Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 445: Bệnh nhân Seol Jihu

Tại Bệnh viện đa khoa Seoul.

Bầu trời buổi sáng yên tĩnh và thanh bình, nhưng khu phòng VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện lại vô cùng náo nhiệt.

“Cái quái gì…!”

Seol Jihu từ từ mở mắt khi một giọng nói giận dữ vọng vào tai cậu. Khuôn mặt cậu ta thoáng co giật, khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Điều cuối cùng Seol Jihu nhớ được, là cậu đã bị một nhóm đàn ông mặc vest đen khống chế và chụp thuốc mê vào mặt. Tuy nhiên, nơi cậu ta thức dậy không phải là một nhà kho tối tăm hay bất cứ thứ gì tương tự. Trên thực tế, cậu cũng không nhìn thấy một người nào mặc bộ đồ đen.

Người khiến cậu nhói hết cả lỗ tai, không ai khác chính là gia đình của cậu.

“Cô nói cái quái gì? !? Một tai nạn bất ngờ!?”

Cha cậu đang hét lên giận dữ, và chỉ tay vào mặt một người phụ nữ. Người phụ nữ lạ mặt kia thì liên tục chắp tay xin lỗi.

“Ngay khi chúng tôi đang cố gắng hòa thuận và bắt đầu một cuộc sống mới…!”

Khi giọng của cha cậu gầm lên, người phụ nữ càng cúi đầu xuống thấp hơn. Trong khi đó, mẹ cậu đang khóc.

“Jihu…. Có chuyện gì đã xảy ra với con thế này…. Jinhee vừa mới khỏe lại thì con đã…. ”

Bà đang nắm lấy tay cậu và khóc không ngừng.

Ngay sau đó, Seol nhìn thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng và một y tá với mái tóc bồng bềnh vội vã bước vào.

Y tá chen vào giữa người phụ nữ và cha của Seol Jihu, và bác sĩ dường như giải thích điều gì đó với cha cậu.

Tuy nhiên, tình hình vẫn chưa dịu đi một chút nào.

Cha của Seol Jihu thậm chí còn nổi giận tới mức hất bác sĩ sang một bên. Bác sĩ loạng choạng, còn y tá hét ầm lên.

Seol Wooseok và Seol Jinhee phải hợp sức lại để ngăn ông không nổi điên.

Trong lúc đó, người phụ nữ mà Seol Jihu không quen biết vẫn cúi thấp đầu như thể cô ấy đã phạm một tội trọng. Những giọt lệ tuôn rơi trên mặt cô.

“Cô ấy là ai nhỉ…?”

Seol Jihu không suy nghĩ được lâu. Cơn buồn ngủ dữ dội ập tới, như thể cậu đã được tiêm thuốc mê hoặc một số loại thuốc gây buồn ngủ khác.
Khi Seol Jihu nhắm mắt lại, điều cuối cùng mà cậu nhìn thấy là Seol Wooseok đang hướng dẫn cha họ ra ngoài.

Đã bao lâu trôi qua ?
Khi Seol Jihu mở mắt lần nữa, mọi thứ đều im lặng. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là trần phòng bệnh và đường dây truyền tĩnh mạch.

bíp…. bíp…. bíp….

Những âm thanh lạnh lẽo định kỳ cũng vang lên.

Khi cố gắng quay đầu sang một bên, Seol nhìn thấy một màn hình hiển thị nhịp tim của cậu cùng với các thông tin khác.

Sau đó Seol Jihu mới nhận ra rằng mình đang ở trong phòng bệnh.

Từ khung cửa sổ, hoàng hôn chiếu một màu cam sẫm phủ xuống căn phòng. Cậu thức dậy vào buổi sáng và bị một nhóm người bí ẩn hành hung. Vậy là nửa ngày đã trôi qua.
Seol Jihu thở dài. Có lẽ vì chóng mặt nên cậu không chắc mình đã tỉnh hay còn đang ngủ mê man. Cũng không rõ đây là mơ hay thực.

Có vẻ cậu đang bị chứng mất trí nhớ trầm trọng, mà trước đây cậu ấy chỉ thấy trên các bộ phim truyền hình. Cậu không biết những cái tên xa lạ trên điện thoại của mình là ai, chuyện gì đã xảy ra với những người đàn ông bí ẩn đó, tại sao cậu đột ngột được đưa đến bệnh viện, hay người phụ nữ đứng khóc hồi nãy có quan hệ gì với mình.

Đủ thứ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cậu. Nhưng vấn đề đáng lo ngại là…

“Ư….”

Seol cau mày nặng nề rên rỉ. Khi cố nghĩ về những điều đó, đầu cậu lại đau nhói.
Dù sao đi nữa, cậu có thể chịu được cơn đau này. Có lẽ là nhờ thuốc tê chăng?
“Ah….”

Seol Jihu cố gắng đứng dậy nhưng sau đó nhận ra rằng mình không thể cử động cơ thể. Mãi sau đó, cậu mới thấy những đai dây màu đen, đang trói tay chân cậu vào giường. Ngay cả đùi, eo và ngực của cậu ta cũng bị trói.

Seol Jihu nhìn những chiếc ghế với vẻ mặt bàng hoàng trước khi nằm xuống. Cậu ấy không còn sức để giãy dụa, hơn nữa cậu cũng cảm thấy khá buồn ngủ. Đầu óc cậu quay cuồng trong mơ hồ, có lẽ do hậu quả của thuốc mê.
Seol Jihu nhắm hờ mắt và nhìn lên trần nhà. Cậu ấy không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa.

Cậu chỉ muốn nằm đó và nghỉ ngơi.

Mãi mãi.

***

Ngày điên cuồng trôi qua, và đêm đến.

Seol Jinhee thở dài thườn thượt khi cô lúng túng đứng trước cửa phòng bệnh.

Cô đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, nhưng cô vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Thực sự… tại sao lại thành ra này….”

Seol Wooseok – anh trai cô – đang ngồi trên băng ghế trước cửa, và gục đầu xuống.

“Có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu ‘phước bất trùng lai, họa vô đơn chí’…. Em vừa xuất viện thì Jihu lại gặp nạn….”

Seol Jinhee vô tình gật đầu trước lời lầm bầm của Seol Wooseok. Cô cũng cảm thấy như vậy.

“Ông Trời thật không công bằng. Ngay khi anh nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường…. Chết tiệt, tại sao lại thế cơ chứ??” – Seol Wooseok phun ra một lời nguyền.

Seol Jinhee bối rối nhìn chằm chằm vào người anh trai của mình, khi anh ấy lấy tay ôm mặt. Cô chưa bao giờ thấy Seol Wooseok phẫn uất như vậy.

Không chỉ mình Seol Wooseok. Cha cô hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trước khi rời đi, lẩm bẩm, “Bọn khốn kiếp Sinyoung sẽ phải trả giá.” Mẹ cô ấy đã khóc suốt ngày suốt đêm.

‘Cái tên gây rối đó….’

Seol Jinhee lườm Seol Jihu và càu nhàu trong lòng.
‘Tại sao hắn không cho mọi người một phút bình yên cơ chứ?’

Sau vài phút im lặng, Seol Wooseok đứng dậy để đi lấy nước. Seol Jinhee nhìn anh ta lê bước đi trước khi chìm vào suy nghĩ.

‘Tên khốn đó, lại đang âm mưu gì đó sao?’

Cô đoán là Seol đang giả vờ bị bệnh, để có thể đi đánh bạc mà không bị ai phàn nàn.

Nhưng mà, chẳng có lý do gì khiến các bác sĩ và y tá của một bệnh viện nổi tiếng lại hợp tác với một kẻ nghiện cờ bạc.
Seol Jinhee cũng hiểu chuyện này, nhưng cô vẫn cảm thấy nghi ngờ. Cô đã bị Seol Jihu lừa quá nhiều lần rồi. Nói chính xác hơn, trực giác của Seol Jinhee cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nghe nói Seol Jihu đã gục ngã khi đang làm việc, và đại diện của Sinyoung đã đích thân đến xin lỗi. Cô ta còn nói rằng họ sẽ làm bất cứ điều gì có thể, để đền bù cho Seol Jihu và gia đình. Các bác sĩ và y tá thì cho biết cậu bị chứng hay quên do căng thẳng trong công việc.

Mọi thứ rất hợp lý nhưng lại có vẻ sai sai. Như thể tất cả mọi người đang hợp tác với nhau để dựng nên một vở kịch.

‘Nhớ lại thì, nhiều giám đốc của Sinyoung gần đây đều bị mất trí nhớ…. Họ có bị ép làm vật thí nghiệm cho một loại thuốc mới không? Không, thật vô lý. Chẳng ai lại bắt các giám đốc trở thành đối tượng thí nghiệm…’

Khi Seol Jinhee đang nghiền ngẫm một bản tin mà cô nghe thấy ngày hôm trước, tiếng bước chân khe khẽ vang lên trên hành lang. Seol Jinhee vô thức quay đầu lại, và mắt cô ấy lập tức mở to.

Một cô gái tóc ngắn trong bộ đồng phục y tá, đang đi về phía cô ta. Đó là y tá đã chăm sóc Seol Jinhee, khi cô ấy bị bắn.

“Chị Y tá!”

“À, xin chào, em vẫn chưa về ư??”

Khi Seol Jinhee đứng dậy và vẫy tay, cô y tá trẻ tuổi cúi đầu chào lại.
“Em có ổn không?”

Cô y tá định nói vài câu an ủi, nhưng Seol Jinhee chỉ nhún vai.
“Tất nhiên, em đâu có lo lắng gì. Chắc chắn hắn đang giả bộ thôi… ”
“Ah…. Không phải là giả đâu…. Chờ chút.”

Nở một nụ cười chua chát, cô y tá xin phép đi vào phòng. Cô kiểm tra mắt Seol Jihu, hỏi cậu vài câu, và kiểm tra màn hình theo dõi.

Seol Jinhee nhìn cô y tá với vẻ thích thú. Cô y tá dễ thương này khá nổi tiếng ở bệnh viện SY, được người hâm mộ gọi là thiên thần áo trắng.

Đôi khi cô ấy đặt tay lên vết thương và hô vang, “Đôi tay của tôi là bàn tay ma thuật~”
Và giống như phép thuật, cơn đau sẽ biến mất thực sự.
Seol Jinhee cũng đã trải nghiệm chuyện này một vài lần.

Khi Seol Jinhee còn mải suy nghĩ, cô y tá đã rời khỏi phòng bệnh trong khi ghi chép một vài thứ vào tập hồ sơ của mình. Sau đó cô thở dài thườn thượt. Cô ấy thường nở một nụ cười vui vẻ đến mức làm không gian bừng sáng, nhưng không hiểu sao hôm nay cô ấy trông thật ủ rũ.

“Chuyện gì vậy?”

“Ah…. Mm….”

“Eii, đừng lo lắng về gã đó quá nhiều. Nếu chị rủ hắn ta đi đánh bạc, hắn sẽ nhảy ngay khỏi giường cho mà xem”.
“Đánh bạc, hả….”

Seol Jinhee nói đùa như vậy, nhưng cô y tá lại nhíu mày.

“Tôi không biết nữa…. Cờ bạc có thể là một phương pháp điều trị tốt. Trước đây cũng có trường hợp người nghiện bỏ ma túy nhờ đánh bạc…. Nhưng….”

Cô y tá nhìn lại căn phòng và nói tiếp.

“E là đánh bạc cũng không đủ….”

“Không phải vì anh ta muốn đi đánh bạc sao ??”

“Bệnh viện SY nhận được nhiều bệnh nhân như anh ấy. Nhưng anh trai của em… tình trạng của anh ấy đặc biệt nghiêm trọng…. Nói thật với em, hiếm có người nào bị nặng như thế trong ngày đầu tiên nhập viện.”

Cô y tá gục đầu xuống.

“Vết thương bên ngoài có thể được chữa khỏi, miễn là người đó còn sống…. Hầu hết các chấn thương nội tạng cũng có thể lành lại …. Nhưng không ai chữa được những chấn thương về tinh thần…. Ngay cả tôi cũng vậy.”

“…Sao cơ?”

Seol Jinhee bàng hoàng hỏi.

“Khoảng trống trong trí nhớ của anh ấy quá lớn…. Tôi không biết điều gì có thể lấp đầy khoảng trống lớn như vậy…. Ah.”

Cô y tá tự lẩm bẩm một mình, đột nhiên mở to mắt và ngẩng đầu.

“K-Không có gì đâu.”

Cô ấy lắc đầu như thể mình mắc lỗi và sau đó mỉm cười.

“Đừng quá lo lắng. Chúng tôi sẽ làm hết sức. Ồ đúng rồi, hãy luôn quan sát và theo dõi anh ấy nhé.”

Sau đó, nữ y tá vội vã bước đi.

Seol Jinhee ngơ ngác không nói nên lời. Cô y tá này đã từng tự tin nói rằng cô ấy sẽ chữa lành cho một người đàn ông gặp tai nạn xe hơi. Vì vậy thái độ ủ rũ của cô ta khiến Seol Jinhee sửng sốt.

‘… Có thật không vậy?’

Seol Jinhee quay vào căn phòng nơi cánh cửa đang mở. Ánh mắt khinh bỉ của cô ấy tan biến, và thay vào đó là cái nhìn lo lắng.

Chính lúc đó.

“… Hmm?”

Trong khi cô ấy đang im lặng nhìn Seol Jihu, cô ấy đột ngột giật mình.

“Gã đó….”

Seol Jinhee bàng hoàng lẩm bẩm. Trong khi Seol Jihu vô cảm nhìn lên trần nhà….

“Hắn đang khóc…?”

Một dòng nước mắt trong suốt chảy ra khỏi mắt cậu.

Cùng lúc đó…

Roe Scheherazade lại ra đứng ở ngoài tường thành. Chống hai cánh tay trên bức tường gạch và đặt cằm lên mu bàn tay, cô ấy đang vô cảm xem một buổi biểu diễn. À không, đó là một cuộc hành quyết công khai, đang diễn ra bên ngoài.

Ký sinh trùng đã rời khỏi thành phố từ lâu.

Một mình trong thành phố rộng lớn này, cô không nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài. Nhưng, cô đoán rằng dường như cuộc giao tranh đã kết thúc.

Mặc dù vậy, Yun Seora vẫn không ngừng trừng phạt các thành viên cao cấp của Sinyoung. Người ta gọi đây là hành động « khóa cửa chuồng sau khi con ngựa bị đánh cắp », nhưng cô ấy vẫn tiến hành điều tra về những tội ác liên quan đến Sinyoung.

Không cần biết kẻ phạm tội là giám đốc hay nhân viên bình thường, cô ấy đều lôi họ ra ánh sáng. Cô ấy thậm chí còn đảm bảo rằng Yun Seojin cũng sẽ phải đền tội.

Roe Scheherazade dù cố gắng thờ ơ, nhưng vẫn cảm thấy tin tưởng Yun Seora. Dù sao đi nữa, những xác chết nằm bên ngoài thành phố là minh chứng cho thấy Yun Seora sẽ thực hiện lời hứa.

Hôm nay cũng vậy. Người đàn ông bị bắt đã thú nhận tội ác của mình, chỉ hai màn tra hỏi đơn giản. Hắn đã bị lột trần và bây giờ đang nhảy múa cho những người khác xem.

Hắn cũng phải thực hiện lại những yêu cầu biến thái, mà hắn từng ép Roe Scheherazade khi cưỡng hiếp cô ấy.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Roe Scheherazade vẫn lạnh như băng. Thậm chí có thể nhìn thấy một chút chán nản trong ánh mắt của cô.
Tất nhiên, chẳng ai hứng thú khi nhìn thấy một người đàn ông gần 60 tuổi khỏa thân nhảy múa. Nhưng đáng lẽ, khi trả được mối thù năm xưa, cô phải thấy sảng khoái chứ?

Roe Scheherazade thở dài. Thực ra thì lúc đầu cô cũng phấn khích. Khi chứng kiến ​​những kẻ thù không đội trời chung của mình phải nỗi sỉ nhục tương tự, cô ấy đã chìm trong cơn sung sướng ngọt ngào đến mức mê man.

Những ngày đó, Roe Scheherazade luôn vui vẻ và cười thỏa thuê, thậm chí còn yêu cầu Yun Seora đủ thứ.

Nhưng mà, một món ăn ngon đến đâu, cũng không thể ăn suốt ngày.
Sự phấn khích của Roe Scheherazade giảm dần theo từng ngày. Sau đó, cô nhận thấy mình đang xem chương trình trừng phạt vì ý thức trách nhiệm, chứ không phải vì cảm giác hào hứng.

Cô không hiểu tại sao. Nếu phải nói lên cảm xúc của mình, cô ấy sẽ chỉ nói rằng cô ấy cảm thấy… trống rỗng.

Lý do khiến cô gây ra chuyện này, chính là cảm giác hận thù. Bây giờ, mối thù đã được đáp trả, nỗi uất hận cũng dần tan biến.
Trái tim cô, nơi từng sôi sục vì tức giận, đang trở nên lạnh lẽo.

Và bây giờ khi hầu hết kẻ thù đã phải đền tội… Cô ấy cảm thấy trống rỗng.

Cô ấy không còn lý do để sống nữa, vì khát vọng duy nhất của cô ấy đã được thỏa mãn.
Nghĩ lại thì, kết giới bao bọc thành phố sắp cạn kiệt. Có lẽ những người ở bên ngoài sẽ sớm tràn vào thành phố.

Và khi khoảnh khắc đó đến…

‘Có lẽ là em sẽ phải cầu xin anh tha thứ, Gairos ạ’
‘Xin lỗi vì đã phá hủy Thiên đường, nơi anh luôn yêu quý và bảo vệ…’

Roe Scheherazade đột nhiên bật cười.

Cô vẫn đứng ngoài tường thành. Chống tay lên tường gạch và đặt cằm lên mu bàn tay, cô ấy lặng lẽ đứng xem một cách vô cảm.

Khi gã đàn ông khỏa thân rên rỉ cầu xin cô tha thứ, Roe Scheherazade đột nhiên nhíu mày.

Đó là bởi vì cô nhớ tới những lời của người hầu gái – có lẽ bây giờ đã trở thành một trong những xác chết thối rữa trong thành phố.

Mặc dù lúc đó Roe Scheherazade không quan tâm, nhưng giờ thì cô đã hiểu.

“… Phải.” – Roe Scheherazade cúi đầu uể oải – “Em nói đúng.”

Cô ấy ngả đầu vào cánh tay của mình và thì thầm. Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi đôi môi nhợt nhợt của cô: “Thật là chán chường.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương