Ký Sự Hồi Quy
Chapter 32 Nhiệm Vụ

“Anh nghĩ ngoài đó có cái gì?”

 

“Thì… Dù có gì thì cũng chắc chẳng ngon nghẻ hơn đồ ăn anh đang ăn ở đây đâu.”

 

“Wow….”

 

“Có lẽ Deok-gu muốn ăn gì đó.”

 

“Vậy sao….”

 

“….”

 

“….”

 

“Thôi được rồi.”

 

Cuộc hội thoại đột nhiên im bặt, không khí giữa hai người trở nên yên lặng lạ thường. Có vẻ lạ lùng nhưng mấy trường hợp như thế này dạo gần đây xảy ra khá thường xuyên.

 

Jung Hayan đang nhìn tôi chằm chằm và vẫn không thể cầm được nước mắt.

 

Tuy cảm xúc đã có phần ổn định, không kích động như lúc đầu, nhưng mỗi lần tôi nhìn cô ấy nước mắt rơi như mưa, tôi lại thấy hơi kì quái, không thích ứng được. Tất nhiên, tình huống vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào.  

 

Đó là bởi vì Kim Jae-joon và Jung Jin-ho cứ nhìn về phía này.

 

Để phá vỡ bầu không khí hơn nữa, trong nhiều cuộc trò chuyện, Jung Hayan lúc nào cũng bật khóc như vậy, và không thể tránh khỏi việc không khí trở nên yên tĩnh một chút. Người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi mới là người bỏ mạng chứ không phải Lee Ki-cheol.

 

Thực tế, việc Jun Hayan lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Kim Jae-joon đã trở thành một thói quen. Thật khó tưởng tượng Kim Jae-joon đã phải chịu đựng khó chịu đến mức nào.

 

Họ sẵn sàng đứng về phía chúng tôi.

 

Khi Lee Ki-cheol bất ngờ gặp chuyện, cán cân quyền lực vốn được duy trì kiên cố đã hoàn toàn sụp đổ. Phe phái của Jun Jin-ho có vẻ đã từ bỏ việc nhằm vào chúng tôi.  

 

Jung Jin-ho rất có thể đã hạ quyết định không phát động tấn công là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm hiện tại, một khi thời cơ chưa tới thì có thể hắn sẽ không ra tay. 

 

'Tôi cũng sẽ làm điều tương tự.'

 

Ngay cả khi tôi đặt mình vào vị trí của Jung Jin-ho, tôi cũng sẽ phải hủy bỏ hoàn toàn kế hoạch tiêu diệt phe phái của Kim Hyun-sung. Đây là lý do tại sao họ rất nhạy cảm với những xung đột dù là nhỏ nhất.

 

“Tôi thực sự xin lỗi.”

 

“Không, anh Jinho. Thật hổ thẹn. Thực tế, em mới là người nên xin lỗi.”

 

Anh ta đã xin lỗi như thế này hết lần này đến lần khác.

 

“Em... em chỉ là quá kích động.”

 

“Tất nhiên tôi hiểu. Tôi cũng phải nói lời xin lỗi một lần nữa.”

 

Tôi không biết hai người đã nói chuyện gì với nhau,  nhưng bất cứ khi nào Jung Jin-ho xin lỗi, Kim Jae-joon cũng trăm miệng một lời đáp lại lời xin lỗi của mình.

 

Vấn đề là, từng chút một, Jung Hayan đang tỏ ra thù địch.

 

“Em, tại sao em lại làm như vậy, em xin lỗi….”

 

Càng ngày càng thường xuyên, hai người họ lúc nào cũng treo chủ đề này trên miệng, nói với nhau nhưng lại như thể không muốn chúng tôi nghe được bất kì tiếng gió nào. Tôi không lo lắng họ lên kế hoạch tấn công chúng tôi, vì tôi có thể nhận ra điều đó.

 

Điều khiến tôi buồn cười chính là phản ứng của Yoo Seok-woo.

 

“….”

 

Ngay từ lần đầu tiên tôi tiết lộ rằng tôi thân thiết với Jung Hayan, anh ta dường như đã tỏ ra khó chịu với điều đó. Đúng nhưu dự đoán, khi Jung Hyan và tôi bắt đầu sát cánh kề vai bên nhau, anh ta thường tỏ ra vô cùng bực tức cùng bất mãn. 

 

Đặc biệt, với anh ta thì dường như Hayan đã bị sưng mắt chính là vì cô ấy đã khóc quá nhiều vì tôi. Đó là điều mà Jung Hayan đã nghĩ về tôi.

 

‘Yoo Seok-woo….’

 

Ngay từ đầu, anh ta chẳng khác gì kẻ dâm loạn Jung Hayan.

 

Trên thực tế, ngay cả khi anh ta chỉ có ý định làm điều ghê tởm đó một lần, thì kết luận rằng cảm xúc bực tức kia của anh ta là vô lý thì vẫn đúng. 

 

Xem xét những gì anh ta đã làm trước đây, chuyện anh ta có thể đồng hành cùng nhóm là chuyện bất khả thi, nhưng dường như Jung Jin-ho đã thỏa thuận gì đó với anh ta. Đó cũng là lý do tại sao anh ta đã nhận được công việc đó và tích lũy kinh nghiệm khi gắn bó với họ.

 

Nếu anh ta còn nghĩ rằng mình có đủ khả năng cướp được người yêu của tôi thì đúng là một tên ảo tưởng loạn trí, nhưng bởi kế hoạch ban đầu đã bị hủy bỏ, nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù đã là giới hạn, tôi không thể vượt qua giới hạn đó rồi ra tay làm điều liên quan đến mạng người. 

 

Trong mọi trường hợp, hội nhóm này đang đi theo hướng duy trì tình thân chí ái, tình đồng chí đồng đội, ít nhất là vỏ bọc bề ngoài. Thật đúng là một hội nhóm trong mơ, nơi mọi tranh chấp cũ rích và những gây gổ đau đầu đã không hề tồn tại. 

 

Tất cả những điều này là do Jung Jin-ho và Kim Jae-joon dày công tạo ra một bầu không khí giả dối, nhưng thật không may, tôi không muốn trở thành một tên yêu hòa bình một cách đáng xấu hổ như họ.

 

Kim Hyun-sung đôi khi dường như đang suy tư về điều gì đó. Tôi hy vọng anh ấy đang tính toán về cách loại bỏ Jung Jin-ho, vì họ là những kẻ sát nhân đã giết Park Hye-young. Họ chết ở đây là hoàn hảo nhất. 

 

Trên thực tế, nếu xem xét phản ứng mà Kim Hyun-sung thể hiện khi anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy Jung Jin-ho, thì rất có thể suy tính của tôi là chính xác.

 

Jung Jin-ho, Yoo Seok-woo và Kim Jae-joon vẫn nở nụ cười giả tạo.

 

Tất nhiên, Kim Hyun-sung trông như thể anh ấy sắp phát điên lên vì mãi phải vờ. Tên này có lẽ sẽ là người đầu tiên phát động tấn công.

 

Ít nhất đối với Park Deok-gu, Jung Hayan và tôi, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm thời cơ chín muồi và một nguyên nhân chính đáng nhất, vì có lẽ anh ấy không muốn cho đối phương biết ý định thực sự của mình.

 

Không, chắc chắn không muốn.

 

Một cơ hội hoàn mỹ để kết liễu toàn bộ chúng, hoặc biện minh để phát động công kích, nhìn vào Kim Hyun-sung thường xuyên nhíu mày lại, dường như anh ấy đang suy nghĩ về những điều này.

 

“Mình có thể giúp gì cho cậu ấy không?” Kim Hyun-sung ngụ ý cần giúp đỡ.

 

Chúng tôi cần một bệ đỡ chắc chắn nhất, một bệ đỡ cho chúng tôi có đủ nguyên cớ và giữ vững đạo đức của phía có lý, từ đó có thể tấn công họ. 

 

Ví dụ…

 

‘Nếu mình bị tấn công trước,’ Sau đó họ sẽ làm gì?

 

Có lẽ đó là một tình huống lý tưởng.

 

Những chiến binh của công lý chiến đấu chống lại một nhóm tội phạm hèn nhát bất ngờ tấn công cũng không tồi lắm nhỉ. 

 

Vấn đề là Jung Jin-ho và mấy tên tay sai của hắn sẽ không tấn công chúng tôi. Tuy nhiên, xét đến chuyện hai tên kia một tên là kẻ dễ giận dữ còn một tên là kẻ hay ghen ghét thì điều này cũng không quá khó. 

 

Cũng có khi dễ như trở bàn tay là thắt được cổ bọn họ vào tròng rồi.

 

'Khiêu khích, xét cho cùng, là chuyên môn của mình.'

 

Đặc biệt, trong trường hợp của Yoo Seok-woo, có khả năng Jung Jin-ho cũng có thể cư xử bất ngờ, vì anh ta vừa bước vào hàng ngũ của phe Jung Jin-ho. Những suy nghĩ này lướt qua đầu tôi ngay lập tức.

 

Trước hết, việc sử dụng Hayan để làm phiền họ không phải là một ý tưởng tồi. Tôi không có bất kỳ kế hoạch nào khác.

 

“Ah….”

 

Điều này là đủ rồi.

 

“Anh….”

 

Hayan nhỏ giọng thì thầm.

 

Nói thì có vẻ hơi xấu hổ nhưng thật đúng là tôi không dám động tay động chân. Tôi chỉ đặt tay lên eo cô ấy thôi mà cả cơ thể cô ấy đã run rẩy. 

 

Người khác nhìn vào cũng chỉ nghĩ rằng tôi đang nhờ Hayan giúp đỡ dìu đi một chút. Những người duy nhất cảm thấy vị trí của bàn tay không đứng đắn là Jung Hayan và Yoo Seok-woo.

 

Đó không phải là eo, không phải xương chậu, cũng không phải mông. Nhưng chính bàn tay đang đặt giữa ranh giới của những khu vực nhạy cảm này lại là mồi lửa hiệu nghiệm nhất.

 

'Pop….'

 

Tôi có thể cảm nhận tường tận sự tức giận đang kề bên bùng nổ của anh ta ngay từ phía đó.

 

“À, Hayan. Xin lỗi…."

 

“Không sao, không sao đâu. Em không cảm thấy bất tiện… Anh có thể để tay ở đó cũng được….”

 

“Vẫn còn…”

 

“Không sao đâu….”

 

Vẻ mặt như thể bạn gái yêu của anh ta bị đánh cắp trông thật kinh khủng.

 

Trong khi Kim Hyun-sung, Jung Jin-ho, Park Deok-gu và Kim Jae-joon đang bàn luận về ngục tối thì chỉ có đôi mắt anh ta vẫn nhìn đăm đăm về phía này. 

 

Khi tôi hơi hạ tay xuống, Jung Hayan cúi đầu.

 

Thật thú vị….'

 

Tuy phản ứng không được như mong đợi, nhưng ngược lại, tôi cũng thành công khiến Yoo Seok-woo tức giận đến mức sắp bạo nộ.

 

Hai chúng tôi liếc mắt nhau chỉ trong một giây, tất nhiên tôi cũng không quên gửi cho anh ta một nụ cười trên môi. 

 

‘Thách mày dám’ đó là điều mà khuôn mặt tôi ẩn ý thể hiện.

 

Đôi khi đâu cần nói bằng lời mới hiệu nghiệm. Đôi khi hành động cùng biểu cảm khuôn mặt cũng chính là phương tiện giao tiếp tuyệt vời hơn cả.

 

“Cảm ơn, Hayan. Không khó phải không?”

 

“Ah! Không hề. So với những gì mà anh giúp em thì như này không là gì cả.” Jung Hayan thực sự vẫn muốn tôi giữ lấy cô ấy.

 

Tôi cũng coi như thân sĩ, đặt tay cũng có quy củ, vì vậy không có gì vô lý khi cô ấy có phản ứng như vậy.

 

Không quan trọng liệu Yoo Seok-woo có nghiêm túc với Hayan ngay từ đầu hay không. Nếu anh ta nghĩ về hành động của tôi, tôi nghĩ anh ta có thể phải trở nên nghiêm túc, nhưng…

 

'Tốt.'

 

Hạt giống đã gieo. 

 

Ngoài chuyện này, cũng có những thứ khác đang diễn ra. Như ánh mắt hay giọng nói ngọt ngào của Hayan và cách cô ấy đang lo lắng cho tôi lúc này. Tất nhiên, với tôi thì nó cũng không ngọt ngào gì lắm, nhưng tôi thừa biết giọng nói ngọt như tẩm mật kia lại chính là vũ khí tối cao nghiền nát trái tim đang đau đớn của anh ta. 

 

‘Nắm tay cô ấy.’

 

‘Kéo cô ấy lại gần.’

 

'Đặt tay lên lưng hoặc vai cô ấy và duy trì độ căng vừa phải.’

 

‘Cảm nhận thời khắc thăng hoa.’

 

Đó là một phương pháp kích tình hữu hiệu.

 

Kích tình đến mức mặt Jung Hayan đã đỏ bừng.

 

Tuy nhiên, nụ cười trên khóe miệng cô ấy vẫn giữ vững như cũ. Tôi nghĩ mình phải dừng lại vì hơi thở của cô ấy dường như trở nên khó khăn hơn…

 

Tôi không thể ngăn mình lại.

 

Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có thoải mái không.

 

“Hayan, em trông rất khó chịu… Anh, anh…”

 

“….”

 

“Haha.”

 

Tiếng cười phát ra từ miệng tôi một cách vô tình. Đó là vì tôi thấy Hayan hoàn toàn phớt lờ Yoo Seok-woo.

 

Khác với Hayan mặt đỏ vì xấu hổ, ai cũng có thể thấy mặt Yoo Seok-woo đỏ lên vì bị lơ hoàn toàn cùng thẹn quá thành giận.

 

Kim Hyun-sung, Jung Jin-ho và Park Deok-gu quay người, nhìn mấy người đang ồn ào sau lưng. 

 

Park Deok-gu ngay lập tức mở miệng khi thấy Jung Hayan thở ra một cách khó nhọc.

 

“Ôi, em gái, em đau chỗ nào à?”

 

“Không, Hayan. Thực ra, anh không đau gì cả…. ”

 

“Ah! Không! Em…cứ để em đỡ anh…. ”

 

“Chà, có vẻ như em gái Hayan muốn ở với anh trai của mình nhỉ… Nếu có gì thì hãy bảo anh nhé.”

 

“Dạ vâng.”

 

Park Deok-gu đã can thiệp khá đúng lúc. Cậu ấy đã gián tiếp cho tôi biết rằng Jung Hayan vẫn muốn làm vậy. Tôi cũng không muốn thế.

 

Khi tôi đặt tay lên eo Hayan và nhìn lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Yoo Seok-woo một lần nữa.

 

Nhìn thấy nụ cười của tôi, chắc hắn ta khó mà kìm lòng được.

 

“Thật đúng là ngọt ngào.”

 

“Dạ?”

 

“Không có gì đâu, Hayan.”

 

“Vậy sao….”

 

Tôi có thể thấy anh ta hơi run rẩy.

 

Đáng lẽ anh ta hẳn phải cư xử tự nhiên hơn nếu ngay từ đầu anh ta tỏ ra bản thân mình là người có khả năng tự chủ tốt, nhưng đến bây giờ chỉ bị kích thích một chút mà anh ta đã quên ngụy trang chính mình. 

 

Nếu Jung Jin-ho ở một mình, điều này sẽ khó khăn hơn.

 

Nhìn thấy anh ta đang ôm chặt kiếm, nhìn dáng vẻ như anh ta muốn cầm kiếm thọc tôi một cái, nhưng vào lúc này tôi cũng phải bội phục năng lực nhẫn nhịn của anh ta. Tôi không biết liệu là do tôi kích thích chưa tới bến hay anh ta đang rình mò cơ hội tốt hơn để ra tay với tôi, cũng rất có thể là cả hai. 

 

Khi tôi quay lại và nắm lấy eo Hayan một lần nữa thì điều đó đã xảy ra.

 

"Kie-e-e-e-ee!"

 

“Sẵn sàng cho trận chiến.”

 

Thật là đúng lúc quá đi.

 

Tôi nhấc ngọn giáo với vẻ mặt yếu ớt, và Hayan cũng bắt đầu chuẩn bị một câu thần chú.

 

Park Deok-gu, Jung Jin-ho và Kim Hyun-sung đang tập trung ánh mắt về phía trước.

 

“Fuhhhhh….”

 

Tôi bắt đầu khẽ lẩm bẩm bằng một giọng mà chỉ anh ta mới có thể nghe thấy, “Mày đang ghen tị, phải không?”

 

“Gì….”

 

“Cô ấy thực sự rất mềm mại đấy. Hayan của chúng ta.” Khóe miệng không ngừng nhếch cao.

 

“Có năm người đấy. Chuẩn bị cho trận chiến càng sớm càng tốt!”

 

“Thằng khốn nạn!”

 

Anh ta đột nhiên nhấc kiếm lên.

 

Tôi đang băn khoăn không biết có nên chạy hay không vì tôi có thể nhìn thấy lưỡi kiếm đang lao thẳng về phía mình…

 

"Tốt hơn là bị đánh," tôi biết mình có thể chịu đựng nó.

 

Bởi Jung Hayan sở hữu chiếc nhẫn chữa lành, dù có bị thương thì tôi cũng có thể dễ dàng phục hồi. Những âm thanh trầm trầm u ám vang lên, tôi bắt đầu cảm thấy rùng mình. 

 

"Ahhhhhhhhhhhh!"

 

Ngay lập tức, một cơn đau đớn kinh hoàng ập đến. Tôi hét thảm một tiếng, vì cơn đau nhức nhối thiêu đốt cơ thể tôi.

 

Không có gì ngạc nhiên khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đây ngay lập tức.

 

Jung Jin-ho và Kim Jae-joon trông như thể họ không thể nói được. Tuy nhiên, họ có thể hiểu rằng điều gì đó đã xảy ra.

 

Yoo Seok-woo đã đâm tôi.

 

Tôi đã lo lắng rằng Jung Jin-ho sẽ coi Yoo Seok-woo như một kẻ điên và vứt bỏ anh ta để tiếp tục tỏ ra bản thân là người ôn hòa giảng đạo lý…

 

Sau đó, tôi nhận ra rằng những lo lắng của tôi là vô ích do những lời quát mắng của anh ta.

 

“Tôi ... tôi! Tôi đã làm nó! Anh Jinho!! Jaejoon!! Tôi đã làm được rồi!”

 

Trong số những lá bài mà Jung Jin-ho có, ít nhất một tấm là tên ngốc này.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương