Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 143: Chí tình bất hối
Mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán khắp nơi, gió lạnh phất qua tử phát, tản ra lệ khí thị huyết.
Lộng Nguyệt ôm chặt thân mình Cô Tuyết, đem nội lực chậm rãi truyền vào trong cơ thể hắn. Màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, quỷ dị thê lương.
Hàng mi tuấn lãng gắt gao nhíu chặt, tử mâu tràn ngập ảm đạm lo lắng pha lẫn niềm thương tiếc.
Đây rốt cuộc là loại độc gì? Vì sao lại như vậy?
Một cỗ khí âm hàn trong cơ thể Cô Tuyết di chuyển tán loạn không ngừng, nội lực của Lộng Nguyệt cư nhiên không thể truyền vào thân mình hắn nửa phần!
Vì cái gì không hấp thu được độc tố? Vì sao không thể giải độc?
Yêu la đằng mạn ma diễm nở rộ trên cánh tay trắng nõn đầy cổ độc mị hoặc, dữ tợn đến chói mắt. Yêu tử phượng mâu phút chốc hiện lên thần tình cuồng nộ quyết tuyệt, móng tay tím sẫm dài mảnh bỗng lóe lên phong mang sắc bén.
Cô Tuyết chợt cảm giác hô hấp của yêu tà nam tử có chút bất ổn, hồng mâu thâm trầm khó dò, không để ý đến Ám Dạ Minh, “Trở về!”
Lộng Nguyệt lẳng lặng nhìn hồng y nam tử, miễn cưỡng nhếch lên khóe môi thành một nụ cười tà mị. Hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo của Cô Tuyết, khi ngón tay run rẩy chạm đến vệt máu trên gò má yêu mị, phẫn nộ dâng trào như hỏa diễm bùng cháy trong mắt, thiêu đốt một mảnh tinh hồng.
Yêu tà nam tử xoay người nhìn về phía hắc y nam nhân, giống như ma quỷ chuẩn bị báo thù, khiến bầu không khí an tĩnh trong khoảnh khắc nổi lên từng trận gió lạnh điên cuồng rít gào.
Ám Dạ Minh không có nửa điểm sợ hãi, tiếng cười khàn khàn trống rỗng mà chói tai, mang theo cực hạn cấp bách, “Ha ha ha. . . Lộng Nguyệt, ngươi đau lòng sao? Đau lòng thì tới giết ta, giết ta! Mau giết ta!”
Móng tay tím sẫm tựa như ma trảo, nháy mắt phóng xuất mười thanh độc nhận phảng phất trường long ẩm huyết tê ngâm thét dài, xuyên qua thân mình hắc y nam nhân. Máu tươi như phi hoa vẩy đầy lên vách tường đá!
Vào lúc này, trong lòng Lộng Nguyệt tràn đầy đau xót phẫn nộ cần phải phát tiết! Hắn muốn tiêu diệt nam nhân này, xé nát thân thể hắn, niết đoạn linh hồn hắn, làm cho hắn thi cốt vô tồn! Nỗi đau lòng cùng tức giận cực hạn khiến Lộng Nguyệt gần như điên cuồng, khiến hắn không thể bình tĩnh. Sát khí cuồn cuộn dâng trào vây quanh làm tử phát tán loạn bay múa, ma khí tà ác thoáng hiện khiến người ta sợ hãi.
Ám Dạ Minh từ trên vách tường ngã xuống, lại bật cười khan. Nhưng trận cười của hắn còn chưa dừng lại, tiếng kêu đau đớn như thể bị xé rách từ cổ họng vang lên, hồng y nam tử cùng lúc đó đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
“Cô Tuyết. . .” Lộng Nguyệt bỗng chốc thất kinh, vội vàng đem người té ngã trên mặt đất ôm vào trong ngực, tâm đảm câu toái, nỗi sợ hãi run rẩy chưa bao giờ có dũng mãnh tràn vào tâm trí.
Sao có thể như vậy? Vì cái gì lại thế này?
“Rốt cuộc ngươi hạ loại độc gì cho hắn?!” Lộng Nguyệt gần như điên cuồng rống lớn, ***g ngực phập phồng kịch liệt căn bản không thể bình ổn, ngay cả lý trí cũng kề bên bờ vực sắp sửa sụp đổ.
Cô Tuyết gắt gao nắm lấy vạt áo yêu tà nam tử, vài lần muốn nói lại nói không nên lời, hồng mâu dần dần tan rã.
“Ha ha. . .” Ám Dạ Minh một thân dính dầy máu cười to, “Lộng Nguyệt ngươi chịu không được đi, ta cho ngươi biết, vừa rồi ngươi tra tấn ta bao nhiêu, đau đớn gấp trăm ngàn lần sẽ chuyển dời đến trên người Hách Liên Cô Tuyết. Đây là Huyết dạ yêu la, ha ha ha, ta đau thì hắn đau, ta chết thì hắn cũng phải chết theo, ha ha ha. . .”
Lộng Nguyệt toàn thân chấn động, tử mâu đỏ ngầu tựa ma quỷ. Hắn ôm chặt lấy thân mình Cô Tuyết, nỗi thống khổ vô pháp chịu đựng đã phá bỏ điểm cực hạn mà hắn có thể thừa nhận!
“Vì cái gì không nói cho ta. . .?”
Hắn khiến Cô Tuyết bị tổn thương, vừa rồi hắn cư nhiên gián tiếp xuống tay đả thương Cô Tuyết. . .
Lộng Nguyệt hôn lên gương mặt Cô Tuyết, hối hận xen lẫn lo lắng vô thố đan vào nhau, thanh âm run rẩy không thể khống chế, “Ngươi đang trừng phạt ta có phải không? Tuyết nhi của ta, ngươi hận ta đánh ta mắng ta giết ta cũng được, đừng lấy tính mạng của mình ra trừng phạt ta được không?”
Cô Tuyết lắc đầu, không biết nên mở miệng nói thế nào, nỗi đau đớn trong cơ thể sớm đã bị hắn vứt ra sau đầu. Đôi tử mâu mỏng manh trước mắt làm cho hắn lần đầu tiên nếm trải cảm giác bối rối.
“Giết ta đi, Lộng Nguyệt, ít nhất nếu ta xuống địa ngục cũng có Hách Liên Cô Tuyết làm bạn, ha ha ha. . .” Ám Dạ Minh cười to đầy khoái ý được trả thù, hắc mâu bỗng trở nên cuồng nhiệt, “Nam Cung Lộng Nguyệt, người mà ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Ta sẽ khiến Hách Liên Cô Tuyết sống không bằng chết, không chỉ như thế, ta còn muốn Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi thống khổ bất lực chỉ có thể trơ mắt chứng kiến hết thảy!”
Lộng Nguyệt phẫn nộ đến mức gần như phát cuồng, tay hắn bất tri bất giác đã cắm sâu vào trong nền đá, đầu ngón tay tím sẫm chảy ra tơ máu đỏ tươi đầy tuyệt vọng. Nương theo một tiếng nổ rung chuyển cả đại địa, mặt đất dưới một chưởng kia vỡ ra một vết nứt kéo dài vài dặm, bụi bặm mịt mù bốc lên dày đặc.
“Giết hắn.” Cô Tuyết ôm lấy cổ yêu tà nam tử, ghé sát vào tai hắn, thanh âm yếu ớt lại bình tĩnh quyết tuyệt dị thường, “Nguyệt, nếu ngươi hận hắn, cứ việc đi giết hắn!”
Nguyệt, nếu ngươi khổ sở, dùng mạng của hắn để phát tiết cũng tốt. . .
Hồng mâu lóe lên quang mang yêu hoặc tĩnh mịch, Cô Tuyết ngẩng đầu hôn lên môi Lộng Nguyệt, bình ổn cuồng ý không ngừng xao động trong cơ thể hắn.
Phẫn nộ ẩn nhẫn đến cực hạn làm cho hô hấp của Lộng Nguyệt cũng đều run lên nhè nhẹ.
Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, hôn lên cánh môi tái nhợt của hồng y nam tử, hàng lông mi dài trên mí mắt tản ra ám ảnh tà tứ thâm trầm.
“Tuyết nhi của ta, đừng ngốc như vậy. . .”
Giết Ám Dạ Minh đồng nghĩa với giết Cô Tuyết của hắn, sao có thể làm như vậy? Hắn làm sao có thể xuống tay?
Mỗi khi nhìn đến cặp nhãn mâu băng hồng kia, tử mâu tràn đầy huyết sắc điên cuồng nháy mắt liền chuyển sang nồng đậm nhu tình. Vô luận trong lòng đau đớn như thế nào, hắn cũng có thể xua đi hết thảy vô tình thị huyết của ma quỷ.
Nhưng với Cô Tuyết mà nói, bộ dạng hắn không thể chịu đựng được chính là yêu tà nam tử vì hắn mà nổi điên. Mỗi khi nhìn đến mục quang nặng nề ẩn nhẫn đó, hắn liền hận không thể hung hăng hôn lên cánh môi trước mặt, vĩnh viễn không buông tay.
Lộng Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ cười để trấn an, vỗ nhẹ gương mặt tái nhợt của Cô Tuyết, “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
“Muốn biết cách giải độc của Huyết dạ yêu la không?” Thanh âm khàn khàn vang lên từ phía sau hai người, chấn động màng tai yêu tà nam tử.
Lộng Nguyệt tựa như lệ quỷ ngoan độc bóp chặt yết hầu Ám Dạ Minh, hắc tử yêu quang trên móng tay băng hàn lạnh lẽo, “Nói!”
Hắc y nam nhân cười âm lãnh, “Lộng Nguyệt, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu ngươi lỡ tay giết ta, đó chẳng khác nào tự tay giết chết Hách Liên Cô Tuyết!”
Tử mâu nguy hiểm nheo lại, móng tay trong khoảnh khắc lui đi độc mang, thoáng chút do dự.
Hắc y nam nhân một thân đầy máu tươi cười càng thêm càn rỡ.
Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, điểm yếu lớn nhất của bọn họ chính là đối phương!
“Ha ha. . .” Ám Dạ Minh cầm một thanh đoản đao ném cho Lộng Nguyệt, gương mặt phủ kín huyết văn hiện lên vẻ âm trầm ngoan tuyệt, “Chỉ cần Nhật Nguyệt giáo chủ ngươi chấp nhận quỳ gối tự sát trước mặt ta, ta có thể giúp Hách Liên Cô Tuyết giải độc.”
Hận ý áp chế hồi lâu trong cơ thể phút chốc dâng trào như sóng cuộn, phảng phất mỗi một tấc da thịt cốt cách đều điên cuồng rít gào.
Hận người sở ái quật cường kiêu ngạo vĩnh viễn không khuất phục, hận Lộng Nguyệt cường đại nắm trong tay tất cả không thể chiến thắng, hận tình yêu của bọn họ vô pháp hủy diệt hay dao động.
Tình yêu vô vọng mới chân chính là bi thương tuyệt vọng.
Vì ái mà sinh hận, tình yêu đã trở thành xiềng xích trói buộc cả đời hắn, chỉ có cách tiêu diệt hết thảy mới có thể giảm bớt những dày vò trong lòng, thỏa mãn một chút dục vọng đáng thương.
Hủy diệt bọn họ, hủy diệt bản thân.
.
Lộng Nguyệt hơi khép hai mắt, nhãn mâu yêu dị bình lặng như nước, thần tình bất khả chiến bại kia vĩnh viễn đều hấp dẫn tầm mắt người khác như vậy.
“Thế nào? Do dự?” Ám Dạ Minh cười lạnh một tiếng, “Lộng Nguyệt, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, thế nào mới là thất bại, thế nào mới là bất lực, thế nào mới là muốn sống không được muốn chết chẳng xong. . . Ha ha ha, Lộng Nguyệt, ngươi rốt cuộc cũng nếm trải tư vị bị kẻ khác nắm trong tay đùa bỡn đi?!”
Tử mâu thâm trầm mở ra, u ám mà thâm thúy, trong mắt không chút gợn sóng xao động.
“Yêu ma cái thế mà người trong thiên hạ không ai làm gì được, hôm nay đều rơi vào tay ta. . . Một màn hấp dẫn tuyệt luân như vậy phải được trình diễn trước mặt ta, ha ha. . .”
“Nhật Nguyệt giáo chủ, để cho ta xem thử, tình yêu sâu nặng mà ngươi dành cho hắn. . . Để ta thấy, cái gọi là yêu đến mức chết cũng không hối hận của ngươi làm được đến mức nào. . .”
Khuôn mặt vặn vẹo trong đêm tối càng trở nên tà ác kinh khủng, tiếng cười cuồng dã đắc ý khiến đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết phút chốc khơi dậy hỏa diễm thị huyết.
Lộng Nguyệt đi đến trước mặt hồng y nam tử, khóe môi thản nhiên mỉm cười, hai tay nâng gương mặt Cô Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm hắn. Tử mâu tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, “Tuyết nhi của ta, đừng nhìn ta được không. . .”
Huyệt đạo toàn thân bị phong bế, Cô Tuyết gắt gao nhìn Lộng Nguyệt, hồng mâu nhộn nhạo quang sắc sáng bóng như mặt nước, tựa hồ muốn đem tất cả tâm tình của mình truyền cho hắn.
Đừng làm thế, Nguyệt. . .
Không được tự thương tổn chính mình, không được. . .
Lộng Nguyệt của hắn, yêu tà nam tử kiệt ngạo tự phụ, sao có thể chịu đựng vũ nhục như vậy? Sao có thể khom lưng quỵ gối? Sao có thể chấp nhận thất bại? Sao có thể mất đi tự tôn?
Nguyệt, đừng làm vậy, không được a. . .
Cô Tuyết cắn chặt môi, vô luận hắn chịu bao nhiêu tra tấn đều thua kém một màn sắp diễn ra trước mắt khiến hắn đau đớn như thể thương tích đầy mình.
“Ta nghĩ mẫu độc của Huyết dạ yêu la nhất định sẽ chữa tận gốc độc chất ẩn trong cơ thể của ngươi.” Vẻ mặt Lộng Nguyệt không có nửa phần bối rối, thanh âm bình tĩnh vô ba.
Tử phát theo gió tản ra bốn phía, rũ xuống trên bạch bào thánh tuyết làm thành từng đường cong tà mị lay động.
Lộng Nguyệt nhặt thanh đoản đao, cổ tay khẽ đảo, đặt ngay trước bụng mình, căn bản không có một điểm nào do dự, khóe môi gợi lên tia cười quyết tuyệt, “Ám Dạ Minh, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng ngươi tuyệt không được phép vũ nhục hắn.”
Thâm tử sắc phượng mâu sáng ngời yêu dị, ngạo nghễ mà thâm thúy.
──── Không được!
Cô Tuyết nghe được rõ ràng bên tai vang lên tiếng mũi đao sắc bén đâm vào cơ thể. Một khắc kia, hắn chợt có cảm giác cả thế giới của mình nháy mắt sụp đổ.
Giá như lúc này hắn có thể cử động, hắn hận không thể cùng Ám Dạ Minh đồng quy vu tận!
Một khắc kia, tất cả cao ngạo quật cường đều thối lui, chỉ còn lệ châu đau lòng tuyệt vọng tràn ra nơi khóe mắt.
Lộng Nguyệt rút đoản đao ra khỏi cơ thể, máu tươi thê diễm nhiễm hồng bạch y, tà mị mà ma dã, nhưng hắn lại không cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Tuyết nhi, hãy để ta thừa nhận tra tấn cùng ngươi. . .
Tuyết nhi, đừng nhìn bộ dạng chật vật này của ta, ta chỉ đang trừng phạt bản thân. . .
Tuyết nhi, ta không bảo vệ được ngươi, để ngươi một mình chịu khổ lâu như vậy, ta không thể tha thứ cho mình. . .
Thanh âm từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất vang lên trong địa quật yên tĩnh, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Hắc y nam nhân thu hồi tiếu ý, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng vô pháp tiếp tục cười ra tiếng.
Vị bá chủ chưa bao giờ thất bại, vậy mà. . . tự đả thương mình như thế. . .
“Ám Dạ Minh, ta cho ngươi biết, ta không phải bại dưới tay ngươi, mà là bại bởi chính mình.” Dung nhan yêu dị của Lộng Nguyệt tái nhợt như tuyết, đoản đao trong tay lại một lần nữa đâm vào thân thể. Tử mâu vẫn như trước tràn đầy kiêu ngạo bất khả xâm phạm, thanh âm khí phách vang lên:
“Bởi vì ta Nam Cung Lộng Nguyệt cả đời, nhất định sẽ vì hắn mà mất tâm toái tâm. . .”
Ngữ khí thản nhiên hờ hững lại giống như lời hứa nguyện không thể minh diệt, khiến Cô Tuyết rung động đến tận tâm can, đưa phòng tuyến vốn vững chắc của hắn phút chốc đánh nát thành hàng ngàn mảnh vụn.
Nguyệt, ta cầu ngươi, đừng thương tổn chính mình. . .
“Bởi vì tình yêu của ta. . . đã chú định mãi dành trọn cho hắn.”
Thân mình Lộng Nguyệt thoáng lay động, chậm rãi quỳ rạp xuống, trên khóe môi vương đầy tiếu ý thư thái ung dung.
Đột nhiên, ngay tại một khắc đầu gối bên trái của Lộng Nguyệt sắp sửa chạm đất, một đạo thân ảnh yêu hồng chợt lóe, mạnh mẽ đẩy hắn ngã xuống nền đất.
Cô Tuyết vỗ nhẹ gương mặt yêu dị trước mắt, hồng mâu ẩn ẩn thủy quang lấp lánh, lại hiển lộ một tia vui mừng.
May mắn mình kịp thời trùng phá huyệt đạo. . .
Hắn không cho phép Lộng Nguyệt của hắn mất đi tự tôn! Tuyệt không cho phép! Dù là vì hắn cũng không được!
“Nguyệt, ngươi có thể không để ý, nhưng ta không cách nào chịu đựng nổi, thật sự không thể chịu đựng ngươi có biết hay không!”
Lộng Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Cô Tuyết, đáy mắt tràn ngập tình ý nhu hòa.
Hồng mâu phút chốc lóe sáng nộ hỏa thị huyết, Cô Tuyết chợt xoay người bóp chặt cổ họng Ám Dạ Minh, hung hăng quăng cho hắn vài cái bạt tai, đến khi khóe môi hắc y nam nhân bị đánh đến rướm máu mới ngừng tay, “Không được uy hiếp hắn!”
“Hảo! Hảo! Hai người các ngươi thật hảo a. . .” Ám Dạ Minh lại khôi phục thần sắc dữ tợn, “Lộng Nguyệt, ta cho ngươi biết, phương pháp giải độc Huyết dạ yêu la chính là. . .”
Hắc mâu thoáng nheo lại, hắc y nam nhân gằn từng tiếng, “Mẫu độc cùng tử độc mập hợp.”
Hồng mâu đột nhiên trợn to, ngay khi Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lộng Nguyệt đứng bật dậy, một cước đạp mạnh lên hai chân của Ám Dạ Minh, đem nam nhân đánh ngã xuống đất. Gương mặt tái nhợt cũng không thể áp chế sát khí cực hạn đang cuồng nộ dâng trào.
Nhu ngân trong mắt toàn bộ thu lại, chỉ còn mâu quang tà ác âm độc.
Mẫu độc cùng tử độc mập hợp, Lộng Nguyệt thế nào lại không biết việc đó có ý nghĩa ra sao?
Cô Tuyết của hắn, người mà hắn tâm ái ngay cả một sợi tóc cũng luyến tiếc không muốn người khác chạm vào, sao có thể để cho kẻ khiến hắn hận không thể thiên đao vạn quả kia đến đụng chạm ô miệt?!
“Lộng Nguyệt, không phải ngươi muốn giải độc cho hắn sao?” Ám Dạ Minh yếu ớt cười khẽ, “Chỉ cần để ta sủng hạnh Hách Liên Cô Tuyết một lần, độc tự nhiên có thể giải.”
“Ngươi chết đi!” Cô Tuyết phẫn nộ đến mức chỉ muốn trực tiếp bẻ gãy cổ hắc y nam nhân, Lộng Nguyệt nháy mắt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, ôm hắn vào lòng, tử mâu hỗn loạn giao thác, “Đừng thương tổn chính mình. . .”
Hồng mâu lóe lên quang mang quyết tuyệt, “Nguyệt, ta thà chết cũng không muốn. . .”
Lộng Nguyệt phủ lên cánh môi Cô Tuyết, đầu lưỡi thô bạo dây dưa trấn an lẫn nhau, lửa nóng tỏa ra thiêu đốt cả tòa địa quật lạnh lẽo.
Tử phát cùng hồng phát lóe lên quang mang yêu dị, theo gió tung bay.
Hai người không coi ai ra gì ôm hôn nồng nhiệt, cảnh tượng đó đâm nhói hai mắt hắc y nam nhân.
Một tia cơ hội nhỏ nhoi cuối cùng cũng đành mất đi sao?
“Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn là người của Nam Cung Lộng Nguyệt ta, cho dù phải chết, ta cũng không để cho bất luận kẻ nào có được hắn!”
“Oanh ────”
Một tiếng nổ vang xé nát màn đêm, cả tòa địa quật dưới một chưởng của Lộng Nguyệt phút chốc hóa thành tro tàn. . .
.
Trăng sáng sao thưa, gió thu miên man se lạnh cuốn lấy tâm ai. . .
Ám Dạ Minh điên cuồng gào thét, “Lộng Nguyệt, ngươi làm vậy không phải là cứu hắn, ngươi đang hại hắn!”
“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi cứ chờ chịu đựng tra tấn mà chết đi!”
Tiếng cười cuồng dã vang vọng khắp tầng trời, hai nam tử yêu diễm căn bản không hề để ý tới, cũng không phân thần lắng nghe. . .
Thân ảnh một yêu tử một hoặc hồng ẩn hiện trong đêm tối, bọn họ đạp lên ngàn vạn thi thể của tử sĩ Đại Ám Hà, tản mát cổ độc mỹ diễm thấm đẫm huyết sắc.
Yêu nghiệt, ta và ngươi vĩnh viễn không rời. . .
****
Lộng Nguyệt ôm chặt thân mình Cô Tuyết, đem nội lực chậm rãi truyền vào trong cơ thể hắn. Màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, quỷ dị thê lương.
Hàng mi tuấn lãng gắt gao nhíu chặt, tử mâu tràn ngập ảm đạm lo lắng pha lẫn niềm thương tiếc.
Đây rốt cuộc là loại độc gì? Vì sao lại như vậy?
Một cỗ khí âm hàn trong cơ thể Cô Tuyết di chuyển tán loạn không ngừng, nội lực của Lộng Nguyệt cư nhiên không thể truyền vào thân mình hắn nửa phần!
Vì cái gì không hấp thu được độc tố? Vì sao không thể giải độc?
Yêu la đằng mạn ma diễm nở rộ trên cánh tay trắng nõn đầy cổ độc mị hoặc, dữ tợn đến chói mắt. Yêu tử phượng mâu phút chốc hiện lên thần tình cuồng nộ quyết tuyệt, móng tay tím sẫm dài mảnh bỗng lóe lên phong mang sắc bén.
Cô Tuyết chợt cảm giác hô hấp của yêu tà nam tử có chút bất ổn, hồng mâu thâm trầm khó dò, không để ý đến Ám Dạ Minh, “Trở về!”
Lộng Nguyệt lẳng lặng nhìn hồng y nam tử, miễn cưỡng nhếch lên khóe môi thành một nụ cười tà mị. Hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo của Cô Tuyết, khi ngón tay run rẩy chạm đến vệt máu trên gò má yêu mị, phẫn nộ dâng trào như hỏa diễm bùng cháy trong mắt, thiêu đốt một mảnh tinh hồng.
Yêu tà nam tử xoay người nhìn về phía hắc y nam nhân, giống như ma quỷ chuẩn bị báo thù, khiến bầu không khí an tĩnh trong khoảnh khắc nổi lên từng trận gió lạnh điên cuồng rít gào.
Ám Dạ Minh không có nửa điểm sợ hãi, tiếng cười khàn khàn trống rỗng mà chói tai, mang theo cực hạn cấp bách, “Ha ha ha. . . Lộng Nguyệt, ngươi đau lòng sao? Đau lòng thì tới giết ta, giết ta! Mau giết ta!”
Móng tay tím sẫm tựa như ma trảo, nháy mắt phóng xuất mười thanh độc nhận phảng phất trường long ẩm huyết tê ngâm thét dài, xuyên qua thân mình hắc y nam nhân. Máu tươi như phi hoa vẩy đầy lên vách tường đá!
Vào lúc này, trong lòng Lộng Nguyệt tràn đầy đau xót phẫn nộ cần phải phát tiết! Hắn muốn tiêu diệt nam nhân này, xé nát thân thể hắn, niết đoạn linh hồn hắn, làm cho hắn thi cốt vô tồn! Nỗi đau lòng cùng tức giận cực hạn khiến Lộng Nguyệt gần như điên cuồng, khiến hắn không thể bình tĩnh. Sát khí cuồn cuộn dâng trào vây quanh làm tử phát tán loạn bay múa, ma khí tà ác thoáng hiện khiến người ta sợ hãi.
Ám Dạ Minh từ trên vách tường ngã xuống, lại bật cười khan. Nhưng trận cười của hắn còn chưa dừng lại, tiếng kêu đau đớn như thể bị xé rách từ cổ họng vang lên, hồng y nam tử cùng lúc đó đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
“Cô Tuyết. . .” Lộng Nguyệt bỗng chốc thất kinh, vội vàng đem người té ngã trên mặt đất ôm vào trong ngực, tâm đảm câu toái, nỗi sợ hãi run rẩy chưa bao giờ có dũng mãnh tràn vào tâm trí.
Sao có thể như vậy? Vì cái gì lại thế này?
“Rốt cuộc ngươi hạ loại độc gì cho hắn?!” Lộng Nguyệt gần như điên cuồng rống lớn, ***g ngực phập phồng kịch liệt căn bản không thể bình ổn, ngay cả lý trí cũng kề bên bờ vực sắp sửa sụp đổ.
Cô Tuyết gắt gao nắm lấy vạt áo yêu tà nam tử, vài lần muốn nói lại nói không nên lời, hồng mâu dần dần tan rã.
“Ha ha. . .” Ám Dạ Minh một thân dính dầy máu cười to, “Lộng Nguyệt ngươi chịu không được đi, ta cho ngươi biết, vừa rồi ngươi tra tấn ta bao nhiêu, đau đớn gấp trăm ngàn lần sẽ chuyển dời đến trên người Hách Liên Cô Tuyết. Đây là Huyết dạ yêu la, ha ha ha, ta đau thì hắn đau, ta chết thì hắn cũng phải chết theo, ha ha ha. . .”
Lộng Nguyệt toàn thân chấn động, tử mâu đỏ ngầu tựa ma quỷ. Hắn ôm chặt lấy thân mình Cô Tuyết, nỗi thống khổ vô pháp chịu đựng đã phá bỏ điểm cực hạn mà hắn có thể thừa nhận!
“Vì cái gì không nói cho ta. . .?”
Hắn khiến Cô Tuyết bị tổn thương, vừa rồi hắn cư nhiên gián tiếp xuống tay đả thương Cô Tuyết. . .
Lộng Nguyệt hôn lên gương mặt Cô Tuyết, hối hận xen lẫn lo lắng vô thố đan vào nhau, thanh âm run rẩy không thể khống chế, “Ngươi đang trừng phạt ta có phải không? Tuyết nhi của ta, ngươi hận ta đánh ta mắng ta giết ta cũng được, đừng lấy tính mạng của mình ra trừng phạt ta được không?”
Cô Tuyết lắc đầu, không biết nên mở miệng nói thế nào, nỗi đau đớn trong cơ thể sớm đã bị hắn vứt ra sau đầu. Đôi tử mâu mỏng manh trước mắt làm cho hắn lần đầu tiên nếm trải cảm giác bối rối.
“Giết ta đi, Lộng Nguyệt, ít nhất nếu ta xuống địa ngục cũng có Hách Liên Cô Tuyết làm bạn, ha ha ha. . .” Ám Dạ Minh cười to đầy khoái ý được trả thù, hắc mâu bỗng trở nên cuồng nhiệt, “Nam Cung Lộng Nguyệt, người mà ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Ta sẽ khiến Hách Liên Cô Tuyết sống không bằng chết, không chỉ như thế, ta còn muốn Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi thống khổ bất lực chỉ có thể trơ mắt chứng kiến hết thảy!”
Lộng Nguyệt phẫn nộ đến mức gần như phát cuồng, tay hắn bất tri bất giác đã cắm sâu vào trong nền đá, đầu ngón tay tím sẫm chảy ra tơ máu đỏ tươi đầy tuyệt vọng. Nương theo một tiếng nổ rung chuyển cả đại địa, mặt đất dưới một chưởng kia vỡ ra một vết nứt kéo dài vài dặm, bụi bặm mịt mù bốc lên dày đặc.
“Giết hắn.” Cô Tuyết ôm lấy cổ yêu tà nam tử, ghé sát vào tai hắn, thanh âm yếu ớt lại bình tĩnh quyết tuyệt dị thường, “Nguyệt, nếu ngươi hận hắn, cứ việc đi giết hắn!”
Nguyệt, nếu ngươi khổ sở, dùng mạng của hắn để phát tiết cũng tốt. . .
Hồng mâu lóe lên quang mang yêu hoặc tĩnh mịch, Cô Tuyết ngẩng đầu hôn lên môi Lộng Nguyệt, bình ổn cuồng ý không ngừng xao động trong cơ thể hắn.
Phẫn nộ ẩn nhẫn đến cực hạn làm cho hô hấp của Lộng Nguyệt cũng đều run lên nhè nhẹ.
Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, hôn lên cánh môi tái nhợt của hồng y nam tử, hàng lông mi dài trên mí mắt tản ra ám ảnh tà tứ thâm trầm.
“Tuyết nhi của ta, đừng ngốc như vậy. . .”
Giết Ám Dạ Minh đồng nghĩa với giết Cô Tuyết của hắn, sao có thể làm như vậy? Hắn làm sao có thể xuống tay?
Mỗi khi nhìn đến cặp nhãn mâu băng hồng kia, tử mâu tràn đầy huyết sắc điên cuồng nháy mắt liền chuyển sang nồng đậm nhu tình. Vô luận trong lòng đau đớn như thế nào, hắn cũng có thể xua đi hết thảy vô tình thị huyết của ma quỷ.
Nhưng với Cô Tuyết mà nói, bộ dạng hắn không thể chịu đựng được chính là yêu tà nam tử vì hắn mà nổi điên. Mỗi khi nhìn đến mục quang nặng nề ẩn nhẫn đó, hắn liền hận không thể hung hăng hôn lên cánh môi trước mặt, vĩnh viễn không buông tay.
Lộng Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ cười để trấn an, vỗ nhẹ gương mặt tái nhợt của Cô Tuyết, “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
“Muốn biết cách giải độc của Huyết dạ yêu la không?” Thanh âm khàn khàn vang lên từ phía sau hai người, chấn động màng tai yêu tà nam tử.
Lộng Nguyệt tựa như lệ quỷ ngoan độc bóp chặt yết hầu Ám Dạ Minh, hắc tử yêu quang trên móng tay băng hàn lạnh lẽo, “Nói!”
Hắc y nam nhân cười âm lãnh, “Lộng Nguyệt, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu ngươi lỡ tay giết ta, đó chẳng khác nào tự tay giết chết Hách Liên Cô Tuyết!”
Tử mâu nguy hiểm nheo lại, móng tay trong khoảnh khắc lui đi độc mang, thoáng chút do dự.
Hắc y nam nhân một thân đầy máu tươi cười càng thêm càn rỡ.
Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết, điểm yếu lớn nhất của bọn họ chính là đối phương!
“Ha ha. . .” Ám Dạ Minh cầm một thanh đoản đao ném cho Lộng Nguyệt, gương mặt phủ kín huyết văn hiện lên vẻ âm trầm ngoan tuyệt, “Chỉ cần Nhật Nguyệt giáo chủ ngươi chấp nhận quỳ gối tự sát trước mặt ta, ta có thể giúp Hách Liên Cô Tuyết giải độc.”
Hận ý áp chế hồi lâu trong cơ thể phút chốc dâng trào như sóng cuộn, phảng phất mỗi một tấc da thịt cốt cách đều điên cuồng rít gào.
Hận người sở ái quật cường kiêu ngạo vĩnh viễn không khuất phục, hận Lộng Nguyệt cường đại nắm trong tay tất cả không thể chiến thắng, hận tình yêu của bọn họ vô pháp hủy diệt hay dao động.
Tình yêu vô vọng mới chân chính là bi thương tuyệt vọng.
Vì ái mà sinh hận, tình yêu đã trở thành xiềng xích trói buộc cả đời hắn, chỉ có cách tiêu diệt hết thảy mới có thể giảm bớt những dày vò trong lòng, thỏa mãn một chút dục vọng đáng thương.
Hủy diệt bọn họ, hủy diệt bản thân.
.
Lộng Nguyệt hơi khép hai mắt, nhãn mâu yêu dị bình lặng như nước, thần tình bất khả chiến bại kia vĩnh viễn đều hấp dẫn tầm mắt người khác như vậy.
“Thế nào? Do dự?” Ám Dạ Minh cười lạnh một tiếng, “Lộng Nguyệt, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, thế nào mới là thất bại, thế nào mới là bất lực, thế nào mới là muốn sống không được muốn chết chẳng xong. . . Ha ha ha, Lộng Nguyệt, ngươi rốt cuộc cũng nếm trải tư vị bị kẻ khác nắm trong tay đùa bỡn đi?!”
Tử mâu thâm trầm mở ra, u ám mà thâm thúy, trong mắt không chút gợn sóng xao động.
“Yêu ma cái thế mà người trong thiên hạ không ai làm gì được, hôm nay đều rơi vào tay ta. . . Một màn hấp dẫn tuyệt luân như vậy phải được trình diễn trước mặt ta, ha ha. . .”
“Nhật Nguyệt giáo chủ, để cho ta xem thử, tình yêu sâu nặng mà ngươi dành cho hắn. . . Để ta thấy, cái gọi là yêu đến mức chết cũng không hối hận của ngươi làm được đến mức nào. . .”
Khuôn mặt vặn vẹo trong đêm tối càng trở nên tà ác kinh khủng, tiếng cười cuồng dã đắc ý khiến đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết phút chốc khơi dậy hỏa diễm thị huyết.
Lộng Nguyệt đi đến trước mặt hồng y nam tử, khóe môi thản nhiên mỉm cười, hai tay nâng gương mặt Cô Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm hắn. Tử mâu tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, “Tuyết nhi của ta, đừng nhìn ta được không. . .”
Huyệt đạo toàn thân bị phong bế, Cô Tuyết gắt gao nhìn Lộng Nguyệt, hồng mâu nhộn nhạo quang sắc sáng bóng như mặt nước, tựa hồ muốn đem tất cả tâm tình của mình truyền cho hắn.
Đừng làm thế, Nguyệt. . .
Không được tự thương tổn chính mình, không được. . .
Lộng Nguyệt của hắn, yêu tà nam tử kiệt ngạo tự phụ, sao có thể chịu đựng vũ nhục như vậy? Sao có thể khom lưng quỵ gối? Sao có thể chấp nhận thất bại? Sao có thể mất đi tự tôn?
Nguyệt, đừng làm vậy, không được a. . .
Cô Tuyết cắn chặt môi, vô luận hắn chịu bao nhiêu tra tấn đều thua kém một màn sắp diễn ra trước mắt khiến hắn đau đớn như thể thương tích đầy mình.
“Ta nghĩ mẫu độc của Huyết dạ yêu la nhất định sẽ chữa tận gốc độc chất ẩn trong cơ thể của ngươi.” Vẻ mặt Lộng Nguyệt không có nửa phần bối rối, thanh âm bình tĩnh vô ba.
Tử phát theo gió tản ra bốn phía, rũ xuống trên bạch bào thánh tuyết làm thành từng đường cong tà mị lay động.
Lộng Nguyệt nhặt thanh đoản đao, cổ tay khẽ đảo, đặt ngay trước bụng mình, căn bản không có một điểm nào do dự, khóe môi gợi lên tia cười quyết tuyệt, “Ám Dạ Minh, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng ngươi tuyệt không được phép vũ nhục hắn.”
Thâm tử sắc phượng mâu sáng ngời yêu dị, ngạo nghễ mà thâm thúy.
──── Không được!
Cô Tuyết nghe được rõ ràng bên tai vang lên tiếng mũi đao sắc bén đâm vào cơ thể. Một khắc kia, hắn chợt có cảm giác cả thế giới của mình nháy mắt sụp đổ.
Giá như lúc này hắn có thể cử động, hắn hận không thể cùng Ám Dạ Minh đồng quy vu tận!
Một khắc kia, tất cả cao ngạo quật cường đều thối lui, chỉ còn lệ châu đau lòng tuyệt vọng tràn ra nơi khóe mắt.
Lộng Nguyệt rút đoản đao ra khỏi cơ thể, máu tươi thê diễm nhiễm hồng bạch y, tà mị mà ma dã, nhưng hắn lại không cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Tuyết nhi, hãy để ta thừa nhận tra tấn cùng ngươi. . .
Tuyết nhi, đừng nhìn bộ dạng chật vật này của ta, ta chỉ đang trừng phạt bản thân. . .
Tuyết nhi, ta không bảo vệ được ngươi, để ngươi một mình chịu khổ lâu như vậy, ta không thể tha thứ cho mình. . .
Thanh âm từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất vang lên trong địa quật yên tĩnh, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Hắc y nam nhân thu hồi tiếu ý, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng vô pháp tiếp tục cười ra tiếng.
Vị bá chủ chưa bao giờ thất bại, vậy mà. . . tự đả thương mình như thế. . .
“Ám Dạ Minh, ta cho ngươi biết, ta không phải bại dưới tay ngươi, mà là bại bởi chính mình.” Dung nhan yêu dị của Lộng Nguyệt tái nhợt như tuyết, đoản đao trong tay lại một lần nữa đâm vào thân thể. Tử mâu vẫn như trước tràn đầy kiêu ngạo bất khả xâm phạm, thanh âm khí phách vang lên:
“Bởi vì ta Nam Cung Lộng Nguyệt cả đời, nhất định sẽ vì hắn mà mất tâm toái tâm. . .”
Ngữ khí thản nhiên hờ hững lại giống như lời hứa nguyện không thể minh diệt, khiến Cô Tuyết rung động đến tận tâm can, đưa phòng tuyến vốn vững chắc của hắn phút chốc đánh nát thành hàng ngàn mảnh vụn.
Nguyệt, ta cầu ngươi, đừng thương tổn chính mình. . .
“Bởi vì tình yêu của ta. . . đã chú định mãi dành trọn cho hắn.”
Thân mình Lộng Nguyệt thoáng lay động, chậm rãi quỳ rạp xuống, trên khóe môi vương đầy tiếu ý thư thái ung dung.
Đột nhiên, ngay tại một khắc đầu gối bên trái của Lộng Nguyệt sắp sửa chạm đất, một đạo thân ảnh yêu hồng chợt lóe, mạnh mẽ đẩy hắn ngã xuống nền đất.
Cô Tuyết vỗ nhẹ gương mặt yêu dị trước mắt, hồng mâu ẩn ẩn thủy quang lấp lánh, lại hiển lộ một tia vui mừng.
May mắn mình kịp thời trùng phá huyệt đạo. . .
Hắn không cho phép Lộng Nguyệt của hắn mất đi tự tôn! Tuyệt không cho phép! Dù là vì hắn cũng không được!
“Nguyệt, ngươi có thể không để ý, nhưng ta không cách nào chịu đựng nổi, thật sự không thể chịu đựng ngươi có biết hay không!”
Lộng Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Cô Tuyết, đáy mắt tràn ngập tình ý nhu hòa.
Hồng mâu phút chốc lóe sáng nộ hỏa thị huyết, Cô Tuyết chợt xoay người bóp chặt cổ họng Ám Dạ Minh, hung hăng quăng cho hắn vài cái bạt tai, đến khi khóe môi hắc y nam nhân bị đánh đến rướm máu mới ngừng tay, “Không được uy hiếp hắn!”
“Hảo! Hảo! Hai người các ngươi thật hảo a. . .” Ám Dạ Minh lại khôi phục thần sắc dữ tợn, “Lộng Nguyệt, ta cho ngươi biết, phương pháp giải độc Huyết dạ yêu la chính là. . .”
Hắc mâu thoáng nheo lại, hắc y nam nhân gằn từng tiếng, “Mẫu độc cùng tử độc mập hợp.”
Hồng mâu đột nhiên trợn to, ngay khi Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lộng Nguyệt đứng bật dậy, một cước đạp mạnh lên hai chân của Ám Dạ Minh, đem nam nhân đánh ngã xuống đất. Gương mặt tái nhợt cũng không thể áp chế sát khí cực hạn đang cuồng nộ dâng trào.
Nhu ngân trong mắt toàn bộ thu lại, chỉ còn mâu quang tà ác âm độc.
Mẫu độc cùng tử độc mập hợp, Lộng Nguyệt thế nào lại không biết việc đó có ý nghĩa ra sao?
Cô Tuyết của hắn, người mà hắn tâm ái ngay cả một sợi tóc cũng luyến tiếc không muốn người khác chạm vào, sao có thể để cho kẻ khiến hắn hận không thể thiên đao vạn quả kia đến đụng chạm ô miệt?!
“Lộng Nguyệt, không phải ngươi muốn giải độc cho hắn sao?” Ám Dạ Minh yếu ớt cười khẽ, “Chỉ cần để ta sủng hạnh Hách Liên Cô Tuyết một lần, độc tự nhiên có thể giải.”
“Ngươi chết đi!” Cô Tuyết phẫn nộ đến mức chỉ muốn trực tiếp bẻ gãy cổ hắc y nam nhân, Lộng Nguyệt nháy mắt chế trụ thắt lưng Cô Tuyết, ôm hắn vào lòng, tử mâu hỗn loạn giao thác, “Đừng thương tổn chính mình. . .”
Hồng mâu lóe lên quang mang quyết tuyệt, “Nguyệt, ta thà chết cũng không muốn. . .”
Lộng Nguyệt phủ lên cánh môi Cô Tuyết, đầu lưỡi thô bạo dây dưa trấn an lẫn nhau, lửa nóng tỏa ra thiêu đốt cả tòa địa quật lạnh lẽo.
Tử phát cùng hồng phát lóe lên quang mang yêu dị, theo gió tung bay.
Hai người không coi ai ra gì ôm hôn nồng nhiệt, cảnh tượng đó đâm nhói hai mắt hắc y nam nhân.
Một tia cơ hội nhỏ nhoi cuối cùng cũng đành mất đi sao?
“Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn là người của Nam Cung Lộng Nguyệt ta, cho dù phải chết, ta cũng không để cho bất luận kẻ nào có được hắn!”
“Oanh ────”
Một tiếng nổ vang xé nát màn đêm, cả tòa địa quật dưới một chưởng của Lộng Nguyệt phút chốc hóa thành tro tàn. . .
.
Trăng sáng sao thưa, gió thu miên man se lạnh cuốn lấy tâm ai. . .
Ám Dạ Minh điên cuồng gào thét, “Lộng Nguyệt, ngươi làm vậy không phải là cứu hắn, ngươi đang hại hắn!”
“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi cứ chờ chịu đựng tra tấn mà chết đi!”
Tiếng cười cuồng dã vang vọng khắp tầng trời, hai nam tử yêu diễm căn bản không hề để ý tới, cũng không phân thần lắng nghe. . .
Thân ảnh một yêu tử một hoặc hồng ẩn hiện trong đêm tối, bọn họ đạp lên ngàn vạn thi thể của tử sĩ Đại Ám Hà, tản mát cổ độc mỹ diễm thấm đẫm huyết sắc.
Yêu nghiệt, ta và ngươi vĩnh viễn không rời. . .
****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook