Học Viện Vocaloid Phần 1 (new Version)
-
C20: Chap 19 (new Version)
Miku vẫn còn đang ngủ ngay cả khi Mikuo bế cô về phòng. Cậu nhìn lớp váy mỏng manh đã rách ươm lại dính máu và bụi bẩn trên người cô, trong đầu diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng.
Thay hay không thay?
Tất nhiên là phải thay rồi.
Nhưng là...cậu không phải là tên vô lại biến thái thừa cơ lúc con nhà người ta đang không có ý thức liền chiếm tiện nghi đâu.
Cuối cùng, cậu chợt nảy ra một ý tưởng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ.
Mikuo đến phòng của Rin và Len, gọi cửa:
- Rin, cậu có đó không?
Từ bên trong vọng ra một giọng nói tràn đầy năng lượng, lạc quan.
- Mikuo hả? Đợi chút!
Không lâu sau, Mikuo nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Cánh cửa giấy được kéo ra, một cô gái dáng vẻ tinh nghịch
năng động xuất hiện.
- Xin lỗi vì làm phiền cậu, nhưng mà tớ có chuyện muốn nhờ._Mikuo gãi gãi đầu, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ.
- Bạn bè cả mà, phiền hà gì. Mà cậu muốn nhờ gì?_Rin hào phóng phẩy phẩy tay.
- Miku cần được thay đồ sạch, cho nên...cậu có thể giúp cậu ấy được không?_Mikuo có phần lúng túng.
Rin ngẩn người một lúc, rồi bỗng nhiên một nụ cười gian mãnh xuất hiện trên môi anh đào nọ:
- Hế hế hế...nếu là cậu thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không bận tâm đâu...
Không biết có phải là do ảo giác hay do cậu quá căng thẳng hay không, mà cậu lại cảm thấy mồ hôi lạnh đang muốn tuôn trào sau lưng cậu rồi.
- Nhưng mà...tớ làm sao-
- A, tớ còn việc bận ở bên trong, tớ phải vào đây. Vậy nhé!
Không muốn để cho Mikuo hoàn thành xong câu nói của mình, Rin tuỳ ý bịa ra một cái cớ, biết cái cớ mình kiếm không có đủ thuyết phục, nhưng mà cô cần gì phải quan tâm nhiều làm gì chứ. Chỉ cần là cô muốn đi vào thì cậu ta có thể làm gì được cô sao? Huống chi là cô đang muốn tạo cơ hội cho hai người này có thêm tiến triển nữa cơ chứ. Mikuo đáng ra phải nên cảm ơn cô mới phải.
Một tiếng xạch chói tai vang lên. Người hỡi đã biến mất không thấy đằng sau lớp giấy mỏng manh dễ rách kia, để lại một chàng trai đang cạn lời kèm theo hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng may mắn thay, ông trời vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi cậu. Trong lúc đang tuyệt vọng thì có một cô nữ hầu đi ngang qua. Mikuo mừng rỡ như bắt được vàng, chạy vọt đến trước mặt nữ hầu khiến cô ta suýt thì ngã lăn. Mikuo cúi rạp người xuống đất, hành một cái đại lễ với nữ hầu.
- Thưa chị, chị có thể vào giúp bạn của em thay đồ được không ạ?! Em cầu xin chị!
Nữ hầu kinh hoàng trợn trừng mắt nhìn Mikuo. Cô hốt hoảng nâng cậu dậy, dùng ngôn ngữ tối lịch sự đáp:
- Vị thiếu gia này, tôi không phải là người đáng để mà thiếu gia phải hạ thấp bản thân mình như vậy. Tôi chỉ là một nữ hầu nho nhỏ, nếu ngài cần gì thì đều có thể mở miệng nói một tiếng với tôi thôi! Ngài đừng làm tôi sợ mà!
Sau đó, Mikuo lôi nữ hầu vào phòng, rồi chính mình đứng ngoài hành lang chờ đợi. Cậu thở phào một hơi. Tốt quá, cậu không phải lâm vào tình trạng sau này khi đối mặt với Miku thì cảm thấy tội lỗi rồi.
Một lúc sau, nữ hầu kia trở ra, cúi đầu chào Mikuo rồi nhanh chân cao chạy xa bay. Mikuo rụt rè mở cửa bước vào, khi thấy Miku đã mặc một bộ Yukata và nằm ngay ngắn trên tấm futon, cậu mới hoàn toàn yên lòng.
__________________________________
- Thật tối...
Miku bỗng nhiên thấy mình lại rơi vào một không gian tối đen lần nữa. Nhưng lần này cô không được tự do hoạt động, vì có vẻ như toàn thân cô bị một đám cây gai bao bọc lại.
Chuyện gì đây? Tại sao cô lại bị nhốt ở nơi này?
Mà thôi, tạm thời cô sẽ không suy nghĩ nhiều. Cô nhớ lại rằng hình như trước giờ mình toàn bị giam cầm như thế này. Lần đầu tiên là ở phòng thí nghiệm năm đó, rồi trong giấc mơ đau đớn kia, sau đó là ở nơi của tên "hoàng huynh" đó, và cuối cùng lại là chỗ này.
Có phải số cô sinh ra là chỉ dùng để bị nhốt thôi sao?
Nhưng mà, không hiểu sao mà lần này lại khác với những lần trước. Miku vốn không bao giờ hoảng loạn trước bất kì tình huống nào, kể cả khi cận kề với cái chết thì vẫn như trước mà hờ hững đạm mạc.
Còn giờ đây, cô cảm thấy mình hít thở không thông, cả người run rẩy như sợ hãi một cái gì đó.
Sợ? Với một con quái vật vô cảm như cô mà cũng biết sợ sao?
Cô sợ cái gì? Cái gì có thể khiến cô sợ?
Lạnh, như bị một khối băng ngàn năm bọc lấy.
Gì nữa đây? Mang trong mình siêu năng lực Băng hệ mạnh nhất mà lại cảm thấy lạnh? Thật phi lý! Cô không hiểu, không hiểu cái gì đang xảy ra.
Miku ngồi bó gối trong đám cây gai, cố gắng thu nhỏ mình càng nhiều càng tốt. Chỗ này thật khó chịu, cô không muốn ở đây nữa. Thật đáng sợ, thật lạnh lẽo. Cô muốn trở về, nơi có những người quan tâm đến cô, nơi có người mà cô cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên.
- Ngươi nghĩ ngươi còn tư cách để ở bên bọn họ sao?
Một giọng nói lạ lẫm đột ngột vang lên ngay bên tai Miku. Sau đó, một cảm giác nặng nề đè lên lưng cô, giống như là có ai đó đang ôm cô từ sau lưng vậy. Hai bàn tay ma mị vươn tới che lấy mặt của cô, giọng nói mang vẻ khinh bỉ tiếp tục đến tai cô:
- Ngươi hãy nhớ lại đi. Người thân của ngươi, mọi thứ xung quanh ngươi, không phải là tại vì ngươi nên mới chết đi sao? Ngươi chỉ là một con quái vật ghê tởm mang đến vận rủi cho người khác. Sẽ không một ai thừa nhận ngươi. Nghĩ xem, đáng lẽ ngươi phải nên chết ngay từ lúc mới sinh ra rồi...
Một linh hồn bị vận mệnh hắt hủi như cô...Phải rồi, người này nói đúng. Nếu như không có vị ma pháp sư kia đưa cô đến đây, thì có lẽ cô đã phải chôn thây ở Lotushire rồi. Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc ấy nhân tiện còn chưa có ý thức, cô chết đi thì chẳng phải sau này sẽ chẳng có bất hạnh hay chết chóc gì xảy đến với những người cô quan tâm sao?
Có khi nào, vì sự tồn tại của cô mà "người ấy" cũng sẽ phải gặp bất hạnh? Không...không được...
Bất chợt, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng mảng không gian dần vỡ nát. Miku bị rơi xuống một cái hố đen không đáy. Cô sững sờ nhìn lên, chỉ thấy một đám người đang đứng với nhau bỗng rời đi, cuối cùng có một thiếu niên vương lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, rồi cũng xoay lưng đi mất.
Miku vươn tay ra, cố gắng muốn níu lấy bóng người đó. Hô hấp cô trở nên khó khăn, hai mắt trợn to, bất lực nhìn tàn ảnh của người ấy đang tan biến dần cùng với bóng tối.
Này...đừng đi.
Đừng bỏ cô lại một mình...
*****
- ...!
Miku nghe loáng thoáng được ai đó gọi tên mình. Là ai? Là ai mà mỗi khi cất tiếng lên lại ấm áp đến vậy?
- ...Miku! Miku! Cậu đau ở đâu sao?!
Mí mắt ấm ướt choàng mở ra, cô liền thấy một khuôn mặt tuấn mĩ xuất hiện trước mặt cô.
Ảo giác sao? Chỉ là ảo giác mà sao lại chân thật đến vậy?
Nhưng cho dù là tưởng tượng, thì cô vẫn muốn chạm vào người này, chỉ một lần thôi là đủ.
Mikuo lo lắng nhìn Miku trong trạng thái yếu ớt, dùng đôi mắt ngọc ngập nước nhìn cậu. Chợt, cậu cảm nhận được đầu ngón tay run rẩy của cô ngự trên mặt mình. Mikuo nín thở, cậu không dám tin trước mặt cậu là Miku.
- Mikuo...?
Giọng nói trong trẻo rời rạc như không có hơi thở, tựa hồ cô sợ rằng nếu mình nói quá lớn thì người này sẽ biến mất ngay lập tức.
Mikuo áp tay mình lên tay cô đang ở trên mặt mình, đáp:
- Tớ ở đây.
Miku giật nảy người. Chân thực, quá chân thực rồi.
- Thật là...ở đây sao?
Cô bật dậy, vòng tay qua cổ của Mikuo. Mùi hương này, hơi ấm này, giọng nói này...tất cả mọi thứ của cậu, cô không muốn chúng biến mất. Cô có thể ích kỉ một chút được không?
- Tớ ở đây, chắc chắn.
Mikuo nói bằng một giọng khẳng định chắc nịch.
- Mikuo...! Mikuo...!_Miku gọi liên tục tên Mikuo với chất giọng khàn khàn nghẹn ngào.
Giờ thì đến lượt Mikuo giật mình. Nghe cô gọi tên cậu nhiều như vậy, cậu không khỏi cảm thấy thật hạnh phúc.
- Ừ, tớ đây._Mikuo luồn tay mình vào tóc của Miku, rồi tiếp tục đáp một cách nhẹ nhàng.
Cậu có thể cảm nhận được những tiếng nấc nghẹn bị nén trong cổ họng cô, những giọt lệ nóng rơi xuống áo cậu khiến cho một mảng vải trở nên ẩm ướt. Những chiếc móng tay đâm vào lưng cậu khiến nơi đó hơi rát lên. Mikuo tự hỏi, không lẽ cô lại gặp ác mộng nữa sao?
- Thật đáng sợ...
Mikuo thất thần. Đáng sợ? Cái gì trong cơn ác mộng của cô có thể khiến cô sợ hãi đến run rẩy thế kia?
- ...Giết tôi đi. Xin cậu, giết tôi đi!
Miku bỗng gào lên đầy đau khổ. Mikuo chợt cảm thấy hoảng hốt. Lời cầu xin đầu tiên của Miku, lại là một lời cầu chết?
- Nếu tôi chết, thì tôi sẽ không còn có thể làm hại ai nữa. Mọi người đều sẽ yên ổn sống hết cả đời mà không bị tôi làm cho xui xẻo. Nè, tôi là một con quái vật có thể huỷ diệt cả vũ trụ đó! Nếu ở gần tôi lâu hơn nữa, cậu cũng sẽ chết! Thế nên...hãy để tôi được biến mất khỏi cõi đời này!
Như bị một lưỡi dao vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn đâm thẳng vào tim, Mikuo sửng sốt nhìn xuống vòng tay đang ôm lấy thiếu nữ có lòng kiêu hãnh như một nàng công chúa cao quý, lãnh đạm với thế nhân bây giờ chỉ còn biết hoảng loạn với mong muốn kết liễu đời mình.
- Cậu đang nói cái gì vậy?! Miku, cậu bị điên rồi sao?!
Mikuo lay mạnh bờ vai gầy gò của Miku. Khi trông thấy khuôn mặt đờ đẫn như không còn sức sống của cô, cậu như bị một cục đá chặn cổ họng lại. Từ khi nào mà Miku lại trở nên suy nhược thê thảm đến vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
- ...Hoàng huynh bị ác linh nhập, Lotushire đế quốc diệt vong, Phụ hoàng, mẫu hậu bị bức tử. Mẹ nuôi bị sát hại, cùng với những sinh mệnh vô tội bởi vì tôi mà chết không toàn thây. Cậu thấy tôi đáng sống chỗ nào chứ?! Nếu cậu không diệt trừ mối nguy hại là tôi, có lẽ cậu sẽ là nạn nhân tiếp theo của tôi đó! Không... không muốn. Tôi không muốn nhìn thấy cậu chết trước mặt tôi đâu!
Mikuo bị những lời này của cô làm cho chấn kinh. Cô đang nói gì vậy? Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh? Đế quốc Lotushire? Không lẽ...?
Theo như Mikuo nhớ được, lúc cậu đọc qua một vài quyển sách có nói về những đại đế quốc từng tồn tại ngày xưa, trong đó có nhắc đến Lotushire, một đất nước thịnh vượng hạnh phúc. Nhưng rồi sau này lại bị chính hoàng tử nước mình làm cho sụp đổ. Hoàng đế cùng Hoàng hậu bị bức tử, tên hoàng tử lại bị mất trí nhớ, còn tiểu công chúa mới sinh thì mất tích...
Không thể nghi ngờ gì nữa. Miku...cô chính là công chúa của đế quốc Lotushire thời cổ đại đã thoát chết, bằng cách xuyên thời gian để đến với thời đại này.
Nếu là người khác nghe được, khẳng định sẽ cười vào mặt cô và nghĩ cô bị mất trí. Nhưng cậu thì không. Vì đó là Miku, người cậu yêu quý nhất, nên cho dù lời nói của cô có khó tin đến thế nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn tin tưởng cô.
Một bí ẩn về thân thế của Miku đã được giải đáp, vậy thì sau khi đến thời đại này cô đã trải qua cái gì, và gặp người mà cô nhận là mẹ như thế nào?
Bây giờ tạm thời những chuyện đó không quan trọng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là làm sao để có thể trấn an cô công chúa đang hoảng loạn đến mất lí trí này.
Mikuo nghĩ thầm như vậy. Cậu vỗ vỗ đầu của Miku, rồi lại nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc mềm mượt của cô. Đến khi hơi thở của Miku dần ổn định trở lại, cậu mở miệng:
- Bình tĩnh rồi chứ? Nếu rồi thì hãy nghe tớ nói đây.
Miku trầm mặc, cô chôn mặt mình vào lồng ngực của Mikuo, lắng nghe tiếng đập đều đặn của trái tim cậu.
- Ngày xưa, có một cậu bé nọ vì không muốn nghe những bài thuyết giảng dài lê thê và nhàm chán của gia sư nên đã bỏ trốn ra khỏi nhà. Cậu đi lang thang ngẫu nhiên một vài nơi, thì bỗng bị một hình bóng nhỏ thu hút chú ý. Cậu bé hiếu kì nép vào gần đó, thì trông thấy một cô bé trạc tuổi cậu đang ngồi một mình trên chiếc xích đu đã hoen rỉ trong một sân chơi bỏ hoang. Tuy rằng cô bé mang trên mặt một cỗ sát khí nguy hiểm, khiến ai cũng phải sợ hãi không dám lại gần. Nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt trống rỗng thoáng qua vài nét cô độc tuyệt vọng kia, trong lòng cậu bỗng vang dội lên một tiếng, vừa hồi hộp lại vừa nhói đau.
Mikuo dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
- Vài năm sau, khi cậu bước sang độ tuổi nhập học cao trung, cậu vào một học viện nổi tiếng nọ, và không biết là trùng hợp hay do định mệnh sai khiến, cậu đã gặp lại cô bé năm nào cậu gặp ở sân chơi cũ. Cô bé cũng như cậu, lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, khí chất xung quanh cô mang một loại hơi thở cao quý, thanh nhã. Dù vậy, bản tính lạnh lùng như băng sơn đó vẫn không thay đổi. Cậu bé đó, lúc này đã là một thiếu niên, tự nhủ trong lòng. Hoá ra trong cậu đã tồn tại một hình bóng lâu đến vậy. Cậu rất hạnh phúc khi được ở bên cô. Cho dù cô không có cảm xúc, cho dù cô mang tội nghiệt không thể tha thứ, vị trí của cô đối với cậu vẫn mãi mãi như cũ - là người con gái duy nhất trong đời cậu. Người mà cậu thề sẽ bảo vệ đến cùng, thề sẽ bất chấp tất cả để có thể ở bên cô, cùng cô chia sẻ gánh nặng đã đè lên đôi vai gầy guộc của cô bấy lâu nay. Cậu ta rất yêu cô ấy, tựa như phần tình cảm của cậu dành cho cô đã kéo dài đến mấy kiếp người, sâu sắc, chân thành như thế. Và vì cậu ta phải sống để ở bên cô, nên cậu ta sẽ không thể chết được đâu.
Mikuo thở ra một hơi. Cuối cùng cũng đã thổ lộ rồi, cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bất an đây?
Nhận thấy người đang vùi mặt vào lòng mình không hề có phản ứng gì, cậu lấy tay nâng mặt cô lên, nhưng lại bị cô gạt ra.
- Đừng có nhìn!
Mikuo ngớ mặt, nhìn Miku đang không ngừng lấy tay dụi mắt. Nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
- Gì vậy...tự nhiên lại...tại sao nó không thể ngừng chứ?
Thật ấm áp, như một cơn gió mang hương vị của mùa xuân đẹp rạng rỡ len lỏi vào trong cô.
Chuyện làm cho người ta còn chấn động hơn nữa là, trên cánh môi anh đào luôn duy trì một đường thẳng kia giờ phút này lại cong lên thành một nụ cười hoàn mĩ.
Mĩ nhân khi khóc cũng đẹp, khi cười cũng đẹp. Mà mĩ nhân cười trong những giọt lệ của hạnh phúc lại còn đẹp hơn gấp vạn lần.
Mikuo bật cười thành tiếng. Cậu véo nhẹ một bên má cô, rồi cúi người hôn lên mí mắt cô, khẽ nói:
- Cậu như vậy mà còn dám nói bản thân không có cảm xúc sao?
Miku lại ngạc nhiên thêm một lần nữa. Cảm xúc đã quay trở về với cô rồi, như lúc cô còn nằm trong nôi ngày xưa. Cô đã là một con người đúng nghĩa, có vui có buồn, có xấu hổ có giận dữ. Và còn có...một người quan trọng hơn tất thảy.
Nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của Miku, cậu lại thở dài thêm một tiếng.
- Ah...quả nhiên là tệ mà. Thật không thể nào ngưng yêu cậu được, công chúa của tôi.
Trong đêm tối khi trăng đã lên cao, có hai người nào đó cùng ôm nhau ngủ trên một chiếc futon. Cảnh tượng ấy ấm cúng đến nỗi ngay cả thượng đế cũng phải rung động.
A/N: Nhớ vote và share vì nó miễn phí ^^ Cầu lời góp ý :3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook