Huyết Hận Phi Ưng
-
Chương 47: Phi Ưng Chưởng Tái Xuất
Tiếng ồn ào, huyên náo vang lên từ một chiếc tàu lớn đến từ hướng đông.
Chủ tàu đang ra sức khuyên can một chàng thiếu niên tha chết cho mấy người khách của y.
Chàng thiếu niên ngạo nghễ đứng quay lưng lại với y, phía sau chàng một đám người đang quỳ mọp xuống van xin không ngớt.
Cạnh chàng một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng mỉm cười, nói với chàng những câu gì đó bằng tiếng Phù Tang.
Chàng trai nhẹ nhàng đáp lại rồi từ từ quay nhìn chủ tàu và bọn người đang sợ hãi quỳ lạy. Khuôn mặt chàng ẩn sau một chiếc mặt nạ bằng sắt nhưng đôi mặt kiên nghị của chàng tỏa ra thứ ánh sáng khiến ai nhìn vào cũng phải rợn người.
Chàng gằn từng tiếng:
- Nếu muốn sống lập tức cắt lưỡi đi…
Lời chàng thốt ra như mệnh lệnh khiến cho những kẻ đang quỳ mọp kia sợ hãi run lẩy bẩy, nhưng chúng không thể làm trái ý chàng, chúng biết hậu quả của việc khiến chàng tức giận thêm một lần nữa.
Mặc dù tay chúng run nhưng vẫn phải tự cầm lấy con dao để cắt lưỡi mình. Việc này mấy ai dám làm chứ? Nhưng bọn chúng vẫn phải làm bởi đó là mệnh lệnh của chàng thiếu niên kia. Đó cũng là hậu quả của việc chúng dám buông lời cợt ghẹo người đàn bà của chàng. Tự cắt lưỡi là hình phạt đáng sợ nhưng cũng nhẹ nhàng cho chúng lắm rồi.
Thiếu nữ cau mày nhìn bọn người đang quỳ rồi đưa mắt nhìn chàng trai khẽ lắc đầu. Dường như nàng không muốn mùi máu hôi thối của những kẻ kia làm ảnh hưởng tới nhã hứng của nàng. Đây là lần đầu nàng được đi xa, khám phá ra nhiều điều mới lạ mà xứ Phù Tang không có. Nhất là được ở bên cạnh tình lang của mình dù nơi đó có là đảo hoang hay sa mạc khô cằn nàng cũng chẳng quan tâm. Trong mắt nàng lúc này chỉ có chàng thiếu niên anh tuấn kia.
Chàng thiếu niên không muốn làm phật ý người đẹp nên chau mày quát:
-Các người cút hết xuống dưới cho khuất mắt ta. Đừng để ta thấy các ngươi lảng vảng gần nương tử của ta nếu không chớ trách.
Bọn người kia lọp mọp cúi lạy, cảm tạ tha mạng rối rít, rồi lẳng lặng lùi dần. Có cho chúng gan hùm mật báo chúng cũng chẳng dám ngước nhìn mỹ nhân xinh đẹp kia chứ nói gì lảng vảng quanh nàng, bởi chúng biết tài nghệ của phu quân nàng, chính là chàng thiếu niên vừa tha mạng cho chúng.
Hai người họ quả là một đôi kim đồng, ngọc nữ. Thiếu nữ tha thướt, dịu hiền, còn chàng trai thì hiên ngang anh tuấn. Quả là trên đời khó có cặp thứ hai.
Lão chủ tàu đưa tay áo lên lau mồ hôi. Lão nhớ lại những gì vừa xảy ra mà kinh tâm động phách.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ khi đôi nam nữ kia lên thuyền.
Trên thuyền của lão đa phần là các thương nhân tới từ Trung Nguyên. Họ buôn bán vũ khí với Huyết Phù Môn tại Phù Tang.
Con thuyền của lão mỗi tháng lại tới Phù Tang một lần, và lão nhận được rất nhiều món lợi từ bọn thương gia và cả từ Lệnh Chủ Huyết Phù Môn tưởng thưởng. Lần này cũng không khác bao nhiêu lần trước, lão chở các thương nhân tới Phù Tang buôn bán, lúc quay về lão hí hửng vì chuyến này thu đậm. Bằng chứng là chiếc rương mà Âu Dương Lệnh Chủ ban thưởng cho lão vô cùng nặng, chắc hẳn bên trong chứa rất nhiều vàng bạc, châu báu. Lão chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hứng khởi rồi.
Đêm đến lão thổi ngọn đèn trên bàn sáng hơn, mặc thêm lớp áo lông cừu rồi cẩn thận mở rương đồ ra xem.
Chiếc rương bật mở trước mắt lão, lão trợn tròn mắt nhìn, trán giật giật liên hồi, hổ khẩu méo xệch lại.
Trong rương chẳng phải là vàng bạc, châu báu gì mà có một nam một nữ đang ngồi dựa vào nhau ngủ.
Thiếu nữ trông muôn phần mĩ miều xinh đẹp. Lão cứ tưởng là Lệnh Chủ Huyết Phù Môn ban cho lão làm thiếp chứ có ngờ đâu lại mang lại tai họa cho lão.
Chàng thiếu niên đi cùng nàng võ nghệ phi phàm. Lão tuy biết hai người này chắc hẳn là phản đồ của Huyết Phù Môn đang trên đường trốn chạy nhưng cực chẳng đã đành phải mang theo.
Trên đường đi vẻ đẹp của thiếu nữ sao tránh khỏi sự ham muốn của bọn thương nhân. Chúng hau háu nhìn nàng ánh mắt toát ra sự ham muốn dục vọng.
Đêm hôm trước một tên thương nhân tìm đến lão. Kẻ này là đại phú ở Hào Châu, gia tài của hắn không sao đếm xuể. Hắn hứa sẽ cho lão thật nhiều ngân lượng nếu lão giúp hắn đoạt thiếu nữ về làm tiểu thiếp lục phòng.
Ban đầu lão còn e ngại chàng thiếu niên nhưng vì tối mắt trước món lợi mà lão được hưởng nên lão nhắm mắt làm liều. Lão dặn bọn người dưới bí mật bỏ thuốc độc vào thức ăn của chàng thiếu niên. Loại độc dược này đủ lấy mạng chàng và thiếu nữ đương nhiên thuộc về tên đại phú kia và ngân lượng sẽ là của lão.
Nhưng lão không thể ngờ chàng thiếu niên đó không hề hấn gì, chàng thản nhiên ăn đồ ăn do lão mang tới. Lão cứ ngỡ chàng trúng độc nhưng để chắc ăn, khi thấy chàng vừa gục xuống lão lén tới sau lưng định đâm một dao xuyên tim chàng.
Con dao vừa giơ lên thì đã rơi ngay xuống đất, lão đứng chết trân, mắt như muốn lồi ra, miệng há hốc rồi lắp bắp “Quỷ! Có quỷ…”. Chàng thiếu niên đó rõ ràng là quỷ bởi không có người thường nào sống sót khi trúng Xuyên Hạc Tán.
Và giờ đây quỷ đang đòi mạng lão!
- Thiếu hiệp, xin hãy tha mạng…
Chàng trai chiếu ánh mắt lạnh lẽo nhìn:
- Kẻ nào sai ngươi làm chuyện này?
Đương nhiên là lão phải khai! Khai không sót một câu!
Chàng thiếu niên tỏ ra hết sức phẫn nộ và chỉ một chút nữa thôi là đã giết sạch bọn người trên tàu, trong đó có cả lão nếu như thiếu nữ không lên tiếng khuyên can.
Cả cuộc đời lão đi lại không ít nơi, quen biết với đủ hạng người nhưng hạng người như chàng thiếu niên này quả là chưa từng gặp.
Lão tuy được chàng tha mạng nhưng mối làm ăn lại bị phá hỏng, chở người của Huyết Phù Môn đào tẩu lại thêm một mối họa khôn lường. Nếu như Âu Dương Lệnh chủ mà biết được thì đừng nói chi đến cái mạng lão mà cả mạng của mười tám đời tổ tông nhà lão cũng khó lòng giữ nổi.
Nghĩ tới đó mà lão toát hết mồ hôi hột. Lão thận trọng lấy giấy viết, viết vội vàng mấy chữ rồi buộc vào chân bồ câu, đưa tin về đất liền. Xong việc lão mới yên tâm lên giường ngủ một giấc.
Lênh đênh trên biển mấy tháng trời cuối cùng cũng về tới Trung thổ.
Đám thương nhân lập tức mang hàng hóa rời tàu. Đôi thiếu niên nam nữ vui vẻ nắm tay nhau hòa vào dòng người đi xuống, nhưng họ không ngờ rằng có rất nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm đang dõi theo họ.
Hai người dạo chơi chán chê rồi vào một phạn điếm, gọi cơm ăn. Đang lúc vui vẻ thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng hát cất cao:
- Thiếu hiệp làm việc tốt.
Người thứ hai hát tiếp:
- Mau thí cho ta một bát cơm!
Chàng thiếu niên ngẩng lên nhìn, thấy bốn người ăn xin cùng đứng dàn hàng ngang trước cửa nhìn chàng. Chàng biết bốn kẻ đó có ý xấu, lòng thầm e ngại. Lại nghe gã thứ ba hát:
- Thiên đường có lối ngươi chẳng tới.
Gã thứ tư hát tiếp:
- Địa ngục vô môn lại xuống đây!
Bốn gã này hát bài ăn xin Liên Hoa Lạc, mỗi gã tay đều cầm một chiếc bát mẻ, tay trái chống một cành cây, vai đeo năm túi.
Chàng thiếu niên biết bọn họ có địa vị không nhỏ trong Cái Bang nhưng không hiểu sao lại muốn tìm mình gây sự?
Bốn gã hành khất lại hát bài ăn xin, họ hát đi hát lại ba lần, lần nào đến mấy câu “Địa ngục vô môn lại xuống đây”, âm điệu cũng chứa đầy sát khí.
Chàng thiếu niên cứ thong thả ăn cơm, không thèm để ý đến. Thiếu nữ thấy điệu bộ rách rưới thảm thương của họ thì động lòng thương. Nàng lấy mấy đĩnh bạc trong túi bước tới bỏ vào chén cho họ. Một tên ăn mày bất ngờ thò tay chụp vào huyệt mạch môn trên tay thiếu nữ rồi nói to:
- Tiểu cô nương đã không chịu bố thí một bát cơm cớ sao còn nảy lòng tham muốn cướp chút bạc mọn của bọn ta nữa.
Hành động của gã mau lẹ khiến chàng thiếu niên không kịp ứng biến. Người trong quán thấy mấy tên ăn mày hô hoán thì kéo tới xem, không ngừng chỉ trỏ.
Chàng thiếu niên từ từ đứng dậy nói:
- Không biết các vị bằng hữu trong Cái Bang tìm tại hạ có chuyện gì, sao lại làm khó nương tử của tại hạ?
Một tên nói:
- Bọn ta chỉ muốn xin bát cơm ăn, không làm khó dễ ai khác…
Tên khác nói:
- Bọn ta bốn nam nhi không thể bắt nạt một cô nương nhỏ bé, để cho hảo hán giang hồ chê cười được. Chỉ mong các vị có thể nói mấy câu công đạo mà thôi.
- Đúng vậy…
Chàng thiếu niên hừ một tiếng nói:
- Các người nói nương tử ta lấy cắp tiền của các người, liệu có bằng chứng gì không?
Tên khiếu hóa đáp:
- Ta bắt tận tay như vậy chẳng phải là có bằng chứng rồi sao?
Chàng thiếu niên cười khẩy:
- Thế nếu ta bắt ngươi rồi cũng vu là ngươi ăn cắp tiền của ta có được chăng? Ý ta muốn biết trên mấy đĩnh bạc của các ngươi có dấu hiệu gì chứng tỏ ngươi là chủ nhân của chúng không thôi.
Gã ăn mày đắc ý nói:
- Trên đĩnh bạc của ta có hai vết lõm, là do ta trong lúc cao hứng đã dùng tay bóp.
Gã nói rồi xòe tay đưa đĩnh bạc ra, bên trên quả có hai vết lõm do dấu tay để lại. Mọi người xung quanh thấy thế đều lắc đầu thè lưỡi. Chàng thiếu niên thản nhiên đưa tay cầm nén bạc lên săm soi rồi cười nhẹ.
- Tại hạ không hề thấy vết lõm nào cả.
Mấy tên ăn mày trố mắt ra nhìn, hóa ra chàng thiếu niên đã dùng công lực bóp thỏi bạc bẹp dúm, không còn nhận ra hình dạng nữa.
Mặt tên nào cũng biến sắc, chúng không ngờ võ công của đối phương lại có thể đạt đến cảnh giới cao thâm này, bóp méo nén bạc không hề đơn giản một chút nào chỉ e là ngay cả các bậc tôn sư võ học mới có thể làm nổi vậy mà chàng thiếu niên này bất quá ngoài hai mươi sao có thể đạt tới công lực ghê gớm như thế.
Thiếu nữ bị một tên ăn mày khống chế, trong lòng hoảng sợ nhưng thấy chàng trai bóp nát đĩnh bạc thì thích thú khúc khích cười. Nụ cười tiêu hồn của nàng khiến tên khiếu hóa lảo đảo thụt lùi ra sau mấy bước rồi té phịch xuống đất.
Chàng thiếu niên liền kéo thiếu nữ tới bên mình. Lúc này mới lạnh lùng quát:
- Các ngươi muốn gì?
Một gã đáp:
- Bọn ta muốn xin chút cơm thừa, nhưng nếu thiếu hiệp không chịu ban cho thì đành xin tí huyết vậy…
Chàng thiếu niên cười gằn:
- Huyết của các ngươi có được chăng?
Bốn tên hành khất cười ngất:
- Nếu thiếu hiệp tự thấy mình có bản lãnh. Có điều huyết của bọn ta có giá quá cao, ngay cả bọn ta cũng không thể mua nổi sao có thể cho thiếu hiệp xin dễ dàng như thế được.
Chàng thiếu niên bật cười to:
- Thật là cao ngạo!
Tiếng cười của chàng tắt giữa chừng.
Bình, bình, bốn gã hành khất văng ra xa nằm lăn lóc trên mặt đất.
Bọn chúng lồm cồm bò dậy, mặt cắt không ra giọt máu.
Mọi người chưa hết ngơ ngác, không biết chàng thiếu niên đã sử dụng thủ pháp gì đả thương bốn tên khiếu hóa. Chàng ra tay quá nhanh.
Một người ngồi cách đó không xa, mặt tái mét, lẩm nhẩm:
-Phi Ưng Chưởng?
Phi Ưng Chưởng là chưởng pháp nhất tuyệt của võ lâm trong khoảng một trăm năm nay, đương thế không có mấy người sánh kịp. Nó vốn đã tuyệt tích cùng với ma giáo mấy chục năm trước nay sao lại xuất hiện ở đây?
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Chủ tàu đang ra sức khuyên can một chàng thiếu niên tha chết cho mấy người khách của y.
Chàng thiếu niên ngạo nghễ đứng quay lưng lại với y, phía sau chàng một đám người đang quỳ mọp xuống van xin không ngớt.
Cạnh chàng một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng mỉm cười, nói với chàng những câu gì đó bằng tiếng Phù Tang.
Chàng trai nhẹ nhàng đáp lại rồi từ từ quay nhìn chủ tàu và bọn người đang sợ hãi quỳ lạy. Khuôn mặt chàng ẩn sau một chiếc mặt nạ bằng sắt nhưng đôi mặt kiên nghị của chàng tỏa ra thứ ánh sáng khiến ai nhìn vào cũng phải rợn người.
Chàng gằn từng tiếng:
- Nếu muốn sống lập tức cắt lưỡi đi…
Lời chàng thốt ra như mệnh lệnh khiến cho những kẻ đang quỳ mọp kia sợ hãi run lẩy bẩy, nhưng chúng không thể làm trái ý chàng, chúng biết hậu quả của việc khiến chàng tức giận thêm một lần nữa.
Mặc dù tay chúng run nhưng vẫn phải tự cầm lấy con dao để cắt lưỡi mình. Việc này mấy ai dám làm chứ? Nhưng bọn chúng vẫn phải làm bởi đó là mệnh lệnh của chàng thiếu niên kia. Đó cũng là hậu quả của việc chúng dám buông lời cợt ghẹo người đàn bà của chàng. Tự cắt lưỡi là hình phạt đáng sợ nhưng cũng nhẹ nhàng cho chúng lắm rồi.
Thiếu nữ cau mày nhìn bọn người đang quỳ rồi đưa mắt nhìn chàng trai khẽ lắc đầu. Dường như nàng không muốn mùi máu hôi thối của những kẻ kia làm ảnh hưởng tới nhã hứng của nàng. Đây là lần đầu nàng được đi xa, khám phá ra nhiều điều mới lạ mà xứ Phù Tang không có. Nhất là được ở bên cạnh tình lang của mình dù nơi đó có là đảo hoang hay sa mạc khô cằn nàng cũng chẳng quan tâm. Trong mắt nàng lúc này chỉ có chàng thiếu niên anh tuấn kia.
Chàng thiếu niên không muốn làm phật ý người đẹp nên chau mày quát:
-Các người cút hết xuống dưới cho khuất mắt ta. Đừng để ta thấy các ngươi lảng vảng gần nương tử của ta nếu không chớ trách.
Bọn người kia lọp mọp cúi lạy, cảm tạ tha mạng rối rít, rồi lẳng lặng lùi dần. Có cho chúng gan hùm mật báo chúng cũng chẳng dám ngước nhìn mỹ nhân xinh đẹp kia chứ nói gì lảng vảng quanh nàng, bởi chúng biết tài nghệ của phu quân nàng, chính là chàng thiếu niên vừa tha mạng cho chúng.
Hai người họ quả là một đôi kim đồng, ngọc nữ. Thiếu nữ tha thướt, dịu hiền, còn chàng trai thì hiên ngang anh tuấn. Quả là trên đời khó có cặp thứ hai.
Lão chủ tàu đưa tay áo lên lau mồ hôi. Lão nhớ lại những gì vừa xảy ra mà kinh tâm động phách.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ khi đôi nam nữ kia lên thuyền.
Trên thuyền của lão đa phần là các thương nhân tới từ Trung Nguyên. Họ buôn bán vũ khí với Huyết Phù Môn tại Phù Tang.
Con thuyền của lão mỗi tháng lại tới Phù Tang một lần, và lão nhận được rất nhiều món lợi từ bọn thương gia và cả từ Lệnh Chủ Huyết Phù Môn tưởng thưởng. Lần này cũng không khác bao nhiêu lần trước, lão chở các thương nhân tới Phù Tang buôn bán, lúc quay về lão hí hửng vì chuyến này thu đậm. Bằng chứng là chiếc rương mà Âu Dương Lệnh Chủ ban thưởng cho lão vô cùng nặng, chắc hẳn bên trong chứa rất nhiều vàng bạc, châu báu. Lão chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hứng khởi rồi.
Đêm đến lão thổi ngọn đèn trên bàn sáng hơn, mặc thêm lớp áo lông cừu rồi cẩn thận mở rương đồ ra xem.
Chiếc rương bật mở trước mắt lão, lão trợn tròn mắt nhìn, trán giật giật liên hồi, hổ khẩu méo xệch lại.
Trong rương chẳng phải là vàng bạc, châu báu gì mà có một nam một nữ đang ngồi dựa vào nhau ngủ.
Thiếu nữ trông muôn phần mĩ miều xinh đẹp. Lão cứ tưởng là Lệnh Chủ Huyết Phù Môn ban cho lão làm thiếp chứ có ngờ đâu lại mang lại tai họa cho lão.
Chàng thiếu niên đi cùng nàng võ nghệ phi phàm. Lão tuy biết hai người này chắc hẳn là phản đồ của Huyết Phù Môn đang trên đường trốn chạy nhưng cực chẳng đã đành phải mang theo.
Trên đường đi vẻ đẹp của thiếu nữ sao tránh khỏi sự ham muốn của bọn thương nhân. Chúng hau háu nhìn nàng ánh mắt toát ra sự ham muốn dục vọng.
Đêm hôm trước một tên thương nhân tìm đến lão. Kẻ này là đại phú ở Hào Châu, gia tài của hắn không sao đếm xuể. Hắn hứa sẽ cho lão thật nhiều ngân lượng nếu lão giúp hắn đoạt thiếu nữ về làm tiểu thiếp lục phòng.
Ban đầu lão còn e ngại chàng thiếu niên nhưng vì tối mắt trước món lợi mà lão được hưởng nên lão nhắm mắt làm liều. Lão dặn bọn người dưới bí mật bỏ thuốc độc vào thức ăn của chàng thiếu niên. Loại độc dược này đủ lấy mạng chàng và thiếu nữ đương nhiên thuộc về tên đại phú kia và ngân lượng sẽ là của lão.
Nhưng lão không thể ngờ chàng thiếu niên đó không hề hấn gì, chàng thản nhiên ăn đồ ăn do lão mang tới. Lão cứ ngỡ chàng trúng độc nhưng để chắc ăn, khi thấy chàng vừa gục xuống lão lén tới sau lưng định đâm một dao xuyên tim chàng.
Con dao vừa giơ lên thì đã rơi ngay xuống đất, lão đứng chết trân, mắt như muốn lồi ra, miệng há hốc rồi lắp bắp “Quỷ! Có quỷ…”. Chàng thiếu niên đó rõ ràng là quỷ bởi không có người thường nào sống sót khi trúng Xuyên Hạc Tán.
Và giờ đây quỷ đang đòi mạng lão!
- Thiếu hiệp, xin hãy tha mạng…
Chàng trai chiếu ánh mắt lạnh lẽo nhìn:
- Kẻ nào sai ngươi làm chuyện này?
Đương nhiên là lão phải khai! Khai không sót một câu!
Chàng thiếu niên tỏ ra hết sức phẫn nộ và chỉ một chút nữa thôi là đã giết sạch bọn người trên tàu, trong đó có cả lão nếu như thiếu nữ không lên tiếng khuyên can.
Cả cuộc đời lão đi lại không ít nơi, quen biết với đủ hạng người nhưng hạng người như chàng thiếu niên này quả là chưa từng gặp.
Lão tuy được chàng tha mạng nhưng mối làm ăn lại bị phá hỏng, chở người của Huyết Phù Môn đào tẩu lại thêm một mối họa khôn lường. Nếu như Âu Dương Lệnh chủ mà biết được thì đừng nói chi đến cái mạng lão mà cả mạng của mười tám đời tổ tông nhà lão cũng khó lòng giữ nổi.
Nghĩ tới đó mà lão toát hết mồ hôi hột. Lão thận trọng lấy giấy viết, viết vội vàng mấy chữ rồi buộc vào chân bồ câu, đưa tin về đất liền. Xong việc lão mới yên tâm lên giường ngủ một giấc.
Lênh đênh trên biển mấy tháng trời cuối cùng cũng về tới Trung thổ.
Đám thương nhân lập tức mang hàng hóa rời tàu. Đôi thiếu niên nam nữ vui vẻ nắm tay nhau hòa vào dòng người đi xuống, nhưng họ không ngờ rằng có rất nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm đang dõi theo họ.
Hai người dạo chơi chán chê rồi vào một phạn điếm, gọi cơm ăn. Đang lúc vui vẻ thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng hát cất cao:
- Thiếu hiệp làm việc tốt.
Người thứ hai hát tiếp:
- Mau thí cho ta một bát cơm!
Chàng thiếu niên ngẩng lên nhìn, thấy bốn người ăn xin cùng đứng dàn hàng ngang trước cửa nhìn chàng. Chàng biết bốn kẻ đó có ý xấu, lòng thầm e ngại. Lại nghe gã thứ ba hát:
- Thiên đường có lối ngươi chẳng tới.
Gã thứ tư hát tiếp:
- Địa ngục vô môn lại xuống đây!
Bốn gã này hát bài ăn xin Liên Hoa Lạc, mỗi gã tay đều cầm một chiếc bát mẻ, tay trái chống một cành cây, vai đeo năm túi.
Chàng thiếu niên biết bọn họ có địa vị không nhỏ trong Cái Bang nhưng không hiểu sao lại muốn tìm mình gây sự?
Bốn gã hành khất lại hát bài ăn xin, họ hát đi hát lại ba lần, lần nào đến mấy câu “Địa ngục vô môn lại xuống đây”, âm điệu cũng chứa đầy sát khí.
Chàng thiếu niên cứ thong thả ăn cơm, không thèm để ý đến. Thiếu nữ thấy điệu bộ rách rưới thảm thương của họ thì động lòng thương. Nàng lấy mấy đĩnh bạc trong túi bước tới bỏ vào chén cho họ. Một tên ăn mày bất ngờ thò tay chụp vào huyệt mạch môn trên tay thiếu nữ rồi nói to:
- Tiểu cô nương đã không chịu bố thí một bát cơm cớ sao còn nảy lòng tham muốn cướp chút bạc mọn của bọn ta nữa.
Hành động của gã mau lẹ khiến chàng thiếu niên không kịp ứng biến. Người trong quán thấy mấy tên ăn mày hô hoán thì kéo tới xem, không ngừng chỉ trỏ.
Chàng thiếu niên từ từ đứng dậy nói:
- Không biết các vị bằng hữu trong Cái Bang tìm tại hạ có chuyện gì, sao lại làm khó nương tử của tại hạ?
Một tên nói:
- Bọn ta chỉ muốn xin bát cơm ăn, không làm khó dễ ai khác…
Tên khác nói:
- Bọn ta bốn nam nhi không thể bắt nạt một cô nương nhỏ bé, để cho hảo hán giang hồ chê cười được. Chỉ mong các vị có thể nói mấy câu công đạo mà thôi.
- Đúng vậy…
Chàng thiếu niên hừ một tiếng nói:
- Các người nói nương tử ta lấy cắp tiền của các người, liệu có bằng chứng gì không?
Tên khiếu hóa đáp:
- Ta bắt tận tay như vậy chẳng phải là có bằng chứng rồi sao?
Chàng thiếu niên cười khẩy:
- Thế nếu ta bắt ngươi rồi cũng vu là ngươi ăn cắp tiền của ta có được chăng? Ý ta muốn biết trên mấy đĩnh bạc của các ngươi có dấu hiệu gì chứng tỏ ngươi là chủ nhân của chúng không thôi.
Gã ăn mày đắc ý nói:
- Trên đĩnh bạc của ta có hai vết lõm, là do ta trong lúc cao hứng đã dùng tay bóp.
Gã nói rồi xòe tay đưa đĩnh bạc ra, bên trên quả có hai vết lõm do dấu tay để lại. Mọi người xung quanh thấy thế đều lắc đầu thè lưỡi. Chàng thiếu niên thản nhiên đưa tay cầm nén bạc lên săm soi rồi cười nhẹ.
- Tại hạ không hề thấy vết lõm nào cả.
Mấy tên ăn mày trố mắt ra nhìn, hóa ra chàng thiếu niên đã dùng công lực bóp thỏi bạc bẹp dúm, không còn nhận ra hình dạng nữa.
Mặt tên nào cũng biến sắc, chúng không ngờ võ công của đối phương lại có thể đạt đến cảnh giới cao thâm này, bóp méo nén bạc không hề đơn giản một chút nào chỉ e là ngay cả các bậc tôn sư võ học mới có thể làm nổi vậy mà chàng thiếu niên này bất quá ngoài hai mươi sao có thể đạt tới công lực ghê gớm như thế.
Thiếu nữ bị một tên ăn mày khống chế, trong lòng hoảng sợ nhưng thấy chàng trai bóp nát đĩnh bạc thì thích thú khúc khích cười. Nụ cười tiêu hồn của nàng khiến tên khiếu hóa lảo đảo thụt lùi ra sau mấy bước rồi té phịch xuống đất.
Chàng thiếu niên liền kéo thiếu nữ tới bên mình. Lúc này mới lạnh lùng quát:
- Các ngươi muốn gì?
Một gã đáp:
- Bọn ta muốn xin chút cơm thừa, nhưng nếu thiếu hiệp không chịu ban cho thì đành xin tí huyết vậy…
Chàng thiếu niên cười gằn:
- Huyết của các ngươi có được chăng?
Bốn tên hành khất cười ngất:
- Nếu thiếu hiệp tự thấy mình có bản lãnh. Có điều huyết của bọn ta có giá quá cao, ngay cả bọn ta cũng không thể mua nổi sao có thể cho thiếu hiệp xin dễ dàng như thế được.
Chàng thiếu niên bật cười to:
- Thật là cao ngạo!
Tiếng cười của chàng tắt giữa chừng.
Bình, bình, bốn gã hành khất văng ra xa nằm lăn lóc trên mặt đất.
Bọn chúng lồm cồm bò dậy, mặt cắt không ra giọt máu.
Mọi người chưa hết ngơ ngác, không biết chàng thiếu niên đã sử dụng thủ pháp gì đả thương bốn tên khiếu hóa. Chàng ra tay quá nhanh.
Một người ngồi cách đó không xa, mặt tái mét, lẩm nhẩm:
-Phi Ưng Chưởng?
Phi Ưng Chưởng là chưởng pháp nhất tuyệt của võ lâm trong khoảng một trăm năm nay, đương thế không có mấy người sánh kịp. Nó vốn đã tuyệt tích cùng với ma giáo mấy chục năm trước nay sao lại xuất hiện ở đây?
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook