Học Viện Vocaloid Phần 1 (new Version)
C19: Chap 18 (new Version)

Có một chiếc xe lao nhanh trên đường.



Vừa dõi mắt theo hướng của quả cầu tuyết, Mikuo vừa hỏi Rin:

- Cơ mà làm sao các cậu biết Miku gặp chuyện thế?



Rin cười nhẹ, thấp thoáng qua một chút ý buồn cùng áy náy:

- Miku đã để lại dấu hiệu cho bọn tớ. Miku lúc nào cũng vậy, cậu ấy luôn biết trước những việc sắp sửa xảy đến giống như một nhà tiên tri. Cậu ấy vốn liều lĩnh, gan lớn, sức chịu đựng vô cùng cao, trước đây đã không ít lần tự mình nhảy vào nguy hiểm. Nhưng mà vì cậu ấy biết chúng ta sẽ không bao giờ để yên cho cậu ấy một mình xử lí hết mọi việc, nên nếu cần Miku sẽ gợi ý cho bọn tớ. Mặc dù bọn này rất lo lắng cho Miku, nhưng mà cậu biết đấy, cậu ấy chính là Miku mà.

Mikuo trầm mặc suy nghĩ. Có lẽ là do Miku quá tự tin với mạng lớn của mình hay sao? Và còn có nhiều lần rơi vào nguy hiểm, có nghĩa là cậu ấy và Rin có liên quan đến những thứ nguy hiểm à?


Tuy rằng có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng Mikuo không hỏi. Một ngày nào đó, cậu tin rằng rồi Miku cũng sẽ đồng ý nói cho cậu biết thôi.



- Nhưng mà đến cùng là ai đã bắt cóc cậu ấy thế?_Len hỏi.

Mikuo ngưng trọng trong chốc lát, rồi trả lời:



- Là Hội trưởng Hội học sinh Shion Kaito. Hắn đã luôn theo dõi Miku từ lâu rồi. Chắc là hắn đã thừa dịp học viện đi chơi tự do mà ra tay. Cô hiệu trưởng, cô biết chuyện này chứ?

Luka cắn cắn môi. Quả thật là cô có chú ý đến, nhưng chuyện là...Miku không cho cô nhúng tay vào.



- Miku nói, em ấy muốn tự mình giải quyết việc này. Hình như giữa Kaito và em ấy có một mối thù nào đó.

- Không phải là do tên nhóc đó thầm thương trộm nhớ Miku-chan, rồi bộc lộ bản chất Yandere mà bắt em ấy à?_Hai tay Gakupo đặt trên vô lăng, mở miệng thắc mắc.



Thật ra, Gakupo nói bừa mà cũng trúng, chỉ là không ai biết được điều đó là sự thật cả.

Meiko từ đầu tới giờ vẫn giữ im lặng. Cô thề là cô chẳng muốn bàn chuyện chính sự với bọn họ. Cái cô giỏi nhất cũng chỉ có nhậu nhẹt và đánh lộn thôi đó!

Mikuo chợt cảm thấy dựng tóc gáy. Cậu nuốt nước bọt xuống cổ họng, rồi nói với mọi người:



- Tớ có linh cảm xấu. Nếu chúng ta không nhanh lên thì sẽ có khả năng có chuyện lớn xảy ra đó!

Dứt lời, cả đám nhìn nhau, nghiêm trọng gật đầu. Tốc độ của chiếc xe dần tăng lên, đến nỗi chỉ còn thấy bóng mờ của nó.



Trong tay của Mikuo, bông tuyết vốn đang sáng rực chợt ảm đạm đi đôi chút.





Tiếng xiềng xích bất chợt vang lên nghe thật vui tai, phá hỏng bầu không khí tịch mịch, tối đen âm u này.

Hướng đến nguồn gốc của tiếng động ấy, ở đó có một thiếu nữ tựa hồ như một vị thiên tiên thanh cao vô tình lạc dưới cõi trần tục. Thiếu nữ cúi đầu nhìn những sợi xích nặng trĩu đang ngự ở cổ tay và cổ chân mình, mang đến một cảm giác lạnh lẽo. Xung quanh cô là những song sắt dày và cứng, lại còn được gia cố bởi siêu năng lực, nên việc phá vỡ nó dĩ nhiên là không thể.

Đôi mắt ngọc hơi có chút mệt mỏi nhắm lại, sau vài giây lại mở ra.



Hoá ra, chỗ này lại có chú thuật ngăn cản siêu năng lực, khiến cô không thể sử dụng nó. Hắn thật đủ cẩn thận.

Cô thở ra một hơi, rồi tựa vào song sắt ở đằng sau lưng, thoải mái thư giãn tứ chi. Chờ đợi? Thật trùng hợp là cô rành nhất chuyện này.



Có lẽ nên ngủ một chút thì tốt hơn...

Một hơi thở tà ác hiện diện xung quanh thiếu nữ trông trở nên yếu nhược hơn trong chiếc váy trắng thuần khiết.

Hai mí mắt khẽ động rồi nâng lên, để lộ một đôi đồng tử màu xanh ngọc trong vắt nhưng lãnh lệ.

Cô phóng ánh mắt đến một bóng dáng cao gầy ở bên ngoài song sắt, nội tâm vẫn như trước là một mảnh phẳng lặng không chút gợn sóng. Thân ảnh ngoài kia nhìn thấy dáng vẻ đạm mạc, như mọi thứ trên đời này đều không liên quan chút gì tới cô liền chậc lưỡi ghét bỏ.

Nữ nhân này...kiếp nào hắn cũng thấy bộ dạng cao ngạo hững hờ này của cô, thật nhàm chán khiến hắn phát điên lên.

Thứ hắn muốn ở cô gái này, chính là bộ dạng yếu đuối sợ sệt, thụ sủng nhược kinh. Cô phải dẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình ở dưới chân mà bò tới bám lấy vạt áo hắn, cầu xin sự yêu thương từ hắn. Bất quá, hắn lại mê đắm cô từ ngày đầu tiên gặp cô vào mấy chục ngàn năm trước, cho tới giờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ được cô.

Cô thật ngu ngốc. Phải, cô là một người ngu muội vì đã không chọn yêu hắn mà cứ liên tục đi theo tên khốn nghiệt súc kia! Vì cớ gì mà cô và tên đó kiếp nào cũng ở bên nhau?! Cho đến tận kiếp này, dù là người từ thời đại khác đến, cô vẫn bước cùng với tên đó. Còn hắn thì sao? Hắn đã luôn tìm kiếm dấu vết của cô, đến bây giờ khi đã bắt được cô về đây, hắn lại gặp cái biểu cảm đến đáng ghét này.

Con ngươi màu xanh đậm loé lên một tia tàn nhẫn, sâu trong đó còn ẩn hiện sự si mê đến điên loạn. Hai ánh mắt, một lãnh đạm kiêu ngạo, một tàn độc điên cuồng chạm nhau trên một đường thẳng trong không khí, thấp thoáng còn có thể thấy được tia điện xẹt lên.



- Nàng nói đi. Nơi đây có thể khống chế bất cứ cử động nào của nàng, nàng không trốn thoát được đâu. Kiếp này, nàng chính là của ta! Nàng sẽ là món đồ chơi cho ta tuỳ ý đùa giỡn! Nàng trả lời ta đi, ta yêu nàng như vậy, mà nàng lại có thể làm cái vẻ mặt buồn nôn đó đối diện với ta hay sao?

Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong cổ họng của Miku.



- Ngươi cũng thật kiên trì, Kaito. Đã hơn vài chục ngàn năm rồi, ngươi vẫn truy bắt ta. Nhưng đừng hòng mơ tưởng ngươi sẽ có được ta. Mãi mãi sẽ không.

- Tiện nhân!



Hắn gào lên một tiếng đầy phẫn nộ, sau đó chỉ thấy tiếng điện lẹt xẹt vang vọng trong không gian. Miku giật người, đau đớn tê dại truyền từ dây xích ở cổ tay cổ chân ra khắp tứ chi, nhưng cô vẫn không để một tiếng thét nào bật ra khỏi miệng.

- Người đâu, xách ả tiện nhân này ra ngoài! Nữ nhân không biết điều này nên được dạy dỗ một chút!



Lập tức có người xuất hiện trong lồng sắt. Hắn thô bạo lôi Miku đi bằng những sợi xích cứng ra bên ngoài, rồi treo tay cô lên một chiếc móc trên trần nhà. Kaito phất tay ra hiệu, những đòn roi vun vút tiến đến như rắn, đập vào da thịt của cô. Tiếng "chát chát" rùng rợn cứ thế mà vang lên đều đều. Kaito ngồi trên chiếc ghế bạc, khoé miệng nhếch lên đầy thoả mãn. Hắn không tin sau khi trải qua những hình phạt đó, cô sẽ không thuần phục hắn.

Đã năm chục đòn roi đáp xuống người Miku, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có tiếng kêu la nào.


Kaito nghiến răng ken két, rồi hắn đứng lên, tự mình tiến đến gần cô. Chiếc váy trắng toát lúc này đã rách tơi tả, loang lổ những vết máu từ các vết thương tróc da lở thịt như những đoá mạn đà la, đỏ thẫm quỷ dị.

Hắn nắm mái tóc màu ngọc của cô, giật mạnh lên, khiến gương mặt trắng nõn bây giờ đã chằng chịt những vết xước nhơ nhuốc máu ngẩng lên cao.

Ánh mắt đó... Hắn muốn chọc thủng hai con mắt đó của cô. Hắn không cho phép cô nhìn hắn bằng cặp mắt đó! Một ánh mắt như muốn đem tất cả cỗ lãnh nhiệt ập đến xâm nhập vào hắn, thậm chí còn khiến cả một bậc đế vương phải chùn bước.

- Ngươi cũng đủ kiên cường. Lấy nước muối tiêu tạt lên ả!



Kaito dùng lực đẩy đầu Miku ra, chính mình lại quay trở về ghế ngồi, nhàn nhã nhấm nháp li rượu vang đỏ.

Một chậu nước muối tiêu đổ ào lên người Miku. Nước thấm vào những vết thương làm chúng đau rát khủng khiếp như muốn chết đi sống lại, như bị lửa nóng cháy bao quanh.



Miku đã hơi run người, khiến sợi xích phát ra tiếng động, tuy vậy gương mặt trừ bỏ tối sầm xuống không thấy rõ thì ngoài ra vẫn không có gì khác biệt. Kaito dường như không thể nhịn được việc thất bại liên tục trong việc khiến cô khuất phục đau đớn, dứt khoát từ trong người lấy ra một viên thuốc.

- Đã ngoan cố đến vậy, thôi thì ta hạ độc ngươi cho xong! Viên thuốc này có thể khiến ngươi trở thành một con búp bê rỗng không có linh tính, chỉ một mực nghe lời chủ nhân của nó với bất kì mệnh lệnh nào. Chỉ cần như vậy, ngươi đã có thể thuộc về ta rồi! Hahaha...!



Giọng cười đã đủ điên rồ ớn lạnh sóng lưng, nhưng do cộng thêm tiếng vọng trong phòng càng khiến cho nó thêm kinh hãi khiếp đảm.

- Nhưng mà trước đó...ta nghĩ nếu đã có nữ nhân dâng tới tận miệng, thì ta cứ thuận theo tự nhiên mà cùng ngươi vui đùa một chút vậy.



Ánh mắt sâu thẳm đục ngầu của Kaito hiện lên sự ham muốn dục vọng. Chỉ với việc tưởng tượng ra cảnh thiếu nữ băng tuyết luôn cự tuyệt hắn kia lại khóc lóc nỉ non kiều mị dưới thân hắn thôi là đã có một cỗ nhiệt nóng bỏng bùng lên trong hắn rồi.

Kaito lại một lần nữa tiến đến trước mặt Miku. Hắn quỳ một gối xuống, vươn tay chạm vào dây áo của cô. Nhưng trong khoảnh khắc ngón tay hắn vừa chạm vào bờ vai nhỏ của cô, hắn liền bị đẩy bật ra xa.



- Cái gì...?!

Hắn hoảng hốt trừng mắt nhìn nơi giữa ngực của Miku. Nơi đó, từ bên trong lớp vải mỏng hiện lên một đoá hồng liên* tỏa sáng rực rỡ. Miku cũng cúi xuống nhìn ngực mình, trong lòng thầm buông xuống căng thẳng.



Cô quên mất, cái vết bớt bẩm sinh đã có này của cô là một chiếc bùa hộ mệnh thân thể. Nữ nhân có huyết mạch hoàng thất của Lotushire đều được di truyền cái bùa hộ mệnh này. Đoá hồng liên trên ngực có tác dụng bảo vệ họ khỏi những kẻ có ý định đen tối muốn cưỡng đoạt trinh tiết của họ. Bùa chỉ được giải khi chủ thể toàn tâm toàn ý trao mình cho người kia mà thôi.

Kaito sửng sốt, rồi lại phẫn hận văng một câu chửi tục.



Nếu không thể khiến cô nếm trải mùi vị bị cưỡng đoạt thì đành phải trực tiếp cướp đi lí trí của cô là được. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng hắn không muốn để ý nữa.

Hắn lấy viên thuốc đó ra, một tay bóp hai má của Miku để mở miệng cô ra, tay kia chuẩn bị bỏ thuốc vào miệng cô.




Một tiếng động lạ bất chợt cắt ngang qua, cánh tay cầm thuốc của hắn dừng lại ở trên không.

- Đừng có mộng tưởng rằng ngươi có thể chi phối được cậu ấy!



Một vầng hào quang chói loá xuất hiện, khi nhìn rõ hơn, thì có thể thấy được trong vầng hào quang đó là một chàng thiếu niên có mái tóc màu ngọc với đôi con ngươi lạnh lùng đầy sát khí, như thể đã sẵn sàng để vung tay cướp đi sinh mạng người khác.

Theo sau thiếu niên đó là một đôi trai gái trạc tuổi có phần thấp bé hơn, và một đôi phu thê toát ra vẻ thành thục của người lớn. Ngoài ra còn có một phụ nữ tomboy ngầu bá vác một chai bia bằng sắt trên vai nữa



Không muốn để cho Kaito kịp phản ứng, Mikuo liền phóng ra một đạo ánh sáng. Viên thuốc ở trên tay Kaito liền hoá thành bột, rơi lả tả xuống đất.

Kaito trợn tròn con mắt mình. Không thể nào, hắn đã bố trí hàng ngàn lính canh ở ngoài lãnh thổ của hắn và vài chục tên sát thủ chuyên nghiệp. Thế mà tại sao đám người này lại có thể xuất hiện ở đây chứ?



- Bọn mày...! Tụi mày cứ cử động thêm một bước nữa đi, rồi sau đó tụi mày sẽ chỉ nhận được một cái xác mà thôi!

Quả nhiên là một người đã từng trải qua nhiều kiếp, cho dù đang lâm vào tình thế khốn cùng, hắn vẫn không để trạng thái hoảng loạn lọt vào mắt người khác. Nhưng mà, thế thì sao chứ?



Một luồng điện đột ngột xâm nhập vào cơ thể Kaito, khiến hắn liên tục co giật. Hắn nằm vật ra đất, miệng thét lên đầy đau đớn.

- Khốn nạn! Bọn vô dụng các ngươi chạy đâu hết rồi?!! Còn không mau lại cứu ta?!!



Tiếc rằng không ai trong đám thuộc hạ của hắn hồi đáp lại. Vì tất cả bọn họ nếu không bị đánh cho bầm dập gãy răng, bị hoá thành một đống thịt cháy đen khét lẹt thì cũng là bị cá ngừ hút cạn máu* và bị củ cà tím to...đâm đến nát họng và nát..."cúc"*.

- Chia buồn cho ngươi, không ai đến cứu ngươi nữa đâu.



Mikuo giơ ngón cái lên với mọi người, sau đó quay trở lại với cái mặt lạnh khiếp người.

- Giờ thì, cũng đã tới lúc hành hình rồi.



Nói rồi, từ trên cao bỗng xuất hiện một loạt những thanh quang kiếm, chiếu sáng cả một vùng. Kaito giờ phút này đã không nói nên lời, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn những mũi kiếm chĩa vào mình. Hắn thật sự phải kết thúc ở đây sao?

Bên cạnh hắn có một hình bóng bằng khói đen, khoác một tấm áo choàng và để lộ ra một cánh tay xương trắng cầm lưỡi hãi mà chỉ có hắn mới nhìn thấy được.



Lưỡi kiếm đã cắm thẳng xuống người hắn. Một hồi sau, tất cả quang kiếm đều biến mất, chỉ còn lại một thân thể nằm bất động ở đó mà thôi.

Nhưng mà...



- Mikuo, hắn chưa chết?!

Mọi người đều nhìn Mikuo, ngạc nhiên trông thấy.



- Không, hắn đã chết rồi.

Mikuo lắc đầu cười cười. Cậu đến bên Miku lúc này đã hơi mỏi mệt, phá xích cho cô. Miku mặc dù không thừa nhận, nhưng chỉ với việc cả thân cô như tê dại đi và đổ nhào lên cánh tay của Mikuo cũng đã đủ để chứng minh rằng cô hiện tại đã không còn sức lực nào cả. Mikuo nén thở dài, ánh mắt nhìn cô đau lòng không thôi. Cậu nói:




- "Kaito", kẻ đã làm hại Miku chỉ là một linh hồn, hắn đã nhập hồn vào nhiều thể xác khác nhau. Và lần này, hắn chọn nhập vào Shion Kaito. Quang kiếm vừa nãy của tớ chỉ giết linh hồn còn lại của hắn, về tính mạng cùng linh hồn của chính chủ thì vẫn còn nguyên vẹn. Thế nên, mang Hội trưởng chân chính của chúng ta đi, cậu ta khi hồi phục lại cũng sẽ chẳng nhớ cái gì đâu.

- Để cô đem nhóc đó trở về. Chuyện ở đây mấy người xử lí hết đi nhá!_Meiko bỗng tự xung phong, rồi vác Kaito rời khỏi đây.



Rin mới đầu chỉ hơi rưng rưng nước mắt, nhưng cuối cùng lại khóc oà lên, mếu máo tự trách bản thân không làm được gì cho Miku, khiến Len phải dốc sức mà dỗ dành. Luka thì khó xử cùng áy náy không thôi, cũng mở miệng xin lỗi Miku.

Miku thấy vậy thì nhẹ lắc đầu.



- Mọi người đến được đây là tốt rồi. Vả lại chuyện cũng không liên quan gì tới các cậu, các cậu tự trách làm gì?

- Bọn tớ đã là bạn thân của cậu, đồng đội của cậu biết bao nhiêu năm, mà bây giờ cậu còn nghĩ tới việc chuyện có liên quan hay không ư?!_Rin hơi tức giận, rồi như theo lẽ tự nhiên mà lau chùi nước mắt lên áo Len.



Thấy Miku lại muốn lên tiếng phản bác, Mikuo huých nhẹ vào tay Miku:

- Nhiều khi sống độc lập nguyên tắc quá cũng không tốt đâu. Cậu còn có những người bạn quý giá luôn sẵn sàng vào sinh ra tử với cậu, cậu nên dựa dẫm vào chúng ta hơn nữa đi.



Mikuo đã thi triển siêu năng lực chữa thương của mình từ nãy, bọc Miku vào trong ánh sáng ấm áp nhè nhẹ. Miku nghe xong, thở dài một hơi.

- Các cậu thật khó hiểu.



Một loạt ánh mắt đưa về phía Miku. Trong lòng mọi người đều chung một ý nghĩ:"Chắc cậu không khó hiểu ha. Cậu mà không khó hiểu thì ngay cả con kiến thôi mà cũng đã khiến nhiều nhà tâm lí học bó tay rồi đấy!"

- Thôi, chúng ta về trước đây. Mikuo, cậu ở lại với Miku thêm một chút cho tới khi em ấy thấy khoẻ hơn thì cũng trở về resort đi. Còn Len, em lôi Rin về đi. Thật là...



Luka đã quay lại với phong thái của một hiệu trưởng nghiêm túc, dặn dò mọi người vài câu rồi cùng Gakupo đi khỏi. Len rốt cuộc cũng đã dỗ xong Rin, rồi cõng cô về.

Những vết thương ghê rợn nổi trên làn da trắng nõn nà như tuyết của Miku dần dần lành lặn. Một hồi sau, Mikuo đã xoá hết tất cả những vết tích do đòn roi để lại. Nhưng cậu không thể xoá sự mệt mỏi của Miku. Nhìn cô vô lực nằm trong lòng cậu, trái tim cậu như bị dao cứa vào. Cậu lâm vào trầm mặc.



- Mikuo, cậu đi ra đằng kia, lấy về y phục của tôi. Tôi cũng cảm thấy đỡ hơn rồi, về resort thôi._Miku thều thào yếu ớt.

Mikuo không nói gì, cậu cẩn thận bế Miku trên tay, chậm rãi đi về hướng Miku vừa chỉ. Lấy được bộ kimono, hai người cùng rời khỏi nơi này.



Ra đến bên ngoài thì đã có một chiếc xe do Luka gọi tới đang đợi để chở Miku và Mikuo về. Vào bên trong xe, Mikuo để Miku gối đầu lên chân mình.

Miku cảm thấy thật thư thái, giống như lần trước ở dinh thự nhà cô vậy. Không biết lí do vì sao mà mỗi khi cô ở bên cạnh cậu như thế này, mọi ưu phiền của cô đều dễ dàng tan đi hết. Rất nhanh, cô chìm vào giấc ngủ của mình.



Mikuo kể từ nãy vẫn không phát ngôn cái gì, tiếp tục lẳng lặng ngồi im.

Chú thích *
Hồng liên: hoa sen đỏ.
Cá ngừ hút máu: loài vật mà Luka có thể triệu hồi ra nhờ siêu năng lực của mình, có khả năng hút hết máu người chỉ trong thời gian ngắn.
Cúc: ờ thì...là cái butthole người ta dùng để đại tiện ấy. Skill của thím Cà hơi bị biến thái nhể? Hế hế hế...

A/N: Nhớ vote và share vì nó miễn phí ^^ Cầu lời góp ý :3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương