Hôn nhân say giấc nồng
-
Chương 3:
Huyết yến sang quý được đun nóng ở trong bếp hai lần, người đứng bếp rất nhẫn nại, nhưng vẫn lo lắng, hỏi quản gia: "Có cần phải gọi điện thoại cho cô Yên không? Tôi gõ cửa thế nào cũng không thấy trả lời, lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Ở nhà mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Quản gia già ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Chắc là đang tắm rửa, cô nhóc này bề bộn nhiều việc, cứ chờ một chút, đừng lo lắng."
Một loạt tiếng bước chân đều đều mạnh mẽ vang lên trong bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản gia mở mắt ra, sau thấy người tới thì lập tức đứng lên: "Cậu ba, cậu đói bụng sao?"
"Trong phòng không có nước, xuống lấy cốc nước lên." Lúc nhận lấy cốc nước, Tề Duật Lễ vô tình nhìn thoáng qua góc bếp: "Đang đun cái gì vậy?"
"Huyết yến."
"Cho Nam Yên sao?" Anh cau mày suy nghĩ.
"Vâng, nhưng hình như cô Yên có việc bận nên gõ cửa hai lần cũng không thấy trả lời."
Đúng là rất bận.
Nhưng bây giờ đã hết bận rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Duật Lễ chỉ liếc nhìn huyết yến hai lần rồi quay đi, anh không phải là người hay giúp đỡ người khác. Đêm nay đưa Hứa Lưu Sương đến đó là vì nể mặt tổng giám đốc Hứa - ba của Hứa Lưu Sương, chứ không phải vì tiện đường. Ở chỗ của anh, không có chữ tiện đường nào cả, cho nên anh buông một câu: "Vừa nãy khi tôi đi xuống lầu, hình như có nhìn thấy cửa phòng em ấy đang mở, ông có thể mang lên được rồi."
Quản gia cung kính đáp: "Được."
Phòng của Tề Duật Lễ không cùng tầng với phòng của Nam Yên. Ở một số khía cạnh nào đó, ông cụ Tề là người rất truyền thống bảo thủ, phòng của con cháu không được sắp xếp theo độ tuổi mà sắp xếp theo giới tính. Cách bố trí phòng ở các tầng cũng khá giống nhau. Mấy năm nay Tề Duật Lễ đang trên đà phát triển, địa vị trong nhà họ Tề chỉ đứng sau ông cụ Tề, nhưng anh vẫn sống ở tầng ba cùng với năm người anh em họ. Mà sáu phòng trên tầng hai sau đó đã bị đập bỏ và tân trang lại thành hai phòng — phòng của Tề Nguyệt và Nam Yên.
Dù đã làm chuyện thân mật như thế, nhưng Tề Duật Lễ vẫn sẽ không ngủ lại trong phòng ngủ của Nam Yên, nhiều năm đều như thế.
Mặc dù mọi người trong nhà họ Tề đều biết Tề Duật Lễ thiên vị Nam Yên, nhưng cũng biết anh sẽ không tiện đường mang bát huyết yến này vào phòng cô.
Tề Duật Lễ đúng là cưng chiều Nam Yên, nhưng sự cưng chiều này phải so sánh mới nhận ra được.
Sinh ra anh đã có khuôn mặt lạnh lùng, tính tình lại càng lạnh đến tận cùng, giống như tảng băng quanh năm dưới đáy biển sâu, cả người đều lạnh thấu xương. Anh không gần gũi với mọi người, cũng không có gì để nói với đám anh em họ, trong một gia đình lớn như vậy, nhưng anh luôn cô đơn, thích ở một mình.
Mọi người phát hiện ra Tề Duật Lễ đối xử khác biệt với Nam Yên, có lẽ là vào lần đó.
Một gia tộc lớn như bọn họ, ngoài mặt thì cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng lại phân biệt dòng dõi trực hệ rất rõ ràng.
Bề ngoài thì mọi người đều đối xử với Nam Yên giống như với Tề Nguyệt, nhưng khi âm thầm nhắc đến Nam Yên, bọn họ luôn dùng giọng điệu khinh miệt, ý nghĩa châm chọc mà định nghĩa cô là —— người ngoài.
Người ngoài là gì?
Người làm trong nhà, bảo mẫu, tài xế đều là người ngoài.
Nam Yên cũng giống như họ.
Ăn nhờ ở đậu, Nam Yên biết cách phán đoán tình hình thực tế, đồng thời cũng học được cách quan sát tình hình, từ trước đến nay, cô luôn sống rất thận trọng, cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại trước mặt những người anh em họ không có nơi nào để phát tiết, dùng việc trêu cợt người khác làm thú vui.
Đôi khi, ngay cả khi cảm giác tồn tại mỏng như hạt bụi trong không khí, mọi người cũng sẽ nhận ra.
Khi đó bọn họ đều còn nhỏ tuổi, đứa lớn nhất cũng chưa tới chín tuổi, bọn nhỏ tụ tập lại cùng nhau chơi mấy trò vặt vãnh. Trò chơi gia đình không phổ biến trong nhà họ Tề, dù sao thì đều có quan hệ huyết thống, đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai cô bé là Nam Yên và Tề Nguyệt. Bọn họ không thích chơi trò đóng giả gia đình với Nam Yên, bởi vì trong mắt họ, Nam Yên là một người ngoài, không xứng để chơi loại trò chơi này với họ.
Chơi nhiều nhất là trốn tìm.
Để cho công bằng thì luôn rút thăm để quyết định ai sẽ là người đi tìm, với xác suất một phần tám, Nam Yên là một trong bảy người đi trốn.
Địa điểm trốn tìm chỉ giới hạn trong hồ sen ở sân bên, hồ sen được bao quanh bởi lối đi dạo cổ kính, đúng vào mùa hè nóng bức, hoa sen nở rộ, lá sen xum xuê che khuất rất nhiều khung cảnh. Ra hiệu một tiếng, mọi người đều giải tán như chim thú, Nam Yên cũng tìm kiếm nơi ẩn nấp. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Dường như có thể trốn trong hòn non bộ.
A một tiếng, anh năm bị bắt.
Có vẻ như chiếc thuyền gỗ được đặt lộn ngược bên hồ bơi cũng có thể trốn được.
A một tiếng, anh tư bị bắt.
Có người biết bơi.
Ùm một tiếng, nhảy xuống ao, bơi vào trong ao được tầng tầng lớp lớp lá sen bao phủ, không thể nhìn ra bóng dáng.
Khi Nam Yên hết đường để xoay sở, tiếng đếm ngược đang tới gần.
"Mười —"
"Chín —"
"Tám bảy sáu năm —"
Đếm càng lúc càng nhanh: "Bốn ba hai một!"
Nam Yên đột nhiên chui vào bụi rậm. Cỏ um tùm, cô mặc một chiếc váy ngắn, làn da lộ ra bị cỏ làm ửng đỏ. Bụi cây cao hơn cô, che kín cô, nên khi sáu người còn lại bị tìm thấy, tụ tập cách bụi cây bên kia vài mét thì không ai để ý đến cô.
"Thấy chưa, anh đã nói là anh chơi trốn tìm rất giỏi mà. Các em nhìn xem, trốn trong nước anh cũng vớt các em lên được!"
"Anh cũng giỏi thật đấy, còn có thể xuống nước để bắt người được."
"Nói thật thì chỗ này quá nhỏ, không dễ trốn, hay là chúng ta đổi sang chơi ở chỗ khác đi?"
"Cũng được, mọi người đều ở đây đúng không?"
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, đủ rồi, đi thôi."
"Bảy người? Sao em nhớ là tám người mà nhỉ? Tề Nguyệt đâu? Anh không tìm thấy em ấy à?"
"Ngu ngốc, Tề Nguyệt đang chép phạt "Lễ thư" trong phòng sách kìa. Với tốc độ viết chậm rề rề của cô Tề nhà chúng ta, thì chắc đến khi mặt trời lặn cũng không ra khỏi phòng sách được đâu."
"Nói cũng đấy, người nhà họ Tề chúng ta đi thôi, chuyển chỗ chơi đi, đến sau núi nhá?"
"Được đấy."
Vì vậy, cả nhóm hùng hổ rời đi.
Hoàn toàn quên mất Nam Yên đang trốn đằng sau bụi cây.
Bị bỏ quên, cũng không sao cả. Đôi mắt Nam Yên ảm đạm trong giây lát, sau đó lại trở lại bình thường, cô muốn quay trở lại phòng, nhưng khi đứng dậy thì giẫm phải một hòn đá, mắt cá chân bị trẹo, ngã thẳng xuống. Cổ chân cô truyền tới cảm giác đau rát, cô nhăn mặt lại vì đau, không đứng dậy được.
Xung quanh không có ai, lại giữa mùa hè oi bức, nắng như thiêu như đốt khiến cô toát mồ hôi hột.
Vừa nóng vừa đau, không có cách nào kêu cứu, Nam Yên nằm liệt trên bãi cỏ.
Không ai để ý cô đã mất tích, kể cả lúc đến bữa ăn tối, cũng không ai để ý.
Mãi cho đến khi Tề Duật Lễ kết thúc buổi học chơi golf và về nhà, liếc nhìn bàn ăn rồi đột nhiên cau mày: "Nam Yên và Tề Nguyệt đâu rồi?"
Quản gia cung kính nói: "Cô chủ đang ở trong phòng sách chép phạt "Lễ thư", còn cô Yên... thì không rõ lắm, buổi trưa vẫn còn ở nhà, sau đó các cậu chủ dẫn cô ấy ra ngoài chơi trò chơi, sau đó thì không thấy cô ấy nữa."
Mọi người trên bàn ăn đang náo nhiệt bị nhắc nhở như vậy thì đột nhiên nói: "Mẹ kiếp, em đã nói rồi mà, còn thiếu một người, thiếu Nam Yên đó!"
Khuôn mặt Tề Duật Lễ vô cùng lạnh lùng: "Các em đã quên Nam Yên ở đâu rồi?"
Không ai dám lên tiếng, tất cả đều cúi đầu im lặng gẩy gẩy cơm trong bát.
Chỉ có cậu năm Tề Vân Xuyên, cũng chính là người vừa nói là bị thiếu người, vò đầu bứt tóc nói: "Hình như là ở bên cạnh ao sen thì phải? Hay là ở phía sau hòn non bộ nhỉ? Em cũng không nhớ rõ nữa."
Giọng nói vang lên.
Tề Duật Lễ quay người bước ra ngoài, quanh người tản ra cảm xúc kiềm chế mãnh liệt.
Mọi người nhìn nhau, dường như ý thức được mình đã gây chuyện, lúc này cũng không dám ăn cơm nữa, vội vàng đi theo.
Khi Tề Duật Lễ tìm thấy Nam Yên, cơ thể cô đầy những vết đỏ lốm đốm do muỗi đốt. Khi đó cô mới bảy tuổi, khuôn mặt giàn giụa nước mắt ngước lên, giọng nói rất nhỏ, mạnh mẽ kìm chế sự tủi thân, gọi anh: "Anh ba."
"Tại sao lại ngồi ở đây?" Tề Duật Lễ hỏi.
Nam Yên: "Bị trẹo chân, rất đau, không thể đứng dậy được."
Tề Duật Lễ: "Tại sao lại không người đến?"
Nam Yên: "Không có ai."
Tề Duật Lễ: "Không phải là chơi trò chơi với bọn họ sao?"
Sau bụi cây, một nhóm người vội vã đi tới, lưng hướng về phía Tề Duật Lễ, trên mặt cũng hiện rõ vẻ lo lắng bất an giống hệt nhau.
Dường như Nam Yên nuốt một mảnh thủy tinh lớn vào cổ họng, gian nan nói ra nguyên nhân hậu quả sự việc. Cô nhận thấy, mỗi khi cô nói một từ, khuôn mặt vốn không vui của Tề Duật Lễ lại tối sầm lại một chút. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
"… Có lẽ họ không cố tình quên em đâu." Cuối cùng, cô vẫn bào chữa cho bọn họ.
Khóe miệng Tề Duật Lễ cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Làm Nam Yên cảm thấy lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng giữa cái nóng như thiêu như đốt.
"Không đứng lên nổi sao?" Ánh mắt anh rơi vào đôi chân sưng phồng như bánh bao của cô.
"Dạ."
"Anh cõng hay ôm em, em chọn một cái đi?"
Nam Yên suy nghĩ vài giây, thấp giọng nói: "Muốn ôm một cái."
Tề Duật Lễ lại cười, lần này nụ cười anh không còn lạnh lùng nữa, mà lại lộ ra vẻ mặt lười biếng vui vẻ: "Được, ôm em."
Ngay sau đó là cái ôm công chúa bay lên trời. Nam Yên vòng tay qua cánh tay Tề Duật Lễ, tựa đầu vào ngực anh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trái tim đang đập gần đó, nhưng rõ ràng nhất là giọng nói anh, bình tĩnh mạnh mẽ, mang theo sự uy nghiêm của người đứng đầu.
"Tất cả mọi người đến phòng sách chép phạt sách kinh, chép đủ trăm bản mới được đi ra."
"Còn nữa." Tề Duật Lễ ôm Nam Yên trong ngực bước ra ngoài. Đột nhiên, bước chân anh dừng lại. Anh quay lưng về phía anh em họ, thậm chí bóng lưng còn lộ ra sự xa cách, cách ly người sống, lớn tiếng nói: "Anh không hy vọng chuyện này sẽ lại xảy ra nữa. Nam Yên cũng là người nhà họ Tề chúng ta, nếu bất cứ ai còn dám đối xử lạnh nhạt với Nam Yên, bắt nạt Nam Yên, hoặc coi em ấy như người ngoài, chính là có ý chống lại anh, đã hiểu chưa?"
Tề Duật Lễ là ai chứ? Là một người đàn ông máu lạnh, kể cả anh em họ ngã trước mặt mình, anh cũng có thể thờ ơ không nâng đối phương lên; là người đàn ông cho dù Tề Nguyệt có làm nũng cầu xin anh giúp đỡ mình một chuyện nhỏ bé không tốn chút công sức gì như thế nào, thì anh cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ; là người thừa kế duy nhất mà được đích thân ông cụ Tề chỉ định từ khi mới 10 tuổi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Tề Duật Lễ đối xử tốt với ai, nhưng ngày hôm đó, Tề Duật Lễ lại chống lưng cho Nam Yên.
-
Nam Yên mệt mỏi đứng dậy khỏi giường, khoác chiếc váy ngủ đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là dì đầu bếp đang bưng huyết yến, cô nghiêng người bảo bà ấy đặt huyết yến lên bàn. Khi đưa dì ra khỏi nhà thì thấy Tề Duật Lễ từ lầu ba đi xuống. Anh mặc một chiếc áo khoác cashmere màu xanh nước biển, khi đi xuống cầu thang, anh đưa cổ tay lên nhướng mày để nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ.
Vội vàng bước đi, trong khoảng trống giữa tầng ba và tầng hai, anh thậm chí không thèm nhìn cô một cái.
Dưới lầu truyền đến tiếng trò chuyện của quản gia và anh.
"Cậu ba, không ngủ lại ở nhà cũ sao?"
"Đi ra ngoài có chút chuyện, tôi sẽ trở về muộn một chút."
"Được. Đi đường cẩn thận."
Nam Yên đóng cửa lại, cô trở lại bàn, cầm huyết yến lên uống một ngụm, lúc này điện thoại rung lên, có vài tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Tề Nguyệt.
[Chị đến chỗ của anh ba hay về nhà cũ thế?]
[Bữa tiệc chào đón chị trở về đêm nay lại bị hủy rồi, em không cam lòng.]
[Chị có thể lẻn ra ngoài được không?]
[Chị đừng nói với anh ba nhá, anh ba ghét nhất chuyện em dẫn chị đến quán bar.]
Nam Yên rũ mắt xuống, gõ chữ: [Chị đang ở nhà cũ, chỉ sợ không ra được.]
Ánh mắt Tề Nguyệt tối sầm lại: [Anh ba cố ý đúng không? Biết rõ nhà cũ lắp đầy camera giám sát, nếu buổi tối chị ra ngoài, nửa đêm về nhà với em thì nhất định có chuyện gì đó, không cần đoán cũng biết chị bị em đưa đi uống rượu.]
[Anh ba thật là, giết người moi tim.]
[Em ghét anh ấy, em nguyền rủa anh ấy không tìm được bạn gái, cả đời này vĩnh viễn cô độc!]
Nam Yên: [Đã chụp ảnh màn hình.]
Trong khung trò chuyện hiện ra một hàng chữ nhỏ: Đối phương đã thu hồi tin nhắn.
Tề Nguyệt: [Em sớm nên biết, chị và anh ấy chung một chiến tuyến, hai người đúng là gian phu dâm phụ!]
Nam Yên: [?]
Tề Nguyệt: [Không đúng, là đôi nam nữ khốn nạn!]
Tề Nguyệt: [Không đúng, hai người lén lút tằng tịu với nhau.]
Tề Nguyệt: [Vẫn không đúng, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng, cấu kết với nhau làm việc xấu!]
Nam Yên nhướng mày cười cười, cũng lười phản bác, chỉ nói với cô ấy: [Mau về nhà đi, ngày mai còn phải dậy sớm ăn sáng đấy.]
Nhà họ Tề rất nhiều quy tắc, một trong số đó là ba bữa đúng giờ. Giờ ăn sáng là 7 giờ, bởi vậy, ngủ lại ở nhà cũ thì không có chuyện được lười nhác ngủ nướng.
Cả đêm khó ngủ, Nam Yên vẫn chưa chỉnh được múi giờ.
Khi đang nửa mê nửa tỉnh, cần cổ đột nhiên bị lạnh, hơi mát lan xuống từ cổ đến tận xương quai xanh. Trong cơ thể cô dâng lên một làn sóng nóng bỏng không thể giải thích được, nóng và lạnh đan xen, Nam Yên cố gắng mở mí mắt ra, một bóng đen trước mặt che lấp lông mi cô. Nhìn từ dưới lên trên, chính là yết hầu nhô lên của anh, đường quai hàm lưu loát, đôi môi hơi mím lại, sống mũi cao, đôi mắt đen láy lãnh đạm. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
"Tỉnh rồi sao?" Tề Duật Lễ hỏi.
Nam Yên ngái ngủ trả lời: "Ừm, tại sao anh lại ở đây?"
Tề Duật Lễ xoa xoa vành tai cô, chỉ nói: "6 giờ 40 rồi."
Sau khi do dự mấy chục giây, Nam Yên mới hoàn toàn tỉnh táo, đẩy tay anh ra, xoay người xuống giường.
Tề Duật Lễ ngồi ở đầu giường, nhìn cánh tay bị cô đẩy ra, một lúc sau mới bật cười.
Khi Nam Yên rửa mặt xong đi ra, trong phòng đã không còn bóng dáng của Tề Duật Lễ nữa, dường như trong không khí vẫn còn vương lại mùi hương của anh, hương gỗ nồng nàn êm dịu, như có như không mà quanh quẩn trong hơi thở mọi người, khiến người ta lưu luyến.
Khi đến cửa, Nam Yên quay người trở lại phòng tắm, trong giỏ giặt, chiếc áo sơ mi trắng đặc biệt rõ ràng. Nếu bảo mẫu đến lấy đồ chưa giặt, có lẽ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là áo sơ mi nam, hơn nữa còn là áo sơ mi của Tề Duật Lễ. Sở thích của anh chưa bao giờ thay đổi, những chiếc áo sơ mi đã được đặt làm riêng nhiều năm, cổ tay áo được trang trí bằng những sợi chỉ vàng nhàn nhạt.
Nam Yên lấy chiếc áo sơ mi ra khỏi giỏ quần áo bẩn, nhét vào một góc phòng để đồ, nghĩ bụng, đợi lát nữa ăn sáng xong sẽ bảo anh vào đây lấy.
Cô sẽ không mang lên cho anh.
Trước đây, số lần anh lẻn vào phòng cô vào đêm khuya hoặc sáng sớm như hôm nay nhiều không đếm xuể. Nói ra cũng không ai tin, cậu ba Tề ăn mặc bảnh bao lại thích nhất là làm mấy chuyện lén lút này.
Tề Duật Lễ ——
Mặc quần áo vào, quần áo chỉnh tề;
Cởi quần áo ra, không bằng cầm thú.
Bộ mặt không bằng bằng cầm thú kia, Nam Yên đã được nếm thử vô số lần;
Về phần quần áo chỉnh tề, Nam Yên đến nhà ăn, tùy ý tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, sau đó lại cảm nhận sau.
Cô vừa nhìn lên, Tề Duật Lễ đến muộn vài bước đã ngồi vào chiếc ghế trống đối diện với cô.
Mọi người đã đến đông đủ, hiếm khi cả Nam Yên và Tề Duật Lễ đều ở nhà, ông cụ Tề rất vui vẻ, thậm chí còn ăn hai bát cháo. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.
Kết thúc bữa ăn, ông cụ Tề đột nhiên hỏi: "Ông nghe nói tối hôm qua hai đứa cùng nhau trở về, là Duật Lễ cố ý đến đón cháu sao?"
Nam Yên còn chưa kịp trả lời.
Thì Tề Duật Lễ đã thấp giọng nói: "Gặp được trên đường, tiện đường đưa em ấy trở về." Sau khi dừng lại vài giây, mí mắt anh nhướng lên một vòng cung, giả vờ hỏi cô: "Không phải em đang ở nước ngoài sao? Về nước khi nào thế?"
Trong số những người có mặt ở đây, không ai hiểu rõ lịch trình của Nam Yên hơn Tề Duật Lễ.
Nhưng anh lại có thể giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ nghiêm túc, giả vờ... hai người không thân thuộc.
Nam Yên thầm mắng anh trong lòng: Đồ lưu manh giả danh tri thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook