Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 141: Huyết dạ yêu la (nhị)

“Giáo chủ rốt cuộc đi nơi nào?”

“Giáo chủ mất tích suốt năm ngày, đã tìm hết tất cả các nơi trong giáo nhưng không thấy giáo chủ.

Phong Hành Vô Lệ mày kiếm liễm mi, “Đoạn trưởng lão chết trong các là do giáo chủ hạ thủ sao?”

Vẻ mặt Nguyệt Hồn đầy kinh hoảng lo lắng, “Nhưng trong các cũng không có thân ảnh giáo chủ.”

Tinh Hồn đột nhiên nâng mâu, “Chẳng lẽ nói. . . Giáo chủ rơi vào tay Đại Ám Hà Cung?”

“Không có chuyện đó.” Nguyệt Hồn cực lực che giấu khủng hoảng trong nội tâm, tựa hồ đang thuyết phục chính mình, “Nếu thật là như thế, Hách Liên cung chủ sẽ không mặc kệ sinh tử của giáo chủ.”

“Ngươi khẳng định như vậy?” Sắc mặt Tinh Hồn trở nên lạnh như băng, “Từ sau khi Thiên Địa Minh bị tẩy kiếp, Hách Liên cung chủ chưa từng tới đây, nhưng thật ra trước đó vài ngày Điệp Triệt lại đến tìm hiểu tin tức của giáo chủ. Nếu hắn thực sự quan tâm giáo chủ, vì sao không đích thân tiến đến?”

“Huống chi vài ngày trước, ta ở phụ cận Huyền Thiên Trận phát hiện Tu La tử sĩ của Đại Ám Hà Cung.”

“Nói không chừng. . . Hách Liên cung chủ có sự tình gì ngoài ý muốn không thể tới, cho nên mới phái Điệp Triệt thăm dò.” Thanh âm của Nguyệt Hồn càng lúc càng nhẹ.

Phong Hành Vô Lệ thản nhiên nói, “Hách Liên cung chủ đã gần nửa tháng không ra khỏi Ngạo Thần Cung nửa bước, ngay cả Gia Hỏa Cảnh cũng đều bị phong bế, không cho phép ngoại nhân tiến vào, thật quỷ dị.”

Tinh Hồn cả kinh, “Làm thế nào ngươi biết được?”

Phong Hành Vô Lệ không hề trả lời. (Vô Nhai luồn tin ra chứ sao, hắc hắc)

Tinh Hồn cũng không để ý, xoay người rời đi.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Đại Ám Hà.”

“Tinh Hồn, ngươi dám chống đối mệnh lệnh của giáo chủ!” Nguyệt Hồn lạnh lùng nói, “Giáo chủ đã phân phó, nếu không có lệnh của ngài, không ai được tự mình đi đến Đại Ám Hà!”

“Ta không chờ được!”

Đúng lúc đó, một cỗ khí tức băng lãnh dị hàn phía sau mấy người dần tiếp cận, chỉ thấy một yêu tà nam tử chậm rãi đi ra từ trong các. Theo đó vang lên một tiếng nổ rung trời, cả tòa lầu các sau một giây hắn ly khai liền biến thành một đống phế tích chìm trong bụi đất.

“Giáo. . . Giáo chủ.” Nguyệt Hồn bất khả tư nghị nhìn yêu tà nam tử đang đứng trước mặt bọn họ, tựa hồ kinh hỉ, rồi lại có một chút sợ hãi khó hiểu lan tràn nơi đáy lòng.

Trong các ngoại trừ Đoạn Thần đã chết, bọn họ không tra xét ra bất kỳ dấu vết của kẻ nào, Lộng Nguyệt làm sao từ trong các đi ra? Lại vì lý do gì mà hủy diệt cả tòa lầu các?

Nhưng điều khiến đám thuộc hạ hoảng sợ nhất chính là thần thái của Lộng Nguyệt.

Mấy ngày không gặp, giáo chủ của bọn họ giống như đã thay đổi thành một người khác. Yêu tử phượng mâu che kín  huyết hồng nhàn nhạt, tà mị cuồng dã, tướng mạo phong hoa không còn tiếu ý điên đảo chúng sinh mà là sát khí âm hàn nhập vào cốt tủy.

Đó là từ yêu khí tản ra quanh thân Lộng Nguyệt, mang theo địa ngục tinh hồng đầy ma dã, hệt như ma thần đột ngột bước ra khỏi địa ngục quỷ môn, tản mát lực lượng hủy diệt thần bí, so với trước kia càng khiến người ta run rẩy, xóa sạch dũng khí của những ai cả gan tiếp cận.

Giáo chủ như vậy, thật đáng sợ.

Đáng sợ đến mức cơ hồ bọn họ chỉ cần nhìn lâu một chút cũng đều có thể bị diệt tuyệt linh hồn vô thanh vô tức, một chút cũng không dư thừa.

“Các ngươi vừa rồi nói chuyện gì?” Lộng Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Hồn, tử mâu nguy hiểm nheo lại, “Điệp Triệt đã tới?”

Đáy lòng Nguyệt Hồn tràn ngập nỗi kinh hãi chưa bao giờ có, “Bẩm giáo chủ, đúng vậy.”

“Có nói gì không?”

“Nàng luôn hỏi nơi hạ lạc của giáo chủ, chỉ là. . .”

“Chỉ là cái gì?”

Nguyệt Hồn thản nhiên nói, “Mỗi khi thuộc hạ nói cho nàng biết là vẫn không thấy tung tích của giáo chủ, ánh mắt của nàng rất. . . kỳ quái.”

Lộng Nguyệt hơi khép hai mắt, hàng mi tuấn lãng nhíu chặt, “Ngay cả Gia Hỏa Cảnh cũng bị phong bế?”

“Đúng vậy.” Phong Hành Vô Lệ cung kính nói, “Thuộc hạ của Ngạo Thần Cung chỉ biết Hách Liên cung chủ đang bế quan, nhưng. . .”

“Nhưng sao?”

“Nhưng ở Đoạn Tình Nhai lại không thấy thân ảnh của Hách Liên cung chủ.”

Lộng Nguyệt đột nhiên nâng mâu, một tia bất an mơ hồ xẹt qua đáy mắt. Phượng mâu trong khoảnh khắc thối lui huyết sắc, nhấp nhô gợn sóng lăn tăn.

.

Ngạo Thần Cung vào cuối thu dị thường rét lạnh, hoa đào điêu linh luôn bay múa không biết mệt mỏi, phiêu đãng rơi xuống khắp nơi trong băng hàn cung vũ.

Mỗi khi Điệp Triệt đi ngang qua Mộc Tuyết Các, cảm giác thấp thỏm bất an lại đột nhiên nảy sinh. Nàng cực lực bình ổn suy đoán và hoài nghi của ba vị tòa sử còn lại, chỉ là theo thời gian trôi qua, loại sợ hãi giấu kín trong đáy lòng này càng trở nên rõ ràng.

Bỗng nhiên một mạt khí tức tà dị chậm rãi tiếp cận, Điệp Triệt đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Lộng Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng lặng sau lưng nàng. Nếu không phải cảm thấy khí tức của yêu tà nam tử có chút hỗn loạn, Điệp Triệt thật sự cho rằng người trước mặt là trích tiên chợt huyễn hóa mà ra.

Đứng ngay sau lưng nàng không nói một tiếng, vậy mà không ai phát hiện.

“Nhật Nguyệt giáo chủ. . .”

Lộng Nguyệt không nhìn nữ tử, liền đẩy cửa bước vào, cước bộ nhẹ nhàng tựa tuyết trắng đáp xuống đại địa, không nhiễm bụi trần.

Giờ khắc này, Điệp Triệt đã quên lời cảnh cáo của hồng y nam tử nói với nàng, ngược lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, hoàn toàn giải thoát.

Nhưng sau một lúc lâu, trong Mộc Tuyết Các vẫn không có động tĩnh. Cửa không đóng, ngay cả tiếng hít thở cũng đều không nghe được.

Điệp Triệt nhạy cảm trong phút chốc như ý thức được điều gì, nàng lao vào Mộc Tuyết Các. Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, một khắc ấy, toàn thân kịch liệt run rẩy khiến Điệp Triệt thiếu chút nữa không chống đỡ nổi thân thể mình, tê liệt quỵ trên mặt đất.

Vệt máu loang lổ giao thác rải rác khắp Mộc Tuyết Các, tấm hồ cừu trải trên nhuyễn tháp bị máu tươi nhuộm đẫm thành một mảnh yêu hồng. Không chỉ trên giường, còn trên cả chiếc bàn bằng đàn hương, trên nhuyễn liêm, trên giấy viết thư rơi vãi đầy đất. . . Mộc Tuyết Các thánh khiết như tuyết như được quẹt lên máu tươi chồng chất, huyết sắc yêu dã tuyệt vọng đâm nhói vành mắt. (hồ cừu: lông hồ ly)

Cánh môi Điệp Triệt run nhẹ, căn bản không dám tin những gì diễn ra trước mắt, “Cung chủ làm sao lại phun ra nhiều máu như vậy. . . Vì cái gì. . .”

Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, nàng đã không dám nhìn biểu tình của Lộng Nguyệt, chỉ cảm giác, bóng lưng của vị vương giả chí tôn từng sừng sững không ngã vào giờ khắc này giống như một tấm giấy không ngừng run rẩy, đơn bạc mỏng manh.

“Hắn ở nơi nào?” Thanh âm thoáng khàn khàn thản nhiên tràn ra, căn bản không có một tia khí lực.

“Ta. . . Ta không biết.” Điệp Triệt đã bối rối đến mức không thành bộ dáng, nước mắt tràn mi mà ra, “Cung chủ không cho bất luận kẻ nào tiến vào, ta. . .”

Lộng Nguyệt đột nhiên xoay người, mục quang phẫn hận nhìn chằm chằm vào Điệp Triệt, ánh mắt hung ác như muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ. Màu đỏ tươi nơi đáy mắt lại tràn ngập tử mâu, nộ ý cực hạn làm cho Điệp Triệt không kìm lòng được mà thối lui vài bước. Nỗi sợ hãi khiến nữ tử không nói nên lời.

“Hắn đang gạt ta có phải không. . .” Tử mâu lạnh lùng nheo lại, Lộng Nguyệt bước từng bước một đến gần Điệp Triệt. Khí tức huyết tinh tản ra vây quanh, nhãn thần lãnh độc như muốn xuyên thủng toàn thân nữ tử.

Vươn tay bóp chặt cổ Điệp Triệt, móng tay lấp lóe yêu quang tím sẫm, Lộng Nguyệt rống to, “Vì cái gì giúp hắn gạt ta?!”

Nước mắt nữ tử bất lực chảy xuống, “Nhật Nguyệt giáo chủ, vì sao cung chủ giấu ngài, so với ta ngài hẳn là rõ ràng hơn. . .”

Nhất ngữ kinh phách, Điệp Triệt có thể cảm thấy bàn tay đang siết lấy yết hầu nàng không ngừng run rẩy.

Trong đầu có một cảnh tượng mơ hồ ẩn hiện.

Lộng Nguyệt rốt cuộc minh bạch, ngày đó, vì sao Cô Tuyết phải thoát ra khỏi ngực hắn, vì sao tránh né không cho hắn đụng vào, vì sao kiên quyết vô tình rời đi. . .

Nỗi đau lòng chồng chất giày xéo phảng phất không còn là của chính bản thân, đáy mắt thối lui cuồng ý lạnh lùng, hắn đi đến bên nhuyễn tháp vuốt nhẹ tấm hồ cừu bị xé thành từng phiến. Vết máu mỹ lệ thưa thớt giống như lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua ***g ngực hắn, khiến hắn khó có thể hô hấp.

Lộng Nguyệt rất rõ ràng, yêu nghiệt kiêu ngạo kia tuyệt sẽ không đem tư thái suy yếu của mình bày ra trước mặt hắn.

Nhưng suốt nửa tháng này, Tuyết nhi của hắn rốt cuộc đã ho ra bao nhiêu máu, một mình chịu đựng cực hạn thống khổ đến mức nào. . .

Lòng bàn tay Lộng Nguyệt bị móng tay đâm sâu huyết nhục mơ hồ, tơ máu uốn lượn nhỏ giọt lên vệt máu tươi trên nhuyễn tháp, hòa quyện vào nhau, tản ra vẻ mỹ lệ yêu dã.

Cô Tuyết. . .

Quật ba thước đất, ta cũng phải tìm được ngươi!

~*~

Gian phòng tối đen không một tia sáng, lãnh khí lượn lờ trên chiếc giường làm từ hàn băng rực rỡ một mạt hỏa hồng yêu dã.

Chung quanh mạt yêu hồng xếp đầy hoa hồng đen diễm lệ ma mị, gai độc như răng nanh chằng chịt khắp thân cành, đâm vào thân thể hồng y nam tử, ma dã yêu diễm, tuyệt vọng trí mạng.

Lạc ấn hoa đào trên xương quai xanh đã mất đi sắc thái, trên tay hồng y nam tử lại xuất hiện một sinh mệnh đẹp đẽ.

Yêu hoa như ma đằng quấn trên cánh tay trắng nõn, đó hệt như ma hoa sinh trưởng trong cơ thể, hấp thu máu tươi cam thuần, điên cuồng chiếm đoạt, nhờ vào máu để tẩm bổ chính mình.

Hồng y nam tử không có nửa điểm khí lực, dung nhan tuyệt mị không một tia huyết sắc, tái nhợt như Thiên Sơn hàn tuyết. Lãnh khí quanh quẩn trên chiếc giường hàn băng ngưng kết sương lạnh trắng xóa dưới hai hàng mi, chậm rãi tàn phá thân thể vốn dĩ đã lạnh lẽo vô cùng.

Hỏa hồng trường phát ma diễm quỷ dị, xõa tung rơi trên hoa hồng đen quanh người, Hách Liên Cô Tuyết ngắm nghía Huyễn thủy hàn cầm trong tay. Nỗi thống khổ vì gai độc đâm vào thân thể cùng cảm giác đau nhức như bị xé rách sớm đã khiến thân mình hắn chết lặng.

Giờ khắc này, quang mang mà Huyễn thủy hàn tỏa ra chính là ánh sáng duy nhất giúp hắn thanh tỉnh.

Phảng phất thâm tử phượng mâu nhìn thẳng vào hắn, sáng ngời mà yêu dị.

Khóe môi Cô Tuyết gợi lên một nụ cười tà lãnh, hắn cầm Huyễn thủy hàn đặt nhẹ bên môi, ấn xuống một dấu hôn nhàn nhạt, tựa hồ nương theo nụ hôn kia tìm được thỏa mãn vĩnh hằng.

“Hách Liên cung chủ, tư vị thế nào?” Thanh âm khàn khàn từ phía sau vang lên, hồng mâu nhất thời liễm đi tiếu ý, hóa thành vẻ lãnh khốc như kim loại.

Ám Dạ Minh đến gần chiếc giường, hắc mâu tràn ngập thần sắc quỷ dị, lẳng lặng nhìn chăm chú hồng y nam tử bị gai độc giam cầm.

Đó là sự rung động bởi hắc cùng hồng giao thác đan xen, giống như hoa tinh phóng xuất yêu độc, tuyệt diễm vô cùng.

Khóe môi Ám Dạ Minh giương lên tiếu ý quỷ lãnh, phủ đầy tức giận. Hắn phất tay áo, hoa hồng đen vây quanh như bị kích thích, hắc đằng ma mị càng thêm siết chặt, gai độc sắc nhọn càng đâm sâu vào từng tấc da thịt của Hách Liên Cô Tuyết.

Cô Tuyết rên nhẹ một tiếng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn nở nụ cười khẽ tràn đầy lãnh phúng, “Ám Dạ Minh, thủ đoạn có chút tiến bộ, không nghĩ tới những trò hoa dạng của ngươi cũng không ít.”

Nhìn hồng y nam tử căn bản không có phản ứng, cơn phẫn nộ của Ám Dạ Minh sâu thêm vài phần, “Rất thống khổ, phải không Hách Liên Cô Tuyết?”

Nhãn mâu băng hồng nheo lại, tiếu ý châm chọc, “So với khi ngươi luyện U ám nhẫn thuật càng thống khổ sao?”

Gương mặt lạnh lẽo ngưng kết oán hận, Ám Dạ Minh giận dữ rống lớn, “Tất cả thống khổ của ta đều là do ngươi ban tặng!”

“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi có biết hay không, ta nằm mơ cũng muốn ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!”

Cương trảo thủ sáo trên tay Ám Dạ Minh hung hăng vạch lên cánh tay phủ kín ma hoa đồ văn một đường. Máu tươi màu hắc hồng trên cánh tay tái nhợt chảy xuống, nhỏ giọt trên cánh hoa hồng đen rải rác chung quanh, yêu dã mị hoặc.

Cô Tuyết cắn chặt môi, vẫn không lên tiếng, vết thương trên cánh tay kéo theo mỗi một tấc cốt cách toàn thân dấy lên đau đớn, âm thầm tàn phá linh hồn hắn. Huyễn thủy hàn nắm chặt trong tay thiếu chút nữa đã bị bóp nát.

Thủ sáo của Ám Dạ Minh ma sát phát ra tiếng vang, “Ngươi rõ ràng rất đau đớn, vì sao lại không lên tiếng?!”

Đôi hồng mâu kiệt ngạo quật cường trước mắt khiến hắc y nam nhân hận không thể móc ra.

Vừa nhìn thấy nhãn quang kiêu ngạo bất khuất kia liền không thể kiềm chế được muốn tra tấn hắn, dằn vặt dày vò hắn đến chết, tra tấn đến khi hồng mâu ảm đạm không còn ánh sáng, tra tấn đến khi toàn thân hắn ngấm sâu độc tính, suy kiệt mà chết.

“Hách Liên Cô Tuyết, chỉ cần ngươi cầu ta buông tha ngươi, ta có thể lập tức giúp ngươi giải thoát.”

“A a. . .” Cô Tuyết cười khẽ, căn bản không để ý đến hắc y nam nhân, “Nếu ngươi lảm nhảm xong rồi thì  có thể lăn.”

Ám Dạ Minh lãnh mâu nheo lại, nở một nụ cười tàn nhẫn, “Vì sao phải đi? Ta đang khẩn cấp muốn biết, khi Lộng Nguyệt nhìn thấy ngươi trong bộ dáng thế này, hắn sẽ lộ ra biểu tình thú vị thế nào.”

Hồng mâu đột nhiên trợn to, một đạo quang mang trong suốt nháy mắt xẹt qua con ngươi, nhộn nhạo lấp lóe.

Không thể để hắn biết. . .

Tuyệt không thể để hắn biết. . .

Lồng ngực lại nổi lên đau đớn khiến Cô Tuyết không kìm được toàn thân run rẩy, tơ máu đỏ tươi men theo khóe môi chảy xuống, thê diễm mà tuyệt vọng.

“Ngươi nghĩ đến hắn?” Thần sắc Ám Dạ Minh âm trầm quỷ dị, “Nói cho ngươi biết, Hách Liên Cô Tuyết, yêu hắn càng nhiều, ngươi sẽ càng đau đớn!”

Ám Dạ Minh cười lạnh, “Đây là món quà ta chuyên vì ngươi mà chuẩn bị. . . Tử hoa chi độc từ Yêu cơ đoạn trường thảo cùng Mạn đà la dựng dục sinh ra, nó sẽ ký túc trong thân thể ngươi điên cuồng sinh trưởng. Mỗi khi đêm đến, sinh mệnh lực của loại độc này sẽ càng tràn trề, nó sẽ hút lấy huyết dịch của ngươi, đến khi nào ngươi huyết tẫn nhân vong, thống khổ mà chết mới thôi!”

Cương trảo sắc nhọn nhẹ nhàng phất qua cánh tay Cô Tuyết, dừng ở phần da thịt tái nhợt bị đằng mạn yêu dã quấn quanh, nụ cười của Ám Dạ Minh càng thêm lạnh lẽo, tựa như đang hân thưởng một tác phẩm tâm đắc.

“Ngươi nhìn xem, nó đã quấn khắp cánh tay ngươi, đến khi nào lan tràn toàn thân, ngươi sẽ trở thành Mạn đà la thực sự, vĩnh viễn là yêu nghiệt, cạn kiệt tuyệt vọng mà chết.”

Ám Dạ Minh nắm lấy cổ tay Cô Tuyết, nhãn thần phức tạp khó có thể nắm bắt, “Trong thiên hạ, chỉ có ngươi mới xứng với loại tra tấn này. . .”

Bàn tay của Ám Dạ Minh chậm rãi vuốt ve gương mặt tái nhợt nhưng không mất vẻ tuyệt diễm, tiếng cười quỷ dị vang lên, “Ai bảo ngươi đẹp như vậy, từ từ tra tấn mới là một loại cực hạn mỹ cảm, cực hạn mỹ cảm cũng là một loại cực hạn tàn nhẫn, cho nên dùng loại độc xinh đẹp nhất thế gian này mới có thể xứng với ngươi, Hách Liên Cô Tuyết.”

Cảm thụ trên mặt bị người chạm vào, Cô Tuyết thập phần chán ghét nhíu mày, hồng mâu tràn ngập băng sương hàn lãnh.

“Ta đặt cho nó một cái tên rất hợp với ngươi.”

Ám Dạ Minh dựa sát vào thân thể Cô Tuyết, ngữ khí tà ác khàn khàn vang lên bên tai:

“Huyết dạ yêu la.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương