Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 55 Quyển 9: Lửa đốt cửa sông Tam Xá (Thượng)

Tiết 4:

Hai bang hội Thượng Hà, Hạ Hà Thiên Tân Vệ vì tranh thuyền đồng mà đấu gần như trên trăm năm, từ trước đến nay hai phe đều có thắng bại, năm kia mày đè tao một đầu, năm ngoái tao cũng đè lại, có thể nói là thế lực ngang nhau, bên nào cũng không chiếm được thượng phong, nếu không phải thế thì đấu thuyền đồng sẽ không náo nhiệt như vậy được. Sáu ổ côn đồ đến đây trợ trận cũng là một bên ba ổ, Thượng Hà bang thắng được trận đầu, Hạ Hà bang cũng có người tài ba, trận thứ hai một vị bước ra, cũng không phải huynh đệ trong bang, mà là “ngoại viện” mời tới được, phố phường của cuối Cửu Hà có kỳ nhân, một trong “Thất Tuyệt Bát Quái”, họ Cao, nhà nghèo số khổ không có nổi cái tên, người ta đặt cho cái biệt hiệu là Cao Trực Nhãn, là một người cong cổ. Trước tiên chúng ta nói xem cái gì là “cong cổ”, đây cũng là một nghề kiếm cơm bằng cách trả sức lực, nói thẳng ra là dọn nhà, hay còn gọi là khởi trọng*, cho dù đồ đạc có nặng tới đâu, hai vai dung sức phát là nâng lên được, vác lên trên vai, kê ngay trên cổ, lâu ngày mài ra tầng tầng vết chai ở trên cổ, qua năm này tháng nọ nó lại phát triển thành một cái cục lớn, cổ cũng không thẳng lên được, khi đi hay ngồi hay nằm đều phải cong cổ, dân chúng hay gọi chung những người làm nghề này là “cong cổ”.

Nhà Cao Trực Nhãn nhiều người, già trẻ lớn bé trong nhà đều há miệng chờ cơm, cả nhà chỉ có mình y đi kiếm sống, trước đây khi mới vào nghề cứ muốn làm việc nhiều, thứ người khác phải vác hai lần y vác một lần là được, vác xong thì nhanh chóng đi tới nhà kế tiếp, chỉ vì kiếm thêm vài đồng tiền. Đồ nội thất trước đây đa số là gỗ thật, bàn bát tiên, ghế thái sư, án kỷ, tủ đồ, y không chịu mang từng cái một, mà đặt đồng thời hai ba chiếc lên vai, ép tới nỗi y không thể nổi, ai chào hỏi y cũng không trả lời, không phải coi thường người đó mà là đang dùng hết sức lực toàn thân rồi, đầu lưỡi dính vào răng, gắng gượng giữ thế này, muốn nói chuyện cũng nói không nên lời, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn đường, thế nên mới có cái tên “Cao Trực Nhãn”. Chính là ra lực thì thêm lực, y làm cái nghề vác đồ này được hai mươi mấy năm rồi, sức lực trên hai tay không phải chuyện đùa, không chỉ có sức lớn, khi khuân đồ còn phải chủ ý, chỉ cần đặt lên vai rồi, cho dù chồng chất cao bao nhiêu, một không thể rung hai không thể lắc, lỡ ném hỏng một cái nào đó thôi y cũng không bồi thường nổi, thế nên phải rất là cẩn thận, lâu ngày rồi thì quen tay hay việc. Càng về sau khi Cao Trực Nhãn dọn nhà cho người khác thì đều thế này, trước tiên hạ thấp đầu xuống, trên gáy là một chiếc bàn bát tiên, mặt bàn hướng lên trên, bốn cái chân bàn được trói lại qua vai, đặt thêm một cái bàn dài lên, chồng tám cái ghế con, trên đấy nữa có thể đặt các loại như đồng hồ để bàn, mũ kính, bình cao cổ, khi nâng lên phải cao tới một người, y không cần tay vịn, đi trên đường vừa nhanh vừa ổn, không té được. Khiến rất nhiều người rảnh vỗ tay tán thưởng ồn ào, Cao Trực Nhãn mà vui thì còn dùng một chiêu tuyệt, hai tay nâng lên, eo cong xuống, chuyển đống đồ trên người vài vòng, quả thực y như là làm xiếc, người khác cũng chẳng có được bản lĩnh này.

Ta lại nói Cao Trực Nhãn lên đài, vẫn giống ngày thường không nói lời nào, chắp tay chào người của Thượng Hà bang, đưa tay lấy một thanh thái đao sáng loáng, dưới chân tạo trung bình tấn, đầu cúi xuống, tay phải giơ đao lên, chặt một phát lên gáy. Người gan nhỏ dưới đài đều không dám nhìn, đây cũng không phải là tay hay chân, đó là cổ đấy, với sức lực trên tay của y, hạ một đao xuống còn không phải là chém đầu mình à? Có đáng để y trả cả tính mạng của mình vậy không? Nhưng chỉ nghe thấy tiếng “boong” vang lên, phải nói là nghe rất giòn giã, lưỡi dao rơi xuống cái cục trên cổ Cao Trực Nhãn mà lại như bổ trúng sắt. Lại nhìn Cao Trực Nhãn trên đài, y như không có chuyện gì thu thế lại, giơ đao quay xung quanh một vòng để mọi người nhìn thấy, lưỡi thái dao đã bị mẻ ra một lỗ lớn, phần mép cong cớn cả lên.

Tiếng reo hò của mọi người dưới đài như sóng xô biển gầm, đây là bản lĩnh ngạnh khí công thực sự Cao Trực Nhãn khổ luyện ra trên dưới toàn thân, đao thương bất nhập, Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, Dịch Cân Kinh Đạt Ma lão tổ, thương đâm để lại điểm trắng, đao chặt để lại vệt mờ! Thật ra là thế này, Cao Trực Nhãn làm nghề khuân vác hai mấy năm, vết chai phía sau cổ gần như là sắt nên y mới dám làm như vậy, nhắm ngay cổ chặt xuống, dung bao nhiêu sức cũng không đáng lo, chứ nếu chuyển sang nơi khác thì không làm được vậy, chỉ dịch lên hay dịch xuống vài phân thôi, là đầu đã dọn nhà rồi.

Trong Thượng Hà bang không thiếu người lắp thuyền dỡ hàng, phía sau cổ cũng có lớp chai dầy, nhưng vết chai dày đến đâu thì cũng phát triển từ thịt, ở Thiên Tân Vệ ngoại trừ Cao Trực Nhãn ra, có ai dám chặt dao xuống cổ mình? Mọi người nhìn xung quanh, mắt to trừng mắt nhỏ, thế mà không có ai dám ra tiếp chiêu. Đà chủ của Thượng Hà bang cắn nát răng, mắt thấy trận này sắp thất bại, mới định đứng lên nói vài lời tìm về mặt mũi thì bỗng có một cô gái hét lên: “Chậm đã!” Trong giọng nói yến oanh lộ ra một sự sắc bén, mọi người trên đài dưới đài đều không khỏi khó hiểu, tại sao lại có đàn bà ở đây? Một hạng nữ lưu mà cũng dám cầm đao chặt cổ? Mọi người nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp bước ra từ trong đám người, đầu tóc đen như gỗ mun, người mặc lăng la, mặt như hoa đào mới nở, gò má hồng đào, mày ngài như trăng rằm, mặt hạnh nhấp nháy, mũi vừa cao vừa thẳng, miệng anh đào chúm chím đỏ son, hàm răng trắng tinh đều như bắp, hai bên má đều có lúm đồng tiền, eo nhỏ yểu điệu liễu yếu đào tơ, đôi chân thon dài, khoảng hai tám hai chín tuổi, không tới ba mươi, phong tư yểu điệu vô cùng xinh đẹp, quả là một đóa hoa tươi đang độ nở rộ.

Trong sách nói thiếu phụ xinh đẹp này cũng không phải người thường, chiếm lấy một vị trí trong “Thất Tuyệt Bát Quái”, xuất thân cửa chữ Thải**, trên giang hồ có một nghệ danh là “Nhất Chưởng Kim”, không chỉ như vậy, cô vẫn còn là vợ của Đà chủ Thượng Hà bang, thuộc hạ huynh đệ đều gọi chị dâu. Nhất Chương Kim cũng là người cơ khổ, ban đầu làm xiếc ở Nam Môn thành Thiên Tân, là người làm tạp kỹ, từ nhỏ đã dậy canh năm ngủ lúc nửa đêm luyện thành chiêu độc, công phu toàn ở dưới cặp gót sen ba tắc kia. Sở trường nhất là đạp lu lớn, ngửa mặt nằm lên ghế dài, một chân nâng lu lên, chân còn lại đạp cho nó chuyển động. Không chỉ đạp lu không, tráng hán lưng hùm vai gấu chui vào trong lu vẫn đạp cho nó xoay “vù vù” ra gió được, xoay khiến người ta hoa cả mắt. Nhắc tới “Nhất Chưởng Kim đạp lu lớn”, trên giang hồ không ai không biết. Thế nhưng nghệ nhân lúc ấy sống không dễ, ngay cả đào kép nổi danh đều là nửa diễn nửa làm kỹ nữ, huống hồ là nghệ nhân giang hồ? Nhất Chưởng Kim có dáng dấp đẹp, khuôn mặt, dáng người, chỗ nào muốn mập thì mập chỗ nào muốn gầy thì gầy, thật sự là rất tuyệt, lại còn có đôi gót sen ba tấc nữa, một là gót không đảo ngược hai là cân đối, giống như một con tôm cong lưng, hai đầu chạm đất ở giữa lơ lửng, vừa vặn cân đối, mu chân gầy lòng chân mỏng, cổ chân như xà, vừa đoan trang vừa nghiêm chỉnh. Trước đây khi đi giang hồ làm xiếc, thường hay bị du côn ác bá, con cái nhà giàu đùa giỡn, bán võ không thể chọc phải những địa đầu xà này, ỡm ờ làm “kỹ nữ di động”, nói là làm “kỹ”, nhưng những người ấy đa phần đều là ỷ thế hiếp người, căn bản không cho tiền, rơi vào đường cùng chỉ đành buổi tối làm người ngủ cùng, ban ngày ra đầu đường làm xiếc, lại nói cũng thảm thương thật, sau đó Đà chủ của Thượng Hà bang nhìn trúng Nhất Chưởng Kim, đều là người số khổ sinh trong lùm cỏ, sống trong phố phường, bèn cưới cô vào cửa, thành chị dâu của Thượng Hà bang, đối với cô đây đúng là một bước lên mây, ít nhất là không cần ra đường làm xiếc, lại không còn ai dám bắt nạt cô nữa.

Nhất Chưởng Kim bước gót sen lên đài đấu, cúi người với Đà chủ của Thượng Hà bang: “Anh hãy để em tới thi với tên cong cổ này xem.”

Đà chủ của Thượng Hà bang xuất thân từ nghề đi thuyền, Nhất Chưởng Kim là kỹ nữ di động trên giang hồ, hai vợ chồng môn đăng hộ đối nên không cần chú trọng gì nhiều, thấy Nhất Chưởng Kim muốn thay bang hội ra mặt, chẳng những không giận mà còn vô cùng đắc ý.

Nhất Chưởng Kim ngoắc tay với Cao Trực Nhãn: “Đồ đần cao to kia, cậu qua đây.”

Cao Trực Nhãn có năng lực lớn thế nhưng không nói chuyện nhiều với đàn bà, dù sao nói thế nào cũng là một người bán sức để sống, không có tiền đi chầu chay, uống rượu hoa, vợ y cũng là đàn bà nông thôn tay to chân to, có được gặp nữ tử ăn mặc xinh đẹp, lời nói cử chỉ phóng đãng như vậy bao giờ, nghe Nhất Chưởng Kim gọi y, khuôn mặt y tức thời đỏ gay, không dám nhìn thẳng, nhíu mày cau mặt đi tới.

Nhất Chưởng Kim thấy Cao Trực Nhãn chật vật như vậy, không người cười khanh khách, nói: “Đồ đần, lấy đao chặt cổ thì tôi không làm được, tôi là đàn bà cũng không tiện động đao thương, không phải cậu có sức lực? Có dám so sức lực với tôi không?”

Không đợi Cao Trực Nhãn mở miệng, dưới đài đã ồn ào vô cùng, dù sao Nhất Chưởng Kim này cũng là một nữ tử, ở Thiên Tân Vệ nói đến sức lực lớn, đầu tiên phải nhắc tới Đỗ Đại Bưu, đó là thần lực trời giáng khiêng cả đỉnh, người phàm ăn ngũ cốc hoa màu không thể so được, ngoài ra còn phải nhắc tới Cao Trực Nhi cong cổ, sức lớn luyện ra được qua năm này tháng nọ, Nhất Chưởng Kim như vậy không phải là tự đụng lên lưỡi dao sao? Lại nhìn Cao Trực Nhãn, cũng không biết là thẹn hay là tức, đỏ mặt im hơi nửa ngày mới ấp úng hỏi một câu: “Tỷ thí thế nào?”

Nhất Chưởng Kim chơi được thật, sai người mang một cái ghế qua, hùng hổ ngồi xuống, hai đùi khép chặt, cười nói với Cao Trực Nhãn: “Đẩy ra được cặp đùi của tôi, trận này xem như cậu thắng.”

Đám người vây xem bất ngờ, rất nhiều người nhìn Nhất Chưởng Kim mà nước miếng chảy ròng ròng, tụi lưu manh càng là huýt sáo vỗ tay ầm ĩ. Cao Trực Nhãn có gặp chuyện này bao giờ đâu, mặt to lúc xanh lúc trắng, trên trán cũng chảy đầy mồ hôi, đơ ra tại chỗ luống cuống. Người của Hạ Hà bang phía sau đã giơ chân ồn ào: “Cao Trực Nhãn, sao mày không lên thế? Có tiện nghi không chiếm đợi sét đánh à?”

Cao Trực Nhãn đỏ mặt tới tận mang tai không biết làm sao, Hạ Hà bang đã thua một trận rồi, y không thể bại tiếp nữa, nếu đối phương đã nói vậy, thì cứ thì thôi, thế là y chỉ đành lau hai bàn tay đầy mồ hôi lên áo rách, đưa tay nắm lấy hai gối của Nhất Chưởng Kim, dưới lớp quần lụa mỏng là làn da mịn màng, sờ một cái đúng là thoải mái. Cao Trực Nhãn hài lòng, âm thầm nuốt nước miếng, y biết trước kia Nhất Chưởng Kim là người nằm ngửa đạp lu, được xưng là người mang tuyệt kỹ, cũng không dám khinh thường, ổn định tâm thần, dùng sức bẻ sang hai bên. Không ngờ chân Nhất Chưởng Kim không hề nhúc nhích, thấy vẻ quẫn bách của Cao Trực Kim, trêu đùa: “Tiểu tử ngốc, mau dùng sức đi chứ, đẩy ra được mẹ cho con bú sữa!” Khiến mọi người lại cười lớn một phen. Cao Trực Nhãn thấy vậy ngây ra, thầm nói bà cô này đúng là có tài thật, tuy ta không dùng toàn lực nhưng sức cũng không nhỏ, ngẩng đầu nhìn Nhất Chưởng Kim, dùng tám phần mười sức lực nhưng vẫn không bẻ ra được. Trên trán Cao Trực Nhãn toát ra mồ hôi lạnh, nếu bại bởi hạng nữ lưu trước mắt bao người, không chỉ khiến người vây xem cười đến rụng răng mà còn không lấy được đồ khao của Hạ Hà bang nữa. Y vừa nghĩ vậy lập tức không chịu, không để ý tới chuyện thương hương tiếc ngọc nữa, nhe răng trợn mắt dùng hết sức lực toàn thân, dồn hết sức xuống hai tay hét to: “Mở!” Chợt nghe một tiếng “phựt”, lại nhìn sang Nhất Chưởng Kim vẫn không hề động đậy, dây quần của Cao Trực Nhãn lại đứt mất, quần rơi xuống bàn chân, khiến y xấu hổ đỏ cả mặt, còn đỏ hơn vải phường nhuộm nữa, lập tức sững sờ trên đài, trốn không có chỗ trốn, giấu không có chỗ giấu, hận không thể tìm một cái lỗ hở để chui vào, mọi người đều bật cười nắc nẻ. Cao Trực Nhãn ngây ra một lát, vội vàng xách quần lên đi xuống đài, cúi đầu chui vào đám người bỏ đi.

Trận này hai bên đánh ngang tay, Thượng Hà bang một thắng một hòa. Người của Hạ Hà bang không chịu, Đà chủ bước ra nói: “Hai chúng ta đều kiếm cơm trên sông, cũng đừng quên quy củ do tổ sư gia quyết định – nữ tử không thể lên thuyền. Thượng Hà bang cạp váy đàn bà ra mặt, không sợ mất mặt à?”

Trước kia quy củ đi thuyền trên sông rất nhiều, ví dụ như lúc ăn bánh áp chảo hoặc ăn cá kỵ nhất là chữ “lật”, “lật lại” phải nói thành “quét qua”, người chết trên thuyền cũng không thể nói chết, phải nói là “trôi”, nồi chén gáo bồn không được đặt sẵn, cơm nước xong không được đặt đũa ngang trên chén, đây cũng là điềm xấu. Kiêng kỵ đối với đàn bà lại càng nhiều, trong thời xưa hay nói “Nữ lên thuyền thuyền ắt lật, nữ qua lưới lưới ắt phá”, đặc biệt là đàn bà có thai, nếu không để ý đi ngang qua lưới đánh cá, cho dù cái lưới ấy mới thì cũng phải ném xuống. Đà chủ của Thượng Hà bang biết rõ đuối lý, trước giờ đấu thuyền đồng chưa bao giờ có nữ tử ra mặt, khi bàn luận thì cũng không đủ cãi thiệt, thế nhưng vất vả lắm mới hòa được ván xấu này, há có thể để vuột mất được? Đồng tử đảo một vòng, y đứng dậy nói: “Giờ đã là năm nào rồi? Còn tin vào mấy tập tục cũ đấy nữa à? Còn nói nữa, trên thuyền các vị không có đàn bà à? Dám hỏi mẹ tổ nương nương mấy người thờ cúng trong khoang sau có phải là nữ không?” Vừa nói vậy mọi người đưa mắt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được, theo lý thuyết thì cái này gọi là đại bất kính, thế nhưng nghĩ lại thì đúng là không phản bác được, đi thuyền đều thờ cúng mẹ tổ nương nương, ai dám nói nương nương không phải nữ? Đà chủ của Thượng Hà bang thấy mọi người không cãi được, thừa thế xông lên: “Không thì tôi nói thế này, quy củ tổ sư gia lập ra không cho đàn bà lên đài thi đấu, nhớ lúc ấy Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, Xa Thái Quân trăm tuổi giữ ấn soái, đều là nữ trung hào kiệt, người hậu thế không thể không kính ngưỡng, vợ tôi đứng ra trước mặt bao người, lộ ra tuyệt kỹ, dựa vào cái gì mà không được tính? Chẳng lẽ đám đàn ông mấy người muốn ăn vạ trước mặt các bà các chị à?” Người của Hạ Hà bang bị hỏi đến á khẩu, chỉ đành thừa nhận trận này đánh ngang tay.

Vừa rồi trên đài còn chưa đấu thì bên dưới đã mở cuộc, cũng chính là đặt tiền cược thắng thua, dân chúng có người xem trọng Thượng Hà bang, có người coi trọng Hạ Hà bang, rất nhiều người đều đặt cược, không ngờ tình thế hôm nay nghiêng về một bên, mắt thấy Thượng Hà bang chiếm tiên cơ, không ít người vừa mua Hạ Hà bang thắng đều thấy không chắc trong lòng, vì thế lại đặt tiền qua bên Thượng Hà bang, dưới đài loạn thành một đoàn, chỉ nghe thấy mấy tiếng “ầm ầm ầm” trầm đục, chấn cho đài gỗ lắc lư liên hồi, mọi người đưa mắt sang, chỉ thấy bên Thượng Hà bang có một quái vật lớn bước ra.

*Khởi trọng: Chỉ hành vi nâng vật nặng theo phương vuông góc hoặc phương ngang.

**Các nghề liên quan tới diễn xiếc ảo thuật.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương