Huyết Hận Phi Ưng
-
Chương 45: Bị Bắt Đi
Trương Thiếu Vũ đang chìm đắm trong mạch hồi tưởng thì đúng lúc đó tên tiểu đồng của y hốt hoảng chạy vào, mặt cắt không ra giọt máu, cánh tay trái bị thương máu đang chảy xối xả:
- Công tử, không xong rồi..., không xong rồi...
Trương Thiếu Vũ vội chạy tới bịt vết thương cho y hỏi dồn:
- Mau nói xem ai đả thương ngươi?
- Công tử, mau ra khỏi đây đi, cháy... cháy rồi.
Thiếu Vũ và Thiên Hà giật mình nhìn ra, ngọn lửa rừng rực đang thiêu tới chỗ hai người, họ vội đỡ tên tiểu đồng chạy ra ngoài. Thiếu Vũ lay tên tiểu đồng hỏi:
- Rốt cuộc kẻ nào gây nên chuyện này?
- Lúc nãy tiểu nhân đang sắc thuốc thì thấy một bọn người mặt mày hung ác kéo tới chúng đánh nhau với Tuyết Vân cô nương, tiểu nhân thấy vậy vội chạy ra giúp thì bị chúng đả thương, sau đó chúng phóng hỏa đốt nhà...
Thiên Hà nghe nói có kẻ đánh nhau với Tuyết Vân thì sốt ruột hỏi:
- Vậy Tuyết Vân đâu?
- Lúc đó vô cùng lộn xộn, tiểu nhân nghĩ là cô nương ấy bị bọn chúng bắt đi rồi...
Thiên Hà và Thiếu Vũ chia nhau tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy tung tích của Tuyết Vân.
Có lẽ nàng bị bọn người của Phong Di Lăng bắt đi rồi.
Thiên Hà nghĩ tới cảnh tên cháu của ác tặc đòi cưới Tuyết Vân mà đầu nóng bừng.
Tiểu Vân, nàng đang ở đâu? Tiêu Thiên Hà như điên như dại, tìm kiếm khắp sơn cốc nhưng bóng dáng Tuyết Vân vẫn bặt vô âm tín.
Thiên Hà cuồng nộ xuất một đạo chưởng lực, toàn bộ cây cối xung quanh bị chưởng phong đánh nát.
Chàng thật quá vô dụng, hứa bảo vệ Vân nhi mà hết lần này tới lần khác để nàng rơi vào hiểm cảnh.
Trương Thiếu Vũ cũng không tìm thấy chút manh mối nào. Hai người đành thất vọng quay về. Sáng sớm hôm sau, họ cùng trở lại Giang Nam. Chỉ có tìm được Vân Kim Ngân mới có hy vọng biết được tung tích của Vạn Độc Tà Nhân. Hy vọng cứu Tuyết Vân chỉ có thể là ở đó.
“Phong Di Lăng chỉ cần ngươi động tới một sợi tóc của Tuyết Vân, Tiêu Thiên Hà ta thề có cao thiên nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Ánh mắt Thiên Hà rét lạnh, quanh thân tản mác sát khí dày đặc.
Đừng nhìn chàng bình thường hiền lành, vô hại, chỉ cần chọc trúng nhược điểm của chàng sẽ thấy được mặt tà ác của chàng.
Dọc đường đi này, sát khí ngày càng mãnh liệt. Thêm một ngày chưa tìm được Tuyết Vân là thêm nguy hiểm đối với nàng.
Tuyết Vân quả là mệnh khổ, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi lại phải trải qua nhiều biến cố tới như vậy. Tuy nàng tỏ ra lạnh lùng cố gắng chống đỡ nhưng Thiên Hà vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng. Chàng đã tự hứa sẽ không để nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào vậy mà lại không làm được. Lẽ nào chàng yêu nàng chưa đủ sâu sao?
Không đúng! Tuyết Vân là người duy nhất đến giờ phút này khiến chàng động tâm, là người duy nhất cho chàng nếm trải đủ vị hỷ lạc ái ố, là người duy nhất khắc sâu trong tâm khảm chàng.
Đây là lần cuối, nhất định là lần cuối, sau này khi tìm được nàng rồi chàng nhất định sẽ nhốt nàng ở cạnh mình để yêu thương, bảo bọc cho nàng.
Nhưng Phong Di Lăng vì cháu hắn muốn có Tuyết Vân mà gây ra thanh thế lớn như thế liệu có đáng giá hay không? Là nàng còn giấu chàng điều gì? Hay là có âm mưu gì đằng sau tất cả những chuyện vừa xảy ra mà nàng chưa biết?
Trong hai giả thuyết này chàng nguyện chọn tin tưởng Tuyết Vân. Chàng đã một lần không tin tưởng nàng, nghi kị nàng là ma nữ khiến cho nàng lâm hiểm cảnh. Nay dù cho có chuyện gì thì chàng vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng nàng, đứng về phía nàng.
Thiên Hà gấp rút tìm một cứ điểm truyền tin của Hắc Long hội. Hắc Long hội người đông thế mạnh muốn tìm người cũng dễ dàng hơn.
Tại một tửu quán nhỏ, kim bài hắc long vừa truyền ra, nhanh chóng một nhóm đệ tử tìm tới chờ lệnh.
- Tiêu Nhị đường chủ có việc cần sai bảo?
Thiên Hà gật đầu nói nhanh:
- Thứ nhất, nhanh chóng truyền tin về tổng hội, ta vẫn bằng an nhưng hiện tại có chút chuyện cần xử lý nên chưa thể trở về được. Thứ hai, cho người tìm tung tích hai người Phi Yến Hạ Vũ và Nguyệt Hoa nhân Võ Bích Phương. Thứ ba, liên lạc cho các đệ tử tại Giang Nam chú ý mọi động tĩnh tại Vân Gia Trang, nếu có ai xuất hiện lập tức bắt giữ cho ta.
- Tuân mệnh!
Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, mấy tên đệ tử gấp rút chọn khoái mã truyền tin.
Chứng kiến tốc độ hành sự của Thiên Hà và người Hắc Long hội Trương Thiếu Vũ âm thầm gật đầu tán thưởng, không hổ là một trong những bang hội lớn trong giang hồ.
- Tiêu huynh, Hắc Long hội quả nhiên danh bất hư truyền. Chắc sẽ nhanh tìm được Tuyết Vân.
Thiên Hà không vì thế mà bớt lo lắng, khẽ than:
- Chỉ mong nàng chờ được tới lúc ta đến cứu. Ta rất sợ Vân nhi bị bức bách mà làm ra chuyện tổn hại tới bản thân.
Trương Thiếu Vũ gật gù tán thành, bản tính Tuyết Vân hắn vô cùng hiểu rõ, chuyện Tiêu Thiên Hà lo lắng không phải là không có căn cứ.
Thiên Hà suy tính chốc lát rồi nói:
- Trương công tử, nơi đây là địa bàn của Hắc Long hội, huynh ở lại đây sẽ an toàn hơn. Ta nghĩ tự mình sẽ đi tìm Vân nhi.
Trương Thiếu Vũ phẫn nộ nói:
- Tiêu huynh sợ ta làm vướng tay chân sao? Huynh yên tâm đi ta sẽ không làm trễ nãi hành trình của huynh. Vân nhi giống như muội muội ta, ta cũng lo lắng cho nàng không kém huynh bao nhiêu đâu.
Thiên Hà cứng rắn cự tuyệt
- Trương công tử, đường xá xa xôi ta chỉ e huynh không thể trụ nổi. Ta dựa vào khoái mã và khinh công tin chắc sẽ nhanh chóng tới được Vân gia trang…
Trương Thiếu Vũ đâu có chịu thua, Thiên Hà ngươi đâu thể một mình độc chiếm Vân nhi, nàng còn chưa có qua cửa nhà ngươi a.
- Được, Tiêu huynh cứ đi trước, Trương mỗ cũng nhanh chóng đi theo, dựa vào cái gì mà bắt ta phải ngồi đây chờ chứ?
- Trương công tử, huynh cứng đầu như vậy làm trễ nãi chuyện tìm Vân nhi…
- Ta sẽ theo sát Tiêu huynh một tấc không rời…
- Huynh…
Hai người trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua kém. Cuối cùng người phải chịu thỏa hiệp là Thiên Hà.
Nhưng rất nhanh sau đó Trương Thiếu Vũ phải âm thầm hối hận. Tiêu Thiên Hà hắn không cần phải tự hành xác như thế chứ. Một hơi mười mấy ngày hắn đi không ngừng nghỉ, ngựa chết liền đổi ngựa khác, ăn uống trên lưng ngựa, không một phút nghỉ ngơi.
Quả thật Thiếu Vũ bị Tiêu Thiên Hà ép cho tới sắp kiệt sức, nhưng y là thần y, đâu dễ gục ngã như vậy. Tên tiểu tử họ Tiêu kia, ta không tin ngươi trụ được lâu hơn ta đâu. Y cắn răng theo sát Thiên Hà. Hình ảnh công tử tuấn lãng của y giờ chật vật không chịu nổi.
Tiêu Thiên Hà cũng không kém hơn Trương Thiếu Vũ là mấy.
Mười mấy ngày trôi qua Thiên Hà gầy đi một vòng, khuôn mặt anh tuấn hốc hác, tiều tụy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng chàng mặc kệ hết thảy chỉ mong tìm được Tuyết Vân. Một ngày chưa tìm được nàng là một ngày chàng chưa ngưng nghỉ.
Trương Thiếu Vũ bất đắc dĩ phải xuất ra các loại thuốc bổ trân quý để giúp Tiêu Thiên Hà duy trì, nếu để hắn gục ngã thì càng thêm rắc rối. Tìm Vân Nhi vẫn phải dựa vào hắn không ít.
Cứ thế hai người một trước một sau, ngựa phi xé gió, phá tan màn đêm nhằm hướng Vân Gia Trang lao tới!
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
- Công tử, không xong rồi..., không xong rồi...
Trương Thiếu Vũ vội chạy tới bịt vết thương cho y hỏi dồn:
- Mau nói xem ai đả thương ngươi?
- Công tử, mau ra khỏi đây đi, cháy... cháy rồi.
Thiếu Vũ và Thiên Hà giật mình nhìn ra, ngọn lửa rừng rực đang thiêu tới chỗ hai người, họ vội đỡ tên tiểu đồng chạy ra ngoài. Thiếu Vũ lay tên tiểu đồng hỏi:
- Rốt cuộc kẻ nào gây nên chuyện này?
- Lúc nãy tiểu nhân đang sắc thuốc thì thấy một bọn người mặt mày hung ác kéo tới chúng đánh nhau với Tuyết Vân cô nương, tiểu nhân thấy vậy vội chạy ra giúp thì bị chúng đả thương, sau đó chúng phóng hỏa đốt nhà...
Thiên Hà nghe nói có kẻ đánh nhau với Tuyết Vân thì sốt ruột hỏi:
- Vậy Tuyết Vân đâu?
- Lúc đó vô cùng lộn xộn, tiểu nhân nghĩ là cô nương ấy bị bọn chúng bắt đi rồi...
Thiên Hà và Thiếu Vũ chia nhau tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy tung tích của Tuyết Vân.
Có lẽ nàng bị bọn người của Phong Di Lăng bắt đi rồi.
Thiên Hà nghĩ tới cảnh tên cháu của ác tặc đòi cưới Tuyết Vân mà đầu nóng bừng.
Tiểu Vân, nàng đang ở đâu? Tiêu Thiên Hà như điên như dại, tìm kiếm khắp sơn cốc nhưng bóng dáng Tuyết Vân vẫn bặt vô âm tín.
Thiên Hà cuồng nộ xuất một đạo chưởng lực, toàn bộ cây cối xung quanh bị chưởng phong đánh nát.
Chàng thật quá vô dụng, hứa bảo vệ Vân nhi mà hết lần này tới lần khác để nàng rơi vào hiểm cảnh.
Trương Thiếu Vũ cũng không tìm thấy chút manh mối nào. Hai người đành thất vọng quay về. Sáng sớm hôm sau, họ cùng trở lại Giang Nam. Chỉ có tìm được Vân Kim Ngân mới có hy vọng biết được tung tích của Vạn Độc Tà Nhân. Hy vọng cứu Tuyết Vân chỉ có thể là ở đó.
“Phong Di Lăng chỉ cần ngươi động tới một sợi tóc của Tuyết Vân, Tiêu Thiên Hà ta thề có cao thiên nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Ánh mắt Thiên Hà rét lạnh, quanh thân tản mác sát khí dày đặc.
Đừng nhìn chàng bình thường hiền lành, vô hại, chỉ cần chọc trúng nhược điểm của chàng sẽ thấy được mặt tà ác của chàng.
Dọc đường đi này, sát khí ngày càng mãnh liệt. Thêm một ngày chưa tìm được Tuyết Vân là thêm nguy hiểm đối với nàng.
Tuyết Vân quả là mệnh khổ, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi lại phải trải qua nhiều biến cố tới như vậy. Tuy nàng tỏ ra lạnh lùng cố gắng chống đỡ nhưng Thiên Hà vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng. Chàng đã tự hứa sẽ không để nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào vậy mà lại không làm được. Lẽ nào chàng yêu nàng chưa đủ sâu sao?
Không đúng! Tuyết Vân là người duy nhất đến giờ phút này khiến chàng động tâm, là người duy nhất cho chàng nếm trải đủ vị hỷ lạc ái ố, là người duy nhất khắc sâu trong tâm khảm chàng.
Đây là lần cuối, nhất định là lần cuối, sau này khi tìm được nàng rồi chàng nhất định sẽ nhốt nàng ở cạnh mình để yêu thương, bảo bọc cho nàng.
Nhưng Phong Di Lăng vì cháu hắn muốn có Tuyết Vân mà gây ra thanh thế lớn như thế liệu có đáng giá hay không? Là nàng còn giấu chàng điều gì? Hay là có âm mưu gì đằng sau tất cả những chuyện vừa xảy ra mà nàng chưa biết?
Trong hai giả thuyết này chàng nguyện chọn tin tưởng Tuyết Vân. Chàng đã một lần không tin tưởng nàng, nghi kị nàng là ma nữ khiến cho nàng lâm hiểm cảnh. Nay dù cho có chuyện gì thì chàng vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng nàng, đứng về phía nàng.
Thiên Hà gấp rút tìm một cứ điểm truyền tin của Hắc Long hội. Hắc Long hội người đông thế mạnh muốn tìm người cũng dễ dàng hơn.
Tại một tửu quán nhỏ, kim bài hắc long vừa truyền ra, nhanh chóng một nhóm đệ tử tìm tới chờ lệnh.
- Tiêu Nhị đường chủ có việc cần sai bảo?
Thiên Hà gật đầu nói nhanh:
- Thứ nhất, nhanh chóng truyền tin về tổng hội, ta vẫn bằng an nhưng hiện tại có chút chuyện cần xử lý nên chưa thể trở về được. Thứ hai, cho người tìm tung tích hai người Phi Yến Hạ Vũ và Nguyệt Hoa nhân Võ Bích Phương. Thứ ba, liên lạc cho các đệ tử tại Giang Nam chú ý mọi động tĩnh tại Vân Gia Trang, nếu có ai xuất hiện lập tức bắt giữ cho ta.
- Tuân mệnh!
Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, mấy tên đệ tử gấp rút chọn khoái mã truyền tin.
Chứng kiến tốc độ hành sự của Thiên Hà và người Hắc Long hội Trương Thiếu Vũ âm thầm gật đầu tán thưởng, không hổ là một trong những bang hội lớn trong giang hồ.
- Tiêu huynh, Hắc Long hội quả nhiên danh bất hư truyền. Chắc sẽ nhanh tìm được Tuyết Vân.
Thiên Hà không vì thế mà bớt lo lắng, khẽ than:
- Chỉ mong nàng chờ được tới lúc ta đến cứu. Ta rất sợ Vân nhi bị bức bách mà làm ra chuyện tổn hại tới bản thân.
Trương Thiếu Vũ gật gù tán thành, bản tính Tuyết Vân hắn vô cùng hiểu rõ, chuyện Tiêu Thiên Hà lo lắng không phải là không có căn cứ.
Thiên Hà suy tính chốc lát rồi nói:
- Trương công tử, nơi đây là địa bàn của Hắc Long hội, huynh ở lại đây sẽ an toàn hơn. Ta nghĩ tự mình sẽ đi tìm Vân nhi.
Trương Thiếu Vũ phẫn nộ nói:
- Tiêu huynh sợ ta làm vướng tay chân sao? Huynh yên tâm đi ta sẽ không làm trễ nãi hành trình của huynh. Vân nhi giống như muội muội ta, ta cũng lo lắng cho nàng không kém huynh bao nhiêu đâu.
Thiên Hà cứng rắn cự tuyệt
- Trương công tử, đường xá xa xôi ta chỉ e huynh không thể trụ nổi. Ta dựa vào khoái mã và khinh công tin chắc sẽ nhanh chóng tới được Vân gia trang…
Trương Thiếu Vũ đâu có chịu thua, Thiên Hà ngươi đâu thể một mình độc chiếm Vân nhi, nàng còn chưa có qua cửa nhà ngươi a.
- Được, Tiêu huynh cứ đi trước, Trương mỗ cũng nhanh chóng đi theo, dựa vào cái gì mà bắt ta phải ngồi đây chờ chứ?
- Trương công tử, huynh cứng đầu như vậy làm trễ nãi chuyện tìm Vân nhi…
- Ta sẽ theo sát Tiêu huynh một tấc không rời…
- Huynh…
Hai người trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua kém. Cuối cùng người phải chịu thỏa hiệp là Thiên Hà.
Nhưng rất nhanh sau đó Trương Thiếu Vũ phải âm thầm hối hận. Tiêu Thiên Hà hắn không cần phải tự hành xác như thế chứ. Một hơi mười mấy ngày hắn đi không ngừng nghỉ, ngựa chết liền đổi ngựa khác, ăn uống trên lưng ngựa, không một phút nghỉ ngơi.
Quả thật Thiếu Vũ bị Tiêu Thiên Hà ép cho tới sắp kiệt sức, nhưng y là thần y, đâu dễ gục ngã như vậy. Tên tiểu tử họ Tiêu kia, ta không tin ngươi trụ được lâu hơn ta đâu. Y cắn răng theo sát Thiên Hà. Hình ảnh công tử tuấn lãng của y giờ chật vật không chịu nổi.
Tiêu Thiên Hà cũng không kém hơn Trương Thiếu Vũ là mấy.
Mười mấy ngày trôi qua Thiên Hà gầy đi một vòng, khuôn mặt anh tuấn hốc hác, tiều tụy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng chàng mặc kệ hết thảy chỉ mong tìm được Tuyết Vân. Một ngày chưa tìm được nàng là một ngày chàng chưa ngưng nghỉ.
Trương Thiếu Vũ bất đắc dĩ phải xuất ra các loại thuốc bổ trân quý để giúp Tiêu Thiên Hà duy trì, nếu để hắn gục ngã thì càng thêm rắc rối. Tìm Vân Nhi vẫn phải dựa vào hắn không ít.
Cứ thế hai người một trước một sau, ngựa phi xé gió, phá tan màn đêm nhằm hướng Vân Gia Trang lao tới!
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook