Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 31 Nhiệm vụ (4)
Bất kỳ ai chứng kiến trận đấu từ đầu đến cuối đều có thể sáng suốt mà nhận ra rằng tình cảnh khi đó đã vô phương cứu chữa. Những thứ diễn ra xung quanh khi đó không khác gì một bức tranh mô phỏng lại một chốn địa ngục trần gian tồi tệ.
Tôi dám cá ngay cả chính bản thân Solomon mà ở đây thì thể nào cũng đứng ra rồi đĩnh đạc đưa ra phán quyết cuối cùng, chĩa mũi nhọn vào tôi rồi tố cáo tôi chính là kẻ có tội sau tất thảy. Kim Hyunsung, người dám đánh cược cả danh tiếng của mình vào canh bạc này thì làm gì có chuyện anh ấy sẽ trở thành người gánh tội cơ chứ.
Những con quái vật gớm ghiếc kia đã nuốt chửng Lee Kichul một cách không thương tiếc và đầy tàn nhẫn, hơn cả là cơn thịnh nộ vô cớ bất thường của tên tay sai bên cạnh Jung Jinho kia khiến hắn ta đủ cơ sở để ra tay kết liễu tôi.
Nhưng hiện tại không còn bất kì xung đột nào nổ ra, Kim Hyunsung đã xử lý tình huống khá tốt.
Tôi không biết liệu bản thân đã hoàn thành trọn vẹn được nhiệm vụ của mình hay không nhưng kết quả hiện tại cũng khiến tôi rất hài lòng. Không cần dùng tay mà vẫn có thể tiễn một tên xuống địa ngục thì đúng là đáng giá.
Tuy trong lúc giả vờ đáng thương bị đánh bay một cái răng nhưng tôi cũng đạt được một phần trả giá xứng đáng, thuận lợi và đáng mơ ước. Cái tốt chính là tranh thủ được sự chú ý và lòng thương tiếc của các đồng đội.
Tuy nhiên, biểu tình của Jung Hayan lại thay đổi một cách đột ngột. Hay là trong mắt em ấy, gây sự ẩu đả với người khác cũng là điều cấm kị?
“Đừng bảo là thật đấy chứ?”
Liệu ai đó chạm vào cơ thể tôi cũng khiến em ấy vô cùng không thích sao?
Sau một lúc cắn móng tay rối rắm, cô ấy nhanh chóng đến gần tôi như thể lúc đó cô ấy mới bất ngờ khi nhận ra rằng tôi vẫn đang nằm trên sàn.
Tuy nhiên, vẻ mặt của cô ấy vẫn tối tăm đến đáng sợ.
“Ôi anh!”
Ngay sau khi thấy tôi chảy máu miệng thì cô ấy cũng quên hết tất cả.
Cô ấy dùng chiếc nhẫn của mình và cố gắng truyền ma pháp qua nó, ánh sáng lóe lên tạo thành một cảnh tượng ngoạn mục. Tuy nhiên chiếc nhẫn đã chứa đựng ma lực của Hayan lại không có công năng chữa lành những vết thương như vậy.
Đến khi tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay trái cô ấy thì cô ấy mới dừng niệm chú, như thể cô ấy đã ngay lập tức hiểu được ý định tiếp theo của tôi. Đôi mắt to tròn đen láy của cô ấy rưng rưng nước mắt, và chỉ sau một lúc, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng.
“Anh có ổn không anh? Em nên… em nên làm gì bây giờ?”
“Tất nhiên là anh không sao. Tất cả là do anh… ”
Trong miệng tôi bắt đầu cảm nhận được vị đắng.
Răng thì rụng một chiếc, một bên má thì ngứa ran lên do vừa bị đánh một cú không thương tiếc, nhưng tôi lại không thấy đau nhiều cho lắm.
Đó là bởi vì nếu tôi làm bất cứ điều gì ngoài tỏ ra toàn thân cứng đơ, thì rất có thể Jung Hayan sẽ bắt đầu sử dụng ma pháp chữa đau răng đau má cho tôi mất.
“Kiên nhẫn Hayan ... Làm ơn, làm ơn.”
Dùng ma pháp chữa thương không tồi, nhưng trong tình hình hiện tại thì đóng giả nạn nhân chính là ưu tiên hơn cả. Tôi có thể nhận ra được Kim Hyunsung vẫn chưa có động thái tiếp theo nào, có vẻ anh ấy cũng đang chờ một điểm nhấn nằm ở tôi.
“Hic…”
Cô ấy liên tục chạm vào mặt tôi như thể tôi bị mất cả miếng da miếng thịt. Nhìn cô ấy vô cùng hoảng loạn mà nhìn tới nhìn lui, chân tay luống cuống thậm chí khiến tôi còn phải tự hỏi không biết thân thể Hayan có thật sự ổn định hay không. Khuôn mặt cô ấy ướt đẫm do nước mắt không ngừng rơi, bên mũi còn đang chảy máu.
Cứ như thể tôi đã chết vậy. Phản ứng của cô ấy quá chân thành thống thiết mặc dù tôi chỉ bị rụng một cái răng.
“Anh có sao không? Anh ổn chứ? ”
“Anh ổn. Không nghiêm trọng. Đừng lo lắng quá Hayan à. Anh rất rất ổn. Không đau chút nào.”
Tuy có đau, nhưng cũng không phải bị thương quá nặng.
Chỉ bị thương tí xíu mà cô ấy đã phản ứng kích động đến vậy thì vết thương mà còn nghiêm trọng hơn nữa chắc tôi cũng sợ.
“Mày! Sao mày dám!”
Park Deokgu là người dễ nổi nóng, tính tình dễ bị kích thích. Phản ứng của Jung Hayan và Park Deokgu đã vượt quá mong đợi của tôi. Tại thời điểm này, tôi nghĩ Jung Jinho còn cảm thấy xấu hổ vì tình huống này.
Tất nhiên, kẻ xấu hổ hơn ai hết chính là kẻ đã đánh tôi.
Hắn ta đã cảm nhận được sự thay đổi đột ngột đáng ngại trong bầu không khí khắc nghiệt này. Những gì tôi làm nãy giờ đã hoàn mĩ biến tôi từ thủ phạm thành một nạn nhân nhu nhược đáng thương.
Tuy nhiên, một điều thậm chí còn kỳ diệu hơn đã xảy ra.
"Arghh."
Mặc dù tôi biết mình không nên làm điều này, nhưng tôi vẫn không thể điều khiển được miệng mình, khóe môi vẫn dương lên. Tôi tiếp tục cười sáng lạn.
Cuối cùng, Jung Jinho mới là người cúi đầu.
“Tôi xin lỗi, anh Kiyoung.”
“Không vấn đề gì.”
“Tôi không có gì để nói. Tôi biết anh không có chủ đích xấu. Nếu anh không ra tay sử dụng ma pháp kịp thời thì chắc hẳn mọi thứ còn tồi tệ hơn nữa. Jeajoon chỉ là quá thương tâm trước biến cố của Kichul, dù gì cậu ấy cũng là người sát cánh cùng chúng tôi bấy lâu nay. Tôi mong anh có thể hiểu cho. Jeajoon, nói gì đi?”
"Nhưng…"
“Jaejoon. Cậu phải xin lỗi. Trong tình huống đó, hy sinh là điều không thể tránh khỏi và đó cũng là lựa chọn tốt nhất. Nếu không có anh Kiyoung ra tay giúp đỡ thì giờ này chúng ta đã chết rồi.”
Tôi không biết có phải do nhìn thấy biểu hiện của Jung Jinho hay không mà anh chàng tên Jaejoon, người vẫn không ngừng tức giận từ nãy đến giờ, cũng hơi cúi đầu.
“Tôi… Có vẻ như tôi đã mất kiểm soát, xin lỗi…”
Nắm đấm của anh ta đang run lên.
Tuy xin lỗi nhưng anh ta vẫn không chịu nhìn tôi một cách đoàng hoàng, và cũng không khó hiểu cho lắm. Thật ra trong tình huống này tôi mới phải là người hạ giá xin lỗi, nhưng đáng tiếc tôi không muốn thì còn lâu tôi mới mở mồm nói câu đó.
Trên thực tế, trông khuôn mặt anh ta vẫn đỏ gay gắt như một quả táo, xin lỗi cũng không tận tình chân thành. Nói đúng hơn, anh ta một bên cắn răng nói lời xin lỗi, một bên cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
“Không sao đâu, anh Jaejoon. Tôi có thể hiểu. Tôi cũng thật vô dụng… Tôi không biết an ủi anh như thế nào, nhưng tôi thành thật xin lỗi.”
Tất nhiên, tôi cũng không nghiêm túc.
“Tôi… xin lỗi.” Tôi có thể thấy rằng anh ta đang gồng mình để cúi đầu xuống.
Tôi không thực sự cảm thấy như mình đang nhận được một lời xin lỗi, nhưng ngoài điều đó ra thì tôi cảm thấy rất tuyệt.
"Phù."
Nếu ngay từ đầu anh ta không tức giận thì chắc tôi đã phải cúi đầu trước anh ta.
Trên thực tế, điều đáng lo ngại hơn tất nhiên là Jung Hayan.
“Xử lí sao giờ đây…?”
Nếu cô ấy đang có ý định ra tay như khi giải quyết Park Hyeayoung, điều này sẽ trở nên tồi tệ.
Cái mác thủ phạm trong vụ án Park Hyeayoung đã được đóng đinh vào tay Jung Jinho.
Nhưng nếu anh ta đột ngột biến mất ở đâu đó ngay sau khi rời khỏi đây, Kim Hyunsung rất có thể sẽ nghi ngờ Jung Hayan. Niềm hoài nghi sẽ còn nhân đôi nếu anh ta bị phát hiện đã chết khi cả tay và chân đều bị chặt cụt. Tất nhiên, lúc đó tôi cũng sẽ nằm trong danh sách tình nghi.
Tôi muốn cô ấy bình tĩnh lại. Từ biểu tình của cô ấy, có vẻ như cô ấy còn mất một lúc lâu mới có thể trở lại bình thường.
Khi tôi nhìn vào lòng bàn tay của cô ấy, tôi nhìn thấy vệt máu chảy dài do móng tay ghim sâu vào da thịt khi cô ấy nắm chặt tay. Bây giờ tôi gần như chắc chắn rằng Jung Hayan sẽ ra tay giết người chặt xác chính là điều không thể tránh được.
“Hay cứ xem nó đi đến đâu thì đến vậy.”
Nếu tôi nghĩ về nó tích cực hơn một chút, thì thực ra kịch bản không tệ như vậy.
Việc Jung Hayan tấn công trực tiếp anh ta cũng là một điều có thể chứng minh là sẽ hữu ích trong tương lai.
Nếu Kim Jaejoon chết, Jung Jinho sẽ mất cả hai người bạn đồng hành của mình.
'Cô ấy đang làm gì…'
Tuy nhiên, việc Hayan bí mật nhặt chiếc răng rơi của tôi mang lại cảm giác như một quả bom bị lên dây, đang kêu tích tắc và điều mà tra tấn thần kinh bạn chính là bạn không thể biết bao giờ nó sẽ phát nổ.
“Để em đỡ anh dậy, anh Kiyoung.”
“Được, làm phiền em.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, và tôi đã có thể đứng dậy trở lại. Nó không đau lắm.
Bây giờ, điều tốt nhất tiếp theo cần làm là tấn công trước.
Thời điểm của cuộc tấn công đầu tiên phải được xác định bởi phía chúng tôi.
Tôi không thích Jinho cứ lởn vởn ở xung quanh tôi, hắn như con báo vồ mồi, có thể sẽ tấn công ngay lập tức nếu có cơ hội.
“Anh có thể đi được không?”
"Tất nhiên là được."
“Nếu thấy khó khăn…”
“Không, vô cùng ổn. Hyunsung. Anh nói rồi đấy, chúng ta phải ra khỏi nơi này trước đã.”
“Cũng đúng.”
Cánh cửa sắt to lớn kia vẫn đóng chặt.
Hoặc nó sẽ không mở cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, hoặc chỉ có thể mở từ bên ngoài, nhưng có một điều chắc chắn: để có thể sống sót, chúng tôi phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ của hầm ngục này.
Thật không may, bản thân tên của nhiệm vụ chính là sống còn.
“Có thể lúc đầu người phụ nữ đó đang nói về sinh tồn sống sót, cô ấy đang đề cập đến nhiệm vụ này ở đây.”
Những lời nói của Jung Jinho đã làm phấn chấn tinh thần của mọi người.
Chúng tôi lắng nghe tất cả những gì hắn ta nói.
Cũng do mọi người, kể cả Jung Hayan, đều đang đề phòng Jung Jinho, thời thời khắc khắc theo dõi liệu hắn ta có bất thình lình tỏ ra thù địch rồi ra tay hay không.
Đó là lẽ tự nhiên bây giờ hắn ta đang cố gắng đến gần chúng tôi để được sống sót.
Nhưng điều hắn nói cũng có lý, tôi cũng nghĩ giống hắn.
“Tôi cũng nghĩ tương tự như vậy. Tầng thứ nhất thực sự không có mục đích nào khác và có vẻ như sinh tồn và tấn công lũ quái vật ở đây là mục tiêu chính. Nếu sinh tồn được cho là một điều kiện cần hoàn thành để thoát khỏi hầm ngục này, thì chúng ta phải tránh hoặc diệt lũ quái. Một mũi tên trúng hai đích. Nếu giả thuyết này là chính xác, chúng ta không cần lo lắng nhiều về tầng thứ nhất nữa.”
Điều đó có nghĩa là cho dù chúng tôi tập trung vào việc tấn công hay sống sót, thì việc sử dụng các kỹ năng sinh tồn một cách có chiến lược là điều cần thiết. Kim Hyunsung dường như cũng nghĩ như vậy.
Tôi không thể tập trung vào cuộc trò chuyện vì tôi đang cố tìm đường về phía trước, nhưng thấy không có tiếng ai phản đối, có vẻ như giả thuyết của tôi là đúng. Cả sinh tồn và tấn công mà người phụ nữ nói đến trong phần hướng dẫn ban đầu đều diễn ra ở đây.
“Tôi hiểu phần sống còn, nhưng…”
“Chà, có thể còn có mấy thứ như một con quái boss nữa.”
“Ồ.”
“Trong mấy điều kiện như vậy hay có mấy thứ giống thế lắm. Nếu anh nhìn vào cửa sổ trạng thái hay thiên chức, nơi như này khá giống kiểu game online. Nếu không có hướng dẫn, có thể còn có nhiều phương pháp để tấn công, nhưng hầm ngục này lại chỉ tập trung vào sống còn và tấn công nên chúng ta lại gặp phải một vấn đề riêng biệt. Giết quái rất có thể là nhiệm vụ chính mà chúng ta cần làm ở đây.”
“Tôi cũng đang nghĩ như vậy, anh Kiyoung.”
“Đó chỉ là phỏng đoán. Thứ hai, chúng ta cũng có thể tùy chọn tìm đường thoát cho mình.”
“Ý anh là sao?”
“Đó có thể là cách chúng ta thoát ra khỏi hầm ngục quái quỷ này, hoặc có thể có một phương pháp khác có thể đưa chúng ta ra ngoài. Còn một vài thứ nữa, nhưng tôi không thể nhớ được.”
Đây chỉ là lý do mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nghĩ đến được. Jung Jinho và thậm chí cả Yoo Seokwoo có thể cũng đang nghĩ về điều tương tự, vì vậy sẽ có chút nghi ngờ về việc ai là người đã nói ra điều đó trước.
“Anh Kiyoung thật thông thái đó nhỉ…” Yoo Seokwoo lẩm bẩm.
Anh ta còn đang tức giận. Rất có thể anh ta vẫn đang suy nghĩ liệu viên hỏa cầu đó có phải do tôi cố ý ném hay không, nghĩ vậy, tôi âm thầm cười cười.
Anh ta không phải là người duy nhất muốn giết tôi.
“Ồ, đây chỉ là một số suy nghĩ của tôi…”
Trên thực tế, đây chỉ là những kết luận đơn giản.
Khi tiếp tục đi bộ, tôi không thể nhìn thấy những con quái vật nữa.
Tất nhiên, có một số nằm rải rác xung quanh, nhưng chúng không cùng cấp độ với những con quái chúng tôi đã chiến đấu trước đó. Chúng tôi giết chúng càng nhanh càng tốt vì chúng có thể gây ra những vấn đề không lường trước được, và nếu cứ kéo dài thì nguy cơ đối đầu với một trận chiến kinh khủng như hồi nãy là rất cao.
Hầu hết thể lực của chúng tôi đã cạn kiệt, nên tốc độ di chuyển rất chậm. Trong quá trình chúng tôi nhiều lần phải dừng lại để lấy lại hơi.
Trong khi đó, sức mạnh ma pháp của chúng tôi đang hồi phục một cách thụ động, đó là một điều tốt.
Có lần Kim Hyunsung cau mày, còn Jung Hayan thì cứ nhìn chằm chằm vào Kim Jaejoon, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra cả.
Riêng trường hợp của Hayan, mỗi khi nhìn thấy cái miệng sưng húp của tôi thì cô ấy lại càng bực bội và tức giận. Đôi khi cô ấy còn đột nhiên bật khóc và lắc đầu trong khi lẩm bẩm một mình.
Park Deokgu dường như cũng bị ảnh hưởng một chút bất cứ khi nào cô ấy bất chợt khóc.
Trái ngược với những tin đồn rằng tôi ‘tốt’ với phụ nữ, tôi dường như không biết phải làm thế nào để an ủi Jung Hayan. Điều này thật kì quái.
Sau đó cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm. Giọng cô ấy trầm nhỏ đến mức tôi không thể nghe rõ ngay cả khi tôi đã đến gần sát cô ấy.
Vì vậy, tôi cố đoán xem cô ấy đang nói gì…
Nghe có vẻ như ‘Mình phải giết anh ta’, nhưng tôi không để biểu hiện của mình cho thấy rằng tôi đã nghe thấy tiếng cô ấy. Dù gì, giả điếc cũng vô cùng có lợi.
“Em sẽ trả thù cho anh.”
Tôi giả vờ như thể tôi cũng không nghe thấy.
Có vẻ so với dự đoán ban đầu thì ý định trả thù của cô ấy cũng không tệ lắm đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook