Ký Sự Hồi Quy
Chapter 33 Kẻ Thù (1)

Theo cái nhìn phía Jung Jin-ho, có vẻ lại có thêm một tên ngốc ra đời.

 

“Không, nhảm nhí… cậu đang làm cái vẹo gì thế hả?! Seok-woo!”

 

“Tôi làm thì sao! Đồ chó khốn nạn này đáng chém! Là tôi đâm hắn đấy!”

 

“Má mày thằng này hóa điên mất rồi!”

 

Nơi đây bắt đầu bùng nổ, khắp nơi cãi nhau tán loạn.

 

Jung Jin-ho ngay lập tức rút kiếm ra. Tất nhiên, tôi nghĩ chủ đích rút kiếm của hắn ta không phải là để tấn công chúng tôi.

 

‘Hắn đang muốn giết anh ta.’

 

Dường như hắn đang cố gắng bào chữa, phủ nhận hiềm nghi trong tình huống đang dần hỏng bét này bằng cách giết chết Yoo Seok-woo.

 

Một nhát kiếm kết liễu sinh mệnh, Yoo Seok-woo câm miệng vĩnh viễn, sau đó thì sự tình sẽ sáng rõ. Hiện tại, đó là điều duy nhất Jung Jin-ho có thể chọn.

 

Rõ ràng hắn ta cũng không hề muốn nảy sinh xung đột với đội chúng tôi ở một nơi như thế này.

 

Nếu đó là Kim Hyun-sung hoặc Park Deok-gu bị kiếm đâm thì hắn có thể đã có cơ hội, nhưng không may, người yếu nhất, Lee Ki-young, lại là người bị thương.

 

‘Mày không được giết Yoo Seok-woo.’

 

Khi tôi nhìn Kim Hyun-Sung theo bản năng, tôi có thể thấy rằng cậu ấy cũng đang di chuyển rất nhanh.

 

Tay sai của Jung Jin-ho, Kim Jae-Joon, tên này dường như vẫn chưa ý thức được tình hình đang kém thế nào, bắt đầu cầm một con dao găm rồi hùng hổ vọt về phía chúng tôi. Anh ta nghĩ rằng Jung Jin-ho chạy ra ngoài là một tín hiệu khai hỏa trận chiến.

 

“Tên cặn bã rác rưởi nhà mày! Mày giết cậu ấy! Chính mày là người giết Ki-cheol!”

 

Tất nhiên, tôi đã giết Lee Ki-Cheol.

 

Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể tưởng tượng được rằng anh ta dám mặc kệ Deokgu đang như hổ rình mồi bên mình rồi cắm đầu tấn công phía tôi.

 

Có vẻ như tôi đã trở thành tâm điểm trong cuộc tấn công này. Tôi, người lẽ ra phải được bảo vệ an toàn từ phía sau, lại nhanh chóng trở thành xe tăng chủ lực.

 

Điều bất ngờ là khả năng phán đoán tình huống của Park Deok-gu hơi chậm.

 

Ít nhất tôi nghĩ cậu ấy sẽ có thể ngăn chặn được đòn tấn công thứ hai, nhưng cậu ấy lại không thể ngăn Kim Jae-Joon đang cầm dao găm, đằng đằng sát khí lao đến bên tôi.

 

'Chết tiệt.'

 

Khi tôi cúi xuống theo phản xạ, con dao găm sượt qua vùng lưng tôi. Có vẻ hắn ta đang ngắm chính xác vào cổ tôi.

 

‘Đau quá!’

 

"Ahhhhhhhhh!"

 

Quá đau đớn. Park Deok-gu lập tức tỉnh táo lại ngay sau khi Yoo Seok-woo tấn công hụt. Park Deok-gu dùng chiếc khiên to lớn của mình đẩy hắn ta ra xa, rồi nhanh chóng đứng chặn trước mặt tôi, với khuôn mặt nhợt nhạt, cứng đờ đầy cảnh giác.

 

Yoo Seok-woo ở phía sau có vẻ hơi sững sờ trước tình huống đột ngột. Bàn tay anh ta cầm con dao găm đã dùng để đâm tôi đang không ngừng run rẩy.

 

Anh ta cũng không quen với việc đâm ai đó. Tất nhiên, Jung Jin-ho và Kim Hyun-sung quan trọng hơn thứ rác rưởi đáng sợ này.

 

“Hiểu lầm….Đây mà gọi là hiểu lầm?” Thanh kiếm của cả hai va vào nhau trước khi giọng nói phát ra.

 

'Xong.'

 

Bang! Ngay khi tôi nghe thấy âm thanh, có thể nhìn thấy cảnh Jung Jin-ho bị đánh bay, bắn ra thật xa do công kích của Kim Hyun-sung.

 

Trận chiến đã bắt đầu. Mục tiêu đã đạt được, và cả hai phe phái bắt đầu chĩa mũi nhọn vào nhau.

 

Tôi muốn yêu cầu một phương pháp điều trị vết thương nhanh chóng, nhưng vấn đề là tôi không thể nói được.

 

Từng tiếng la hét tràn ra cổ họng, tôi dường như không thể tự điều khiển được giọng nói do lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy đau đớn. Khi tôi nghĩ mình sẽ nghe thấy pháp thuật chữa lành từ Hayan thì tôi thực sự nghe thấy một tiếng hét giận dữ từ phía Hayan.

 

“Tôi ghét anh!”

 

'Đau….'

 

“Mấy người này!! Đại ca!”

 

"Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!!”

 

Tôi thực lòng hy vọng cô ấy sẽ quay sang chữa thương cho tôi thay vì la hét. Tình hình quá khẩn cấp mà tôi lại không thể đứng dậy được.

 

Những con quái vật ùn ùn kéo đến ở phía trước, và Jung Jin-ho và Kim Hyun-sung vẫn đang hăng say cầm kiếm choảng nhau. 

 

Có vẻ như Park Deok-gu vẫn đang loay hoay không biết nên chặn phía trước hay phía sau nơi Yoo Seok-woo đang ở, nhưng anh ấy đang cố gắng bảo vệ bản thân hết mức có thể.

 

“Anh! Anh!”

 

“Anh vẫn chưa chết….”

 

“Em gái! Nhẫn! Nhẫn! Mau lấy nhẫn ra dùng! Nhẫn đó!”

 

“Ahhhhhhhhhhhh! Anh! Anh! Anh!”

 

“Bình tĩnh rồi lấy nhẫn ra dùng đã!”

 

"Ah!"

 

Tôi đã mong Jung Hayan hoảng sợ, nhưng hoảng sợ đến ngu người như vậy lại khiến tôi mong không được. 

 

Chỉ sau khi Park Deok-gu nắm chặt tay Jung Hayan, cô ấy mới nhớ mình có thể làm được những gì, “Đúng rồi… chữa trị!”

 

Ánh sáng chiếu xuống tôi. Cơ thể tôi không thể hồi phục ngay lập tức, những thứ ánh sáng kỳ lạ dễ chịu đó chắc chắn đang chữa lành vết thương cho tôi.

 

Nỗi đau đớn vẫn còn đó. Tuy nhiên, vết thương đã bớt thống khổ và máu cũng ngừng chảy. 

 

‘Suýt nữa thì chết.’

 

Nếu chậm hơn một chút, tôi sẽ hộc máu chết ngay lúc đó.

 

“Anh….Anh….”

 

“Đại ca! Đại ca!”

 

“Tôi ổn… A...” Cơ thể vẫn hơi run, tôi nhìn xung quanh một lần nữa.

 

Kim Hyun-sung và Jung Jin-ho vẫn chuyên tâm đánh nhau. Nhưng ai xem thì cũng nhận ra được Kim Hyun-sung đang thắng thế.

 

Tất nhiên, chẳng ai có thể nghe được những lời nguyền rủa của anh ấy.

 

Cuối cùng, nhân vật phản diện chính kia của chúng ta đã bỏ rơi Yoo Seok-woo và Kim Jae-Joon rồi quay lưng chạy trốn khỏi nơi này.

 

Kim Hyun-sung nhìn về phía này một lúc, gật đầu và nói một cách khẩn trương.

 

“Deok-gu! Để ý Hayan và anh Kiyoung. Tôi đuổi theo Jung Jinho.”

 

“Được rồi, tôi hiểu rồi!” cậu ấy đã đánh giá rằng chúng tôi sẽ có khả năng tổ chức lại tình hình.

 

Với tốc độ nhanh như chớp, cậu ấy đã nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

 

Kim Jae-Joon dường như cũng đang cố gắng trốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức khi nhận ra tình huống đã chuyển biến xấu cho phe họ, nhưng thật tiếc anh ta cũng không đưa Yoo Seok-woo chạy trốn cùng.

 

Trong tình huống này, Park Deok-gu có thể ngăn chặn lũ quái vật.

 

“Mấy người các ngươi!”

 

Một lần nữa, tôi lại thấy Yoo Seok-woo vung kiếm. Tất nhiên, lần này không trúng tôi vì Park Deok-gu đã dùng khiên chắn ngang nó.

 

Puck!

 

Cơ thể của Yoo Seok-woo lơ lửng trong không khí rồi bị va đập mạnh vào tường, nhưng cùng lúc đó, những con quái vật hung mãnh lao đến nơi đây.

 

“Khiên ma thuật!”

 

Bảo hiểm thứ hai do Kim Hyun-sung chuẩn bị đã chặn đường họ.

 

Đồng thời, tôi đã ghi nhớ những câu thần chú ngay lập tức.

 

Kim Jae-Joon và Jung Jin-ho đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Kim Hyun-Sung không thể bắt được cả hai.

 

"Đại ca, em gái đại ca đi mất rồi....”

 

Jung Hayan đã rượt đuổi theo Kim Jae-Joon.

 

“Đừng lo lắng, Deok-gu. Đầu tiên phải chú tâm giải quyết lũ quái trước mặt đã. Rồi chúng ta sẽ theo sau cô ấy ngay lập tức. Tôi biết cô ấy đi đâu.”

 

“Vậy là được rồi….”

 

Tôi không biết cô ấy biến mất khi nào và như thế nào.

 

Cô ấy đã âm thầm niệm một câu thần chú rồi đuổi theo Kim Jae-Joon.

 

Tôi không biết liệu cô ấy có thể bắt kịp được hay không bởi tốc độ hắn ta vô cùng nhanh, nhưng nhìn vào cách cô ấy chỉ nôn nóng nhất thời rồi rượt chạy theo mà không có mục tiêu rõ ràng thì có lẽ cô ấy sẽ sớm quay trở lại.

 

Khuôn mặt của Park Deok-gu cũng đầy nước mắt, có lẽ tình huống đột phát quá bất ngờ khiến cậu ấy trở tay không kịp, luống cuống tay chân. Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cậu ấy khi thấy tôi chảy máu, tôi mở lời trêu ghẹo.

 

“Đừng có mà khóc, đồ heo.”

 

"Ai, ai thèm khóc cơ chứ?"

 

Vừa nói cậu ấy vừa vô ý thức đẩy tôi một cái. Giờ thì tốt rồi, nhờ cú đẩy đó mà con dao găm lại một lần nữa mắc vào cơ thể tôi. Nhưng cũng may là không mất máu đến chết. 

 

* * *

 

'Chết tiệt.'

 

Thế quái nào mọi chuyện lại thành ra như này.

 

‘Yoo Seok-woo đúng là ngu như lợn. Thằng rác rưởi.'

 

Anh ta chính thức bước vào ngõ cụt, vô vọng rồi.

 

Không, thực ra, Yoo Seok-woo cũng không phải là người duy nhất. Có khi bản thân tôi cũng vướng vào điều tương tự, người đã coi nhát kiếm khai trận của Jung Jin-ho là dấu hiệu bắt đầu tấn công phe đối diện rồi cầm dao găm xông lên phía trước. 

 

Tôi đã nghĩ đó là một điều đúng đắn.

 

Lee Ki-Cheol là người bạn chí cốt của tôi, hai người đã luôn đồng cam cộng khổ bấy lâu nay. Tôi không thể kiểm soát được nỗi giận dữ của mình khi nhìn thấy cậu ấy bị Kiyoung giết chết thảm thiết. 

 

"Tôi biết kế hoạch đã bị hủy bỏ…."

 

Vậy mà tất cả chỉ vì cái tên vừa cười yếu ớt vừa nói lời xin lỗi giả tạo đó. Tôi biết mình phải kiềm chế bản thân, nhưng tôi không thể làm được.

 

Biểu tình đó…. Biểu tình đó chính là ngọn nguồn.

 

Vẻ mặt như muốn cười đó.

 

Cái nhìn khiêu khích đầy lộ liễu đó.

 

Vấn đề nữa là cách nhìn người của cậu ta đối với tôi. Cậu ta coi thường tôi, khinh khỉnh tôi từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, tôi vẫn phải cam chịu nhìn tên đó nhảy nhót khiêu khích mà bất lực.

 

Đến khi trong lúc đó, khoảnh khắc tôi nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đó đang quan sát tình huống với một vẻ mặt khoái trá lạ thường, tôi không thể giữ được lý trí của mình nữa.

 

Jung Jin-ho, tên khốn đó cũng là một vấn đề.

 

Tuy rằng ngay từ đầu tôi không nghĩ giữa tôi và hắn ta có tình hữu nghị tồn tại, nhưng cũng không thể ngờ được tên khốn nạn tham sống sợ chết kia lại vứt bỏ tôi như vứt món đồ vô giá trị.

 

'Mình không quan tâm.'

 

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

 

Dù sao thì tôi cũng ở bên hắn vì tôi cần một điểm tựa. Đôi bên lợi dụng nhau. Cũng đơn giản dễ hiểu. 

 

'Vấn đề tiên quyết.''

 

Trước hết, tôi cần phải ra khỏi đây.

 

Jung Jin-ho chạy trốn tức là trong trận đấu này đã không còn hy vọng gì nữa. Con đường còn manh mối và tôi hoàn toàn có thể đi theo hướng đi mà Jung Jin-ho đã chạy qua.

 

Ngay cả bây giờ, dấu vết tháo chạy của hắn ta cũng vô cùng dễ thấy. Sau khi theo dõi Jung Jin-ho, tôi phải đối phó với Kim Hyun-sung. Lần này mọi thứ đã rõ ràng hơn rất nhiều.

 

Lee Ki-young sẽ không yên tâm nếu không xé xác và giết chết tên khốn đó.

 

Chỉ vào giờ khắc tôi đang cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể trong khi trên lưng còn cõng theo cung tên, tôi mới nhận ra điều bất thường.

 

'Cái gì?'

 

Nó khác xa với con đường mà tôi nhớ. Đây chắc chắn không phải là con đường mà tôi biết.

 

Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra kể từ khi tôi thay đổi công việc của mình với tư cách là một cung thủ.

 

Tôi suy tính tới manh mối rằng có lẽ bên trong hầm ngục này có gì đó dị thường, nhưng chắc chắn không phải vậy. Dấu vết của Jung Jin-ho và Kim Hyun-sung cũng có vẻ kỳ lạ.

 

'Gì….'

 

Khi tôi còn đang nghiên cứu địa hình xung quanh thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió mạnh đột ngột thổi từ một hướng không xác định.

 

"Hả?"

 

Đùng một cái, cơn đau thấu xương lan truyền tới xung thần kinh, tôi mới bần thần nhận ra một chân của mình đã bị cắt cụt đầy tàn nhẫn.

 

"Ahhhhhhhhh !!"

 

'Gì…. Cái này là cái gì…. Cái gì!'

 

Tôi không thể nghĩ được gì, đầu óc tôi trống rỗng. Một chân đã cụt, mà chỉ vài giây ngắn ngủi nữa thôi, chân còn lại cũng đã bị cắt văng ra xa.

 

Nỗi sợ con người đạt đến tột đỉnh khi họ không biết thứ gì vừa tấn công mình.

 

"Ahhhhhhhhhhhh!"

 

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một bàn tay đã bị chặt đứt.

 

"Gì! Cái gì… Ahhhhhhhhh! ”

 

Là ma pháp, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, đây chính là ma pháp. Khi tôi tuyệt vọng gương mắt nhìn xung quanh một lần nữa, một người phụ nữ xuất hiện từ bóng tối, lờ mờ trong tầm mắt tôi.

 

Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên.

 

"Hayan?"

 

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng.

 

‘….’

 

Đôi mắt của cô ta thật kỳ lạ. Đầu tóc tán loạn, quần áo xộc xệch. Tôi còn có thể cô ta đang lấy tay lau khuôn mặt đầy nước mắt.

 

"Ta làm ngươi đau… Nhưng ta sẽ không xin lỗi."

 

"Cái gì…"

 

“Ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chuyện này… Đồ ngu nhà ngươi!  Ta phải giết tất cả. Ta phải giết tất cả những người làm hại anh trai của ta.”

 

“Nực cười… Ahhhhhhhhh!”

 

"Ngươi im đi! Im đi! Đồ… Đồ… Đồ ngu! Anh trai của ta phải đau đến chừng nào… Tuy anh ấy bị đánh lần đầu… Nhưng chắc chắn vô cùng đau!"

 

Tôi đã nhanh chóng hiểu được tình hình. Người phụ nữ trước mặt tôi này không bình thường.

 

‘Con mẹ nó… Điên hết rồi….’

 

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đã sai.

 

Mặc dù cô ta có vẻ bị ám ảnh một cách dị thường với tên khốn đó, tôi thậm chí không thể tưởng tượng được rằng cô ta sẽ trở thành một con chó cái điên rồ như thế này. Tôi có thể nghe thấy được cô ta đang lẩm nhẩm niệm chú. 

 

Chẳng trách cơ thể tôi lập tức cảm nhận được điều không ổn đang đến gần.

 

Tôi muốn thoát khỏi nơi này, kéo thân thể bị cụt rồi bò đi, nhưng không cách nào thoát ra được. Nơi này quá rộng, có bò đến chết cũng không trốn thoát được.

 

Người phụ nữ điên khùng kia đang túm tóc và nâng mặt tôi lên.

 

“Xin lỗi, ta không có thời gian, ta phải mau chóng làm cho xong chuyện này. Anh của ta…. Ta phải trở về… Anh ấy hẳn đang rất đau... Ta lại vô dụng không thể làm gì hơn… ”

 

“Giúp tôi… tôi… tôi chỉ làm những gì hắn ta bảo tôi làm.”

 

“Ta không tin những kẻ nói dối…. Giả dối.”

 

Thứ được cầm trên tay phải của cô ấy là ma pháp mà tôi đã từng thấy trước đây. Thứ ma pháp có khả năng khiến một số quái vật biến thành những xác chết vô hồn.

 

Khác với lần trước với kích thước to bằng đầu người, lần này nó lại rất nhỏ.

 

Khi tôi không thể hiểu cô ta đang làm gì thì lại nghe thấy người phụ nữ điên rồ kia ra lệnh ép buộc.

 

"Mở miệng ra."

 

“Cái gì… Cái gì….”

 

“Ah… Làm đi. Chết tiệt, ngươi đáng lẽ cũng phải trải nghiệm nỗi đau tột cùng mà anh của ta đã phải chịu đựng.”

 

Tôi liều chết ngậm miệng. Nếu có thứ như vậy lọt vào bên trong…

 

Tuy nhiên, con chó cái điên cuồng kia trực tiếp động thủ buộc tôi há miệng rồi đưa quả bom nhỏ đó vào bên trong. Khi có vật chất lạ thâm nhập vào cơ thể, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. 

 

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cả người run lên.

 

Trước khi tôi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi cảm nhận được tiếng nổ rung chuyển cả não bộ.

 

Bang!

 

"Ahhh ae ae ae ae!"

 

Các mảnh răng vỡ toang ra cùng với miệng - lưỡi, cổ họng và má. Thật khó hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn: cơn đau dường như muốn làm tan chảy bộ não của tôi.

 

“Có đau không? Ngươi cũng thấy đau đấy. Vậy mà tại sao…. Ngươi lại làm điều đó với anh ấy!”

 

‘Con điên… Con chó cái điên khùng… Đồ điên khùng…'

 

“Máu của ngươi vẩy vào người ta rồi, đồ đần độn."

 

“Tôi còn sống… Ahh….”

 

Ngay cả vẻ ngoài lúc thu dọn của cô ta cũng thật kỳ cục.

 

Cô ta cẩn thận thu dọn mái tóc lòa xòa và lấy tay áo lau vết máu loang lổ trên mặt.

 

“Vì chúng ta cần nhanh chóng làm xong chuyện này… Đây là lần cuối cùng. Ngươi không được làm thế nữa.’’ ( ý là không được bắn máu tung tóe lên người con bé đấy =)) )

 

‘Xin đừng làm vậy.’

 

‘Làm ơn đừng, thật giống địa ngục.’

 

Vì sợ hãi đến tột cùng, tôi không thể mở miệng nói những điều đó, ý thức của tôi ngày càng mờ đi.

 

Khi tôi còn ôm hy vọng bản thân còn có thể sóng sót bằng cách nào đó, giọng nói cuối cùng của tôi vang lên.

 

“Ah…chết rồi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương