Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 142: Dạ tình thương

Hắc y nam nhân hung dữ niết chặt cằm Cô Tuyết, đầu ngón tay tỉ mỉ lướt qua từng đường nét trên yêu nhan tuyệt mị của người trước mặt, hắc mâu nheo lại, “Dung nhan thật diễm lệ, Hách Liên cung chủ, trên đời này không biết có bao nhiêu người vì ngươi mà tâm động a.”

Cô Tuyết căn bản không hề nâng mâu nhìn Ám Dạ Minh, quang mang nơi đáy mắt ngày càng quỷ dị.

“Vì cái gì Lộng Nguyệt có thể có được ngươi?” Nhãn mâu Ám Dạ Minh xẹt qua một tia âm trầm tà ác, tràn ngập phẫn hận cùng bất cam, “Yêu nhân kia, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của ngươi?!”

“Muốn biết đáp án sao?” Hách Liên Cô Tuyết tà lãnh nhếch môi, tiến đến bên tai hắc y nam nhân, thanh âm quyết tuyệt vang lên, “Bởi vì ta Hách Liên Cô Tuyết cuộc đời này đã chú định là người của Lộng Nguyệt! Ai cũng không thể thay đổi!”

Ám Dạ Minh cố nén cơn tức giận, hắn nắm chặt vạt áo của Cô Tuyết, “Nhưng lúc này hắn không chiếm được ngươi!”

Ám Dạ Minh giơ cao tay, hung hăng quăng một cái bạt tai lên khuôn mặt yêu lãnh tái nhợt, “Ngươi có biết hay không, ta thực hận không thể làm cho ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này! Bất quá. . . ta rất chờ mong được chứng kiến bộ dáng Hách Liên cung chủ đáng thương bất lực, nhất định là vô cùng đáng xem.”

Hắc y nam nhân ghé sát vào gương mặt Cô Tuyết, vỗ nhẹ lên gò má hắn, hắc mâu ẩn ẩn lấp lóe hào quang, lộ ra vẻ quỷ dị, “Hách Liên Cô Tuyết, từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn không thích kẻ khác chạm vào ngươi.”

Cô Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, từ trong hắc mâu bỗng nhiên bắt được một tia quang mang quen thuộc.

“Nếu Lộng Nguyệt tìm tới nơi này, ít nhất cũng cần ba ngày, bản tôn còn nhiều thời gian bồi ngươi.”

Ám Dạ Minh nắm lấy một lọn tóc màu hỏa hồng, nhìn thẳng vào cặp nhãn mâu băng lãnh. Dung nhan ngày đêm mong nhớ gần trong gang tấc khiến tâm trí nam nhân trong khoảnh khắc dấy lên ngọn lửa hưng phấn cùng mê luyến, “A a, hôm nay, người của Lộng Nguyệt sẽ thuộc sở hữu của ta.”

Hồng mâu đột nhiên trợn to, Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ nhận thấy xúc cảm lạnh như băng phất qua gò má. Nụ hôn cương mãnh nóng rực hạ xuống như cuồng phong bạo vũ, phủ đầy khuôn mặt hắn.

Trái tim cách một tầng hắc y nảy lên, Hách Liên Cô Tuyết phẫn hận nhíu chặt đầu mi. Ngay khi Ám Dạ Minh lâm vào si mê, hắn chịu đựng cơn đau nhức, dùng chút khí lực cuối cùng vùng thoát khỏi gai độc giam cầm, vung tay tặng cho hắc y nhân một cái tát âm ngoan!

Cô Tuyết nhanh chóng xoay người ngồi dậy, một cước đạp vào bụng hắc y nam nhân. Thân ảnh yêu hồng lao qua đám hoa hồng đen vây quanh đáp xuống đất, đồng thời một đạo quang mang hỏa hồng như lợi kiếm vụt tới vạch một đường trên gương mặt chính mình.

Ám Dạ Minh cả kinh, một chưởng bổ về quang ảnh hỏa hồng. Song hồng mang quá mức sắc bén, kiếm nhận độc lạt không tránh khỏi cắt qua gò má bên phải của Cô Tuyết.(kinzie3012.wordpress.com)

Khuôn mặt tuyệt mỹ lưu lại một vết máu yêu dã, hệt như chu sa lệ đầy tuyệt vọng.

Ám Dạ Minh vừa giận vừa nóng lòng, “Ngươi cư nhiên tự hủy dung mạo!”

Hách Liên Cô Tuyết lãnh mâu nheo lại, thập phần chán ghét nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói, “Ta nói cho ngươi một lần nữa, ta Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn là người của Nam Cung Lộng Nguyệt, chỉ hắn mới có thể hôn ta chạm vào ta, Ám Dạ Minh ngươi tính là cái gì? Ta cho ngươi biết, ngươi chạm qua ta chỗ nào, ta liền hủy đi nơi đó!”

Nửa bên mặt của Ám Dạ Minh nháy mắt nổi lên huyết văn, nỗi tức giận cực hạn trải rộng khắp toàn thân. Nhãn mâu hoặc hồng nhìn thẳng vào mắt hắn vẫn quật cường kiệt ngạo như trước.

“Ngươi. . . Yêu nghiệt đáng giận, đây là ngươi tự chuốc lấy!” Cổ tay Ám Dạ Minh vừa lật, một thanh đoản đao đâm mạnh vào ***g ngực của chính hắn.

Cô Tuyết bất khả tư nghị nhìn hành động tự mình hại mình của hắc y nam nhân. Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, ngay tại khoảnh khắc Ám Dạ Minh cầm đoản đao từ trong ngực rút ra, một trận đau đớn như thể ***g ngực bị xé toang lan khắp toàn thân Cô Tuyết, khóe miệng lại trào ra một ngụm máu tươi.

Sao thế này? Rõ ràng là hắn tự tàn thân thể, vì sao lại có cảm giác thanh đao kia đâm vào chính mình. . .

Ám Dạ Minh cuồng tiếu, hắn cúi rạp mình xuống đất, gương mặt tràn đầy khoái cảm trả thù.

Cô Tuyết gắt gao bám chặt vào thạch trụ phía sau, không cho phép mình ngã xuống. Ngực giống như bị cắt nhỏ thành từng mảnh, đau đến mức hắn chỉ muốn ngất đi.

“Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, đây là điểm trí mạng nhất của Huyết dạ yêu la.” Ám Dạ Minh đắc ý cười to, căn bản không để ý đến đau đớn nơi ngực, trong lòng ngập tràn khoái ý, “Ta sớm đã đem mẫu độc cấy vào cơ thể mình, một khi mẫu độc bị thương, tử độc trong cơ thể ngươi sẽ càng thêm điên cuồng tàn phá. Cho nên ta chịu bao nhiêu đau đớn, ngươi cũng phải thừa nhận thống khổ so với ta càng thêm gấp trăm lần! Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, ta muốn tra tấn ngươi, tra tấn ngươi đến chết. Đây là ngươi nợ ta, là ngươi nợ ta!”

Cô Tuyết hơi khép hai mắt, không có chút bối rối, vẻ mặt vẫn như trước bình tĩnh lạnh lùng, đôi mắt oán hận kia luôn cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thanh âm khàn khàn vang vọng khắp địa cung, Ám Dạ Minh một lần nữa cười to đầy tự giễu, “Hách Liên cung chủ. . . Khụ khụ. . . Ngươi hỏi ta là ai, ha ha ha. . . Ngươi cư nhiên hỏi ta là ai. . .”

Ám Dạ Minh cố sức chống đỡ thân mình, lảo đảo đứng dậy.

Hiện giờ đã là một phế nhân, cần gì phải tiếp tục giấu diếm?

Con ngươi hắc sắc nhộn nhạo thủy quang trong suốt, pha lẫn gợn sóng thác loạn.

Hồi ức bị vạch ra một cách tàn nhẫn, ở trong đầu hắc y nam nhân chậm rãi hội tụ thành hình.

“Hách Liên Cô Tuyết, từng có một người, từ nhỏ cùng ngươi tập võ. . .”

“Năm đó người kia mười tuổi, vì ngươi mà thiếu chút nữa mất đi hai tay. . .”

Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu, hồng đồng nháy mắt xẹt qua một mạt khiếp sợ.

“Năm ngươi mười tám tuổi, người kia đi khắp đại giang Nam Bắc, chỉ vì tìm một chiếc cổ cầm tên là ‘Hồng ngọc phượng vĩ’. Kết quả ngày hôm sau, ngươi chẳng những phế đi võ công người kia, còn tàn nhẫn đánh gãy tứ chi của hắn, cuối cùng sai người ném hắn xuống vạn trượng huyền nhai!”

Là hắn. . . Hóa ra là hắn. . .

Cô Tuyết có chút hoảng hốt nhìn hắc y nam nhân, “Thiên Ngân. . .”

Ám Dạ Minh lảo đảo vài bước, nụ cười càng thêm cuồng dã châm chọc, “Thiên Ngân. . . Ha ha ha, ngươi còn nhớ ta gọi là Thiên Ngân. . . Nguyên lai thiếu cung chủ vẫn không quên ta là Thiên Ngân. . . Ha ha ha ha. . .”

Hách Liên Cô Tuyết lẳng lặng nhìn hắc y nam nhân, hồng mâu lạnh lùng nheo lại, “Thiên Ngân sư huynh.”

“Đừng gọi ta như vậy!”

Ám Dạ Minh lạnh giọng nói, “Thiên Ngân thì tính là ai, là cái gì, có thể nào xứng làm sư huynh của Hách Liên cung chủ!”

Máu tươi trên nền đá lạnh lẽo lặng lẽ chảy xuôi, hận ý thiêu đốt trong hắc đồng như hóa thành thực chất xuyên thẳng vào hồng mâu đối diện.

“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi có biết cuộc sống của ta dưới huyền nhai có bao nhiêu tiêu dao. . . Tứ chi bị ngươi đánh gãy, võ công phế bỏ, mỗi ngày chỉ có thể dùng độc thảo độ nhật, kết quả toàn thân chứa đầy kịch độc. Ngươi làm cho ta hoàn toàn biến đổi thành quái vật, ngươi khiến ta muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!”

Ám Dạ Minh kéo mạnh tấm mặt nạ che khuất nửa gương mặt, lộ ra dung mạo dị dạng.

Một nửa bên mặt đã không thành nhân dạng, toàn bộ phủ đầy vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt, loang lổ giao thác, da thịt tróc bong màu đỏ tươi.

Cô Tuyết hơi rũ mâu, vẻ âm lãnh tàn khốc nơi đáy mắt bỗng nhiên lui đi, nhưng vẫn không có nửa điểm thần sắc xúc động.

Ám Dạ Minh căm hận nói, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi sợ hãi phải không? Ngươi chán ghét phải không? Khuôn mặt này là nhờ ngươi ban tặng!”

Cô Tuyết cười lạnh, “Xem ra là Tà Hoàng cứu ngươi, còn giúp ngươi luyện thành Thiên chu vạn độc thủ cùng U ám nhẫn thuật, ta nói không sai chứ?”

“Đúng vậy, lão thiên có mắt, để cho sư huynh ta đây bị ngươi hành hạ đến không còn nhân dạng vẫn sống sót, cho ta hôm nay có cơ hội đứng ở chỗ này thưởng thức biểu tình của ngươi, ha ha ha. . .”

Tiếng cười khàn khàn vang vọng cả tòa địa cung, khủng bố âm hàn khiến người ta hít thở không thông.

Ám Dạ Minh đến gần hồng y nam tử, ánh mắt lộ ra quang mang quỷ dị, “Tiểu sư đệ, trước kia sai lầm lớn nhất của ngươi là không trực tiếp giết chết ta. Đêm đó ngươi giết mười hai sư huynh đệ, duy chỉ dùng phương pháp khác để hạ sát ta, kết quả cho ta cơ hội trọng sinh, ngươi nói xem ta có nên cảm tạ ngươi hay không?”

Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mi, hồng mâu thần tình phức tạp, hỏa hồng trường phát theo gió phiêu tán.

“Lúc ấy là bất đắc dĩ!”

Ám Dạ Minh chợt cười to, “Ha ha ha. . . Đúng vậy! Ngươi là bất đắc dĩ, ai bảo ta nhìn thấy cảnh tượng  thiếu cung chủ bị cha hắn chà đạp, phàm là kẻ chứng kiến một màn phấn khích kia đều chạy không thoát kết cục bị ngươi giết chết, có phải không?”

Hách Liên Cô Tuyết rốt cuộc cũng nổi giận, hắn chế trụ yết hầu Ám Dạ Minh, xoay người đẩy hắn áp sát thạch trụ, hồng mâu lóe ra độc hỏa âm lãnh, “Ngươi câm miệng cho ta! Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi, ta là hạng người gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng!”

“Ta đương nhiên rõ ràng ──── tàn nhẫn vô tâm, lãnh huyết vô tình, lòng dạ sắt đá, sát nhân như ma!” Hắc mâu của Ám Dạ Minh nheo lại, “Nhưng ta không hiểu, Hách Liên cung chủ tuyệt tình tuyệt nghĩa ngươi từ khi nào biết yêu, ngươi không phải vĩnh viễn đều một bộ cao cao tại thượng sao? Ngươi không phải vĩnh viễn đều khó hiểu phong tình sao? Hách Liên Cô Tuyết, ngươi thiếu ta nước mắt, tuyệt ta tình yêu, khinh ta chân tâm, tất cả mọi thứ, ngươi đời này cũng trả không hết, đền không xong!”

“Ta cho ngươi biết, Hách Liên Cô Tuyết, người như ngươi vốn dĩ không xứng được yêu, ngươi không xứng!”

Thanh âm khàn khàn vang vọng hồi lâu trong địa quật thê lãnh, chấn động màng tai Cô Tuyết, tâm trong khoảnh khắc như rơi xuống đáy cốc.

“Ngươi nói đúng, ta xác thực không xứng. . .”

Nhìn thấy đôi tay tái nhợt không ngừng run rẩy, dừng ở cặp lãnh mâu băng hồng rốt cuộc xuất hiện tình tự dao động, ngữ khí của Ám Dạ Minh thêm vài phần cuồng tứ, “Ngươi là một yêu nghiệt sớm nên bị thiên đao vạn quả, tình yêu của ngươi và Nam Cung Lộng Nguyệt đã chú định phải gặp thiên phạt hàng lâm. Kỳ thực trong lòng ngươi rất rõ ràng, kết cục của Hồng Liên và Cô Hoàng vốn là gần trong gang tấc lại xa tận chân trời. . .”

“Không cần ngươi phải nhắc nhở ta!” Hồng mâu của Cô Tuyết chợt lóe lên lãnh mang, che giấu bi thương nơi đáy mắt.

“Thật đúng là lão thiên có mắt, cho người căn bản không xứng được yêu như ngươi thừa nhận nỗi khổ bị cô lập, chịu đựng liệt hỏa phần tâm mà chết, ha ha ha. . .”

“Ta không quan tâm!” Cô Tuyết phẫn nộ quăng cho hắc y nam nhân hai cái bạt tai kêu vang, hung hăng kéo lấy vạt áo hắn, tựa hồ đang tuyên cáo, “Thiên mệnh là cái gì? Ta không quan tâm, chỉ cần ta yêu hắn như vậy là đủ rồi, cho dù phải chết ta vẫn sẽ yêu hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng ngăn cản ta! Ngươi. . .”

Cô Tuyết gắt gao ôm lấy ngực, loại thống khổ lạnh buốt này lại ập tới. Máu đỏ sẫm trào ra bên khóe môi khiến thanh âm trở nên mơ hồ không rõ.

Hận ý của Ám Dạ Minh lại nổi lên, “Ta đã nhắc nhở ngươi, càng yêu Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi sẽ càng đau đớn. Nếu muốn giảm bớt một chút tra tấn tốt nhất đừng nhớ đến hắn.”

Cô Tuyết khinh miệt cười lạnh một tiếng, đáy mắt tràn ngập trào phúng, “Nguyên lai độc của ngươi còn có công hiệu này a, ta đây vì đau mà chết cũng được.”

Ám Dạ Minh phẫn nộ đến mức nghiến răng, gương mặt vặn vẹo đầy bất khả tư nghị, “Ngươi thật sự là không có thuốc chữa!”

“Thiên Ngân, lúc nãy ta quên không nói cho ngươi biết. . .” Nụ cười của Cô Tuyết chợt thêm vài phần tà mỹ vô tình, “Hồng ngọc phượng vĩ cầm ta không cẩn thận lỡ làm hư rồi.”

“Ngươi. . .” Ám Dạ Minh rốt cuộc nhịn không được tức giận, phun ra một ngụm máu đen.

Nhìn bộ dạng hắc y nam nhân đau đớn quỵ xuống trước mặt hắn, yêu mang trong mắt Cô Tuyết càng thêm hoặc nhân.

Hồng mâu băng lãnh dần trở nên mê mang, giống như một màn sương mù mông lung, ý thức ngày càng mơ hồ. Không biết qua bao lâu, một mạt hương sen nhàn nhạt chợt bao phủ cả tòa địa cung.

Hoa đào mỏng manh tung bay, một hồ nở đầy hoa sen thanh nhã, cách hắn gần như thế, giống như ngay tại trước mắt.

Yêu là loại độc xuyên tâm đoạn trường, một khi đã nhập thân, đồng nghĩa với vô pháp cứu chữa.

Nguyệt. . .

Thân ảnh hoặc hồng yêu mỹ như Phượng Hoàng gãy cánh, mất đi tất cả sức lực.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ chấn phá thiên địa vang lên, cả tòa địa cung rung chuyển ngập trong bụi đất. Một đạo tử ảnh yêu dã từ trên đỉnh cung điện hạ xuống, một phen tiếp lấy mạt hồng ảnh, đem Cô Tuyết gắt gao siết vào trong ngực.

Tử phát tà mị theo gió tản ra bốn phía, yêu tà nam tử vỗ nhẹ gò má của người trong lòng, đáy mắt tràn đầy thương tiếc. Tay hắn không ngừng run lên nhè nhẹ, vết sẹo như chu sa lệ phá hủy gương mặt hoàn mỹ như mũi đao đâm hai mắt hắn đau nhức.

“Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, Tuyết nhi của ta. . .” Thanh âm khàn khàn từ cánh môi run rẩy tràn ra, huyết sắc cuồng ý thối lui khỏi đáy mắt, yêu tử phượng mâu nhộn nhạo từng đợt gợn sóng nhu hòa nhất thế gian.

Hắn từ Ngạo Thần Cung tìm tới nơi này, một đường thị sát, phá hủy gần nửa tòa thành trì của Đại Ám Hà.

Thảm tuyệt nhân gian, toái thi như núi.

Hắn thật sự là giết đến điên rồi. . .

Hết thảy phẫn nộ, lo lắng, tưởng niệm, đau lòng, toàn bộ đều trút vào trong giết chóc, khiến hắn gần như điên cuồng.

Giống như bản thân đã trải qua dày vò thống khổ nhất trong cuộc đời, từ sinh, đến chết.

Lộng Nguyệt khẽ nâng gương mặt Cô Tuyết, tựa hồ đang nâng lên trái tim dung nhập tất cả sinh mệnh của hắn. Mạt yêu hồng kia giúp hắn châm lên ngọn lửa nơi đáy lòng vốn lạnh lẽo như tro tàn, cuồng dã thị huyết vào giờ khắc này đều biến mất, không lưu lại một tia dấu vết.

Lộng Nguyệt khẽ liếm vết máu bên khóe môi hồng y nam tử, lại nhẹ nhàng hôn lên cánh môi tái nhợt. Tâm đau phảng phất bị lăng trì thành từng mảnh, vỡ tan ra đầy đất. . .

“Tuyết nhi, mở mắt ra nhìn ta được không. . .”

Linh hồn tựa hồ bị kích thích, khuấy động ý thức kêu gọi thức tỉnh. Cô Tuyết hơi mở mắt, nhãn mâu băng hồng phản chiếu đôi mắt mỹ lệ nhất trong tâm khảm của hắn, hàng mi yêu dị, nụ cười nhàn nhạt.

Nguyệt. . .

Cô Tuyết giơ tay lên, muốn chạm vào trương dung nhan trước mặt, trương dung nhan đẹp đến mức cơ hồ không chân thực. . .

Lộng Nguyệt cầm lấy bàn tay tái nhợt, trên mi tâm Cô Tuyết ấn xuống một dấu hôn nóng rực. Hắn ôm thật chặt thân thể lạnh lẽo trong lòng, muốn đem toàn bộ hơi ấm của mình truyền cho hồng y nam tử.

Bầu không khí cả tòa địa cung giống như đều ngưng trệ bất động, Ám Dạ Minh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy toái thi trải rộng, máu chảy thành sông khắp đại địa u ám, ngàn vạn thi thể phủ đầy Đại Ám Hà. . .

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương