Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 444.5: Sự trở về của người anh hùng (Phần 2)
Một vài ngày trước, tại Trái đất.
Đã quá nửa đêm và không khí se lạnh.
“Heuuuuu!”
Seol Jihu giật mình tỉnh dậy. Hai mắt cậu mở to và cậu thở hổn hển như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Đôi mắt đục ngầu của cậu dần dần nhìn rõ mọi thứ, và cậu nhìn thấy một hoa văn quen thuộc trên tường.
Cậu ấy đang ở trong phòng của mình.
Trong giây lát, cậu nằm im lặng, chớp chớp mắt để bình tâm trở lại. Nhưng ngay sau đó cậu đã đạp tung chăn ra để đứng dậy. Đó là khi một cơn đau đầu đột ngột ập tới.
“Ư….”
Với một tiếng rên rỉ, Seol Jihu nằm phịch xuống giường.
‘Trời lạnh quá nhỉ….’
Nghiến răng, cậu vòng tay ôm lấy chính mình. Nhưng cậu vẫn rùng mình liên tục, và đầu cậu đau nhói như búa bổ.
‘Tối qua mình có uống quá chén không?’
Nằm dài trên giường, Seol Jihu đưa mắt nhìn quanh phòng. Cậu ấy không thể nhìn thấy bất kỳ chai hoặc ly rượu nào gần đó.
‘…Huh?’
Đột nhiên cậu nghiêng đầu một cách bối rối.
“Phòng của mình … sao lại sạch sẽ như thế này nhỉ?”
Có một lớp bụi mỏng phủ trên đồ đạc, nhưng nhìn chung căn phòng của cậu ấy có vẻ gọn gàng ngăn nắp. Chiếc gạt tàn mà cậu thường chất đầy tàn thuốc cũng không còn nữa.
‘Seonhwa có ghé qua không? Hoặc… Khoan đã, đợi một chút.”
Mắt Seol Jihu nheo lại. Có gì đó thật kỳ lạ.
‘Mình đã đến thăm Seonhwa hôm qua…. Cô ấy đưa cho mình 2 triệu won và mình cầm tiền trở về nhà, và sau đó…?”
Seol Jihu cau mày. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng cố nhớ lại những gì đã xảy ra, cậu bắt đầu cảm thấy bối rối hơn.
Seol chết lặng. Tại sao những chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, lại xa vời như đã diễn ra từ hàng chục năm trước?
Seol Jihu hít một hơi thật sâu và cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
‘Không thể nào….’
Đúng rồi. Cậu ấy không gặp Yoo Seonhwa vào hôm qua. Điều đó đã xảy ra lâu hơn nhiều. Và sau đó, cậu ấy….
‘Huh? Huh?’
Không, sau khi cậu ấy trở về từ nhà của Seonhwa… ngày hôm đó….
“Mình đã trải qua một giấc mơ kỳ lạ…?”
Đúng, cậu ấy có một giấc mơ, mặc dù cậu ấy không thể nhớ ra giấc mơ đó nói về điều gì. Sau khi tỉnh dậy, cậu ta đi lang thang quanh khu phố một lúc. Sau đó, ở Tancheon….
“Hình như …mình đã gặp ai đó …?”
Vừa ôm đầu, Seol Jihu vừa rên rỉ.
“Người mình đã gặp là….”
Khi Seol cố gắng nhớ lại, một cơn đau nhói ập đến, khiến mắt cậu như muốn lồi ra.
“Aak!”
Một tiếng hét lại bùng lên. Nỗi đau ngày càng rõ nét khi những cảnh tượng trong quá khứ bắt đầu lướt qua tâm trí cậu. Vấn đề là những cảnh này chỉ ngắn ngủi như những bức ảnh tĩnh được cắt ra từ một đoạn phim.
‘Cái gì….’
Seol Jihu ôm đầu trước mớ kí ức bất chợt.
“Chuyện gì đã xảy ra…!?”
Cậu không nhớ gì cả. Không gì hết.
“Keuaaaa….”
Với một tiếng rên rỉ, Seol Jihu lăn lộn trên sàn phòng mình.
‘Không….’
Seol lăn lộn trên sàn, trước khi đột ngột ngẩng đầu lên.
“Ai đó, làm ơn …!”
Mắt cậu bắt gặp chiếc điện thoại di động đang kết nối với bộ sạc ở góc phòng.
“Tại sao mình lại có hai điện thoại di động?”
(Note: Nếu bạn nào đã quên, thì một cái là của Hội Tam Hoàng đưa cho Seol)
Dù đang đau đớn, Seol Jihu vẫn cố gắng nắm lấy cái điện thoại quen thuộc. Cậu chạm vào màn hình và nhấp vào biểu tượng cuộc gọi, bằng ngón tay cái đang run rẩy.
“… Kim Hannah?”
Seol Jihu nhíu mày ngay lập tức.
“Yun Seora? Phi Sora? Những người này là ai…?”
CHÁT
Seol Jihu đập đầu xuống đất. Nhìn thấy những cái tên xa lạ này, cậu càng bối rối và cơn đau đầu của cậu cũng trở nên tồi tệ hơn.
“Họ là ai…?”
Giọng Seol Jihu bắt đầu run rẩy.
“Cái quái gì đang diễn ra vậy…!?”
Seol gào lên thảm thiết.. Trong cơn tức giận, cậu ném chiếc điện thoại vào tường rồi đứng dậy.
Ánh mắt cậu vô tình bắt gặp tờ lịch.
“Đây… đây là năm 2018? Không phải năm 2017?”
Đi đi lại lại trong phòng, cậu ta lẩm bẩm một mình như một kẻ mất trí.
“Và điều gì xảy ra với chiếc điện thoại di động mới này?”
Seol hét lên sau khi quan sát chiếc điện thoại di động mới. Cậu không nhớ nó từ đâu ra. Cuối cùng, cậu ta bắt đầu đập đầu vào tường để giảm cơn đau đầu.
Một điều gì đó lớn lao đã xảy ra trong cuộc đời cậu, nhưng cậu không thể nhớ nổi chi tiết nào. Cậu cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy sau một thập kỷ ngủ đông, nhưng cậu biết điều đó thật vô lý.
Seol tin chắc rằng mình đã và đang làm một chuyện quan trọng. Nhưng khi cậu cố gắng nhớ thứ đó là gì, cơn đau đầu của cậu trở nên tồi tệ hơn, như thể ai đó đã cố tình xóa phần ký ức đó khỏi não cậu. Và điều đó khiến cậu ta phát điên.
“… Mẹ kiếp!”
Seol Jihu đấm mạnh vào tường.
Nhìn thấy những món đồ trang trí lạ lẫm, cậu rên lên.
“Cái này là cái gì!?”
Sau đó cậu ta đá vào TV và hất đổ cái bàn. Cậu muốn trút bỏ cảm xúc của mình, nếu không, cậu sẽ phát điên.
Những người hàng xóm dường như đã nhận thấy sự náo động mà cậu ta gây ra. Seol Jihu nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Ding Dong! Ding Dong!
Seol nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu nghe thấy tiếng gõ, cậu nghe thấy giọng nói gọi tên mình.
Nhưng cậu không quan tâm đến những âm thanh đó.
“Uaaaargh!”
Seol Jihu đã đánh mất lý trí. Một phần vì tâm lý căng thẳng khi không thể nhớ lại quá khứ của mình. Một phần nữa là do sự căng thẳng về thể chất. Cậu khó thở, cậu đau đầu, và cậu cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Như thể có ai đó cầm dao cứa vào não cậu.
Lông mi Seol Jihu run lên khi nước mắt trào ra. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy trống rỗng và lạc lõng. Những cảm giác này liên tục dồn ép cậu, khiến cậu choáng váng. Cơn đau dữ dội đến nỗi cậu ước rằng mình đã chết. Bởi vì nếu đầu cậu thực sự nổ tung, thì cậu sẽ không phải đau khổ như thế này nữa.
Ù ù ù!
Khi cảm thấy khó thở hơn, Seol Jihu vô tình mở cửa sổ. Hơi lạnh ban đêm phả vào mặt. Thở hổn hển như một con thú, Seol Jihu rướn cổ ra ngoài cửa sổ và gục đầu xuống. Sau đó, cậu nhận thấy một chiếc sedan màu đen vừa đỗ xuống trước tòa nhà chung cư của mình.
Khi nhìn thấy chiếc sedan, vì một lý do nào đó, cậu ấy giật mình….
“Ah….”
Đôi mắt Seol Jihu mờ đi trong giây lát khi cậu nhìn xuống phía dưới.
Chính lúc đó.
KWANG!
Tiếng đạp cửa vang lên.
Bốn hoặc năm người đàn ông mặc vest đen bước vào phòng của Seol Jihu.
“Cái gì….”
Theo bản năng, Seol Jihu quay sang nơi phát ra âm thanh. Cậu kinh ngạc rít lên.
“Các người là ai? Các người muốn gì ở tôi?”
Một trong những người đàn ông đeo kính râm màu đen nhanh chóng quan sát xung quanh để nắm bắt tình hình. Căn phòng là một mớ hỗn độn và chủ nhân của căn phòng cũng đang trở nên điên cuồng.
Và nếu anh ấy không nhầm… thì lúc nãy, cơ thể của Seol Jihu đang nghiêng ra ngoài cửa sổ.
“Còn tệ hơn tôi tưởng. Xem ra thuyết phục cậu ấy cũng vô ích”.
“Các người nói gì? Thuyết phục tôi? Các người đang nói cái quái gì vậy?”
Seol Jihu hét lên và người đàn ông thở dài.
“Tôi xin lỗi, nhưng điều này là vì lợi ích của anh.”
“Cút ra! Nếu các người không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát…!”
“Tóm lấy cậu ấy.”
Seol Jihu bối rối vì ngôn ngữ mà người đàn ông vừa nói không phải là tiếng Hàn.
Khoảnh khắc tiếp theo, bốn người đàn ông mặc vest đen lao tới.
Seol Jihu cố gắng chống đỡ họ.
‘Huh?’
Seol hất văng một người đàn ông cao lớn. Cậu giật mình kinh ngạc. Cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ bị họ đè bẹp, nhưng hóa ra cậu vừa xô ngã một người mà không gặp nhiều khó khăn.
Thậm chí sau đó, cậu ta vẫn đủ sức chống chọi với bốn người đàn ông to khỏe.
“Dù mất đi trí nhớ và không có mana, cậu ấy vẫn….”
Đột nhiên, Seol Jihu nghe thấy một giọng nói trầm khàn từ phía sau.
“Đó là thành quả của những ngày tháng luyện tập chăm chỉ. Cơ thể cậu ấy vẫn ghi nhớ những gì mà bộ não đã bỏ quên”.
Giật mình, Seol Jihu nhanh chóng vung cánh tay về phía người đàn ông phía sau, nhưng anh ta đã giơ tay chặn lại. Đồng thời, tay còn lại của anh ta áp một chiếc khăn tay vào mũi và miệng của Seol Jihu. Chiếc khăn tay nồng nặc mùi khí mê.
“U! Uuuuep!”
Seol Jihu vùng vẫ, nhưng bốn người đàn ông đã nhanh chóng túm lấy tay chân của cậu và bám chặt như ve sầu trên cây.
Sau vài phút, cơ thể Seol Jihu mềm nhũn.
Hao Win thở một hơi dài và lau mồ hôi trên trán.
“Chúng ta phải đi thôi. Hãy bế cậu ấy cho cẩn thận.”
Hai người đàn ông túm lấy Seol Jihu từ hai phía và bước ra cửa trước. Họ đi theo Hao Win xuống cầu thang.
Không lâu sau, chiếc sedan màu đen đậu trước tòa nhà nhanh chóng rồ ga. Xe lao ra khỏi con hẻm và phóng đi, mất hút vào màn đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook