Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 448: Nỗi lòng của Yun Seora (Phần 1)

“Haizzz….”

Teresa nhìn xuống tấm bản đồ trên bàn làm việc và trầm ngâm. Cô tập trung suy nghĩ đến mức không nhận ra bước chân đang tiến về phía mình.

“Xem này.”

“… Hmm?”

Cô sực tỉnh khi nhìn thấy một sợi dây chuyền trước mặt. Chiếc vòng cổ được chế tạo cực kỳ tinh xảo và lộng lẫy.

Teresa ngẩng đầu lên. Prihi khẽ tung hứng chiếc vòng trong tay,

“…Bố?”

“Ờ, sao.”

“Chiếc vòng cổ đó….”

“Đó là kỷ vật của vợ ta, cũng là mẹ của con” – Prihi bình tĩnh trả lời – “Và đó cũng là món đồ được ếm bùa “lời thề Hoàng gia”.

“…Gì cơ?” – Teresa giật mình quay lại.

Prihi khịt mũi: “Sao phải ngạc nhiên thế? Ta và con, mỗi người đều có một cái mà”.

Mỗi thành viên đã trưởng thành trong Hoàng tộc của bảy Vương quốc, đều được trao một vật phẩm Lời thề Hoàng gia. Ở Haramark, Teresa và Prihi đều nhận được một Lời thề. Teresa đã sử dụng Lời thề của mình để nhận được Bảng trạng thái và khả năng lên cấp giống như người Trái đất.

“Nhưng… bố đã sử dụng nó rồi mà?!”

“Ta chỉ nói rằng ta sẽ làm theo đề nghị của Valhalla. Ta chưa chưa bao giờ nói rằng mình đã sử dụng Lời thề Hoàng gia để giành quyền quản lý Cửa sổ trạng thái của Người Trái đất tại Haramrk.”

“…”

“Nhưng người con rể tương lai tốt bụng và hào phóng của ta đã cử các thành viên của Liên đoàn đến Haramark mà không hề kiểm tra lại. Hehe, hy vọng cậu ta sẽ không trừng phạt bố vợ tương lai của mình vì chuyện này”.

Prihi nháy mắt.

Thật vậy, tình hình ở Haramark hoàn toàn khác với những thành phố kia. Hoàng gia có khá nhiều quyền lực, và Cinza cũng phối hợp chặt chẽ với Hoàng gia để quản lý những người Trái đất. Thế nên Prihi nghĩ rằng ông không cần phải giành quyền kiểm soát Cửa sổ Trạng thái.

Và lần này, ông ấy đã quyết định sáng suốt.

Khuôn mặt Teresa trở nên rạng rỡ.

“Vậy… bố đã giữ nó suốt thời gian qua?”

“Ừm. Chà, vì chỉ còn một cái nên ta dự định sẽ sử dụng nó vào một thời điểm thích hợp. Ta biết Ký sinh trùng sẽ sớm ra tay” – Prihi nhún vai và tiếp tục – “Sự thật là ta đã cố gắng sử dụng nó nhiều lần rồi.”

“?”

“Làm sao ta có thể ngồi yên khi biết con rể tương lai của mình đang gặp nguy hiểm? Tôi nghe nói một Điều ước thiêng liêng không đủ để cứu Seol Jihu, nên ta đã thử thuyết phục họ…”

“Bố đã làm thế ư!?” – Teresa run lên vì phấn khích.

“Đúng.” – Prihi bình tĩnh trả lời – “Ta hỏi họ rằng, có thể dụng Lời thề Hoàng gia để giảm giá của Điều ước thiêng liêng hay sửa đổi tình trạng hồi sinh hay không…”

“Và?”

“Họ nói rằng cả hai đều không thể làm được.”

“Nhưng tại sao!?” – Teresa có vẻ tuyệt vọng.

“Chính xác hơn, họ nói rằng làm thế thật lãng phí” – Prihi nở một nụ cười cay đắng – “Về cốt lõi, Lời thề Hoàng gia cũng là một Điều ước thiêng liêng. Chỉ khác là các vị thần không thể từ chối”.

Điều đó có nghĩa là Lời thề Hoàng gia không có quá nhiều quyền lực.

“Haizz, nếu nó cũng không hơn gì một Điều ước thiêng liêng, thì cứ giữ lại chứ xài chi cho uổng”.

Thật vậy, quyền năng thần thánh tích lũy trong Lời thề Hoàng gia cũng chỉ tương đương với một Điều ước Thiêng liêng. Về cơ bản, một chiếc vòng của Prihi không đủ để tạo nên kỳ tích gì.

“Họ nói thế thì ta cũng chịu thôi. Mà cũng có lý, nếu Lời thề Hoàng gia có nhiều quyền năng như vậy, ta đã đổi lấy 100 Điều ước Thiêng liêng rồi, hahahaa” – Prihi cười cay đắng.

“… Còn tình trạng phục sinh thì sao?”

“Cũng tương tự. Các vị thần nói, nếu mọi thứ đơn giản như vậy, họ đã hành động từ lâu rồi.” – Prihi bặm môi – “Trong cơ thể cậu ta vẫn còn lại một chút tinh chất của Nữ hoàng ký sinh trùng…. Các vị thần nói rằng, chỉ một Lời thề không đủ để hồi sinh và xóa bỏ số tinh chất đó” – Prihi lắc đầu – “Họ cứ nhắc đến luật nhân quả, luật Trời, blah, blah, blah…. Ta chẳng hiểu gì cả, nhưng có vẻ như cách này không ổn”.

Prihi loay hoay với chiếc vòng cổ trước khi bất ngờ vung tay.

Teresa tròn mắt và đưa tay ra, bắt lấy chiếc vòng cổ.

“Tôi, Prihi Hussey, xin chuyển quyền sở hữu Lời thề Hoàng gia cho Teresa Hussey.”

Một thông báo quá đột ngột.

“B- bố?”

“Chà… Hãy coi nó như của hồi môn của con. Đó là điều tuyệt vời nhất mà ta có thể dành cho con, vợ tương lai của vụ anh hùng vĩ đại nhất trong thời đại của chúng ta.”

Teresa há hốc mồm.

“Fufufu. Từ lúc cậu ta rời khỏi Haramark, con đã có thêm nhiều đối thủ. Ta thấy con đang bị thua thiệt đấy. Hãy dùng thứ này để giành lại tình cảm của cậu ấy”.

“Ah….”

Teresa không nói nên lời.

Prihi nhếch mép cười.

“Dù sao thì chiếc vòng cổ đó giờ cũng là của con. Hãy dùng nó cho hợp lý.”

“Bố…!”

Giọng của Teresa run lên.

Nhìn thấy đôi mắt của con gái mình lấp lánh vui sướng, Prihi dang rộng cánh tay và nở một nụ cười dịu dàng. Ông chờ đợi một cái ôm thắm thiết từ con gái yêu dấu của mình.

“Ta đây, con gái yêu….”

Nhưng mà….

“Tuyệt quá! Con sẽ đi báo cho mọi người ngay bây giờ!”

Công chúa lao ra khỏi phòng, chạy vọt qua cha cô, với chiếc vòng cổ trên tay.

“…”

Prihi đứng đó thẫn thờ.

“Haizz. Nó quên mất bố nó luôn….”

Hai cánh tay buông thõng sang hai bên.

‘Ta nhớ nàng quá…’

Trái tim ông rung lên khi nhớ về người vợ đã qua đời trong chiến tranh.

“Thôi vậy.”

Nhưng ngay sau đó, Prihi đã nở một nụ cười.

Dù sao đi nữa, nỗ lực của ông ấy cũng không phải là vô ích. Ít nhất ông có thể nhìn thấy con gái mình tươi cười.

‘Công việc đã giảm đi một nửa. Tuy nhiên….’

Prihi chìm sâu vào suy nghĩ khi bước ra khỏi phòng con gái mình.

‘Đúng như Chấp chưởng giả Avarice nói. Một Điều ước Thiêng liêng là không đủ…’

Khi Prihi nghe các vị thần nói rằng không có Người Trái đất nào đủ điểm đóng góp để đổi lấy một Điều ước Thiêng liêng, ông đã quyết định rằng người Thiên đường phải ra tay bảo vệ anh hùng của họ. Thế nên ông trao chiếc vòng lại cho Teresa.

Nhưng để đảm bảo an toàn, ông nghĩ rằng họ phải tìm được một Lời thề Hoàng gia thứ nữa.

‘Eva đã sử dụng Lời thề của họ… và Nur đã bị hủy diệt rồi. Ta nên làm gì đây….’

Nữ hoàng của Grazia đã sử dụng Lời thề để hồi sinh đứa con trai mình. Tuy nhiên, chỉ sau hai năm, con trai bà đã chết một lần nữa. Rốt cuộc, thật là ích kỷ khi sử dụng báu vật của Vương quốc để thỏa mãn lợi ích cá nhân của bản thân.

Hoàng gia của Odor và Caligo đã sử dụng Lời thề của họ để kiểm soát Cửa sổ Trạng thái của Người Trái đất.

Cuối cùng, chỉ còn lại có một Hoàng gia duy nhất.

‘Với hoàn cảnh hiện tại, có thể con bé đã sử dụng nó. Nhưng….’

Prihi tin rằng vẫn còn một tia hy vọng. Người mà ông ấy đang nghĩ đến là…

Roe Scheherazade.

***

“Anh cảm thấy thế nào? Tốt hơn chưa?”

Yoo Seonhwa vừa hỏi vừa vuốt ve chiếc áo nhàu nhĩ của Seol Jihu.

Hôm nay, Seol Jihu có hẹn với một bác sĩ tâm lý. Một bệnh nhân bị trầm cảm đương nhiên cần được điều trị về tâm thần.

Nhưng thật ra, đây chỉ là cái cớ. Người sẽ gặp Seol Jihu không phải một bác sĩ trị liệu, mà là một người khách.

“Đi nào.”

Yoo Seonhwa nắm lấy tay Seol Jihu và dẫn cậu ra ngoài. Cô lén lút liếc qua liếc lại khi đi dọc hành lang.

Seol Jihu vẫn không phản ứng gì. Đây rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt. Trước đây cậu ấy ít nhất cũng có hành động tỏ ra khó chịu, nhưng bây giờ cậu ấy hoàn toàn vô cảm.

Cậu ta đang đi, nhưng giống như đang bị kéo lê trên đôi chân của mình. Dường như cậu đang kìm nén cảm xúc của mình một cách mạnh mẽ.

Và nếu một ngày nào đó những cảm xúc dồn nén của cậu ấy bùng phát….

Trong lòng Yoo Seonhwa không muốn Seol Jihu gặp bất cứ ai từ Thiên đường. Ban đầu, cô định nhân cơ hội này làm cho Seol Jihu quên đi mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới trên Trái đất. Nhưng gần đây, cô ấy đã phải thay đổi ý định.

Cô không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này. Tình trạng của cậu ấy hoàn toàn không cải thiện. Trên thực tế, cậu ấy đang dần mất đi khả năng giao tiếp và ngày càng phụ thuộc nhiều hơn vào thuốc men….

Hiểu rằng tình trạng đang dần trở nên tệ hại, Yoo Seonhwa đã đồng ý cho một người được gặp Seol Jihu.

Cô ấy hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ tạo ra một sự thay đổi nhỏ trong Seol Jihu.

“Ở đây.”

Yoo Seonhwa dừng lại ở một phòng tiếp tân. Bởi vì họ ở tầng VIP của bệnh viện, không có nhiều người trong khu vực này.

“Em sẽ đợi ở ngoài hành lang đây. Bác sĩ trị liệu muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.

Nhìn thấy Seol Jihu đứng trước cánh cửa đang mở, Yoo Seonhwa nhẹ nhàng đẩy lưng cậu ra.

“Đừng lo lắng. không có gì nghiêm trọng đâu. Cứ coi như anh đang nói chuyện với một người bạn là được.”

Seol Jihu bước vào trong. Cánh cửa đóng lại sau lưng cậu. Bên trong phòng tiếp tân là một người mặc bộ đồ trắng, giày cao gót, với mái tóc dài và làn da hồng hào. Đó là một phụ nữ trẻ.

Vấn đề là, đang ở trong phòng mà cô ta lại đội mũ rộng vành và đeo kính râm.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên và nhìn Seol Jihu. Seol Jihu cũng đứng hình, ngơ ngác nhìn cô.

Một sự im lặng khó xử tràn ngập trong không khí. Ngay sau đó, người phụ nữ đã bỏ mũ và kính râm. Khi Seol Jihu nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô, cậu cau mày mà không biết tại sao.

Cậu có cảm giác rằng cô gái này rất quen thuộc.

Lúc đầu, cậu nghĩ người phụ nữ đó là Yoo Seonhwa. Nhưng khi nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của cô, cậu nhận ra rằng họ thật sự khác nhau. Khí chất của hai người cũng khá tương đồng, nhưng Trái đất này có tới bảy tỷ người, nên chuyện người giống người cũng không có gì đặc biệt.

Vấn đề là, cậu có cảm giác như đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó. Nhưng mà cậu không thể nhớ nổi.

‘Lại nữa rồi….’

Seol Jihu day day trán, cảm giác đau đớn và mất mát quay cuồng trong đầu. Chỉ cần bắt gặp ánh mắt của cô, cơn đau dữ dội lại hành hạ cậu.

“Anh ổn chứ?”

Vào lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của người phụ nữ. Mỗi từ của cô ấy đều khiến Seol Jihu run lên vì đau đớn. Khuôn mặt cậu tái nhợt , cậu không còn đủ tự tin để tiếp tục nhìn cô.

Sau khi nhìn chằm chằm xuống đất một lúc, cậu cảm thấy cơn đau đầu của mình dịu đi một chút.

“Mặt của cô….”

Một tiếng càu nhàu thoát ra khỏi miệng Seol Jihu.

“Mặt tôi ư?”

Người phụ nữ chớp mắt bối rối, rồi vội đeo kính và đội mũ lại.

“Liệu… liệu….” – Seol Jihu dôn hết can đảm và thốt ra một câu – “Tôi đã… gặp cô ở đâu đó chưa…?”

Nếu Yoo Seonhwa biết chuyện này, cô ấy sẽ nhảy cao lên vì ngạc nhiên. Sau khi nhập viện, Seol Jihu chưa từng nói chuyện với ai.

Bản thân Seol Jihu cũng ngạc nhiên. Những lời này thực tế đã phát ra trong tiềm thức.

Người phụ nữ cũng có vẻ ngạc nhiên. Một nụ cười yếu ớt đã nở trên môi cô ấy.

“Tại sao anh nghĩ vậy?”

Có vẻ như cô ấy đã có chút hy vọng.

Cảm nhận được sự mong đợi của cô, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Anh có muốn ngồi một xuống không?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng chào mời. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn không nhúc nhích khỏi cửa. Sự im lặng của cậu ta càng kéo dài, người phụ nữ càng bồn chồn.

“Anh tên là gì?”

Một câu hỏi bất ngờ. Không, chuyện bác sĩ hỏi tên bệnh nhân là điều bình thường. Tuy nhiên, Seol Jihu lại nhíu mày nheo mắt.

Vì lý do nào đó, câu hỏi vừa rồi dường như….

“Nhân tiện, tôi tên là Seo Yuhui.”

Seo Yuhui…. Seo Yuhui? Seol Jihu lặp đi lặp lại tên cô ấy trong đầu và đột nhiên cảm thấy như bị chiếc búa tạ gõ vào bộ não.

“Anh tên là gì?”

Cô hỏi lại.

“… Seol… Seol….”

Seol Jihu lắp bắp.

“Seol? Tên anh là Seol?”

Giọng điệu của Seo Yuhui trở nên sắc lạnh, rõ ràng là cô ấy không hài lòng với câu trả lời của cậu ấy.

“Đó không phải là tên của anh. Seol là họ của anh. Tôi đang hỏi tên anh cơ.”

Giọng cô ấy nghiêm nghị và đầy quyết tâm.

Đó là bởi vì cô ấy không thể chấp nhận điều đó.

[… Là Seol.]

[… Seol. Tên tôi là Seol.]

Khi mới vào Thiên đường, Seol Jihu cũng không chịu nói tên của mình cho mọi người. Cách nói chuyện của Seol hiện tại cho thấy, cậu ấy đang quay về con đường cũ.

Seo Yuhui không thể cho phép điều này xảy ra. Cậu ấy phải nói được tên của mình. Đó là bước đầu tiên.

Tuy nhiên, Seol Jihu không biết Seo Yuhui đang nghĩ gì. Thế nên cậu cảm thấy bối rối. Có vẻ như cô gái kia biết tên cậu ta, vậy tại sao cô ấy lại ép cậu phải nói ra?

“Tôi… tôi tên là…”

“…”

“Seol….”

Vì lí do nào đó….

“….”

… cậu ấy không thể.

Tại sao cậu không thể nói tên của chính mình? Seol cũng không hiểu. Nhưng những cơn đau râm ran xuất hiện như thể những con bọ đang gặm nhấm bộ não cậu. Nếu cảm giác này bùng phát, cậu ấy cảm thấy mình sẽ bị đau đến phát điên.

Và vì vậy, cậu ta muốn chạy trốn trước khi điều đó xảy ra.

“Cố lên nào. Anh có thể nói được tên của mình mà…?”

Seo Yuhui bối rối ngay khi cô ấy kết thúc câu nói của mình. Seol Jihu trông có vẻ không ổn. Cậu ta đang run lên, và một nửa cơ thể cậu ta đã hướng về phía cửa.

“Chờ đã.”

Seo Yuhui đứng dậy. Ngay khi cô ấy tiến một bước về phía Seol Jihu… Kwang! Cửa phòng tiếp tân bật mở.

Seol Jihu chạy ra ngoài sau khi mở cửa và chạy nhanh nhất có thể. Cậu nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lên đầy lo lắng, và cậu cũng nghe thấy Yoo Seonhwa hoảng hốt gọi tên mình.

Mặc dù vậy, Seol Jihu vẫn tiếp tục chạy. Cậu ta không để ý đến bất cứ điều gì khác.

Cậu thất vọng với bản thân vì không thể nói ra tên của mình. Cậu thất vọng về bản thân vì đã sợ hãi vô cớ. Thật nực cười và đáng thương… đến nỗi cậu ấy cảm thấy mình sắp phát điên.

Seol Jihu chạy điên cuồng, cho đến khi nhìn thấy cầu thang.

Một vài y tá đang ở bên dưới, họ tròn mắt họ nhìn thấy cậu ta.

Seol Jihu lập tức quay lại, cậu ta chạy lên cầu thang trong vô thức. Lướt qua những người xung quanh, chỉ trong phút chốc cậu đã đến sân thượng của bệnh viện.

Khi cậu ta dừng lại, những ánh mắt từ xung quanh đổ dồn về phía cậu ta. Seol Jihu nhìn xung quanh với vẻ mặt kích động.

Thế rồi, ánh mắt cậu bừng sáng.

Ngoài kia, bên ngoài những lan can trông như song sắt của nhà tù, cậu nhìn thấy một bầu trời xanh ngắt với những đám mây trắng đang trôi thong thả.

Tiếng thở dốc của cậu giảm dần.

“Ah….”

Vì lý do nào đó, bầu trời rộng lớn bên ngoài lan can trông ngọt ngào và ấm áp hơn bao giờ hết.

Những đám mây chảy dài dường như đang vẫy gọi cậu ta nhảy lên.

[Một chuyến đi]

[Đến một nơi nào đó không ai biết.]

Một chuyến đi đến bầu trời xanh trong.

Sau đó, ngay khi cậu ấy bắt đầu bước đi như thể cậu ấy bị mê hoặc bởi thứ gì đó…

“JIHU!”

Yoo Seonhwa chồm lên và vồ lấy cậu ta. Sau đó, các y tá chạy đến gần cậu ta và trói cậu lại.

“Chuyện gì vậy? Hả?”

Một cuộc ẩu đả nhỏ đã nổ ra.

Cuối cùng, cậu đã bị họ lôi đi. Nhưng mà, mắt Seol Jihu vẫn dán chặt vào bầu trời trong xanh bên ngoài lan can.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương