Không thể phủ nhận, những gì Tề Duật Lễ nói đều là sự thật.

Từ nhỏ Nam Yên đã sống trong nhà họ Tề, ông cụ Tề đúng thật là rất yêu thương cô, như là gia đình vậy, nhưng vì công việc rất bận rộn, nhà lại đông con cháu, nên không thể tránh khỏi việc xao nhãng. Mà người luôn chu đáo chăm sóc mọi mặt cho cô, chính là Tề Duật Lễ - người luôn khiến đám con cháu trong nhà rất sợ hãi.

Gia sư của Nam Yên, là do Tề Duật Lễ chọn lựa từng người một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tất cả chi phí ăn mặc Nam Yên, đều được thanh toán bằng thẻ của Tề Duật Lễ.

Nam Yên muốn ra nước ngoài đi du học, cũng là Tề Duật Lễ một tay lo liệu tất cả, lựa chọn trường du học, chuẩn bị hồ sơ trong nước, mua bất động sản ở nước ngoài...

Học thức và tài năng của cô, đều do Tề Duật Lễ trau dồi.

Mà thân thể, lại càng như thế.

Giống như một phản ứng bản năng, một khi anh xuất hiện, cô không thể di chuyển được, tầm mắt cô dán chặt vào anh. Khi trằn trọc cả đêm không ngủ được, không cần nói chuyện với nhau, giống như có thần giao cách cảm, anh sẽ vươn tay ôm cô vào lòng, trái tim hỗn loạn của cô lập tức bình tĩnh lại. Phản ứng cơ thể không thể đánh lừa được người khác, làn da trắng như tuyết của cô, cũng chỉ vì anh mà nóng rực như lửa.

Rất khó để nói lý, huống chi là Nam Yên vốn không hề có lý.

Nhìn nhau mấy giây, cuối cùng, cô không nói một lời mà cúi người ngồi vào xe anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc xe chạy khỏi Nhà hát lớn thành phố Nam, chỉ để lại khói xe.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, vừa hay Tề Nguyệt và Hứa Lưu Sương mua vé có vị trí ngồi cạnh nhau, sau khi hai người ngồi xuống, Tề Nguyệt lập tức nghịch điện thoại di động, Hứa Lưu Sương vô cùng hứng thú hỏi cô ấy: "Người tên Nam Yên vừa rồi có phải là bạn gái của cậu ba Tề không?"

Đổi lấy ánh mắt khó có thể tin nổi của Tề Nguyệt: "Cô đang nói cái gì thế?"

"Không phải sao?"


"Dĩ nhiên là không rồi."

"Vậy quan hệ giữa họ là gì thế?"

"Ngay cả cái này mà cô cũng không nhìn ra sao? Là anh em đó ——" Giọng nói đột ngột dừng lại, Tề Nguyệt cất điện thoại đi, dò xét nhìn Hứa Lưu Sương: "Cô và anh ba tôi có quan hệ gì? Tại sao cô lại đi xuống từ xe anh ấy?"

Hứa Lưu Sương cố ý nói mập mờ: "Cô cảm thấy tôi và anh ấy có quan hệ như thế nào?"

Giọng điệu Tề Nguyệt bình tĩnh: "Dù sao cũng không phải quan hệ người yêu."

Hứa Lưu Sương: "Chắc chắn như vậy sao?"

Tề Nguyệt: "Nếu cô là bạn gái của anh ba thì hiện tại, người ngồi xem buổi biểu diễn với cô không phải là tôi, mà phải là anh ba. Hơn nữa, anh ba tôi ghét nhất là mấy loại biểu diễn nhàm chán này, thậm chí là chỉ bước vào nhà hát thôi đã thấy phiền rồi."

Hứa Lưu Sương cong môi cười khẽ: "Lời cô nói không phải đã chứng minh là người phụ nữ vừa rồi chính là bạn gái của anh cô sao? Cậu ba Tề không xem biểu diễn với tôi, cũng không xem biểu diễn với em gái mình, mà lại rời đi cùng một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống."

Cái tên Nam Yên này, Hứa Lưu Sương đã nghe qua một tiếng trước.

Trong câu lạc bộ cao cấp "Phù Quang" ở thành phố Nam, trong bữa tiệc hợp tác giữa hai công ty, ly rượu cụng nhau, khi Hứa Lưu Sương đi WC, đi qua cửa cầu thang thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của người bên trong. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.

"Tại sao lại một mình đến đây? Không phải Nam Yên đã trở về Trung Quốc rồi sao? Anh cứ tưởng là tối nay sẽ gặp được em ấy cơ. Thành thật mà nói, đã lâu rồi không gặp em gái Yên, anh nhớ lắm ấy." Giọng nói cà lơ phất phơ, lại còn thêm giọng điệu châm chọc cười cợt.

Sau đó, giọng nói lạnh như băng của Tề Duật Lễ vang lên: "Yên... cái gì?"

"... Không phải chứ, anh chỉ tùy tiện kêu như vậy thôi mà, cậu ba, em đừng cười với anh như thế chứ? Em cười như vậy làm anh sợ phát hoảng luôn đây này." Người kia xin tha. “Được rồi được rồi, Nam Yên, Nam Yên là được rồi chứ? Em nói em đi, đã nuôi con chim hoàng yến quý giá này nhiều năm như vậy rồi, anh chỉ sợ em nuôi dưỡng chăm chút, cuối cùng lại thành chuẩn bị áo cưới cho người khác.”

Sau vài giây im lặng, Tề Duật Lễ hỏi: "Đã nghe nói cái gì?"

"Không nghe được tin tức gì lớn, nhưng có một số chuyện cũ —— hôn ước giữa nhà họ Tề và nhà họ Nam lại được lật lại. Trùng hợp là hôm qua anh ăn bữa cơm tối với ông cụ nhà em. Ông ấy có ý định cho cậu năm nhà em đính hôn với Nam Yên."


"Thật không?"

"Không phải chứ, em chỉ phản ứng như thế thôi à?"

"Nếu không thì sao chứ? Trước nay em tuyệt đối không can thiệp vào quyết định của ông cụ mà."

Đèn trong hành lang không bật, ánh đèn trong hành lang đổ xuống bậc thềm đá cẩm thạch, bóng dáng kẻ nghe trộm rất rõ ràng, Tề Duật Lễ nhẹ nhàng di chuyển, giẫm lên bóng đen, hai ba bước đã đi tới, bắt được Hứa Lưu Sương đang nghe lén.

"Cô Hứa sao lại có sở thích nghe trộm ở góc tường vậy?" Tề Duật Lễ cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng hơi nóng từ bốn phương tám hướng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

Hứa Lưu Sương gượng cười: "Chỉ là đi ngang qua thôi, vô tình nghe được, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bất kì ai đâu."

"Có nói cũng không sao."

Tề Duật Lễ thản nhiên nói câu này rồi đi thẳng qua cô ta.

Từ cuộc trò chuyện giữa hai người trong cầu thang, Hứa Lưu Sương có thể cảm nhận được, Tề Duật Lễ có mối quan hệ mập mờ với người phụ nữ tên Nam Yên đó. Nhưng anh lại thờ ơ khi cô ta nghe được chuyện "riêng tư" này. Điều này làm cô ta không thể hiểu nổi.

Vì thế cô ta đã thử Tề Nguyệt, em gái ruột của Tề Duật Lễ.

Ánh mắt Tề Nguyệt trong veo, không hề sắc sảo mà nhìn Hứa Lưu Sương: "Rất kỳ quái sao? Quan hệ giữa anh ba và Nam Yên luôn như vậy mà, anh ấy bằng lòng chiều chuộng cô em gái không có quan hệ huyết thống này, chiều từ nhỏ đến lớn. Thì làm sao, có ý kiến ​​gì không, không được à? Nhà họ Tề chúng tôi đều không có ý kiến ​​gì, hơn nữa thấy vậy còn cảm thấy rất vui vẻ. Có vấn đề gì sao? Hả cô Hứa?" Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.

Thành phố Nam phía đông giàu có, phía tây quý tộc, nhưng nhà họ Tề ở phía tây lại là ngoại lệ. Nhà họ Tề là gia đình danh giá giàu có, không biết đã sản sinh ra bao nhiêu anh hùng trung nghĩa. Ngoại lệ duy nhất của nhà họ Tề chính là cậu ba nhà họ Tề - Tề Duật Lễ. Anh cùng ba người khác đã thành lập một đế chế kinh doanh như hiện tại, doanh nghiệp Hoắc thị hàng đầu ở thành phố Nam. Giàu sang và quyền quý, nhà họ Tề đều có đủ.

Nghe nói là trong thế hệ này của nhà họ Tề chỉ có một đứa cháu gái là Tề Nguyệt này, là “trăng” sáng trong muôn vàn vì sao, tính tình khá kiêu căng, trong lời nói hiện rõ ra sự kiêu ngạo và hống hách.


Hứa Lưu Sương cười nhạt: "Không sao cả, không có ý kiến gì."

Chỉ cảm thấy, rất thú vị.

-

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Tề Duật Lễ luôn là người lạnh lùng ít nói, còn Nam Yên thì vừa lên xe đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không muốn nói lời nào với anh.

Giống như lời anh nói, cô được anh một tay nuôi nấng, bây giờ lại không nói lời nào, thậm chí còn tỏ ra liếc nhìn anh một cái đã là từ thiện lắm rồi, thì Tề Duật Lễ quá rõ là cô đang tức giận.

"Hứa Lưu Sương là con gái tổng giám đốc Công thương nghiệp Bắc Hằng, Hoắc thị và Công thương nghiệp Bắc đã ký thỏa thuận hợp tác một dự án cách đây không lâu, hôm nay là bữa tiệc ăn mừng hợp tác. Anh rời đi sớm, tình cờ là cô ta muốn đến nhà hát thành phố, nên tiện đường đưa cô ta đến luôn. " Tề Duật Lễ luôn lạnh lùng, khi giải thích cũng dùng giọng điệu bình tĩnh.

Phản ứng Nam Yên còn lạnh nhạt hơn, chỉ như có như không mà ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Nhiệt độ xung quanh cũng giảm mạnh theo cuộc trò chuyện giữa hai người. Người trợ lý ngồi ở ghế phụ run lên vì lạnh, lặng lẽ mở lò sưởi phía trước lớn hơn một chút.

Đêm đen sương mù dày đặc, đèn neon trên đường phố lập lòe, điểm xuyết trong màn đêm, tạo thành một cảnh tượng nhộn nhịp đầy màu sắc.

Đường cao tốc thông suốt, đi chừng nửa giờ là đến nhà cũ của nhà họ Tề. Qua cổng đi vào biệt thự là một con đường quanh co, tài xế của Tề Duật Lễ có một đặc điểm, lái xe ổn định đến mức có thể trở thành người sát hạch của trường lái xe. Có rất nhiều khúc cua, tài xế lái xe chậm rãi, sau mười phút, xe cuối cùng dừng lại trước lối vào một ngôi nhà cổ.

Quản gia chào đón: "Cậu ba, ông chủ và ông Hạ đang đi ăn cơm, chắc phải hơn hai tiếng nữa mới quay về." Liếc mắt nhìn thoáng ra ngoài: "Cô Yên cũng đã trở về rồi à, vừa rồi mới có ít huyết yến thượng hạng, để tôi kêu đầu bếp hầm lên rồi đưa tới phòng của cô."

"Cảm ơn chú Lý." Nam Yên chưa bao giờ giận cá chém thớt, dịu dàng cảm ơn.

Căn phòng của họ trong ngôi nhà cũ đều được quét dọn hàng ngày, khi mở cửa bước vào, hương hoa trong phòng xộc vào mũi.

Nam Yên tùy ý đóng cửa lại, ngồi ở mép giường đợi một lúc, nhưng cửa vẫn không có động tĩnh gì, sau đó cô tức giận đứng dậy, đi đến phòng thay đồ, cầm lấy một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nước ấm dội xuống đầu, một lúc sau, trong phòng tắm tràn ngập khí nóng.

Tiếng nước chảy róc rách át đi tiếng bước chân, Nam Yên đột nhiên quay người lại, không kịp đề phòng đã bị một người nào đó đè lên bức tường đang đầm đìa hơi, mí mắt ướt át của cô nâng lên, ngoài Tề Duật Lễ ra thì còn có thể là ai nữa?


"Anh thích làm chuyện lén lút như vậy sao?" Tóc Nam Yên bị nước làm ướt nhẹp, chật vật dán chặt vào mặt. Nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí còn hiện lên vẻ mê hoặc quyến rũ khó tả. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.

Tề Duật Lễ cũng không động vào cô, mà chống tay lên bức tường bên cạnh cô, nhìn xuống cô. Nghe những lời cô nói, cuối cùng cũng hiểu ra.

"Bởi vì anh trở về mà không nói cho em biết, cho nên mới tức giận sao?"

"Cũng không tính là tức giận."

Nam Yên không muốn dùng tư thế này ở một nơi như vậy để nói chuyện, nên đẩy tay anh ra, nhưng anh lại nắm lấy cổ tay cô ấn vào tường: "Không phải tức giận, thì chính là đang giận dỗi với anh."

"Phải đấy, không được sao?" Nam Yên hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng nhấp nhô: "Ba ngày trước em đã nói với anh là sẽ về nước. Nếu anh cũng muốn về nước, chẳng lẽ không nên nói cho em biết sao? Nếu hôm nay không cùng Tề Nguyệt đến Nhà hát lớn, không để ý đến xe anh đậu bên đường, vậy có phải anh còn định tiếp tục giấu em không?"

"Không nói với em là bởi vì anh không chắc chắn khi nào sẽ quay lại." Tề Duật Lễ nói: "Đến nhà hát lớn cũng là vì biết là Tề Nguyệt sẽ kéo em đến nhà hát lớn để xem buổi biểu diễn. Anh định đến đó đón em về, hoặc nếu em có hứng thú với buổi biểu diễn thì cũng có thể cùng em xem buổi biểu diễn nhàm chán ở đó."

Giận dỗi cũng phải có giới hạn, anh đã giải thích đủ rõ ràng, Nam Yên thấy chuyển biến tốt nên cũng tém tém lại.

Trước nay cô luôn là một người sống có mục đích rất rõ ràng, biết rõ khi nào nên làm cái gì, không nên làm cái gì, làm như thế nào mới có lợi nhất cho mình.

"… Sao không nói sớm?" Lông mi Nam Yên khẽ run run, cả người như đóa hoa sen sau mưa, xinh đẹp yếu ớt, nhìn thấy mà thương.

"Tạo niềm vui bất ngờ cho em không được sao?"

"Giống khiếp sợ hơn thì có."

Tề Duật Lễ nhìn thẳng vào cô vài giây, sau đó buông tay cô ra, tay dần dần đi xuống, lòng bàn tay kéo cằm cô, hơi nâng lên, để đôi mắt mờ sương của cô nhìn anh. Ở bên cô nhiều năm như vậy, nhưng Tề Duật Lễ vẫn không thể phủ nhận rằng đôi mắt cô rất quyến rũ, nhìn như đang ấm ức, lại càng giống dụ dỗ hơn.

Nước từ vòi sen chảy xuống tí tách, đập vào người anh, chảy xuống cổ, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, đôi mắt đen kịt. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé.

"Là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, dọa sợ cô Yên tiếng tăm lẫy lừng của chúng ta rồi." Tề Duật Lễ ép sát, khi nói chuyện hơi thở phả vào mặt cô, xúc tác cho một loại cảm xúc nào đó sinh sôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn, có chút lười nhác, đánh gục lý trí mọi người: "Phải làm thế nào mới được xem là niềm vui bất ngờ đây?"

Nam Yên vòng hai tay không trói buộc ra sau gáy anh, nhón chân, ngả vào người anh, cô ghé sát vào tai anh, nghiền nát sự tỉnh táo của anh: "— Làm trong phòng tắm."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương