"......" Song sinh.

Sơ Đông nhìn hai người trước mặt có diện mạo giống nhau đến dường như không thể phân biệt, chỉ có chiều cao là khác nhau, cuối cùng là sốc hoàn toàn.

Không phải không biết Mục Thu có một người em gái, không phải không biết người em này cực kỳ giống Mục Thu, nhưng khi nhìn thấy, Sơ Đông vẫn bị dọa sợ.

Trên thế giới này, quả thực có người lớn lên giống nhau đến thế. Mắt mũi giống nhau, khuôn mặt giống nhau, chỉ khác chiều cao, còn có cái loại cảm giác hai người mang đến cũng rất khác biệt.

Cô ấy nói, cô ấy không phải Mục Yên. Cô ấy nói, cô ấy là Mục Thu, cô ấy nói có một em gái rất giống cô ấy.

Ba đã nói, cô ấy là Mục Thu, không phải là người đã gả cho ba. Ba nói, cô ấy chỉ thay người đó vào nhà mình. Ba nói, đó không phải lừa gạt, mặc dù quá kỳ lạ, nhưng cho dù không muốn tin, đấy cũng là sự thật. Bọn họ, ai cũng không có lừa nàng.

Nàng nói mình không tin. Nàng vẫn không muốn tin tưởng. Bởi vì nàng cảm thấy, nếu chính mình không chịu tin tưởng đến cùng, như vậy người này vẫn sẽ có quan hệ với mình. Mặc kệ là cái gì, ít nhất là có quan hệ. Tuy rằng loại quan hệ kia nàng vẫn không nguyện ý thừa nhận. Mà nếu mình lựa chọn tin tưởng, như vậy giữa các nàng, liên hệ duy nhất này, sẽ bị chặt đứt.

Các nàng, có phải sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa hay không?

Có lẽ là có, quan hệ họ hàng xa, luôn có chút quan hệ. Nhưng Sơ Đông cũng hiểu được, nếu là Mục Thu, mối quan hệ mỏng manh này, cho Mục Thu, cô sẽ không thèm để trong lòng. Nếu là Mục Thu, cô sẽ hung hăng cắt đứt mối quan hệ này, chút không lưu tình. Người kia nhìn qua trông có vẻ dịu dàng lễ phép nhưng thật ra lại rất lãnh đạm xa cách.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Sơ Đông sẽ cảm thấy khổ sở. Tuy rằng nàng còn không biết loại khổ sở này đến tột cùng là gì. Cho nên nàng thà rằng lựa chọn tin tất cả đều là nói dối. Thậm chí hôm này, trên đường đến đây nàng cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng hai người xuất hiện trước mặt này, lại làm nàng không thể không tin tưởng.

Cắt đứt, cắt đứt, chung quy là phải cắt đứt sao?

Mà Mục Thu đối với sự xuất hiện bất ngờ của Tiểu quỷ, cũng vô cùng bất ngờ. Từ sau lần ngả bài kia, Tiểu quỷ này đã lâu không có tới tìm mình. Đối với sự xuất hiện của Tiểu quỷ này, thậm chí Mục Thu cảm thấy vài phần vui mừng, đây quả là hiếm thấy. Cô đi lên phía trước, nhìn Sơ Đông hỏi: "Đại tiểu thư đến đây lúc nào vậy?"

Cô hỏi nàng đến đây lúc nào, mà không phải tại sao đến, như là đã sớm biết nàng sẽ đến vậy, mà sự thật cũng đúng là như thế.

Sơ Đông chỉ liếc mắt nhìn Mục Thu một cái, cũng không có trả lời, rồi quay sang nhìn người bên cạnh Mục Thu— Mục Yên.

"......" Mà bên kia, Mục Yên cũng chưa từng lên tiếng, cũng giống Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm lại Sơ Đông.

Hai người đều không có nói chuyện, cũng không có động đậy, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa từng chớp.

'Bùm bùm.'

Điện quang hỏa thạch, sấm chớp rền vang. Xung quanh hai người hình thành một loại không khí cổ quái khó có thể nói thành lời.

Mục Thu rõ ràng cảm giác được loại không khí này. Không khỏi thầm than: Giữa mẹ kế và con chồng, quả nhiên là có loại khí tràng đặc thù, chẳng sợ thân phận còn chưa có vạch trần, khí tràng cũng đã thành lập. -_-||| [kỳ thật không phải như thế......]

"Chị chính là em của Mục Thu!" Đại tiểu thư kiêu ngạo mở miệng trước.

"Đúng thì thế nào!" Tính cách cũng giống thế, Mục Yên không cam lòng yếu thế trả lời.

"......" Đại tiểu thư nhíu mày, ngực phập phồng, xem ra, lần này phải đại náo một phen rồi. Thật sự là làm người ta đau đầu.

"Em là con gái của Sơ tiên sinh?"

"Đúng thì thế nào!"

"......" Cái đoạn đối thoại này cứ sao sao ấy nhỉ? TAT

"Tại sao trong ngày cưới ba tôi chị lại bỏ chạy đi mất?!" Mục Thu vẫn còn buồn bực, Đại tiểu thư đã chỉ vào Mục Yên lớn tiếng chất vấn. Khẩu khí này, tuyệt đối không thua kém lúc chỉ vào Mục Thu ồn ào trong đêm tân hôn kia.

"Vì sao chị lại để Mục Thu thay thế?! Chị đã không muốn kết hôn với ba tôi, tại sao trước đó không nói rõ ràng? Đã không muốn nói rõ ràng thì tại sao lại bỏ chạy ngay ngày kết hôn! Tôi ghét nhất là loại người như thế!"

Nàng cứ như vậy không chút lưu tình nào chỉ vào mặt Mục Yên quát, hỏi mấy câu liên tục làm Mục Yên trong lúc nhất thời không kịp nói gì, sững sờ đứng tại chỗ.

Con bé hỏi không lưu tình như vậy, thậm chí có chút ý cố tình gây sự. Nàng muốn trả lời rằng "Không phải như thế". Nhưng nàng không mở miệng được. Không phải như thế, không phải như thế thì lại là như thế nào chứ? Rõ ràng chính là như vậy, là nàng chạy trốn, nàng để Mục Thu thay thế mình. Vốn Mục Thu hoàn toàn không liên can gì, lại vì mình mà bị liên lụy.

Mục Yên không có mở miệng, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi. Sơ Đông vẫn còn tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Nhìn dáng vẻ rất giống sắp bùng nổ.

Sự tình phát sinh đột ngột, lập tức ra ngoài dự kiến của Mục Thu. Cô không kịp phản ứng lại, dừng một lát mới nhích tới giữa hai người, mở miệng nói:

"Tôi nghĩ, bây giờ mà hỏi cái này cũng không có ý nghĩa gì đâu nhỉ?" Cô quay đầu hỏi Sơ Đông: "Cho dù em muốn hỏi cho ra tại sao, cũng có được gì đâu? Hơn nữa, dù Tiểu Yên cần giải thích, thì người đó cũng là Sơ tiên sinh." Cô nói rất bình tĩnh, Mục Thu giờ khắc này, như trở về lúc mới tới Sơ gia, lạnh nhạt, lễ phép, lại xa cách.

Sơ Đông cũng không biết tại sao lại cảm thấy rất ủy khuất, vạn phần ủy khuất, nàng ai oán hô to với Mục Thu: "Dù sao chị ta cũng là em ruột của cô, còn tôi lúc này chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, cho nên cô mới nói giúp chị ta!"

Mục Thu có chút bất đắc dĩ. Đại tiểu thư cứ nói chuyện kiểu này thật là muốn mạng người. Nếu là dựa theo tính tình của cô, hiện tại căn bản sẽ không thèm để ý Đại tiểu thư, càng không có khả năng nhân nhượng cô bé, khả năng rất cao là lạnh mặt đối diện, thậm chí là nổi giận với Đại tiểu thư.

Nhưng cô nhìn biểu tình của Sơ Đông lúc này, lại không biết vì sao, cũng không cảm thấy tức giận. Vì thế thái độ cô khác thường mở miệng giải thích: "Không phải như em nghĩ, tôi cũng không có nói giúp ai."

"Rõ ràng có! Cô nói tôi không tốt! Cô nói chị ta tốt!" Sơ Đông rõ ràng không tin, vẫn kiên trì cho rằng Mục Thu bất công.

"Tôi thật sự không có. Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Vì sao mỗi lần mình nói chuyện với Đại tiểu thư, đều cảm thấy có loại cảm giác vô lực?

"Cô có!"

"Tôi không có."

"Cô có cô có! Cô chính là có a a a!" Sơ Đông bị chọc giận, ồn ào, xông lên hung hăng đẩy Mục Thu một cái, tay chợt đặt lên ngực Mục Thu, đẩy làm cả người Mục Thu lảo đảo. Sau khi đứng vững lại, dừng một chút mới bi thảm phản ứng lại.

Tập kích ngực! Một lần nữa Mục Thu bị người tập kích ngực. TAT

Một người bị người ta tập kích ngực một lần thì cũng không tính là gì, [được rồi, cũng không thể nói là không có gì] bị người ta tập kích ngực lần hai, sẽ có chút rối rắm, nhưng là bị người ta tập kích ngực lần thứ n, không thể không nghi ngờ nhân phẩm người này vấn đề. Nhất là bị cùng một người tập kích ngực lần thứ n, còn là một tiểu quỷ nữa chứ.

Nếu giờ không phải là đang ở dưới tầng lớp học, trước công chúng, hơn nữa vì vị trí chỗ này không thể coi là hẻo lánh, cho nên vẫn sẽ có lác đác vài người lui tới, chỉ sợ Mục Thu thật sự sẽ đưa hai tay che ngực, lớn tiếng chửi bậy: "Em tiểu sắc quỷ này, cuối cùng là muốn sờ ngực người ta mấy lần mới thấy đủ hả!" Đương nhiên, đây chỉ là nếu, mà nếu, thường thường chẳng khác nào không có khả năng. Cho nên, Mục Thu đương nhiên không thể làm như vậy.

Vẻ mặt cô bi thảm.

"Chị?" Thấy dáng vẻ này của Mục Thu, Mục Yên mở miệng muốn nói gì, nhưng giờ phút này vẻ mặt bi thảm của nàng cũng không thua gì Mục Thu.

Xem ra người của Mục gia chỉ cần gặp gỡ người của Sơ gia, một người hay hai người, cảnh ngộ đều thực bi thảm. Đây là, số mệnh đã định sao?

- --

Lần này Sơ Đông xuất hiện đã cho hai tỷ muội Mục gia một đả kích nặng nề. Hai người Mục gia nguyên khí đại thương, nghỉ ngơi hai ngày.

Hai ngày sau, Mục Yên quyết định, đi tìm Sơ Đỉnh Văn, nói rõ ràng mọi chuyện, thành tâm giải thích với Sơ Đỉnh Vă. Hơn nữa chỉ cần Sơ Đỉnh Văn đưa ra yêu cầu gì nàng nhất định tận lực thực hiện. Cho dù anh ta không muốn tha thứ cũng không sao.

Mục Thu không có ý kiến.

Nếu cô đã rời khỏi Sơ gia, tự nhiên là sẽ không còn liên quan gì với nơi đó nữa. Cô cũng không muốn dính líu tới nữa. Chuyện của Sơ Đỉnh Văn và Mục Yên, đương nhiên phải để hai người họ tự giải quyết.

Cho nên ngày Mục Yên đi tìm Sơ Đỉnh Văn, Mục Thu không có đi cùng, mà là làm như không có việc gì đến trường đi học. Sáng và chiều nay cô đều có tiết học, còn có hoạt động của hội, cho nên có vẻ khá bận. Mục Thu ra khỏi nhà sớm hơn bình thường.

Bởi vì sáng chiều đều có lịch học, cho nên một ngày trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt đã đến ba giờ chiều.

Hôm nay cả ngày học cũng đã kết thúc. Mọi người đều thu dọn sách vở, người thì chuẩn bị về nhà, người thì quay về kí túc xá.

Sau khi Mục Thu thu dọn sách vở xong, thấy Tô Thiến vẫn còn ngồi ở chỗ kia, nhìn ra ngoài cửa sổ với dáng vẻ thật ngu ngốc.

"? Cậu bị sao vậy? Đầu óc bị cửa kẹp? Hay là không cần thận ăn nhầm thuốc diệt chuột? Sao mà cái mặt u ám thế?" Để sách lại trên bàn, đi đến bên cạnh Tô Thiến, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn nàng.

"Ờ......" Đối phương không để ý than một tiếng.

"Ờ? Câu 'ờ' này của cậu ý là đầu thật sự bị ván cửa kẹp hay là thật sự không cẩn thận ăn nhầm thuốc diệt chuột?"

"Có khác nhau sao?" Quay đầu hỏi.

"Kỳ thật không có gì khác nhau, dù sao cũng là phải đi bệnh viện."

"Ai~~" Thở dài.

"!" Kinh hãi. Thở dài? Người này lại có thể thở dài sao? "Cậu bị sao vậy?"

"Tiểu Thu!" Tô Thiến đột nhiên phục hồi tinh thần lại, một phen cầm tay Mục Thu, kích động nói: "Cậu có thấy tôi soái hay không?"

"......" -_- ||||

"Tôi hỏi thật đó, mời cậu trả lời thật lòng."

"Miễn cưỡng đi."

"Cái gì gọi là miễn cưỡng?" Bất mãn.

"Được rồi, cậu rất tuấn tú." Mắt trợn trắng. Cũng không phải ngày đầu tiên biết người này tự kỷ.

"Vậy cậu cảm thấy, tôi có nhu nhược không?" Vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

"Cậu tuyệt đối không hề dính dáng gì với cái từ kia, yên tâm." Tiếp tục trợn trắng mắt.

"Đúng rồi! Cho nên nói, nếu tôi cùng một chỗ với một nữ sinh, nhìn qua tôi tuyệt đối là T đúng hay không?" Nói còn thật sự vô cùng nghiêm túc.

"Cậu với ai?" Nhướn mày, tò mò.

"Tùy tiện thôi! Cái này không quan trọng." Có chút chột dạ trả lời.

"Vậy không biết, phụ thuộc vào từng trường hợp khác nhau có lối phân tích khác nhau."

"Vậy, ví dụ như là...... Lạc Hà, coi như là Lạc Hà đi." Chột dạ, cực kỳ chột dạ.

Ồ~~~~ Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.

"Ô, cậu cùng Lạc Hà có chuyện gì vậy?" Nhướn mày, chớp mắt.

"Phi phi! Cậu không được nói lung tung, tôi đang nói ví dụ, ví dụ thôi biết không. Không phải thật sự đâu!" Sốt ruột, kinh hoảng.

"Hửm? Tôi có nói gì đâu?" Không có gì? Cậu đang lừa quỷ sao?

"......" o(╯□╰)o

"Được rồi được rồi, nếu là giữa cậu và Lạc Hà, nhìn qua, xác thực cậu là T." Nghiêm túc trả lời.

"Thì đó!" Kích động.

"Hở?" Liếc mắt. "Nhưng chỉ là nhìn sơ qua thôi."

Kính nhờ cậu đừng có thở mạnh như vậy được hay không?

"Cái gì gọi là nhìn sơ qua chứ?"

"Ừm...... Bởi vì tôi thích kiểu nổi loạn hơn chút." Dừng một chút nói: "Cho nên, tôi cảm thấy, cậu và Lạc Hà, nếu cậu làm P, sẽ càng đáng yêu hơn."

"Tại sao chứ!" Kêu to! Nhảy dựng lên.

"Tại sao? Ừm...... Bởi vì cậu có vẻ đáng đánh đòn."

"......" Đây là ý gì?

"Đơn giản mà nói, nếu nhìn thấy cậu bị một người áp gắt gao, bộ dáng đáng thương hề hề, tôi sẽ càng thêm vui vẻ." Mỉm cười. "Hơn nữa, từ vẻ ngoài thì cũng không nhìn ra được gì, lòng người cách cái bụng. Cậu làm sao biết được, cô ấy và cậu cùng một chỗ, vẻ mặt thuần khiết, tràn ngập vẻ 'Ta là tiểu P' ngượng ngùng như thiên sứ các kiểu, nhưng trong lòng không phải tràn ngập mưu kế muốn đè cậu ra làm thịt chứ?"

"......" Cảm giác của Tô Thiến quả thực như là bị sét đánh giữa trời quang.

"Làm sao vậy? Cái điệu bộ buồn khổ này là sao?"

"Không có gì, cậu cứ để tôi một mình nằm ở đây đi." Tiếp tục ghé vào cửa sổ, mặt hướng ra bên ngoài.

"......" Đến tột cùng là bị sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Mắt to sáng rực, tỏ vẻ cực kỳ tò mò.

"Tôi nhìn thấy tiểu tổ tông......" Người đang ghé vào cửa sổ bỗng nhẹ nhàng nói.

"Cái gì?" Nhướng mày, cũng nằm úp sấp lên cửa sổ. Tư thế giống nhau, may mắn vẻ mặt không phải ngu ngốc giống thế.

"Ở chỗ đó, hẳn là đang đợi cậu." Vô lực chỉ vào mỗ Tiểu quỷ dưới lầu, vô lực nói.

Mục Thu ghé vào cửa sổ, nhìn phía dưới lầu, quả nhiên thấy Sơ Đông, trong tay không biết đang cầm cái gì, ở dưới lầu đi tới đi lui.

Đại tiểu thư lại tới đây làm gì?

Mục Thu cũng không quản Tô Thiến đang nửa chết nửa sống, về chỗ lấy sách xong liền chạy xuống lầu.

Lối cầu thang.

"Mục học tỷ!" Lạc Hà thở phì phò chạy tới.

"Hở? Làm sao vậy?"

"Cái kia, học tỷ, chị có thấy Tô Thiến học tỷ không? Em đã hỏi những người khác, đều nói em hãy tới tìm học tỷ."

"......" Đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề vừa rồi của Tô Thiến.

"Em tìm Tô Thiến làm gì?" Mục Thu sinh ra tà niệm.

"Em......" Đỏ mặt. "Em muốn nói với chị ấy vài chuyện......"

"Cậu ta ấy hả, vừa vặn đang vật vờ ở trong phòng học đó. Em đi tìm cậu ta đi, nhưng nhỏ giọng chút, đừng dọa cậu ta." Muốn hỏi thử nói chuyện gì, nhưng ngẫm lại mình cũng đang có chuyện, đành từ bỏ.

"Cám ơn học tỷ."

"Đừng khách khí, mau đi đi." O(∩_∩)O~

"Dạ."

Nhìn bộ dáng Lạc Hà vui vẻ, Mục Thu thật là rất muốn đi xem náo nhiệt. Bất quá ngẫm lại tiểu tổ tông kia của mình...... Hay là thôi đi, tuy rằng có chút đáng tiếc.

Ha ha, ha ha ha......

- ------

Editor có lời muốn nói: Coi bộ, bạn học Tô thật sự là bị áp gắt gao à nha~~ O(∩_∩)O

|"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương