Bắt đầu tuần học đầu tiên, ngay tại phía dước tầng học, Mục Thu thấy vị Đại tiểu thư kia.

"......" Thật không muốn đối mặt sự thật, hay là đi thôi.

"Mục Yên!" Đại tiểu thư phản ứng thực nhanh, lập tức mở miệng gọi.

- _-||| Mục Thu bỏ chạy.

"Mục Yên Mục Yên!" Đại tiểu thư cũng chạy, đuổi theo!

Mục Thu tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nghĩ, người ta gọi là Mục Yên cô chạy cái gì chứ. Cô như vậy là chưa đánh đã khai, giấu đầu lòi đuôi đó! Thật muốn chết mà!

Chân dài chiến thắng, tuy rằng không biết sau này chân của Đại tiểu thư có thể dài hơn Mục Thu hay không, nhưng hiện tại tuyệt đối là ngắn hơn so với Mục Thu. Cho nên Mục Thu thắng lợi trốn thoát.

"......" Vẻ mặt rối rắm bỏ chạy thành công.

Vào tiết học buổi chiều, Mục Thu lại gặp Tiểu quỷ ở trên hành lang tầng học. Lần này Mục Thu nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã bỏ chạy. Về phần tại sao lần này lại chạy...... A a a! Thật sự là bản năng chết tiệt của nhân loại a.

Sơ Đông dừng một chút, lúc phản ứng lại mới đuổi theo.

Ngàn dặm đuổi giết...... Cũng không cần truy đuổi như vậy nha, đến tột cùng là cô đã tạo nghiệt gì chớ~~~

Sau đó, qua ngày hôm sau.

Hôm nay Mục Thu thật cẩn thận nhìn nhìn dãy tầng học bên kia, quả nhiên nhìn thấy Đại tiểu thư.

"......" Chẳng lẽ Tiểu quỷ này không đi học sao? Cho dù nàng không cần đi học nhưng cô lại muốn lên lớp đó, thật là muốn mạng người mà.

Mục Thu xoay người bỏ đi.

Người là động vật bậc cao, vì chứng minh điểm này, lần này Đại tiểu thư đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới đến.

Cho nên Mục Thu còn chưa kịp bỏ chạy thành công, đã bị một đám tiểu quỷ ngăn cản đường lui.

o(╯□╰)o

"Hừ hừ! Kế Hoa Thanh cùng Đông Đông nói quả nhiên không có sai, chỉ cần chờ ở chỗ này, nhất định có thể bắt được người!" Một tiểu quỷ đắc ý nói.

"......" Mục Thu lập tức chạy qua bên kia.

"A a! Đông Đông nói chỗ này cũng rất quan trọng, cũng phải phòng thủ. Có phải không dì Mục?" Tiểu ác ma mỉm cười.

"......"

"Cô không cần tốn công bỏ chạy, chỗ này đã bị chúng tôi vây quanh." Quân sư quạt mo Kế Hoa Thanh theo sau đi ra, làm như đa mưu túc trí nói.

Như vậy mà sao học không giỏi hơn được chút nào vậy.

"......" Cảm giác bị một đám Tiểu quỷ vây công...... Rất quỷ dị! ~~o(>_<)o ~~

"Đông Đông! Quả nhiên là mẹ mới của cậu." Một tiểu quỷ đột nhiên hô to phía sau Mục Thu.

"......" Không có trả lời.

"......" Mục Thu cảm giác sau lưng mát lạnh.

"......" Cả khuôn mặt Sơ Đông đều thật âm trầm, chậm rãi đi tới gần Mục Thu. "Tại sao......" Nàng hỏi: "Tại sao lại gạt tôi nói là đi ra nước ngoài? Rõ ràng cô vẫn còn ở đây, tại sao lại đi học ở Học viện Anh?"

Mục Thu xoay người giả ngu nói: "Sơ tiểu thư, thật có lỗi, tôi nhớ tôi đã từng nói với em rằng, em nhận sai người rồi, tôi không phải là Mục Yên. Vì em gái tôi có việc, nên đã xuất ngoại."

Sơ Đông nhíu mày, cả giận nói với Mục Thu: "Cô không cần gạt tôi, tôi đã điều tra rồi!"

"......" Mới nhỏ như vậy mà đã học được đi điều tra người ta? Rốt cuộc em điều tra cái gì hả?! [Đây không phải do cô buộc người ta phải tra, người ta mới đi tra sao?]

"Em đã điều tra rồi, tôi nghĩ có thể em cũng đã biết, chuyện tôi không phải Mục Yên." Mí mắt chớp giật, mí phải giật kinh khủng.

"Tuy rằng bên ngoài Mục Yên rất giống cô, nhưng hai người hơn kém nhau những 12cm, người gả cho ba tôi rõ ràng là cô! Tại sao cô lại giả thành Mục Yên?! Tại sao gạt tôi? Tại sao rõ ràng không hề xuất ngoại lại nói xuất ngoại?!" Đại tiểu thư nhìn Mục Thu nói, biểu tình kia, bị thương, ủy khuất.

Sơ Đông như vậy làm Mục Thu nhất thời không biết nên nói gì cho phải, hoặc là nói, nên nói như thế nào.

"Ai......" Mục Thu bất đắc dĩ thở dài.

"Nếu tôi cũng đã rời đi, nếu tôi đã không còn đến nhà em, và em vẫn luôn muốn tôi phải đi, vậy em đuổi theo tôi làm gì? Em cứ cho rằng cái gì cũng chưa nhìn thấy thì không tốt hơn sao?" Dừng một lát, chỉ một lát, cô cũng bắt đầu bình tĩnh lại, cau mày, chậm rãi, thản nhiên, nói với Sơ Đông.

"......" Sơ Đông cắn môi, ủy khuất hỏi: "Tại sao chị lại gạt tôi?"

"Chuyện này cũng không tính là lừa gạt. Tôi chưa từng thừa nhận với em tôi là Mục Yên, hơn nữa tôi cũng chưa từng có ý muốn ở lại nhà của em. Lúc trước, tôi đã nói với em rồi không phải sao? Tôi sẽ không ở lâu, rất nhanh sẽ rời đi." Mục Thu nói, như không hề để tâm, thậm chí trong giọng nói còn mang theo trào phúng.

"Cô là cái đồ hàng giả! Tại sao muốn gả cho ba tôi?"

"Vậy ý của Đại tiểu thư là, nếu người gả cho ba em là Mục Yên thật, không phải hàng giả tôi đây, em sẽ nhận nàng? Thích em ấy? Không đuổi em ấy đi?"

"Đương nhiên sẽ không......"

Khóe miệng khẽ cong, mặt mày híp lại, trong nụ người mang theo ba phần khinh thường, ba phần châm biếm, ba phần lạnh lùng, lại có một phần ý cười.

"Nếu như vậy, em cứ truy cứu việc tôi là ai, thì có ý nghĩa gì? Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Em có thể được cái gì? Hoặc là nói sẽ mất đi cái gì?"

"......" Sơ Đông cũng không biết nói nên nói gì.

"Nếu không muốn để bọn tôi nói, thì mong dì hãy nói rõ ràng chân tướng ra đi." Kế Hoa Thanh đứng ở một bên, mở miệng nói.

"......" Mục Thu nhíu mày. Bên cạnh có một tiểu quỷ như hồ ly quả nhiên không tốt. "Em có thể đến hỏi tiên sinh."

"Nhưng chúng tôi muốn nghe dì nói."

"Nếu tôi không muốn thì sao?" Cô nhìn chằm chằm Kế Hoa Thanh, nguy hiểm nheo lại mắt.

"......" Kế Hoa Thanh nhìn Mục Thu, trong đầu cũng không biết đến tột cùng đang nghĩ cái gì.

Tiểu quỷ nguy hiểm. Tuy rằng bây giờ còn nhỏ, sẽ không làm được chuyện gì ra hồn, nhưng không thể không phòng.

"Được! Tôi sẽ đi hỏi ba ba, cô không muốn nói thì tôi sẽ hỏi ba ba! Nhưng cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô!" Sơ Đông đột nhiên lớn tiếng nói.

"......" Mục Thu xoay người nhìn nàng.

"Cô chờ đó, tôi sẽ hỏi rõ ràng. Vả lại cô cũng không cần chạy trốn nữa, cho dù cô chạy tới đâu, tôi cũng sẽ bắt cô lại được!" Nàng cau mày, trong lời nói thế nhưng mang theo một tia sắc bén.

Tâm Mục Thu không khỏi "lộp bộp" một chút.

"Chỉ cần em không đến quấy rầy cuộc sống của tôi, tất nhiên tôi sẽ không chạy."

"Chúng ta đi."

"Đông Đông? Cứ đi như vậy?"

"Đi thôi."

"Kế Hoa Thanh? Không muốn, mình còn chưa chơi đủ."

"Không chơi nữa, nếu không trở về, tiết tự học kết thúc, tiếp theo sẽ là tiết Anh văn, bị chủ nhiệm lớp phát hiện, chúng ta sẽ thảm lắm đó."

"Ồi~~~~"

"Thực mất hứng."

"......" Mục Thu nhìn chằm chằm Tiểu quỷ đi xa, khóe miệng vẫn co rút.

Tiểu quỷ ngày nay...... Tiểu quỷ ngày nay a...... Là cô đã già đi sao, quả nhiên là cô đã già đi sao? Vì sao cô hoàn toàn không thể nào lý giải quy luật phát triển của chúng? Rốt cuộc là đã lớn thể nào, mới có thể già dặn như vậy chứ? Mười một tuổi, rõ ràng vẫn còn là độ tuổi thiên chân khả ái (ngây thơ đáng yêu) mà, sao mà bọn chúng một chút bóng dáng của ngây thơ cũng không thấy đâu vậy? o(╯□╰)o

Cũng không biết ngày đó trở về, Sơ Đông có hỏi chuyện Sơ Đỉnh Văn hay không, cũng không biết nếu hỏi, Sơ Đỉnh Văn sẽ trả lời cô bé ấy thế nào. Dù sao sau lần đó, trong suốt một tuần, Sơ Đông không còn tới làm phiền Mục Thu nữa. Làm Mục Thu còn lo lắng lúc nào cũng đề phòng đủ thứ.

Trong lúc đó, ảnh chụp của hội cũng đã xử lý xong hết. Tô Thiến cực kỳ phấn khích, tìm người trong hội, gồm cả người mới vào năm này, cùng đi ăn cơm, đương nhiên cũng mời Mục Thu.

Sau đó Tô Thiến cũng không biết là bị làm sao, uống lộn thuốc gì, ngày đó đặc biệt phấn khởi, cầm chai rượu đỏ uống không ngừng.

"Tôi nói này, cậu uống ít chút đi -_-||||. Lát nữa cậu uống say rồi ai đưa cậu về nhà đây. Cậu to xác như vậy đừng có trông cậy tôi có thể rinh cậu nổi."

"Tiểu Thu cậu thật sự là không có lương tâm, gần đây người ta thất tình cậu còn không cho người ta mượn rượu giải sầu sao?" Mỹ nhân soái khí cầm bình rượu đỏ, vẻ mặt ai oán nói.

"Thất tình?" Run rẩy. "Cậu đang yêu? Sao tôi không biết?"

"Ai~~~ tôi đây là cầu yêu mà không được đó." Đã muốn say.

"Cầu yêu? Với ai?"

"Đương nhiên là đại công chúa của Bổn gia kia chớ ai~~"

"......" Lập tức trợn mắt trắng. "Người ta là nữ sinh có được không? Cậu thật đúng là muốn thành lé hở?"

"Ai~~~ Tiểu Thu cậu nha, thật sự là rất đơn thuần. Đại công chúa kia cùng tiểu người hầu của nàng rõ ràng là một cặp lé đó? Trong Học viện Anh này là một ổ lé đó. Tôi thấy á hả, phó hội trưởng với Bá Vương Long kia cũng là........ ậc~~~~" Một cái nấc cục.

"......" -_-||| Quả nhiên là uống rượu, cho nên mới nói mê sảng như vậy. Đẩy nữ sinh đang ngả nghiêng trên người mình ra. "Đi đi, tìm học muội đi, cậu xem, cô bé tên Lạc Hà mà cậu thích đùa giỡn không phải đang ở kia sao? Nhanh tới đùa giỡn em ấy đi, đừng tới phiền tôi, người ta cảm thấy buồn lắm." Không kiên nhẫn phất tay, chỉ vào Lạc Hà bên kia nói.

"Phải~~~ thấy rồi~~~" Tô Thiến cầm bình rượu, say khướt chuyển mục tiêu.

o(╯□╰)o...... Thật đúng là đi đùa giỡn. Học muội đáng thương.

Buổi tối hôm đó, nhìn cô bé học muội vẻ mặt đáng thương hề hề bị Tô Thiến lôi kéo uống rượu, ở trong lòng Mục Thu cũng cực kỳ đồng tình với ẻm.

Người mới chính là để bị khi dễ mà. Nữ sinh đáng yêu, cứ như vậy bị sói đói nhìn chăm chăm. Hôm đó Tô Thiến ở trong quán làm ầm ĩ thật lâu cũng không chịu rời đi. Mục Thu cùng một số người thật là mệt mỏi, cho nên đi trước, để mấy tên hăng hái ở lại.

Lúc gần đi, Mục Thu lại nhìn thoáng qua Tô Thiến, thấy nàng đang ôm học muội cùng uống rượu giao bôi.

- _-||| Xem ra hai người cũng say không nhẹ. Ờ...... Quên đi. Dù sao đều là nữ sinh, cái loại chuyện rượu say loạn tính gì gì có thể miễn. Không cần lo không cần lo, tùy các nàng đi quậy thôi...

Nhưng sự thật chứng minh, người uống say đều là động vật nguy hiểm, cho dù là hai nữ sinh, cũng đều cực kỳ nguy hiểm! Căn bản đừng hy vọng uống rượu xong còn có thể nói chuyện thuần khiết gì đó.

Đương nhiên, chuyện này... ờ... cũng nói sau.

- ------

Editor có lời muốn nói: Đại tiểu thư thật là bám dai~

^�|���"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương