Huyết Hận Phi Ưng
-
Chương 46: Lại Gặp Kiếm Pháp Phi Vân
- Năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của ta. Có phải các ngươi định làm phản không?
Vị thiếu chủ tức giận thét lớn.
- Tại sao không mang được Dương Tuyết Vân về? Tứ đại sát thủ cũng không thể bắt được một cô nương võ công bị phế sao?
- …???...
- Các ngươi câm cả rồi sao mau nói đi chứ? Dương Tuyết Vân hiện giờ ở đâu? Các ngươi đã làm gì nàng ta rồi?
- Thiếu chủ quả thực là bọn thuộc hạ bị oan. Thuộc hạ vốn đã bắt được Dương Tuyết Vân…
- Thiếu chủ xin người minh xét…
- Đã bắt được? Vậy nàng ấy đâu?
Vị thiếu chủ ngờ vực hỏi lại.
- Thuộc hạ theo lời dặn của thiếu chủ tới nhà thần y Trương Thiếu Vũ, đang định châm lửa đốt nhà thì Dương Tuyết Vân xuất hiện. Thuộc hạ có đánh nhau với cô nương ấy và bắt cô nương ấy mang đi. Nhưng giữa đường lại nảy ra một Trình Giảo Kim…
- Có ba người mặc đồ đen xuất hiện đã bắt cô nương ấy mang đi. Võ công của ba người này cực kỳ lợi hại, khinh công tuyệt đỉnh vô song, thuộc hạ không phải là đối thủ.
Thiếu chủ sa sầm nét mặt:
- Các ngươi có nhận ra họ thuộc môn phái nào trên giang hồ không?
Bọn sát thủ nhìn nhau rồi nhìn thiếu chủ lắc đầu.
- Thiếu chủ, bọn thuộc hạ vô năng làm hỏng việc của thiếu chủ, xin thiếu chủ trách phạt.
Thiếu chủ nói:
- Trách phạt các ngươi cũng chẳng có ích gì, chi bằng cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội.
- Tạ ơn thiếu chủ tha mạng. Thiếu chủ cần gì xin cứ dặn dò.
Thiếu chủ hạ giọng nói nhỏ vào tai bọn sát thủ mấy câu. Chúng dạ ran rồi đồng thanh hô lớn:
- Tiêu diệt Bạch đạo, thống nhất giang hồ. Thiếu chủ anh minh thần vũ, oai chấn bốn phương.
Sau khi bọn sát thủ lui đi, vị thiếu chủ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói khẽ:
- Ba kẻ đó là ai? Chúng cần gì ở Dương Tuyết Vân?
Lúc đó hắc y nhân đứng phía sau, bước tới, mang cho vị thiếu chủ một chén trà. Ngửi thấy hương trà thơm, sắc mặt vị thiếu chủ như dịu lại.
- Tam thúc, thúc nói xem trên giang hồ hiện nay những ai có bản lãnh vượt qua tứ đại sát thủ của chúng ta?
Hắc y nhân lắc đầu nói:
- Những môn phái mà ta biết thì không có mấy người. Còn những cao nhân đã ẩn tích trên giang hồ mấy chục năm nay thì khó nói lắm.
Thiếu chủ hơi nhíu mày nói:
- Họ muốn gì ở Dương Tuyết Vân?
- Có thể là vì kho báu chăng?
Giả thiết này của hắc y nhân có vẻ vô cùng hợp lý nên thiếu chủ gật đầu nói:
- Nếu là như thế thì ta yên tâm rồi. Chúng sẽ không làm hại tới tính mạng Vân nhi chừng nào chưa tìm ra tung tích kho báu…
Hắc y nhân hỏi:
- Thiếu chủ vẫn lo cho an nguy của Dương Tuyết Vân?
Thiếu chủ bật cười ha hả:
- Ha ha ha, thúc nghĩ ta vì tình riêng mà lo cho Dương Tuyết Vân sao? Ta năm lần bảy lượt bảo vệ cô nương ấy vì quân cờ này vô cùng quan trọng, muốn đánh thắng ván cờ này phải nhờ vào nó đấy.
-Còn Tiêu Thiên Hà? Sao thiếu chủ không giết hắn?
Thiếu chủ thở dài:
- Ta đã có nước cờ dành riêng cho y rồi. Dương Tuyết Vân là điểm mấu chốt, nay không bắt được nàng đành phải dùng kẻ thế thân thôi.
Hiểu ra thâm ý của thiếu chủ, hắc y nhân giật mình lo sợ.
Bao nhiêu năm qua hắn nuôi dạy thiếu chủ lớn lên trong thù hận. Lúc ăn cũng nhắc tới thù hận, lúc ngủ cũng thù hận, thậm chí ngay cả lúc luyện công, đọc sách cũng không quên nhắc tới thù hận.
Trong đầu thiếu chủ lúc nào cũng có một chữ THÙ ngự trị.
Để báo thù thiếu chủ của bất chấp tất cả, ngay cả Dương Tuyết Vân, người con gái mà thiếu chủ đem lòng yêu thương, thiếu chủ cũng không ngần ngại hi sinh vì mục đích báo thù.
Hắc y nhân nghĩ thầm “Liệu có ngày nào đó để thực hiện kế hoạch của mình, thiếu chủ sẵn sàng hi sinh cả ta không?”. Hắn biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra nhưng dẫu có thế thì hắn cũng cam tâm tình nguyện hi sinh cho đại nghiệp thống nhất giang hồ của thiếu chủ.
Như sực nhớ ra chuyện gì hắc y nhân hỏi:
- Thiếu chủ, sao Tiêu Thiên Hà lại quay lại Giang Nam, chỗ hắn nên đến lúc này là Hắc Long Hội mới đúng.
Thiếu chủ nói khẽ:
- Hắn đến Giang Nam với mục đích Vân Kim Ngân hòng tra ra tung tích Phong Di Lăng. Có lẽ hắn cho là Dương Tuyết Vân bị Phong Di Lăng bắt đi.
Hắc y nhân gật mình nói:
- Vân Kim Ngân? Chẳng phải sát thủ chúng ta sai đi truy tìm nàng ta về báo là nàng ta cùng kẻ lạ mặt kia đã chết mất xác trên sa mạc rồi sao?
Thiếu chủ lắc đầu nói:
- Chưa đâu. Nàng ta vẫn còn sống. Kẻ lạ mặt cứu nàng ta không ai khác chính là Dương Tuyết Vân…
- Lại là Dương Tuyết Vân à. Thiếu chủ, nếu thế thì cô ta đã biết được không ít về chúng ta.
Thiếu chủ gật đầu:
- Đúng thế, nhưng không cần phải lo, sẽ chẳng ai tin lời nàng ta nói đâu, ngoại trừ tên Tiêu Thiên Hà. Nhưng hiện nay nàng ta còn chưa thể lo cho bản thân mình thì làm sao lo chuyện bao đồng của võ lâm được.
Hắc y nhân nghe thiếu chủ nói thế thì hoàn toàn yên tâm, hễ thiếu chủ của hắn đã muốn ai chết vào canh ba thì kẻ đó không thể sống sót tới canh năm. Hắc y nhân nói:
- Vụ việc Vân gia trang hiện tại vẫn chưa có thêm chút manh mối nào. Thiếu chủ có chủ kiến gì chăng?
Thiếu chủ lắc đầu. Hắc y nhân nói tiếp:
- Thiếu chủ, còn chuyện quy tụ bọn Hắc đạo…
Thiếu chủ đưa tay ra hiệu cho Hắc y nhân không cần nói tiếp rồi nói:
- Chuyện đó thúc cứ lo liệu. Hiện ta còn có việc quan trọng hơn.
- Ta nghĩ thiếu chủ nên xuất hiện lúc này là hợp lý nhất, nếu thiếu chủ trở thành Minh Chủ hắc đạo thì chuyện nhất thống giang hồ xem như đã hoàn thành một nửa…
Thiếu chủ mỉm cười lắc đầu:
-Chưa phải lúc, nếu ta xuất hiện lúc này đại sự khó mà thành. Thúc không cần phải lo, mọi chuyện ta đã suy tính chu đáo rồi. Nhất thống giang hồ là chuyện nay mai thôi. Việc trước mắt của ta là tiêu diệt hết cừu nhân.
Hắc y nhân nói:
- Ta tin ở thiếu chủ. Bây giờ ta sẽ đi lo việc tiếp đãi quần hùng.
Thiếu chủ gật đầu:
- Tam thúc bảo trọng!
Hắc y nhân vừa đi khỏi, vị thiếu chủ cũng rời căn phòng bước ra khu vườn phía sau.
Không khí trong lành xua tan vẻ u ám trên gương mặt hắn, ánh nắng ban mai khiến khuôn mặt đăm chiêu của hắn giãn ra.
Thiếu chủ khẽ vung tay, ánh kim quang chớp nhoáng, thanh kim kiếm lập tức rời khỏi vỏ.
Uy lực từ thanh kiếm phát ra khiến cây cỏ trong vườn đổ rạp, đất đá bay vèo vèo.
Thiếu chủ hú lên một tiếng trong trẻo, thân ảnh vọt ra, tà bạch y chớp động liên hồi theo đường kiếm của hắn.
Kiếm pháp của thiếu chủ vô cùng kì ảo, biến hóa khôn lường, mỗi chiêu mỗi thức đều quyết đưa đối phương vào đường tử địa.
Thứ kiếm pháp mà thiếu chủ đang sử dụng vô cùng quen thuộc.
Phải rồi đó chính là thứ kiếm pháp thần tốc, tàn độc, đoạt mạng người trong nháy mắt, thứ kiếm pháp đã lấy mạng Không Văn đại sư, Tịnh Vân sư thái, toàn gia Long gia bảo và mấy trăm nhân sĩ giang hồ tại Hàn Mai Cốc.
Phi Vân Kiếm pháp của nhà họ Vân!
Lẽ nào thiếu chủ chính là Vạn Độc Tà Nhân Phong Di Lăng?
Có lẽ là không phải.
Xét về tuổi tác Phong Di Lăng đã ngoại tứ tuần trong khi thiếu chủ có lẽ chỉ trạc ngoài hai mươi tuổi.
Vậy thiếu chủ có quan hệ gì với nhà họ Vân mà lại biết Phi Vân kiếm pháp?
Hắn có mối thâm thù huyết hải gì với giang hồ mà phải ra tay tàn độc như thế?
Nhân vật Vạn Độc Tà Nhân mà giang hồ đồn đại liệu có thật sự tồn tại? Chỉ có hắn mới có thể trả lời.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Vị thiếu chủ tức giận thét lớn.
- Tại sao không mang được Dương Tuyết Vân về? Tứ đại sát thủ cũng không thể bắt được một cô nương võ công bị phế sao?
- …???...
- Các ngươi câm cả rồi sao mau nói đi chứ? Dương Tuyết Vân hiện giờ ở đâu? Các ngươi đã làm gì nàng ta rồi?
- Thiếu chủ quả thực là bọn thuộc hạ bị oan. Thuộc hạ vốn đã bắt được Dương Tuyết Vân…
- Thiếu chủ xin người minh xét…
- Đã bắt được? Vậy nàng ấy đâu?
Vị thiếu chủ ngờ vực hỏi lại.
- Thuộc hạ theo lời dặn của thiếu chủ tới nhà thần y Trương Thiếu Vũ, đang định châm lửa đốt nhà thì Dương Tuyết Vân xuất hiện. Thuộc hạ có đánh nhau với cô nương ấy và bắt cô nương ấy mang đi. Nhưng giữa đường lại nảy ra một Trình Giảo Kim…
- Có ba người mặc đồ đen xuất hiện đã bắt cô nương ấy mang đi. Võ công của ba người này cực kỳ lợi hại, khinh công tuyệt đỉnh vô song, thuộc hạ không phải là đối thủ.
Thiếu chủ sa sầm nét mặt:
- Các ngươi có nhận ra họ thuộc môn phái nào trên giang hồ không?
Bọn sát thủ nhìn nhau rồi nhìn thiếu chủ lắc đầu.
- Thiếu chủ, bọn thuộc hạ vô năng làm hỏng việc của thiếu chủ, xin thiếu chủ trách phạt.
Thiếu chủ nói:
- Trách phạt các ngươi cũng chẳng có ích gì, chi bằng cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội.
- Tạ ơn thiếu chủ tha mạng. Thiếu chủ cần gì xin cứ dặn dò.
Thiếu chủ hạ giọng nói nhỏ vào tai bọn sát thủ mấy câu. Chúng dạ ran rồi đồng thanh hô lớn:
- Tiêu diệt Bạch đạo, thống nhất giang hồ. Thiếu chủ anh minh thần vũ, oai chấn bốn phương.
Sau khi bọn sát thủ lui đi, vị thiếu chủ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói khẽ:
- Ba kẻ đó là ai? Chúng cần gì ở Dương Tuyết Vân?
Lúc đó hắc y nhân đứng phía sau, bước tới, mang cho vị thiếu chủ một chén trà. Ngửi thấy hương trà thơm, sắc mặt vị thiếu chủ như dịu lại.
- Tam thúc, thúc nói xem trên giang hồ hiện nay những ai có bản lãnh vượt qua tứ đại sát thủ của chúng ta?
Hắc y nhân lắc đầu nói:
- Những môn phái mà ta biết thì không có mấy người. Còn những cao nhân đã ẩn tích trên giang hồ mấy chục năm nay thì khó nói lắm.
Thiếu chủ hơi nhíu mày nói:
- Họ muốn gì ở Dương Tuyết Vân?
- Có thể là vì kho báu chăng?
Giả thiết này của hắc y nhân có vẻ vô cùng hợp lý nên thiếu chủ gật đầu nói:
- Nếu là như thế thì ta yên tâm rồi. Chúng sẽ không làm hại tới tính mạng Vân nhi chừng nào chưa tìm ra tung tích kho báu…
Hắc y nhân hỏi:
- Thiếu chủ vẫn lo cho an nguy của Dương Tuyết Vân?
Thiếu chủ bật cười ha hả:
- Ha ha ha, thúc nghĩ ta vì tình riêng mà lo cho Dương Tuyết Vân sao? Ta năm lần bảy lượt bảo vệ cô nương ấy vì quân cờ này vô cùng quan trọng, muốn đánh thắng ván cờ này phải nhờ vào nó đấy.
-Còn Tiêu Thiên Hà? Sao thiếu chủ không giết hắn?
Thiếu chủ thở dài:
- Ta đã có nước cờ dành riêng cho y rồi. Dương Tuyết Vân là điểm mấu chốt, nay không bắt được nàng đành phải dùng kẻ thế thân thôi.
Hiểu ra thâm ý của thiếu chủ, hắc y nhân giật mình lo sợ.
Bao nhiêu năm qua hắn nuôi dạy thiếu chủ lớn lên trong thù hận. Lúc ăn cũng nhắc tới thù hận, lúc ngủ cũng thù hận, thậm chí ngay cả lúc luyện công, đọc sách cũng không quên nhắc tới thù hận.
Trong đầu thiếu chủ lúc nào cũng có một chữ THÙ ngự trị.
Để báo thù thiếu chủ của bất chấp tất cả, ngay cả Dương Tuyết Vân, người con gái mà thiếu chủ đem lòng yêu thương, thiếu chủ cũng không ngần ngại hi sinh vì mục đích báo thù.
Hắc y nhân nghĩ thầm “Liệu có ngày nào đó để thực hiện kế hoạch của mình, thiếu chủ sẵn sàng hi sinh cả ta không?”. Hắn biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra nhưng dẫu có thế thì hắn cũng cam tâm tình nguyện hi sinh cho đại nghiệp thống nhất giang hồ của thiếu chủ.
Như sực nhớ ra chuyện gì hắc y nhân hỏi:
- Thiếu chủ, sao Tiêu Thiên Hà lại quay lại Giang Nam, chỗ hắn nên đến lúc này là Hắc Long Hội mới đúng.
Thiếu chủ nói khẽ:
- Hắn đến Giang Nam với mục đích Vân Kim Ngân hòng tra ra tung tích Phong Di Lăng. Có lẽ hắn cho là Dương Tuyết Vân bị Phong Di Lăng bắt đi.
Hắc y nhân gật mình nói:
- Vân Kim Ngân? Chẳng phải sát thủ chúng ta sai đi truy tìm nàng ta về báo là nàng ta cùng kẻ lạ mặt kia đã chết mất xác trên sa mạc rồi sao?
Thiếu chủ lắc đầu nói:
- Chưa đâu. Nàng ta vẫn còn sống. Kẻ lạ mặt cứu nàng ta không ai khác chính là Dương Tuyết Vân…
- Lại là Dương Tuyết Vân à. Thiếu chủ, nếu thế thì cô ta đã biết được không ít về chúng ta.
Thiếu chủ gật đầu:
- Đúng thế, nhưng không cần phải lo, sẽ chẳng ai tin lời nàng ta nói đâu, ngoại trừ tên Tiêu Thiên Hà. Nhưng hiện nay nàng ta còn chưa thể lo cho bản thân mình thì làm sao lo chuyện bao đồng của võ lâm được.
Hắc y nhân nghe thiếu chủ nói thế thì hoàn toàn yên tâm, hễ thiếu chủ của hắn đã muốn ai chết vào canh ba thì kẻ đó không thể sống sót tới canh năm. Hắc y nhân nói:
- Vụ việc Vân gia trang hiện tại vẫn chưa có thêm chút manh mối nào. Thiếu chủ có chủ kiến gì chăng?
Thiếu chủ lắc đầu. Hắc y nhân nói tiếp:
- Thiếu chủ, còn chuyện quy tụ bọn Hắc đạo…
Thiếu chủ đưa tay ra hiệu cho Hắc y nhân không cần nói tiếp rồi nói:
- Chuyện đó thúc cứ lo liệu. Hiện ta còn có việc quan trọng hơn.
- Ta nghĩ thiếu chủ nên xuất hiện lúc này là hợp lý nhất, nếu thiếu chủ trở thành Minh Chủ hắc đạo thì chuyện nhất thống giang hồ xem như đã hoàn thành một nửa…
Thiếu chủ mỉm cười lắc đầu:
-Chưa phải lúc, nếu ta xuất hiện lúc này đại sự khó mà thành. Thúc không cần phải lo, mọi chuyện ta đã suy tính chu đáo rồi. Nhất thống giang hồ là chuyện nay mai thôi. Việc trước mắt của ta là tiêu diệt hết cừu nhân.
Hắc y nhân nói:
- Ta tin ở thiếu chủ. Bây giờ ta sẽ đi lo việc tiếp đãi quần hùng.
Thiếu chủ gật đầu:
- Tam thúc bảo trọng!
Hắc y nhân vừa đi khỏi, vị thiếu chủ cũng rời căn phòng bước ra khu vườn phía sau.
Không khí trong lành xua tan vẻ u ám trên gương mặt hắn, ánh nắng ban mai khiến khuôn mặt đăm chiêu của hắn giãn ra.
Thiếu chủ khẽ vung tay, ánh kim quang chớp nhoáng, thanh kim kiếm lập tức rời khỏi vỏ.
Uy lực từ thanh kiếm phát ra khiến cây cỏ trong vườn đổ rạp, đất đá bay vèo vèo.
Thiếu chủ hú lên một tiếng trong trẻo, thân ảnh vọt ra, tà bạch y chớp động liên hồi theo đường kiếm của hắn.
Kiếm pháp của thiếu chủ vô cùng kì ảo, biến hóa khôn lường, mỗi chiêu mỗi thức đều quyết đưa đối phương vào đường tử địa.
Thứ kiếm pháp mà thiếu chủ đang sử dụng vô cùng quen thuộc.
Phải rồi đó chính là thứ kiếm pháp thần tốc, tàn độc, đoạt mạng người trong nháy mắt, thứ kiếm pháp đã lấy mạng Không Văn đại sư, Tịnh Vân sư thái, toàn gia Long gia bảo và mấy trăm nhân sĩ giang hồ tại Hàn Mai Cốc.
Phi Vân Kiếm pháp của nhà họ Vân!
Lẽ nào thiếu chủ chính là Vạn Độc Tà Nhân Phong Di Lăng?
Có lẽ là không phải.
Xét về tuổi tác Phong Di Lăng đã ngoại tứ tuần trong khi thiếu chủ có lẽ chỉ trạc ngoài hai mươi tuổi.
Vậy thiếu chủ có quan hệ gì với nhà họ Vân mà lại biết Phi Vân kiếm pháp?
Hắn có mối thâm thù huyết hải gì với giang hồ mà phải ra tay tàn độc như thế?
Nhân vật Vạn Độc Tà Nhân mà giang hồ đồn đại liệu có thật sự tồn tại? Chỉ có hắn mới có thể trả lời.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook