Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 446: Những ngày anh vắng mặt
Trong một con hẻm ở Honolulu, có hai người đang tận hưởng một ngày yên bình như thường lệ.
Trước cửa hiệu sách cũ, một ông già râu trắng và một người đàn ông da đen, đang trò chuyện thân mật.
“Vậy, khi nào thì ông sẽ viết chương tiếp theo của cuốn tiểu thuyết?”
“Ehei, tôi đã nói là đừng giục giã mà. Viết lách đâu phải là chuyện dễ?”
“Nhiều người ở bệnh viện đang háo hức chờ đợi chương mới. Cả tôi nữa đó”.
“Keke, vậy à? Thật là rắc rối. Nhưng e là mọi người sẽ phải chờ lâu đấy.”
Mặc dù dùng từ ‘rắc rối’, Ian mỉm cười như thể ông đang thích thú với phản ứng của độc giả.
“Dù sao thì, khi nào ông định xuất bản nó? ”
“Sau khi hoàn tất. Tại sao cậu lại quan tâm chuyện đó?”
“Nhanh tay lên nhé. Khi ấy tôi sẽ kiếm được chút tiền bản quyền, hahaha.”
“Tiền bản quyền?”
“Ông đã sử dụng tên của tôi mà, phải không? Thế thì ông phải trả tiền bản quyền chứ!?”
“Này này, cậu Edward Dylan, như thế là tham lam đó!” – Ian đột nhiên nhíu mày và nói với giọng trang trọng.
Khi Dylan bật cười trước câu trả lời nghiêm túc của Ian. Nhưng ngay lúc đó, ông lão đột ngột quay ra cửa.
Một người đàn ông lớn tuổi đội mũ phớt và bộ vest xanh hải quân đang bước đến.
“Đó là….”
“Ông quen người đó à??”
“Đương nhiên. Hãy chuẩn bị ăn mừng đi. Có vẻ tôi sắp nhận được thêm thông tin để viết phần tiếp theo của câu chuyện rồi”.
“Xin lỗi…” – Jang Maldong ngập ngừng.
“Thôi nào, đừng đứng đó. Mời vào!” – Ian hào hứng vẫy tay.
Khi Ian đứng dậy và chào ông lão, Dylan cũng cúi chào.
“Hai người cứ nói chuyện nhé. Tôi cũng phải quay về bệnh viện đây”.
Dylan cáo từ và bỏ đi. Trong khi đó, Ian chằm chằm vào ông lão với ánh mắt khao khát. Cảm nhận được ánh mắt đó, ông lão cười ngượng ngùng và quay đầu lại.
“Đã lâu không gặp.”
“Ngài Jang! Làm sao ông lại đến bất ngờ vậy ? Thậm chí ông chẳng thèm gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi đến để giúp ông viết tiếp cuốn sách đây.”
“Keu! Đúng lúc đấy ! Độc giả của tôi cũng mong chờ lắm đó.”
Ian mời ông già ngồi ngồi xuống. Tuy nhiên, Jang Maldong vẫn đứng yen. Ông run run lên tiếng và bỏ mũ phớt xuống.
“Nói thật với ông… Tôi muốn nhờ ông một việc.”
“Nhờ tôi ư?”
“Ông có thể cho tôi mượn cuốn tiểu thuyết không?”
Ian chớp mắt.
“Đương nhiên là… điều đó không khó chút nào…. Mà này, người thanh niên đó có đi cùng ông không?”
Nét mặt của Jang Maldong tối sầm. Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của ông ta, Ian nghiêng đầu.
“Chắc không phải vì ông muốn quảng cáo cho cuốn sách này đâu nhỉ? Ông có thể giải thích tình hình cho tôi được không?”
“Tất nhiên.”
Sau đó, Jang Maldong bắt đầu nói.
Khi lời giải thích của ông ấy kết thúc, khuôn mặt Ian run lên.
“Thế nên….”
“Chờ một chút.”
Ian ngắt lời Jang Maldong. Sau đó, ông ta xé một mảnh giấy và viết nhanh vài dòng.
“Tôi hiểu ý ông rồi. Chắc chắn điều này sẽ hiệu quả. Rất nhiều người bạn ở bệnh viện đã khỏe lên nhờ cuốn sách này. Hmm, tôi phải thông báo cho họ biết… Rằng tôi phải đi nghỉ để lên kế hoạch cho câu chuyện tiếp theo.”
Ian đứng dậy và dán tờ giấy lên cửa. Sau đó ông ta quay lại.
“Bắt đầu thôi. Đầu tiên, hãy liên hệ với những dịch giả tiếng Hàn có tay nghề cao nhất mà ông biết. Càng nhiều càng tốt!”
“Không cần, tôi có thể dịch mà…”
“Đừng đùa chứ.”
Ketttt
Ian mở ngăn kéo.
“Ông định dịch tất cả những thứ này một mình? Trong lúc chúng ta cần tiết kiệm thời gian???”
Jang Maldong gật gù sau khi nhìn thấy tập giấy dày cộp trong ngăn kéo.
“Chưa hết đâu. Hãy gọi cho tất cả những người biết về thanh niên đó, đặc biệt là những người quen biết cậu ấy. Nếu họ không đến được, hãy gọi điện cho họ và nhờ họ kể lại các câu chuyện liên quan.” – Ian vừa nói vừa vội vã thu dọn túi của mình – “Cuốn nhật ký này được viết theo quan điểm của tôi. Nếu chúng ta muốn dùng nó để giúp đỡ người thanh niên ấy, chúng ta cần bổ sung thêm những câu chuyện độc đáo và bí mật. Hoặc chúng ta có thể viết thêm vào các chương phụ bản. Tất nhiên là công việc chỉnh sửa sẽ rất khó khăn và tốn thời gian, nhưng tôi sẽ làm hết sức có thể”.
Hành lý của ông cũng không có gì nhiều. Sau khi ném ví, hộ chiếu, tài liệu và nhật ký vào túi, Ian mở cửa và quay đầu nhìn Jang Maldong.
“Ông đang làm gì đấy? Đi nào! Mau lên!”
Jang Maldong sững sờ chớp mắt. Thế rồi ông gật đầu: “Cảm ơn ông, ông Ian!”
Ian dang tay ra để gọi taxi. Ông ngoái đầu lại và nói: “Được rồi, ông có thể cảm ơn sau. Bây giờ, hãy đến Sân bay Honolulu! Chúng ta sẽ trò chuyện thêm trên đường đến đó!”
Bộ râu trắng của ông ta tung bay trong gió như một chiếc áo choàng.
***
Hơn một chục người đang ngồi trong phòng họp lớn của Valhalla. Tất cả những người có liên quan đến Seol Jihu đã đến, và cùng nhau thảo luận về kế hoạch hồi sinh cho cậu ấy.
“Có vài điều tôi cần nói trước khi cuộc họp này bắt đầu.”
Philip Muller, người chịu trách nhiệm dẫn dắt cuộc họp, đã lên tiếng.
“Có lẽ nhiều người đã biết, chúng ta không thể dồn điểm cống hiến lại để đổi lấy Điều ước Thiêng Liêng. Trừ khi một tổ chức thu thập điểm cống hiến để mua dấu ấn hoặc quyền quản lý Khu trung lập.”
Nâng đỡ ai đó, hoặc nhờ ai đó nâng đỡ, là chuyện rất khó khăn. Bởi vì ở Thiên đường, người ta không thể cho và nhận điểm cống hiến.
Hơn nữa, Thất Đại Tội đã đặt ra các quy định nghiêm ngặt về việc phân phối điểm cống hiến, để tránh chuyện gian lận.
Một số tổ chức đã nỗ lực tạo ra các tình huống để giúp cá nhân nào đó tích lũy điểm, nhưng không dễ chút nào.
Ví dụ: ngay cả khi Người A đánh một con quái vật gần chết và để Người B kết liễu nó, Người B cũng chỉ nhận được một lượng điểm nho nhỏ.
Đây cũng là lý do khiến Sinyoung từ bỏ ý định hồi sinh Eun Yuri.
“Ngoài ra, mỗi người Trái đất chỉ có một cơ hội để được hồi sinh ở Thiên đường. Không thể có ngoại lệ nào cả”.
Philip Muller nhấn mạnh điểm cuối cùng này. Nếu họ hồi sinh Seol Jihu bằng một Điều ước thiêng liêng rồi sau đó cậu lại chết lần thứ hai, thì mọi công sức coi như đổ sông đổ biển.
“Chúng ta phải hiểu rằng mục tiêu của Trùng hậu là tiêu diệt Seol Jihu, chứ không phải là giành lại Tấm bia thánh.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của Philip Muller.
“Chắc chắn Trùng hậu biết rõ chuyện đó. Hơn nữa mụ còn có cả Sung Shihyun cố vấn” – Philip Muller tiếp tục – “Sung Shihyun từng là một Unique Ranker, một chiến binh lâu năm của Thiên đường, và từng là Chấp chưởng giả của Gula. Hắn biết rất rõ những chuyện này. Thế nên, tôi tin rằng hắn và Trùng hậu đã giở trò gì đó”.
Thấy mọi người im lặng, Philip Muller bình tĩnh nói tiếp.
“Điều quan trọng là chúng tôi không biết chi tiết chính xác về cái chết của Seol Jihu. Cô phù thủy tên là Roselle nói rằng cô ấy đã theo dõi tình hình, nhưng…”
“Chỉ ở một mức độ nhất định thôi.” – Eun Yuri lên tiếng.
“Mức độ ra sao”
“Cô giáo nói rằng cô ấy không chắc chắn.” – Eun Yuri thở dài – “Cô giáo đã để lại một dấu năng lượng trên người Oppa để cảm nhận và tình huống và môi trường xung quanh người đó. Nhưng chỉ thế mà thôi”.
Có nghĩa là, Roselle cảm nhận được cơn bão mana hoành hành từ khi Seol Jihu chết, nhưng cô ấy không hiểu chính xác những gì đang xảy ra bên trong cơ thể của Seol Jihu.
“Hiểu rồi. Chúng ta chỉ có thể sử dụng thông tin của cô ấy, như một tài liệu tham khảo. Chúng ta không thể phụ thuộc vào nó” – Philip Muller nói với giọng quyết đoán – “Nói rõ hơn, chúng ta chỉ có một cơ hội. Vì vậy, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ đề xuất mơ hồ nào. Tôi chỉ chấp nhận những ý tưởng có 100% khả năng thành công”.
Sau đó, anh ta nhìn quanh phòng một lần nữa.
“…Giờ thì, hãy bắt đầu nào.”
Sau khi xác nhận rằng không có ai phản đối, anh ta mới bắt đầu cuộc họp.
“Đầu tiên, chúng ta cần một Điều ước thiêng liêng để Seol Jihu lấy lại ký ức và vào lại Thiên đường.”
Tất cả mọi người đều đồng ý vì họ đều nghĩ như nhau.
“Vấn đề xảy ra sau đó là….”
Philip Muller nhíu mày.
“Thông thường, một Điều ước thiêng liêng duy nhất cũng đủ để hồi sinh một người…”
Nhưng có vẻ như lần này mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy.
Eun Yuri nói rằng Trùng hậu đã làm gì đó với Seol Jihu, và bởi vì Seol Jihu cũng đã làm điều gì đó để chống lại nó. Vì thế, mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn.
“Này, cô có thể giải thích lại tình hình lúc đó không?” – Phi Sora nhăn mặt.
Eun Yuri gật đầu và nhìn lên trần nhà.
“Trùng hậu vươn tay về phía Jihu Oppa… và một chùm ánh sáng đã rơi vào cơ thể anh ấy. Sau đó, một nguồn năng lượng đáng sợ bùng phát, khiến Oppa đau đớn….”
Eun Yuri cúi đầu, cụp mắt xuống.
“Cô giáo nói là, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy năng lượng mạnh mẽ như vậy trước đây. Cô ấy đoán rằng đó là thần tính của Trùng hậu.”
Trong bảy Thần tính của Thất đại đức, Seol đang cất giũ thần tính của Temperance. Sáu thần tính khác vẫn đang nằm trong cơ thể các Tư lệnh.
“Nếu cô ấy nói đúng, thì đó hẳn là mưu đồ của Nữ hoàng Ký sinh trùng để ngăn chặn sự hồi sinh của Seol Jihu….”
“Tôi và cô giáo cũng đồng ý như vậy. Trùng hậu đã nuốt chửng Chủ thần của Thiên đường, vị thần cao cấp hơn các Thất đại tội. Chưa kể sức mạnh ban đầu của mụ cũng rất mãnh liệt. Nếu Oppa chết vì thần tính của Trùng hậu, có lẽ là… vài Điều ước Thiêng liêng cũng không đủ để hủy bỏ Thần tính đó”.
Philip Muller nhắm mắt trước lời giải thích của Eun Yuri. May mắn là tình thế đã không kết thúc ở đó.
“Vậy… cô nói là Seol Jihu đã làm gì đó sau khi anh ta trốn thoát, đúng không?”
“Vâng, anh ấy đã sử dụng Khối lập phương ma thuật Harmoniac.”
Khuôn mặt của một số người tối sầm lại trước lời giải thích của Eun Yuri. Họ nhớ rằng Jang Maldong đã cấm Seol Jihu sử dụng món đồ đó.
Philip Muller xoa cằm.
“Tôi đang nghĩ một chuyện… nhưng mà, cô phù thủy đó nghĩ gì?”
“Có lẽ là hai người đều nghĩ giống nhau. Khối lập phương ma thuật Harmoniac chứa đựng năng lượng của Tà ác Tuyệt đối. Nó có thể coi là một thần tính nhân tạo, tích lũy tội lỗi qua hàng ngàn năm. Có lẽ Oppa đã nhận ra mục tiêu của Trùng hậu và sử dụng nó để chống lại mụ ta.”
“Và?”
“Cô giáo nói rằng thần tính của Nữ hoàng ký sinh trùng và thần tính của nhân tạo kia đã chiến đấu ác liệt và cuối cùng đã vô hiệu hóa lẫn nhau. Quá trình này quá căng thẳng đến mức một lượng năng lượng điên cuồng được phát ra bên ngoài….”
“Có một điều tôi không hiểu.” -Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Philip Muller – Theo tôi biết, Khối lập phương Ma thuật có khả năng đảo ngược các dòng chảy mana và cưỡng ép chúng tương tác với nhau. Đáng lẽ thần tính Tà ác tuyệt đối phải dung hợp với thần tính của Trùng hậu chứ? Nếu điều đó thực sự xảy ra, chỉ có Trùng hậu là kẻ được lợi nhất”.
“Về điều đó… tôi cũng không chắc nữa.” – Eun Yuri lắc đầu – “Cô giáo nói rằng cô ấy cảm thấy dòng mana đã chảy ngược hai lần bên trong cơ thể Jihu Oppa”.
Philip Muller nheo mắt lại.
“Điều đó hơi lạ. Liệu có nhầm không??”
“Cô giáo đảm bảo là vậy. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng cô ấy không biết nguyên tắc dẫn đến chuyện đó.”
“Được rồi, cứ cho là vậy đi. Thế…Hai năng lượng có trung hoà nhau hoàn toàn hay không? Ý tôi là, liệu có phần nào đó còn sót lại không?”
“Tôi không chắc.”
“Còn khối lập phương mà Seol đã hấp thu thì sao? Nó có ảnh hưởng gì đến Seol sau khi cậu ấy hồi sinh không?”
“Không, đó cũng là một bí ẩn.”
Eun Yuri lại lắc đầu.
Philip Muller định hỏi thêm, nhưng đành im lăng. Có hỏi cũng vô ích.
Dù sao đi nữa, tác dụng của hai nguồn năng lượng thần thánh điên cuồng đó, là một thứ ngoài tầm hiểu biết của con người. Kể cả một con người phi thường như Roselle.
“Khốn thật ….”
Philip Muller rủa thầm.
Thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng, Tà ác tuyệt đối, dòng mana chảy ngược hai lần…
Những yếu tố này đã khiến cơ thể của Seol Jihu bị tổn thương đến mức nào? Anh ấy cũng không dám chắc nữa.
Có khả năng là năng lượng của cậu ta bị tiêu hóa, hoặc cơ thể của cậu ta bị nhiễm độc.
“Haa…”
Philip Muller thở dài. Càng nghĩ, anh càng thấy tình hình trở nên phức tạp hơn.
“Vậy… chỉ một Điều ước thiêng liêng thôi là chưa đủ?” – Chohong cẩn thận hỏi.
“Đúng. Nếu chúng ta cố gắng hồi sinh Oppa, có khả năng anh ấy sẽ nằm liệt giường, chứ đừng nói đến chuyện chiến đấu.”
Eun Yuri nói với một giọng u ám…
“Tồi tệ hơn là…Cơ thể của anh ấy sẽ nổ tung ngay khi anh ấy cố gắng sử dụng mana….”
Sau đó, cô ấy ôm mặt.
“À… xin lỗi.”
“Xin lỗi vì điều gì?” – Chohong ngơ ngác hỏi.
Eun Yuri liếc nhìn Philip Muller: “Em nhầm. Đó là trường hợp tốt nhất….”
“…Gì cơ?”
Chohong mở to mắt. Đó không chỉ là cô ấy. Khuôn mặt của mọi người đề đờ ra.
Đó không phải là trường hợp xấu nhất, mà là tốt nhất?
“Đ-Vậy thì trong trường hợp xấu nhất….”
Yi Seol-Ah hỏi với giọng run rẩy.
“Có khi…” – Eun Yuri gục đầu xuống – “Anh ấy sẽ chết ngay khi được hồi sinh….”
Những tiếng xôn xao vang lên từ xung quanh. Chohong trông có vẻ rất khó tin, nhưng cô ấy không dám phản đối. Đó là bởi vì cô ấy nhớ đến những vết thương kinh hoàng trên xác của Seol Jihu.
“Nếu anh ta không chết… có lẽ anh ta cũng hôn mê bất tỉnh” – Philip Muller thở dài.
Chohong quay lại nhìn Philip Muller và không nói nên lời.
“Thế nên… Thật vô nghĩa nếu chúng ta hồi sinh anh ấy trong tình trạng sống dở chết dở. Chúng ta cần đảm bảo rằng anh ấy ít nhất còn ý thức và có thể cử động cơ thể”.
Giọng Philip Muller nghe có vẻ u sầu.
Sau một lúc im lặng…
“…Hai.”
Philip Muller thông báo với một tiếng thở dài.
“Ít nhất chúng ta sẽ cần hai Điều ước thiêng liêng. Một để hồi sinh anh ta, và một để chữa lành cơ thể của anh ta.”
“Hai….” –
Yi Seol-Ah cau mày – “Hay là thế này? Đầu tiên, chúng ta hồi sinh Oppa, và sau đó chúng ta cho anh ấy uống thuốc hồi phục. Nếu cần thì Yuhui Unni sẽ tổ chức một buổi Lễ cúng tế…”
“Không.”
Philip Muller đã bác bỏ ý tưởng này ngay lập tức.
“Mức độ chấn thương mà Seol Jihu hứng chịu lần này, ở một cấp độ hoàn toàn khác so với trận chiến ở Thung lũng Arden. Hồi đó, Seol Jihu chỉ làm đảo ngược dòng năng lượng của chính mình”.
Philip Muller nhớ rất rõ trạng thái của Seol Jihu. Chính anh ta đã tự mình kiểm tra cơ thể cậu.
“Khi đó, Ngôi sao sức dục đã tổ chức một buổi lễ, và ngài Jang lẫn Nữ hoàng Thiêng liêng đều góp sức vào để giúp anh ta cầm cự. Thế nhưng, anh ta chỉ khá hơn sau khi uống Elixeer của Liên bang.”
“Nhưng…”
“Vấn đề lần này là những năng lượng thần thánh. Dù Seo Yuhui có mạnh mẽ đến đâu, cô ấy vẫn là một con người. Thể xác phàm trần không thể xử lý được năng lượng thần thánh.”
Yi Seol-Ah nghiến răng trước lời giải thích của Philip Muller.
“Nhưng… Sư huynh vẫn sống được khá lâu sau khi nhận thần tính của Trùng hậu mà? Biết đâu…— ”
“Không đâu. Oppa đã cạn kiệt sức lực… thậm chí có thể đã chết trước khi anh ấy thoát khỏi Ký sinh trùng.” – Eun Yuri cắt ngang lời Yi Seol-Ah” – “Thi thể anh ấy không còn chút năng lượng cả. Không phục hồi một chút nào.”
Yi Seol-Ah không nói nên lời.
“Về việc anh ấy đứng dậy, chiến đấu và chạy trốn… Cô giáo nói rằng cô ấy cũng không thể hiểu được. Cô ấy cảm giác như đang thấy một người khác vậy”.
“….”
“Không rõ đó là ảnh hưởng của thần tính trong cơ thể, hay sự kiên trì siêu phàm…. Nhưng chắc chắn là Oppa đã đốt cháy sinh lực của mình khi anh ta đối mặt với cuộc tấn công tổng hợp của các Tư lệnh. Sinh mạng của anh ấy đã tắt, từ khi mắc kẹt trong hố.”
Môi của Yi Seol-Ah run lên vì giọng nói lạnh lùng.
“… Cũng có thể. Ý chí chiến đấu con người thực sự khó lường. Tôi nghe nói rằng có một thuật ngữ gọi là Chiến Ý trong văn hóa châu Á. Có những người chết rồi vẫn đứng giữa chiến trường”.
Philip Muller thì thầm.
“Không tranh cãi nữa. Giả sử chúng ta chỉ sử dụng một Điều ước thiêng liêng duy nhất để hồi sinh Seol jihu. Ai dám thể đảm bảo rằng anh ta sẽ tỉnh táo và có thể cử động cơ thể? Hay là bắt anh ấy cầm cự bằng niềm tin?”
Yi Seol-Ah chỉ có thể lắc đầu. Cô ấy không có quyền, và cũng không thể chịu trách nhiệm về chuyện đó.
Cuối cùng, cô ấy bắt đầu rơi lệ.
“Không phải là tôi không hiểu tình cảm của em…” – Philip Muller lắc đầu “Nhưng chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội… Chỉ một mà thôi. Chúng ta không thể đánh cược với sinh mạng của Seol Jihu. Nếu có bất trắc gì thì… Chà…”
Mọi điều anh ấy nói đều đúng.
“Tôi sẽ không nói thêm nữa. Bằng cách nào đó, chúng ta cần đạt được hai Điều ước thiêng liêng.”
Tuy nhiên, làm thế nào để nhận được tới hai Điều ước Thiêng liêng? Kiếm một điều ước thiêng liêng đã đủ khó rồi. Kiếm hai điều ước, là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Thành thật mà nói, hiện tại không ai đủ điểm để đổi lấy Điều ước thiêng liêng. Không chỉ Philip Muller, mà Baek Haeju và Seo Yuhui cũng đã đến đền để kiểm tra.
Thất Đại Tội nói rằng họ chưa đủ điểm cống hiến.
Philip Muller và mọi người tiếp tục thảo luận để giải quyết vấn đề này.
Trong nhiều ngày, họ đã cân nhắc các phương pháp để có được điểm cống hiến theo cách nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên, thời gian không chờ đợi họ. Tình huống mà mọi người lo sợ đã trở thành sự thật. Đó là một vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả việc hồi sinh cho Seol Jihu.
Nói chính xác hơn, Trùng hậu không tốt bụng đến mức đợi họ lên kế hoạch.
Một đội quân Ký sinh trùng đã xâm lược nhân loại từ hai hướng.
Với bốn Tư lệnh dẫn đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook