nếu muốn đi, thì cùng nhau đi thôi. Nhưng mà hôm nay khoa diễn xuất có tiết sao?"
"Em đi cùng chị, không phải đi học, có tiết hay không cũng chẳng liên quan." Nàng chỉ ghi danh, chỉ có tên trong đó mà thôi. Kỳ thật có tên hay không, vẫn cái vấn đề nghen.
Hai người tựa như trước đây, cũng nhau ra khỏi cửa, một đường đến trường học.
Phía trước tầng học vắng bóng người. Lúc này vẫn còn cách giờ vào lớp một khoảng thời gian. Có một số chỗ đã có người ngồi, còn lại thì trống trơn chưa có ai. Bởi vì khá ít người, cho nên Tiểu quỷ đứng trước phòng học có vẻ phá lệ bắt mắt, tuy rằng, cho dù lúc có nhiều người, ở trong mắt Mục Thu, nàng cũng vẫn đều rất bắt mắt. Đại tiểu thư này trời sinh còn có một loại khí tràng mãnh liệt khiến người ta không thể bỏ lơ. -_-|||
Mục Thu bất giác dừng bước, nhìn tới chỗ Sơ Đông.
"Làm sao vậy Tiểu Thu?" Mục Yên ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
"Tiểu cô nương ở phía trước, chính là con gái của Sơ tiên sinh, Sơ Đông." Cô nói, giọng bằng phẳng không gấp gáp, lại làm Mục Yên ngẩn cả người.
Sơ Đỉnh Văn, Sơ Đỉnh Văn...... Nàng cái gì cũng không có nói đã bỏ đi, anh ta sẽ phản ứng thế nào? Anh ta thế nào rồi? Nàng cũng chưa có hỏi, không phải quên hỏi, mà là không biết nên hỏi như thế nào. Bỗng nhiên nghe thấy tên này, nàng liền ngây ngẩn cả người mãi đến khi Sơ Đông cũng nhìn qua chỗ các nàng bên này.
"......"
"Tiểu Thu à? Sao còn ở trên giường? Mau dậy ăn sáng." Mục mụ mụ mở cửa, trực tiếp xông vào phòng Mục Thu.
"Dạ? Hôm nay không có tiết ạ, để con ngủ thêm chút nữa đi." Kỳ thật đã tỉnh lại, nhưng người nào đó vẫn không muốn chia tay với cái giường.
"Không có tiết à, vậy ngủ thêm chút đi, nhưng mà không được quá 8 giờ biết không?" Vừa nói, vừa 'sột soạt' không biết làm cái gì bên cạnh giường Mục Thu
"Dạ~~~ biết rồi." Người nào đó bọc chăn lăn lộn.
Mục mụ mụ có chút buồn cười nhìn con gái mình, lắc đầu ra khỏi phòng Mục Thu. Tiệm sách của bà 8 giờ sáng mới mở cửa, thừa dịp còn thời gian, bà có thể làm thêm chút ít việc nhà.
Nhưng Mục Thu cũng không ở trên giường ngủ thêm được bao lâu, vì di động bên cạnh bắt đầu vang lên.
"A lô......" Cầm di động đưa lên bên tai, mắt vẫn nhắm, vẻ mặt nhàn nhã.
"Tiểu Thu, em đã về tới nơi rồi này. Chị đến đón em đi." Bên kia điện thoại, giọng Mục Yên nghe rất ấm, rất sung sướng. Là giọng nói mà đã lâu rồi Mục Thu chưa được nghe.
Mục Thu cầm di động ngồi bật dậy. "Em đang ở đâu? Về lúc nào? Chị phải tới đâu để đón em?"
"Ở sân bay Bỉ Ngạn. Tiểu Thu, đến sân bay đón em đi."
"Được, chị sẽ lập tức xuất phát. Nếu em đã đến trước, thì chờ chị một chút." Một bên còn nghe điện thoại, một bên nhảy từ trên giường xuống, bắt đầu tìm kiếm quần áo bên trong ngăn tủ.
"Ừ."
Mục Thu đánh răng rửa mặt rất nhanh, mặc quần áo cũng rất nhanh, thậm chí ngay cả chăn cũng không xếp, đã vội chạy xuống lầu.
Lúc này Mục mụ mụ đang dọn dẹp bên dưới, nhìn thấy Mục Thu lao nhanh xuống, không khỏi kinh ngạc.
"Làm sao vậy Tiểu Thu? Không phải nói muốn ngủ nướng thêm chút nữa sao? Sao mới đó mà đã xuống rồi?"
"A a! Bởi vì có chuyện, cho nên phải nhanh ạ." Xuống lầu, mang giày. Trong lòng nghĩ có nên nói rõ với mẹ hay không, nhưng ngẫm lại nếu muốn nói rõ ràng chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, không chỉ có lãng phí thời gian, nếu mà mẹ cũng muốn đi theo thì...... Tuyệt đối không phải là cô ghét bỏ mẹ già nha~~ chỉ là......
"Con muốn đi đâu hả? Không ăn sáng sao?"
"A a! Quên ạ!" Xoay người, cầm cái bánh bao trên bàn, giơ giơ lên với Mục mụ mụ. "Con sẽ ăn trên đường, con đi trước nha."
"Làm gì mà vội vã dữ thế, ngay cả bữa sáng cũng không ăn." Thấy bộ dáng gấp gáp như muốn tranh thủ đi đầu thai của con gái, Mục mụ mụ đứng ở cửa, nhịn không được mà càm ràm.
Xe buýt? Xe buýt ở phố Bỉ Ngạn thực ra rất thuận tiện, không chỉ có tuyến xe đúng giờ, còn có rất nhiều loại tuyến, cũng không đông người lắm. Nhưng Mục Thu sợ trễ giờ, cô phá lệ lựa chọn taxi.
Bình thường Mục Thu sẽ không bao giờ chọn taxi. Thứ nhất là vì cô luôn luôn tiết kiệm, luôn cảm thấy đi taxi là quá mức phí tiền, cũng không phải không có xe buýt. Về phương diện khác, cô thích nơi có sức sống, cho nên bình thường nếu đi xa một chút sẽ chọn ngồi xe buýt, gần một chút thì sẽ chọn đi xe đạp hoặc đi bộ. Chỉ có gặp chuyện thật sự quan trọng, cô mới lựa chọn taxi. Hơn nữa, cũng gần một năm trời cô không có gọi taxi rồi.
Sắp qua 7 giờ 30, vừa lúc là giờ cao điểm đi làm, trên đường Bỉ Ngạn không tránh khỏi hơi đông, Mục Thu có chút sốt ruột.
"Bác tài, có thể nhanh một chút không?"
"Ai nha Tiểu thư, cũng không có cách nào khác mà, đã là nhanh nhất rồi, an toàn phải đặt hàng đầu." Tài xế vừa lái xe, vừa ân cần dạy dỗ. Tiếng của người dẫn chương trình phát thanh đài radio bên trong xe phát ra không nhanh không chậm, nhàn nhạt thoải mái.
"......" Nhưng, người ta thật sự thực sốt ruột đó. "Đèn xanh đèn xanh! Toàn bộ đều là đèn xanh rồi!" Thực hiển nhiên, lời của đối phương hoàn toàn không có bình ổn cảm xúc lo lắng Mục Thu lại được, MC tiểu thư muốn rơi lệ đầy mặt.
"Ha ha...... Tôi cũng tưởng tất cả đều là đèn xanh." Tài xế có chút buồn cười đáp một câu.
Lúc tới sân bay Bỉ Ngạn, đã là 8 giờ hơn. Mục Thu thanh toán tiền xong liền vội vàng chạy vào sân bay.
Tại một góc của sân bay, vốn là một nơi thực tầm thường, đám người đi qua cũng không có ai chú ý tới, giờ phút này lại hấp dẫn một đống người quay đầu lại. Nguyên nhân chính là, đứng ở trong góc kia là một nữ sinh xinh đẹp thân cao 1m75.
Tóc dài uốn cong cong, xõa tự nhiên sau lưng, vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, còn có quần áo mặc trên người, đều là mấu chốt hấp dẫn mọi người quay đầu lại.
Vốn như thế đã đủ chọc người chú ý, đằng này mỹ nhân đột nhiên nở nụ cười với hướng nào đó. Nụ cười sáng lạn như ánh nắng đầu hạ, tựa như hoa cây lựu. Làm mấy người nhìn trộm nàng đỏ bừng mặt. Sau đó mọi người liền thấy, một nữ sinh so với mỹ nhân kia thấp hơn một chút, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ giống nhau đang chạy tới bên này.
Ánh mắt trong trẻo tương tự cũng cong lên, gương mặt trái xoan lộ vẻ thản nhiên, ôn nhu tươi cười.
"Tiểu Thu." Mỹ nhân cao gầy mở miệng trước.
"A, cuối cùng cũng tìm được rồi, có chờ lâu lắm không?" Mục Thu nhìn Mục Yên, vẻ mặt thật có lỗi, nói.
"Không có."
"Ha ha...... Tiểu Yên em muốn về nước sao không báo trước một tiếng với chị? May mà hôm nay chị không có tiết đó." Cô tiếp nhận hành lý của Mục Yên, cười nói.
"Vui quá, nên quên." Mục Yên nhìn nữ sinh bên cạnh, cười sáng lạn. Hai khuôn mặt tương tự nhưng ý cười lại chẳng hề giống nhau.
"Thế nào? Sao không thấy nam sinh kia?" Nói thật, ấn tượng của Mục Thu đối với Triết Vũ không được tốt lắm, luôn cảm thấy là một người đàn ông vô dụng, hấp hối. Nhưng nếu em gái đã thích, cô cũng không còn gì để nói.
"Triết Vũ chưa có tới, thân thể anh ấy còn chưa tốt, chưa thể xa nhà." Nói đến Triết Vũ, biểu tình trên mặt Mục Yên lại thay đổi.
"À à." Mục Thu sợ Mục Yên khổ sở, thản nhiên lên tiếng rồi liền chuyển đề tài. "A! Vừa rồi chị ra ngoài gấp quá, cũng chưa có nói với mẹ là em đã trở lại đâu. Lát nữa trở về, chúng ta sẽ cho bà một kinh hỷ."
"Được, dọa mẹ đến nhảy dựng luôn." Hai người không thèm để ý tới n ánh mắt xung quanh, vừa nói, vừa đi về.
"Chị thấy xe rồi, bác tài kia rất tốt, chị dặn ổng chờ một chút ổng thật là không có bỏ đi. Tiểu Yên nhanh lên nhanh lên, chúng ta mau trở về." Nói xong, liền giơ tay nắm tay Mục Yên, chạy tới chỗ xe taxi.
"......" Mục Yên mặc Mục Thu lôi kéo, không có nói nữa. Nàng nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Mục Thu, thậm chí nàng có thể thấy, lông tơ tinh tế trên gò má của Mục Thu, bên dưới ánh mặt trời như được nhuộm một tầng màu vàng rực rỡ. Lỗ tai của cô, còn có hàng mi thật dài, nụ cười gợi lên bên môi. Nhớ tới kỷ niệm trước kia của hai người, chưa từng từng có bi thương, chưa từng có tổn thương.
Nếu, thật sự có thể trở lại trước kia, vẫn luôn như trong quá khư, thì tốt biết bao.
"Chị......" Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng.
"Hửm?" Đối phương nhướng mày, vậy mà lại nghe thấy.
"Chị......" Mục Yên lại không biết muốn nói gì, chỉ muốn gọi cô như vậy thôi. "Chị...... Tiểu Thu, Tiểu Thu......"
"Làm gì mà gọi tên chị lắm thế."
"Chỉ là muốn gọi chị một chút thôi." Nàng nói xong, chớp chớp mắt, hàng mi phất lên phất xuống, làm xao xuyến lòng người.
"Thần kinh."
- --
Hai người cứ như vậy về nhà, thật là làm Mục mụ mụ sợ muốn thòng tim, ngay cả hiệu sách cũng mặc kệ, ở lại trong nhà chuẩn bị cơm trưa.
"Ai nha nha, không còn đồ ăn gì hết, mẹ phải đi chợ một chuyến." Nói xong liền định lên lầu thay quần áo.
"Mẹ, cho con đi cùng với." Mục Yên đứng dậy, nói.
"Tiểu Yên muốn đi chợ?"
"Đúng vậy, cũng lâu rồi con không có đi chợ với mẹ đó." Nàng rời khỏi nhà khá sớm, bản thân một mình ở ngoài ra sức làm viêc. Khác với Mục Thu, nàng thật sự đã lâu lắm rồi không có đi chợ với mẹ mua thức ăn.
"Em mà đi, chợ rau lần này chỉ sợ sẽ ồn ào lắm cho coi." Mục Thu ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa, trêu tức nói.
"Lại nói lung tung." Mục mụ mụ vờ trách, nói: "Cùng đi cũng được, Tiểu Thu con có muốn cùng đi hay không? Đã lâu rồi mẹ không có dẫn hai con gái cưng ra khỏi cửa đâu." Đối với hai đứa con gái này, Mục mụ mụ vẫn là có chút kiêu ngạo. Mục Yên xinh đẹp thời thượng, đáng yêu hoạt bát, Mục Thu độc lập lễ phép, an tĩnh trầm ổn. Mỗi người mỗi vẻ.
"A~~~ cũng được ạ." Bỏ điều khiển từ xa trong tay xuống, Mục Thu đứng dậy, chỉnh lại quần áo, khá cao hứng nói.
Lâu lắm mới gặp lại em gái, hôm nay tất nhiên là cô rất vui vẻ rồi. Như vậy, bất luận là bắt cô làm cái gì, chỉ sợ cô cũng cười đi làm luôn. Trên thế giới này, có cái gì có thể so sánh niềm vui lâu ngày gặp lại người thân cơ chứ?
Vừa ra khỏi cửa, Mục Yên liền kéo cánh tay Mục Thu.
"Ý......" Có chút rối rắm. Chiều cao kém xa, kéo như vậy có hơi không thoải mái lắm.
"Làm sao vậy chị? Không vui sao?"
"Không phải...... Chỉ là cảm thấy bị một cô gái cao hơn mình kéo như vậy thì có chút kỳ quái." Trước đây chiều cao của hai người cũng không khác biệt lắm, cho nên không có cảm thấy thế nào, bây giờ cách xa như vậy, quả nhiên cảm thấy kỳ cục.
"Thế, chị, đổi lại là chị kéo em đi?" Hỏi, không biết vì sao trên mặt lại có chút hồng hồng.
"Hay là thôi đi, chị cũng chưa từng lôi kéo ai, vẫn là em kéo chị đi thôi." Có chút rối rắm nói: "Chị sẽ nhanh quen thôi."
"Ờm." Có chút mất mát.
Ba người cứ như vậy vừa đi vừa nói cười, chợ rau không xa, đi không bao lâu đã tới nơi. Mụ mụ xinh đẹp dẫn theo hai cô con gái xinh đẹp đi trên đường, quả nhiên rất thu hút sự chú ý. Lần này Mục mụ mụ thật cao hứng, mà khi đã cao húng thì sẽ mua nhiều đồ hơn.
"Nặng quá~~~" Mục Thu đã bắt đầu hối hận khi theo Mục mụ mụ ra ngoài.
"Để em giúp cho." Mục Yên ở một bên nói.
"Không cần đâu, nhìn dáng vẻ của mẹ, một lát nữa chắc chắn sẽ có...... túi tiếp theo cho em." Mục Thu híp mắt cười, xấu xa nói: "Hy vọng lát nữa mẹ có thể mua nhiều một chút."
"Được." Mục Yên cũng không để ý, vẫn luôn vui vẻ, dừng một chút, đột nhiên nói: "Chị, có chị ở đây thật tốt."
Hoàn hảo như vậy?
"Đó là đương nhiên mà......" Tuy rằng trong lòng có chút rối rắm, ngoài miệng vẫn thật dõng dạc nói. "Chúng ta là từ một mẹ đi ra mà. Tuy rằng sẽ chiếm tiện nghi của em, nhưng chị tuyệt đối sẽ không lừa em, vĩnh viễn sẽ không." Cô mặt dày bâng quơ nói, nhưng mỗi câu đều là lời thật lòng.
"Chị, chị thực không khiêm tốn."
"o(╯□╰)o"
Giữa trưa, Mục mụ mụ cũng gọi Mục ba ba trở về, một nhà 4 miệng ăn khó có khi ngồi chung bàn cơm. Không khí cực kỳ tốt.
Sau khi ăn xong không bao lâu, Mục ba ba lại đến trường. Buổi chiều Mục Thu có tiết, cũng chuẩn bị đi.
"Chị đi đâu đó?" Thấy Mục Thu muốn đi, Mục Yên vội vàng mở miệng nói.
"Chị? Đi học chứ đâu, chiều nay chị có 2 tiết."
"Vậy em cũng đi."
"Em cũng đi?" Hình như em đã không còn đi học nữa mà.
"Đúng vậy, đã lâu không có đi học. Em cũng ghi danh trong khoa diễn xuất nghệ thuật của học viện đó nha."
"Đó cũng không tính." Sao cô lại không biết chuyện Mục Yên có tên trong khoa diễn xuất? "Nếu muốn đi, thì cùng nhau đi thôi. Nhưng mà hôm nay khoa diễn xuất có tiết sao?"
"Em đi cùng chị, không phải đi học, có tiết hay không cũng chẳng liên quan." Nàng chỉ ghi danh, chỉ có tên trong đó mà thôi. Kỳ thật có tên hay không, vẫn cái vấn đề nghen.
Hai người tựa như trước đây, cũng nhau ra khỏi cửa, một đường đến trường học.
Phía trước tầng học vắng bóng người. Lúc này vẫn còn cách giờ vào lớp một khoảng thời gian. Có một số chỗ đã có người ngồi, còn lại thì trống trơn chưa có ai. Bởi vì khá ít người, cho nên Tiểu quỷ đứng trước phòng học có vẻ phá lệ bắt mắt, tuy rằng, cho dù lúc có nhiều người, ở trong mắt Mục Thu, nàng cũng vẫn đều rất bắt mắt. Đại tiểu thư này trời sinh còn có một loại khí tràng mãnh liệt khiến người ta không thể bỏ lơ. -_-|||
Mục Thu bất giác dừng bước, nhìn tới chỗ Sơ Đông.
"Làm sao vậy Tiểu Thu?" Mục Yên ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
"Tiểu cô nương ở phía trước, chính là con gái của Sơ tiên sinh, Sơ Đông." Cô nói, giọng bằng phẳng không gấp gáp, lại làm Mục Yên ngẩn cả người.
Sơ Đỉnh Văn, Sơ Đỉnh Văn...... Nàng cái gì cũng không có nói đã bỏ đi, anh ta sẽ phản ứng thế nào? Anh ta thế nào rồi? Nàng cũng chưa có hỏi, không phải quên hỏi, mà là không biết nên hỏi như thế nào. Bỗng nhiên nghe thấy tên này, nàng liền ngây ngẩn cả người mãi đến khi Sơ Đông cũng nhìn qua chỗ các nàng bên này.
"......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook