Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 34 Kẻ Thù (2)
“Đừng khóc nữa, đồ con lợn này.’’
"Ai, ai khóc cơ chứ?"
Vừa nói cậu ấy vừa vô ý thức đẩy tôi một cái. Giờ thì tốt rồi, nhờ cú đẩy đó mà con dao găm lại một lần nữa mắc vào cơ thể tôi. Nhưng cũng may là không mất máu đến chết. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng tôi đã suýt chết.
Nghĩ lại càng thấy vô lý hơn, ‘Suýt chút nữa thì chết’.
Theo suy nghĩ của tôi, Park Deok-gu lẽ ra phải ngăn Kim Jae-Joon lại trước khi anh ta ra tay tấn công lần thứ hai, và Jung Hayan lẽ ra nên đưa ma thuật vào chiếc nhẫn chữa bệnh trước khi hét lên.
Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đã vô cùng may mắn. Vì đổ quá nhiều máu nên đầu óc tôi mờ mịt hết cả.
Đó cùng là lúc tôi nhận ra rằng ngay cả những yếu tố nhỏ nhất trong tính toán của mình cũng có thể bị phá hỏng, thật đúng là mình không nên đánh bạc tùy ý.
‘Thật đúng là chỉ nên cá cược khi thật sự cần thiết thôi…’
Trước khi ném xúc xắc, tôi phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa. Vận rủi có thể xảy ra bất cứ lúc nào và chính mình không thể nào tránh được. Rốt cuộc, khi một tình huống đột ngột nảy sinh, con người ta không tránh được hoảng loạn tâm trí khiến kế hoạch đổ vỡ.
Người ta có thể cho rằng đó là phản ứng tự nhiên khi Park Deok-gu hoặc Hayan ngây thơ đối đầu với tình huống này.
Có lẽ tôi nên biết ơn vì mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc.
Đây vẫn chỉ dừng lại ở mức độ hướng dẫn, và nếu so sánh nó với trò chơi, chúng tôi vẫn chỉ được xưng là mấy tên người mới vô tri. Có lẽ khi thời gian trôi đi thì vấn đề của Hayan và Park Deok-gu sẽ được giải quyết dần dần.
“Đại ca, em…”
“Em nghĩ mình có thể cầm cự được Yoo Seok-woo.”
“Anh… Anh vẫn ổn chứ?”
Tôi chỉ đơn giản gật đầu một cái, cũng không nhiều lời.
Vật phẩm hiếm hoi như chiếc nhẫn ma pháp kia đã bảo vệ tôi.
Những người có thể nhìn thấy bằng mắt thường không có khả năng xuyên thủng ma lực của chiếc khiên ma thuật này.
Đột nhiên, tôi cảm thấy thật biết ơn Kim Hyun-Sung. Hiệu ứng của vật phẩm này tốt hơn tôi nghĩ nhiều.
'Khiên ma thuật.'
“Kie-e-e-e-ee-ee-ee-ee-ee"
Tôi nhìn thấy những con quái vật liên tục vươn tay đập vào tấm màng trong suốt do tấm khiên tạo ra. Trong lúc đó, tôi bắt đầu niệm thần chú.
“Lạy Chúa, con cầu nguyện, hãy lắng nghe tiếng gọi của con và đáp lời, hãy đốt cháy kẻ thù của con, ban cho con sức mạnh….”
“….”
"Hỏa Cầu."
Đầu tôi hơi choáng váng. Có lẽ là do ma lực của tôi thấp kém hoặc cũng có thể là do tôi đã bị xuất huyết quá nhiều.
Vết thương đã lành, nhưng tổn thương vẫn còn.
Khi tôi niệm chú, một quả cầu lửa lớn xuất hiện trước mắt, phá bỏ lá chắn ma thuật rồi bay thẳng ra ngoài.
Bang!
Đúng là một cú đánh trực diện hoàn hảo, Park Deok-gu đứng sững sờ trước mặt tôi, lẩm bẩm hỏi sau chiêu đó thì không biết có con quái nào sống sót được hay không.
Nói một cách đơn giản, chiêu thức đó mang sức hủy diệt kinh hoàng.
"Sao…."
"Đại ca, cơ thể đại ca ổn chứ?"
"Không sao đâu."
Tôi hơi chóng mặt, nhưng không sao cả. Đúng hơn, tôi còn cảm thấy rất sảng khoái. Có lẽ khi một người vừa suýt bước vào Tử Môn quan rồi lại kỳ tích sống sót như tôi lại có năng lực tạo ra được uy lực lớn đến vậy, hoặc mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ thật sự khiến người ta thoải mái.
Kim Hyun-sung sẽ giết Jung Jin-ho, và Hayan sẽ giữ chặt Kim Jae-Joon rồi cùng nhau chơi trò chơi sinh tử đầy kích thích.
Vấn đề còn lại là Yoo Seok-woo.
Điều đó không có nghĩa là họ được tự do ăn không ngồi rồi. Chuyện tiên quyết bây giờ là giải quyết triệt để mọi vấn đề còn tồn tại trước mắt.
Park Deok-gu đã trói chặt hắn ta lại, Yoo Seok-woo đã không có đường mà chạy thoát.
Tuy chỉ là một chuỗi dây xích lỏng lẻo kém cỏi, nhưng có còn hơn không. Không, tuy có kém cỏi ra sao, với chút sức lực bé như con kiến đó của hắn ta bây giờ thì bẻ dây xích trốn thoát chẳng khác gì châu chấu đá voi.
"Thả tao ra! Chúng mày muốn làm cái gì?"
Yoo Seok-woo bắt đầu giãy giụa chống cự ngay khi hắn ta tỉnh lại, nhưng hiện tại hắn ta đã hoàn toàn vô vọng. Hắn ta bị Park Deok-gu dùng vũ lực ấn mạnh xuống mặt đất, đang điên cuồng vùng vẫy với ý đồ thoát khỏi giam cầm xiềng xích đang tước lấy tự do của mình.
"Lũ chó má!"
“Mày, Lee Ki-young, đồ chuột nhắt! Thả tao ra! Ngay bây giờ!!”
“Hai thằng chó má chúng mày."
"Những người khác sẽ đến đây. Kim Hyun-sung thể nào cũng xóa sổ tên khốn nạn kia rồi lập tức đến đây, mày chuẩn bị chết đi là vừa. Chúng mày muốn được cứu sao? Cứ ở đấy mà nằm mơ đi."
Hắn ta vốn đang nói hăng say, nước miếng tung bay, lại bị lời nói của tôi chặn cứng họng, đả kích. Tôi còn không nghĩ đến tên này lại có sức ảo tưởng thâm sâu đến vậy, còn ra lệnh tôi cởi trói cho mình? Thật là người si nói mộng.
"Haha."
“Mày cười? Buồn cười lắm sao mà mày dám cười? Mày nghĩ mày còn cười được sao? Lee Ki-young! Cả con lợn bên cạnh mày kia nữa… Tao cũng không thể tha thứ cho con điếm Hayan đó. Không bao giờ! Tao sẽ khiến chúng mày hối hận, mỗi ngày… ”
"Cái gì cơ?"
"Mày…."
"Mày nói gì, tao không nghe thấy?"
Không có gì lạ khi hắn ta nổi điên. Khi tôi nhẹ nhàng đưa tay lên tai, nâng cằm ngạo nghễ và nhếch miệng lên đầy khiêu khích, khuôn mặt của hắn ta hiện rõ sự tức giận đến muốn nổ tung.
“Mày… Lee Ki-young, đồ rác rưởi nhà mày!”
Nhìn hắn ta kích động phát dồ thật sự rất thú vị.
"Mày khá là tự tin đấy nhỉ."
"Gì…"
"Mấy tên đại ca mà mày quý trọng hình như vừa bỏ rơi mày rồi trốn chạy mất dép rồi kìa."
"Cái gì?"
“Mày chưa nghe tên Jung Jin-ho nói gì à? Kể từ khi Lee Ki-cheol chết, kế hoạch đã bị hủy bỏ… Không, thay vào đó là hai tên đó dần tỏ ra thân thiện hơn nhiều.”
"Cái quỷ gì?"
Một khuôn mặt hoang mang lọt vào tầm mắt của tôi. Dường như hắn ta không biết điều đó.
Đây là điều mà tôi muốn chiêm ngưỡng.
Tôi sẽ không thể biết điều này nếu không có ‘Tâm Nhãn’ hay phản ứng của Kim Hyun-sung.
Tôi đã nghĩ, "Khi cùng một nhóm đầu trâu mặt ngựa đi cùng đường thì mày phải cẩn thận từng bước đi.”
Tôi cũng chẳng hứng thú với việc phân tích xem mình đúng hay sai. Nhìn vào biểu tình kia của hắn ta thì có lẽ tôi đã đúng ở một mức độ nào đó, nhưng trong giờ phút này, chuyện đó cũng chẳng hề quan trọng nữa.
Tất nhiên, chẳng việc gì mà tôi phải giải thích tình hình cho hắn ta cả.
“Cái gì? Mày đang nói cái gì?”
“Đồ khốn nạn kia.”
Tôi tiếp tục cười. Quá thú vị. Nhìn thằng ngu này làm mấy việc vớ vẩn đó giờ thật giống như một con búp bê bị giật dây, hoặc một con ngựa trên bàn cờ shogi bị người khác chi phối nước đi.
Nhưng cũng thật may mắn cho phe tôi khi gã Jung Jin-ho kia chỉ coi hắn ta như một quân cờ cần lợi dụng.
“Sao, thế nào?”
“Mày đang nói cái quỷ gì thế thằng chó?”
Tôi hơi đâu mà phí nước bọt đi giải thích. Thay vào đó, tôi cười nhẹ, ‘Nếu mày không ngu thì mày thể nào cũng biết.’
Tuy nhiên, Yoo Seok-woo cứ nhìn tôi chằm chằm. Có lẽ hắn ta ngu thật cũng nên.
Kể từ lần đầu tiên tôi đề nghị tấn công vào hầm ngục… Ma pháp dùng để ngăn chặn đợt tấn công của lũ quái vật đầu tiên, cái chết bất đắc kì tử của Lee Ki-Cheol, đều có chút vô lý.
Nếu đầu óc đủ thông minh thì hắn ta đáng lẽ ra đã ngay lập tức nhận ra được, những biến cố đó chẳng khác gì một vở kịch được dàn dựng khéo léo để lôi kéo một tên diễn viên quần chúng vô tri không biết gì như hắn ta tự nguyện tham gia. Cái gã ngu kia vẫn còn đang vặn hết neuron thần kinh não để hiểu tại sao tôi lại công khai quan hệ với Hayan.
Một nụ cười đắc chí đầy khiêu khích, vui vui vẻ vẻ với Hayan cũng đầy dụng ý. Tất cả mọi thứ đều là một cái bẫy rập vô hình mà tôi vô ý quăng ra để vây bắt con mồi là hắn ta.
Hắn ta có lẽ thậm chí sẽ không tin rằng mình đã cắn câu.
Bất kể con người kiểm soát tâm trí kém đến đâu cũng không ngu như hắn ta, đúng là một tên dị loại.
Park Deok-gu giật mình nhìn tôi, nhưng cậu ấy cũng không mở miệng giải thích hay nói gì. Bởi bên khuôn mặt của kẻ không muốn gì ngoài băm thây tôi vẫn còn trong tầm mắt.
“Mày… Lee Ki-young, đồ rác rưởi! Nói hươu nói vượn!”
Thật nực cười khi hắn ta vẫn còn mỏi mắt mong chờ mấy tên xưng huynh gọi đệ với mình đến cứu.
Jung Jin-ho nhận ra được sức mạnh của mình không đủ, vì vậy hắn ta tuyển Yoo Seok-woo và xuống ngục tối với mong muốn có thể thay đổi chiều gió, ít nhất thì Yoo Seok-woo cũng có giá trị.
Kết lại, trừ ngu đần ra thì hắn ta chẳng được cái tích sự gì.
Yoo Seok-woo chắc hẳn cũng đã nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm.
“Mày… mày!”
“Thật đúng phải cảm ơn mày, Seok-woo à Seokwoo. Đúng là biết ơn quá đi.”
Tôi không sợ hãi vì tay và chân của hắn ta đã bị trói chặt, nhưng tôi cau mày trước cảnh tượng bất thường.
“Tao sẽ giết mày! Tao phải xé xác mày!”
"Tao cũng có thể nói như vậy."
Giết hay không giết, tôi mới là người nắm quyền quyết định.
“Cái gì?”
“Tao không phải là người tốt. Đương nhiên, tao giết người cũng là do bất đắc dĩ mà. Nhưng… tiến vào cái nơi như này thì tao nghĩ tao cũng cần giết người một lần để lấy kinh nghiệm. Nghe không? Kinh nghiệm.”
“Mày….”
“Mặc dù tao muốn để người khác giết… Nhưng đâu phải lúc nào cũng mượn tay người khác được đúng không, tốt hơn hết là nên chia nhau mà làm, vậy là ai cũng có tội rồi.”
“Mày… mày… Mày điên quá rồi…”
“Mày cũng vậy còn gì. Nếu tao không chủ động thì có khi tao mới là người nằm đây. Cũng thể là Hayan hoặc Deok-gu cũng nên.”
Tôi nâng nhẹ ngọn giáo hắn ta cầm trên tay.
“Đại ca.” Một giọng nói hơi ngập ngừng vang lên.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ phạm tội giết người trước đây cả.
Park Deok-gu dường như đang muốn hỏi xem liệu tôi có thể ra tay được hay không. Có lẽ nếu cậu ấy níu kéo tôi lại thì tôi đã từ bỏ ngay lập tức. Giết người không hề dễ dàng.
Chính vì vậy, cánh tay cầm giáo run lên. Tôi sợ phải giết một người. Tuy tôi đã quyết định ra tay, nhưng để làm được cũng thật khó khăn.
Tôi khác với Hayan, người có tính cách hơi quái gở, hay Kim Hyun-sung, kẻ đã giết vô số người.
Thành thật mà nói, tôi vẫn còn một chút miễn cưỡng.
Tuy nhiên…
'Chọn lọc tự nhiên.'
Dù sao tôi cũng nghĩ trải nghiệm ở đây là hợp lý nhất.
"A, cứu tôi!"
"Xin lỗi."
Tay cầm giáo ngừng run.
“Nếu không muốn nhìn thấy thì nhắm mắt lại, Deok-gu.”
Tôi không nhìn vào biểu tình của Park Deok-gu. Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ nhắm mắt.
“A… Cứu tôi với!”
Trong khoảnh khắc đó, ngọn giáo đâm xuyên qua cổ họng hắn ta. Cảm giác khó chịu truyền qua tay khiến toàn thân tôi run lên.
“Kek… Keck…”
Yoo Seok-woo gắng sức để phát ra âm thanh; hình ảnh hắn ta giãy dụa, máu tươi tung tóe nơi cổ họng rách nát đã lọt vào tầm mắt tôi. Tôi muốn quay đầu đi, nhưng tôi không thể. Đã làm phải làm đến cùng.
Tôi bóp cò, viên đạn bắn ra.
Tay chân tôi tiếp tục run rẩy.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến một người chết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình làm điều đó.
‘Thật giống như khi nhìn Park Hye-young hấp hối.’
Tôi đã giết hắn ta. Và người phụ nữ mà tôi nhìn thấy lúc ban đầu đó cũng có thể là do tôi giết. Bỏi chính tôi đã chọn quay lưng lại với cô ta khi cô ta cần giúp đỡ.
Lúc này không cần hay lý do gì để hoảng sợ cả. Tôi chỉ phải chấp nhận tình hình một cách bình tĩnh như lúc đó. Ra tay giết người mới có cơ hội sống sót giữa nơi mịt mù không biết đường ra như thế này.
Thật không dễ dàng gì khi nhìn thấy một con người lặng lẽ chết đi, nhưng…
“Chúa…”
“Kek… flesh… Ryeo….”
“Xin lỗi.”
Khuôn mặt hắn ta méo mó vì đau đớn. Cái gã chết tiệt đó gần chết đến nơi mà vẫn cứ cố nói, máu phun ra trông chẳng đẹp mắt chút nào.
Thời gian trôi qua, khuôn mặt hắn ta trở nên bình thản hơn.
“Flesh… Ryeo… Um… hemp…”
Cuối cùng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía này cũng dần mịt mờ, tiếng nói im bặt, và sự im lặng bắt đầu bao trùm khắp nơi.
“Nếu anh mày có thể làm được… Thì em cũng có thể làm tốt hơn anh.” đây là những câu nói giống tương tự như lúc lần đầu tiên tôi đi săn cùng Deok-gu và bắt được một con quái.
Không giống như lần đầu tiên, lúc này lại không ai trả lời lại cả. Thay vào đó thì một giọng nói kỳ cục của cậu ấy vang lên. Theo quan điểm của Park Deok-gu, bây giờ là thời điểm thích hợp để lên tiếng và chuyển hướng sự chú ý của tôi.
“Đại ca….”
“…”
“Hắn ta có phải là người theo đạo Cơ đốc không?"
Một câu hỏi đáng xấu hổ không phù hợp với tình huống; Tôi cười, nói đúng suy nghĩ của mình.
“Làm gì có cái gọi là Chúa chứ.”
[Một thiên chức mới đã được mở. Hãy chọn thiên chức mà bạn nghĩ rằng bạn cần.]
"Gì cơ…? Không thể nào."
Một cái gì đó đột nhiên xuất hiện…
Không thể nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook