Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 447: Cùng nhau đi đến một nơi xa

Tin tức về cuộc tấn công của Ký sinh trùng nhanh chóng lan truyền khắp Liên bang và nhân loại. Cùng lúc đó, cuộc họp ở Valhalla kết thúc. Vì phải chuẩn bị cho chiến tranh, nên họ không còn thời gian để ngồi vắt óc suy nghĩ nữa.

Họ đưa ra một kế hoạch tạm thời, đó là dồn sức phối hợp trong cuộc chiến để giúp một người nào đó nhận được càng nhiều điểm càng tốt.

Thực ra đây khó có thể coi là một kế hoạch, nhưng họ không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Khi cuộc họp cuối cùng kết thúc, Eun Yuri đột ngột dừng lại khi đang leo cầu thang về phòng.

Đêm qua, Roselle đã triệu tập ba đệ tử của mình và đưa ra một thông báo quan trọng.

[Yuri sẽ là người kế nhiệm tôi.]

[Tôi biết cả ba người đều học tập chăm chỉ, vì vậy tôi muốn theo dõi tất cả các em thêm một thời gian nữa… nhưng có vẻ như tình hình sẽ không cho phép.]

Roselle cuối cùng đã quyết định chọn một người kế vị để nhận lấy ‘Ánh sáng Trí tuệ Vĩnh cửu’. Bình thường, có lẽ Eun Yuri sẽ nhảy lên sung sướng. Nhưng với tình hình hiện tại, cô ấy muốn cười cũng không nổi.

Trên thực tế, cô cảm thấy một sức nặng to lớn đè lên vai mình. Một gánh nặng mà cô chưa từng cảm thấy.

Bởi vì cô ấy biết, Roselle đang kỳ vọng rất nhiều vào cô – người đã đón nhận ‘Ánh sáng Trí tuệ Vĩnh cửu’.

Nghĩ đến chuyện này, đôi chân của Eun Yuri như lạc bước. Trong lúc suy nghĩ, cô đến một nơi khác. Cô dừng lại, không phải trước phòng ngủ của mình mà là trước một phòng làm việc.

Đó là nơi Seol Jihu thường hiện diện, khi cậu ấy ở Valhalla.

“Haizzz.”

Eun Yuri vào phòng, đóng cửa lại rồi khẽ thở dài.

Sau đó cô ấy bước tới và đứng trước bàn văn phòng.

Cô ấy là người duy nhất trong phòng. Người đàn ông thường ngồi sau bàn làm việc, đương nhiên không có ở đó.

[Uh… Anh ổn mà.]

[Được rồi, được rồi. Cảm ơn em]

Cô nhớ lại lần cô giúp Seol Jihu ngồi vào ghế, sau khi anh trở về từ quán rượu.

Sau khi Seol Jihu biến mất, một mối nguy hiểm khác đã giáng xuống đầu họ. Nhân loại phải tìm cách vượt qua nguy hiểm này.

Nhưng bằng cách nào?

Có những thứ Seol Jihu để lại — những bản hợp đồng với các tổ chức đại diện của mỗi thành phố, liên minh với Liên bang, và sự phát triển của Eva…

Nhưng thành thật mà nói, điều này là chưa đủ. Họ cần một thứ khác.

Một người nào đó bảo vệ pháo đài trong thung lũng bằng cách tự đưa mình ra làm mồi nhử.

Một người nào đó nghĩ ra cách dịch chuyển vào phòng thí nghiệm và ngăn chặn kế hoạch sản xuất đội quân Orc biến dị.

Một người nào đó đã giết chết Diligence Bất diệt và bắt các Ký sinh trùng phải rút lui.

Một người nào đó đã cứu Linh giới và bảo vệ Pháo đài Tigol.

Họ cần một điểm tựa, một người dẫn dắt để vượt qua mối nguy hiểm này.

Nỗi cô đơn bao trùm Eun Yuri khi cô nhìn vào chiếc bàn trống trải.

Cô đã bắt đầu hiểu.

“….”

[Đôi khi anh rất mệt mỏi…]

Seol Jihu đã gánh vác một gánh nặng như vậy trong suốt thời gian qua.

“Oppa….”

Nhìn bộ bàn ghế trống trơn trong phòng…

“Em phải….”

Eun Yuri thảng thốt.

“Mọi người phải làm gì đây…?”

***

Trong lúc đó, Seol Jihu vẫn ở trong bệnh viện.

Mỗi ngày trôi qua theo cách không thể nhàm chán hơn. Ngày nào cậu cũng được khám, cho uống thuốc, tiêm rồi ngủ. Khi cậu ấy không ngủ, cậu ấy dành toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm vào không trung.

Bác sĩ nói với cậu rằng cậu không nên dựa vào thuốc mê và đề nghị giảm bớt liều dùng theo thời gian, nhưng Seol Jihu không có ý định làm theo lời khuyên của anh ta.

Không phải là cậu ấy không cố gắng. Vấn đề là những cố gắng ấy đều vô ích. Mỗi khi thuốc hết tác dụng, những cơn đau đầu dữ dội sẽ làm não cậu rung.

Hơn nữa, cảm giác trống rỗng và mất mát ngày càng sâu sắc, khiến cậu ấy rơi vào tình trạng trầm cảm nặng hơn.

Nhìn thấy Seol Jihu đau đớn, các bác sĩ đành phải tiếp tục kê đơn thuốc chống trầm cảm cho cậu. Họ thừa nhận rằng dù đó chỉ là giải pháp tạm thời nhưng đó là thứ cậu cần vào lúc này.

Các giác quan của cậu ấy trở nên đờ đẫn và cậu ấy không thể cử động cơ thể như trước nữa, nhưng ít nhất, cậu ấy không cảm thấy đau — vì cậu ấy hầu như không cảm thấy gì.

Cứ thế này, cơ thể cậu sẽ nhờn thuốc, và liều lượng thuốc sẽ phải tăng lên. Ngay cả bác sĩ của cậu ta cũng không chắc thuốc sẽ có tác dụng trong bao lâu.

Nhưng mà, trong thời điểm hiện tại, cậu cảm thấy biết ơn vì cảm giác tê dại do những viên thuốc gây ra.

Tất nhiên, đó chỉ là ý kiến ​​của cậu ấy. Những người khác thì nói rằng cậu ấy ngày càng gầy đi và xanh xao hơn.

Hôm nay cũng vậy, Seol Jihu đang nằm trên giường với vẻ mặt vô hồn, mắt nhìn vào không gian.

Yoo Seonhwa nhìn trộm vào trong phòng bệnh với vẻ lo lắng trước khi hắng giọng.

“Jihu~”

Cố tỏ ra vui vẻ, tươi tỉnh bước vào phòng, bưng một cái khay.

“Em đây. Bây giờ đã đến giờ ăn trưa, em đã lấy một số món ăn ngon tuyệt dành cho anh. Mau ăn thôi.”

Yoo Seonhwa huyên thuyên, khi cô ấy cởi bỏ dây trói đang đặt trên người Seol Jihu. Bệnh viện đã cho phép người thân của Seol Jihu gỡ các sợi dây bệnh nhân, khi thuốc còn hiệu lực.

“Chà. SY quả là bệnh viện số 1 trong số những bệnh viện tốt nhất. Nhìn này. Thức ăn ngon chưa này??”

Với vẻ ngạc nhiên và thú vị, Yoo Seonhwa dùng đũa gắp một miếng tôm nướng lớn.

Seol Jihu im lặng. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, dù Yoo Seonhwa đã bước vào phòng.

“Hãy ăn cho lại sức trước khi trời trở lạnh. Đây, để em bóc cho anh.”

Yoo Seonhwa bóc một con tôm và đưa nó lên gần miệng Seol.

Cuối cùng Seol Jihu cũng phản ứng lại. Cậu ta lắc nhẹ đầu từ bên này sang bên kia để biểu thị rằng cậu ta không muốn ăn.

“Chỉ cần thử một miếng thôi. Anh thích món tôm nướng mà~.”

“…”

“Jihu? Nào, hãy nói ‘ah~’”

Seol Jihu quay mặt đi chỗ khác.

“Jihu….”

Nụ cười của Yoo Seonhwa tắt dần. Cô cắn môi và thở dài một hơi.

“Anh phải ăn thì mới khỏe được….”

Cô ấy thì thầm với đôi mắt u ám và bắt đầu dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng Seol Jihu.

“…Ổn thỏa.”

Sau một lúc im lặng, Yoo Seonhwa nghiêng người về phía Seol Jihu.

“Anh có muốn ra ngoài đi dạo không? Có lẽ điều đó sẽ làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Được chứ ??”

Một lần nữa, không có câu trả lời nào từ Seol Jihu. Tuy nhiên, Yoo Seonhwa đã kéo cậu ta lên khỏi giường và nhấn nút gọi y tá.

Seol Jihu bị kéo lên tầng thượng của bệnh viện. Một chiếc thắt lưng, được nối với sợi dây trong tay Yoo Seonhwa và hai y tá đi cùng cô ấy.

Nhìn hơi giống dắt chó đi dạo, nhưng đó là biện pháp để đề phòng Seol Jihu đột ngột làm chuyện gì đó manh động.

Trời trong xanh, gió mát.

Có vài người trên sân thượng. Đôi mắt của Seol Jihu ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ, nhưng cậu không để tâm đến điều đó.

“Đây chỉ là một trục trặc nho nhỏ thôi, phải không?”

Yoo Seonhwa nhấc đầu sợi dây lên và cười khổ.

“Thời tiết đẹp quá ~ Hy vọng anh sớm khỏe lại để chúng ta có thể ra ngoài chơi.”

Cô ấy bắt Seol Jihu ngồi trên băng ghế trước khi ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau đó, cô ấy bắt đầu huyên thuyên không ngừng. Điều này khiến Seol Jihu bối rối.

Thái độ của cô ấy khác hẳn lúc ném 2 triệu won vào mặt cậu ….

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại không nhớ?

Hay là cô ấy…?

Seol Jihu cau mày và cố nghĩ ngợi. Chính lúc đó.

Buzz!

Một rung động vang lên trong túi Yoo Seonhwa. Cô ấy dừng lại.

“Ah….”

Cô ấy nhìn thấy tên trên màn hình và liếc nhìn Seol Jihu.

“Chờ ở đây nhé. Em sẽ lấy cho anh thứ gì đó để uống.”

Seol Jihu không biết đó có phải là một cuộc gọi quan trọng hay không, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm. Trong khi đó, Yoo Seonhwa đưa sợi dây cho y tá và đứng dậy.

“Vâng vâng…. Ngay bây giờ….”

Giọng Yoo Seonhwa càng lúc càng xa dần.

Trong khi đó, Seol Jihu vẫn ngồi hoàn toàn yên lặng, mắt nhìn lên trời thì đột nhiên có một người tiến đến và ngồi xuống bên cạnh.

“Chào.”

Một giọng nói vang lên.

Seol Jihu từ từ nhìn xuống.

Ở đó, cậu nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, đang nhìn cậu với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Thông qua cách ăn mặc của cô, cậu có thể biết rằng cô cũng là một bệnh nhân giống như cậu.

“Này, anh gì ơi.”

“…”

“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó, phải không? À, đừng hiểu nhầm, em không cố gắng làm quen anh đâu. Em chỉ thấy anh rất gần gũi, hihi.”

“…”

“Lặng lẽ quá… Anh làm em nhớ lại chính mình, khi em mới đến bệnh viện này”.

Người phụ nữ mỉm cười khi Seol Jihu vẫn im lặng.

Seol Jihu từ từ lắc đầu.

“Không quen ư? Thật ki quặc. Em chắc chắn là hai ta đã cùng nhau trải qua chuyện gì đó….”

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, nhưng không lâu sau, cô ta nhún vai như thể vấn đề đó không quan trọng. Sau đó cô ấy đưa hai tay lên trên đầu và vươn vai.

“Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?”

Vẻ mặt tươi sáng như bầu trời mùa thu, người phụ nữ nhắm mắt tận hưởng làn gió mát trên mặt.

Seol Jihu định quay mắt lên trời, nhưng thay vào đó, cậu dừng lại để xem xét người phụ nữ. Những gì cô ấy nói đột nhiên khiến cậu bối rối. Đúng là cậu có cảm giác như đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó trước đây.

“Mỗi khi cảm thấy chán nản và thấp thỏm, em thấy rằng giải pháp tốt nhất là đi du lịch. Thời tiết cũng rất đẹp….”

Người phụ nữ từ từ mở mắt ra và liếc nhìn Seol Jihu.

“Chúng ta cùng đi nhé??”

“…”

“Ý em là cùng đi xa. Đi với em không?”

Seol Jihu không thể hiểu tại sao cô ấy lại hỏi cậu về chuyện này. Tại sao giữa bao nhiêu người, cô ta lại bắt chuyện với cậu ? Cậu ta đưa ánh mắt đi chỗ khác, thậm chí không buồn trả lời câu hỏi của cô.

“Anh ơi đi trốn với em… Đến một nơi nào đó, không ai biết.”

Nhưng khi cô ấy nói điều này. Seol Jihu quay lại nhìn người phụ nữ, và cô ấy mỉm cười.

“Đằng kia kìa.”

Đột nhiên giọng cô nhỏ lại thành tiếng thì thầm. Cô lặng lẽ ra hiệu phía sau. Đôi mắt của Seol Jihu hướng về phía bầu trời và cảnh quan thành phố bên ngoài lan can.

“Anh có muốn đi với em không?”

Một chuyến đi…. Một chuyến đi đến một nơi nào đó không ai biết.

Seol Jihu nhìn chằm chằm bầu trời với đôi mắt trống rỗng. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy bị hấp dẫn bởi lời đề nghị của người phụ nữ. Một chuyến đi xa, có lẽ sẽ giúp cậu bình tâm lại.

“Nhưng anh phải chuẩn bị một số thứ đã.”

Seol Jihu hơi mở to mắt.

“Vì anh không thể đi… nếu chưa thoát khỏi cái này.”

Người phụ nữ chỉ vào chiếc thắt lưng buộc quanh eo Seol Jihu.

“Hãy mỉm cười.”

Cười?

“Như thế này. Nhìn em nè.”

Cô dùng đầu ngón tay kéo khóe miệng lên. Đôi môi đỏ mọng của cô ấy cong lên tạo thành một nụ cười.

“Hãy mỉm cười ngay cả khi anh cảm thấy buồn. Thế là họ sẽ thả anh ra, và sau đó anh có thể đi du lịch.”

Seol nhìn quanh. Đúng là không có sợi dây nào được gắn vào người phụ nữ và không có y tá nào theo dõi cô.

“Thế nào hả? Khi anh đã sẵn sàng, chúng ta nên—”

Chính lúc đó.

“Jihu!”

Yoo Seonhwa vội vàng nhảy vào giữa họ, có vẻ hơi tức giận.

“Anh…!”

Người phụ nữ quan sát vẻ mặt giận dữ của Yoo Seonhwa với vẻ ngạc nhiên ngây thơ. Cô hơi nghiêng đầu sang một bên.

Giận đến nỗi hai lỗ tai bốc khói, Yoo Seonhwa quay đầu về phía y tá.

“Tại sao anh không ngăn họ lại?”

“Hả? Nhưng họ chỉ đang nói chuyện… và nó không có gì lạ cả. Họ đang nói về việc đi du lịch.”

“Một chuyến đi?”

“Đâu ai cấm các bệnh nhân tương tác với nhau?”

Yoo Seonhwa thở dài thườn thượt.

“Jihu. Cô ấy nói gì với anh vậy?”

“…”

Yoo Seonhwa nhìn xuống Seol Jihu và tặc lưỡi.

“… Hãy trở về phòng nào.”

Cô ấy nắm lấy sợi dậy của Seol Jihu và giúp cậu ấy đứng dậy.

‘Một chuyến đi….’

Trong khi đi đến cầu thang, Seol Jihu liếc nhìn ra đằng sau. Hóa ra người phụ nữ cũng đang nhìn cậu, và ánh mắt họ chạm nhau.

Người phụ nữ vẫy tay và cười rạng rỡ như thể đảm bảo với cậu rằng họ sẽ gặp lại nhau.

***

Các cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ở tất cả các thành phố.

Tình hình thật nghiệt ngã.

Ký sinh trùng, với khả năng cơ động vượt trội, đã cùng lúc xâm chiếm hai thành phố. Sung Shihyun và Vulgar Chastity tiến về Grazia trong khi Patience Bùng nổ và Kindness Tráo trở xử lý Caligo.

May mắn thay, không giống như trường hợp của Nur, hai thành phố đã có thể sơ tán cư dân của họ trước khi kẻ thù đến. Nhưng sự thật là nhân loại đã mất hai thành phố.

Họ không có sự lựa chọn nào khác. Ký sinh trùng tấn công dữ dội, với lực lượng đông đảo và thái độ quyết tâm mãnh liệt.

Ý định của Trùng hậu rất rõ ràng. Mụ muốn nhân lúc nhân loại đang xáo trộn để giành ưu thế tuyệt đối.

Liên bang đã cử lực lượng cứu viện, và nhân loại cũng đang thu thập binh lính. Tuy nhiên…. Tình hình không có lợi cho họ. Do Nur và Scheherazade đã tan hoang, nên việc tiếp tế và hành quân gặp rất nhiều khó khăn. Mất Scheherazade, nhân loại mất đi trung tâm liên lạc và tiếp vận quan trọng.

Giờ họ chỉ còn lại ba thành phố.

Odour và Haramark được coi là pháo đài vững chãi của nhân loại, nhưng trong tình huống bị chia cắt như thế này, họ chỉ có thể tự mình phòng thủ chứ không thể hỗ trợ các thành phố khác.

Điều an ủi duy nhất là Eva, thành phố nằm gần Pháo đài Tigol, vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng Eva có thể trụ vững trong tương lai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương