Hoa Sơn Tái Khởi
-
Chapter 89 Vớ va vớ vẩn. Đương nhiên ta là người mạnh nhất rồi! (4)
Tập 89. Vớ va vớ vẩn. Đương nhiên ta là người mạnh nhất rồi! (4)
“Chưởng môn nhân.”
Huyền Tông không nói gì, lẳng lặng rót trà vào chén. Hương trà thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng.
Mỗi khi trong lòng thấy nóng giận là Huyền Tông lại đun trà để uống. Không có thứ gì tốt hơn trà trong việc trấn tĩnh cả thể xác lẫn tinh thần cả.
“Các môn hạ của Tông Nam hôm nay sẽ đến nơi ạ.”
“Đã chuẩn bị xong cả chưa?”
“Vâng, chưởng môn nhân. Việc chuẩn bị nghênh đón người của Tông Nam đã xong cả rồi ạ.”
“May thật đấy.”
Huyền Tông thở dài.
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
‘Lần này ít ra thì Hoa Sơn sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy được bộ dạng xấu hổ nữa rồi.’
Bị thua kém về võ học tuy cũng là một việc đáng xấu hổ, nhưng việc khiến Huyền Tông cảm thấy mất mặt nhất là không thể tiếp đón các đệ tử của Tông Nam một cách tử tế.
Các điện các thì trên đà sụp đổ, những bữa ăn tồi tàn, và cả sân luyện võ hoang tàn nữa, bất đắc dĩ phải phơi bày một cách trần trụi những thứ này cho những người mà bản thân mình không muốn cho xem nhất thì sẽ có cảm giác thế nào chứ?
Đặc biệt, đây lại là một vấn đề nhạy cảm đối với Huyền Tông - chưởng môn nhân của Hoa Sơn.
Việc phải chịu đựng ánh nhìn có chút chế giễu của các môn hạ Tông Nam khi nhìn ông ấy cũng đã là một chuyện không dễ dàng gì. Cho đến lần Hoa Tông Chi Hội trước, ông ta không biết làm gì ngoài việc phải cắn răng chịu đựng những ánh nhìn chế giễu đó nhưng giờ thì khác rồi….
“Càng nghĩ lại càng nhận ra rằng, tiểu tử Thanh Minh đấy đã làm được một việc lớn đấy chứ.”
Vân Nham tủm tỉm cười.
Bên trong Hoa Sơn, thỉnh thoảng lại có lời ra tiếng vào nói rằng Huyền Tông cưng chiều Thanh Minh quá mức, nhưng Vân Nham thì có thể hiểu hết 10 phần tâm tư của Huyền Tông. Nếu đứng ở lập trường của Huyền Tông hay Vân Nham mà nhìn nhận vấn đề, thì Thanh Minh chẳng khác gì là một ân nhân đã đập vỡ và lôi tảng đá to tướng đè nặng lòng họ bấy lâu nay cả.
Đó không đơn thuần chỉ là vấn đề tồn vong.
Hoa Sơn là một môn phái truyền thống có lịch sử lâu đời. Ít ra thì phải cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của một môn phái sao cho xứng đáng với danh nghĩa đó. Người đời nói rằng dáng vẻ bên ngoài chẳng qua chỉ là hình thức, nhưng đương nhiên một người sẽ đánh giá người khác qua những gì họ nhìn thấy.
Với dáng vẻ của một tên ăn mày mà luận đạo thì cũng chẳng ai chịu lắng nghe cả.
Thanh Minh không chỉ giải quyết được kế sinh nhai cho Hoa Sơn, mà còn là người đã tìm lại được thể diện cho Hoa Sơn. Vậy thì làm sao mà không cưng chiều cho được cơ chứ?
Không biết có phải Huyền Tông cảm thấy có chút e thẹn vì nụ cười của Vân Nham hay không, ông ấy tằng hắng một tiếng rồi đưa trà Vân Nham.
“Uống đi.”
“Vâng, chưởng môn nhân.”
Vân Nham nhận lấy chén trà, từ tốn uống một ngụm nhỏ thưởng thức rồi gật gù.
“Con thấy sao?”
“Mùi hương hình như có nồng hơn thì phải. Đã được phơi khô từ lâu rồi, đáng lẽ bây giờ hương vị của nó phải nhẹ đi mới đúng chứ ạ.”
“Ta cũng thấy vậy đấy.”
Huyền Tông gật đầu tỏ vẻ vui sướng.
“Hoa mai được phơi kỹ thì mùi hương của nó ngược lại sẽ càng nồng hơn. Phơi hoa mai suốt mấy chục năm ta mới nhận ra điều đó đấy.”
Huyền Tông lặng lẽ nhìn chén trà rồi nói.
“Hoa Sơn cũng vậy. Ta chẳng qua chỉ cố cầm cự thôi. Mặc dù ta quyết tâm muốn tìm lại vinh quang trong quá khứ cho Hoa Sơn, nhưng sự thật là, việc cầm cự từng ngày từng ngày đó đã quá sức đối với ta.”
“….Chưởng môn nhân.”
Nghe giọng nói xen lẫn chút phiền muộn của Vân Nham, Huyền Tông nở nụ cười như muốn bảo cậu ta không cần lo lắng.
“Ta cứ cầm cự rồi cầm cự như vậy, rồi ngày hôm nay cũng đã đến. Đôi khi, so với bất kỳ kế sách nào, việc chỉ ngồi yên chờ đợi cũng là một cách hay.”
Lời nói ấy chứa đựng một lý lẽ vừa sâu xa lại huyền bí.
Vân Nham nhìn Huyền Tông bằng ánh mặt hơi ngạc nhiên.
‘Thì ra không chỉ có mỗi chúng ta là đang tiến lên phía trước.’
Thỉnh thoảng, chưởng môn nhân nhầm lẫn rằng mọi thứ đã đạt đến mức hoàn thiện. Nhưng con người ấy mà, sẽ luôn tiến lên phía trước cho tới ngày bản thân chết đi. Còn người bước trên con đường đạo nhân như Huyền Tông thì sẽ dùi mài không ngừng nghỉ cho đến ngày bản thân trút hơi thở cuối cùng.
Làm sao có thể không tin tưởng được chứ?
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
“Hoa Sơn sẽ tìm lại được vinh quang trong quá khứ như thời của chưởng môn nhân thôi ạ.”
“Nếu được vậy thì tốt, nhưng dù có được vậy đi nữa thì đó cũng không phải công lao của ta. Đương nhiên là nhờ các đệ tử đã nỗ lực nên mới được vậy rồi.”
“Sao cái đó lại không phải là công lao của chưởng môn nhận được ạ?”
“Vân Nham này.”
“Vâng, chưởng môn nhân.”
“Ta là người biết rõ sự thiếu sót của bản thân mình. Nếu Hoa Sơn trong quá khứ đã không sụp đổ thì làm sao ta có thể trở thành chưởng môn nhân được chứ? Nếu các sư huynh của ta không rời bỏ Hoa Sơn, thì ta mãi chỉ là một người suốt ngày chỉ biết học thuộc đạo kinh sống qua ngày mà thôi.”
Vân Nham cẩn trọng trả lời.
“Việc bọn họ rời khỏi Hoa Sơn đã chứng minh được rằng bọn họ không đủ tư cách để trở thành chưởng môn nhân. Chưởng môn nhân mới là chưởng môn thực sự của Hoa Sơn.”
Huyền Tông không đáp lại gì mà chỉ mỉm cười.
Tuy câu chuyện này có chút e thẹn nhưng cũng không cần thiết phải lảng sang chuyện khác làm gì.
“Các đệ tử đời thứ hai sao rồi?”
“Bây giờ bọn chúng đã tập luyện xong, đang ổn định lại tinh thần lẫn nhục thể ạ.”
Vừa nhắc đến các đệ tử đời thứ hai là mặt của Vân Nham bỗng tối sầm lại.
“Chưởng môn nhân.”
“Con nói đi.”
“Thật lòng mà nói, con có chút lo sợ ạ.”
“Lo sợ á….Sao con lại lo sợ?”
Vân Nham thở dài rồi tiếp lời.
“Như những gì con đã nói trước đây, khí thế Hoa Sơn bây giờ đang tốt hơn bao giờ hết. Nhưng chẳng phải khí thế đó có thể bị suy giảm theo kết quả của Hoa Tông Chi Hội sao ạ?”
“Con nghĩ rằng các đệ tử đời thứ hai sẽ không cáng đáng nổi các môn hạ của Tông Nam sao?”
“Con cũng rất muốn tin tưởng bọn trẻ. Nhưng….như người cũng biết đấy…..”
Vân Nham không cần phải nói tiếp vế sau làm gì.
Sự cách biệt to lớn không cần phải so sánh giữa Hoa Sơn và Tông Nam là việc cả Vân Nham và Huyền Tông đều biết.
Tuy bây giờ Hoa Sơn đang bắt đầu vượt ra khỏi thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử nhưng Tông Nam thì lại đang đón nhận thời kỳ thịnh vượng nhất chưa từng có từ trước đến nay. Đương nhiên là trình độ giữa các đệ tử sẽ có một sự cách biệt lớn.
Dù các đệ tử đời thứ hai có nỗ lực đi chăng nữa thì việc đánh thắng được các đệ tử Tông Nam là một chuyện còn quá xa vời.
Vân Nham lo rằng những đệ tử đời thứ hai mới vừa bắt đầu ôm trong mình hy vọng lại rơi vào ý thức bại trận một lần nữa.
“Còn các đệ tử đời thứ ba thì sao?”
“……Dạ?”
“Không phải các đệ tử đời thứ ba cũng sẽ tham gia Hoa Tông Chi Hội sao? Bọn trẻ đó chuẩn bị thế nào rồi?”
Vân Nham có chút ngờ vực khi thấy Huyền Tông bỗng nói lảng sang chuyện khác nhưng cậu ta không thể nào không trả lời câu hỏi của chưởng môn nhân.
“Bọn trẻ…….đang chuẩn bị một cách vô cùng kỹ lưỡng đến độ phải nói là quá mức ạ.”
Đương nhiên là quá mức rồi.
Vô cùng quá mức ấy chứ.
Vân Nham đã từng thấy các đệ tử đời thứ ba tập luyện mấy lần mỗi khi đi qua, nếu đã chứng kiến cảnh tượng đó rồi thì chỉ có thể dùng từ ‘quá mức’ để nhận xét mà thôi.
Việc tập luyện của các đệ tử đời thứ ba được giao lại toàn bộ cho Vân Kiếm nên Vân Nham không thể can thiệp vào được, nhưng trong con mắt Vân Nham, kiểu tập luyện đấy không có chỗ nào gọi là bình thường cả.
“Bọn trẻ mới chưa nhập môn được bao lâu nên…….”
Huyền Tông gật gù.
(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)
Huyền Tông hiểu rõ sự lo lắng của Vân Nham.
“Vân Nham này.”
“Vâng, chưởng môn nhân.”
“Nếu trước mắt con có một ngọn núi thì con sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là……”
Vân Nham không thể dễ dàng mở miệng nói tiếp.
“Đúng vậy. Chúng ta chỉ còn cách leo qua nó mà thôi. Nếu có đường để đi qua thì chúng ta sẽ đi vòng, nếu có nhiều thời gian thì sẽ thong thả mà đi, nhưng nếu cả hai cái đó đều không tồn tại thì chẳng phải chúng ta chỉ còn cách leo qua thôi sao?”
“Con sợ là bọn trẻ sẽ không thể leo qua được.”
“Dù có là vậy thì cũng sẽ có thêm kinh nghiệm còn gì. Nhờ vậy mà lần sau có thể leo qua một cách suôn sẻ hơn, không đúng sao?”
Vân Nham thở một hơi thật dài.
Tuy không hiểu được hết những lời của chưởng môn nhân nhưng dù có hỏi thêm nữa thì cũng không giải quyết được gì. Vì không phải cứ là chưởng môn nhân thì sẽ có cách.
Thấy cơ mặt của Vân Nham vẫn chưa thả lỏng, Huyền Tông vừa cười vừa nói.
“Hoa Tông Chi Hội về cơ bản cũng chỉ là một dịp để giao lưu.”
“……Vâng.”
“Chuyện thắng bại không quan trọng. Lấy việc giao lưu đó làm bước đệm để xem thử ai là người có thể phát triển hơn, không phải ư?”
“Chưởng môn nhân nói chí phải ạ.”
“Bọn họ là những vị khách từ xa đến. Đừng để xảy ra chuyện gì sơ suất đấy.”
“Con rõ rồi ạ.”
Vân Nham cúi đầu một cách trịnh trọng.
“Hoàng đại nhân của Ân Hạ Thương đoàn cũng đã hứa sẽ giúp đỡ chúng ta nên chắc không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Hoàng đại nhân……..Phải rồi. Ta cũng nên đến chỗ Hoàng đại nhân chào hỏi một lần.”
“Chưởng môn nhân vốn dĩ trăm công nghìn việc mà. Chắc Hoàng đại nhân cũng sẽ hiểu cho người thôi.”
“Nếu được vậy thì ta thật biết ơn ngài ấy.”
Kể từ sau ngày hôm đó, Ân Hạ Thương đoàn đã bắt đầu rót tiền của vào Hoa Sơn như những gì đã hứa. Nếu nhìn vào quy mô đầu tư của Ân Hạ Thương đoàn thì có thể nghĩ rằng Hoàng đại nhân đang muốn biến Hoa Âm thành Hàng Châu hay Tô Châu thứ hai.
“Chẳng phải Tông Nam sẽ không bỏ qua chuyện này hay sao ạ?”
“Mọi chuyện sẽ diễn ra theo lẽ tự nhiên của nó.”
Đó là một lời nói điềm tĩnh như mọi khi.
Vân Nham cúi đầu và rón rén đứng dậy.
“Con xin phép đi kiểm tra lại mọi thứ lần cuối đây ạ.”
“Con vất vả rồi.”
“Người nói mấy lời khách sáo đó làm gì ạ. Vậy con xin phép.”
Vân Nham bước lùi từng bước ra khỏi phòng.
Sau khi Vân Nham nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài, Huyền Tông nhìn đăm chiêu vào chén trà được đặt ở trước mặt Vân Nham.
Chén trà chưa vơi được một nửa bốc hơi nghi ngút như nói hộ nỗi lòng của Vân Nham vậy.
“Việc thắng thua không quan trọng ư……..”
Huyền Tông lẩm nhẩm một mình.
“Thì ra trở thành đạo nhân rồi thì có thể nói dối mà không biết ngượng mồm.”
Huyền Tông biết rõ rằng chuyện thắng thua quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nhưng Hoa Tông Chi Hội lần này là một cuộc chiến không thể thắng nổi. Và ông ấy buộc phải đẩy các đệ tử của mình vào trận chiến không thể thắng được đấy.
Nếu kỳ tích không xảy ra thì không thể nào thắng được Tông Nam
Nếu kỳ tích không xảy ra……..
Huyền Tông kìm nén tấm lòng nặng trĩu rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.
* * *
“Nơi này vẫn bé như xưa nhỉ.”
Trên khóe miệng của các đệ tử Tông Nam nở một nụ cười chế nhạo bí hiểm khi nhìn xung quanh Hoa Âm.
Tuy 2 năm trước bọn họ đã từng đến đây nhưng Hoa Âm thực sự là một thành thị bé nhỏ. So với Tây An mà bọn họ thường hay lui tới thì Hoa Âm chẳng khác gì là một làng quê cả.
“Sư huynh. Hoa Sơn khi xưa có đúng là một trong Cửu phái nhất bang không vậy?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng so với một nơi dưới trướng một môn phái thuộc Cửu phái nhất bang thì chẳng phải nơi này quá nhỏ và tồi tàn sao ạ?”
Tần Kim Long vừa tươi cười vừa nói.
“Ngược lại mới đúng. Vì Hoa Sơn đã đặt chân lên đây nên mới xuất hiện được một ngôi làng cỡ này. Vị thế của Hoa Sơn trong quá khứ đã mạnh đến mức có thể khiến một nơi chỉ đơn thuần dành cho những người lui tới Hoa Sơn ở lại trở thành một ngôi làng đấy.”
“Ra vậy.”
Tôn Thứ Hàn đến giờ mới hiểu ra mọi việc.
“Nhưng bây giờ Hoa Sơn đã vô cùng sa sút rồi còn gì ạ?”
“Đó cũng là sự thật.”
Tần Kim Long lặng thinh gật gù.
Tôn Thứ Hàn khẽ nhìn xung quanh rồi mở lời.
“Thật lòng mà nói, đệ không hiểu tại sao lại phải tiến hành một đại hội vô nghĩa như thế này. Việc giao lưu kiếm pháp với một môn phái có trình độ thấp kém rành rành như Hoa Sơn thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng thà dùng thời gian đó để vung thêm vài đường kiếm còn tốt hơn ấy.”
“Các vị trưởng bối của sư môn có suy nghĩ riêng của mình nên mới làm vậy. Đệ ăn nói cẩn thận thì hơn.”
“Thì đúng là thế nhưng mà….”
Tôn Thứ Hàn khẽ quay đầu nhìn về phía sau.
Sau khi nhìn thấy một người đang đi theo từ phía sau, Tôn Thứ Hàn nở một nụ cười bí hiểm.
“Mà cũng đúng. Xét về khía cạnh nào đó thì Hoa Tông Chi Hội lần này cũng có ý nghĩa đấy chứ. Vì chúng ta có cơ hội để báo thù thay cho người nào đó đã bị Hoa Sơn làm mất mặt cơ mà.”
Đây là một lời nói pha lẫn sự khiêu khích.
Nhưng đối tượng bị khiêu khích là Lý Tống Bạch lại không nói câu nào, chỉ lặng thinh bước đi.
‘Thật là vô vị.’
Tôn Thứ Hàn chau mày.
Vì Thanh Minh đã giải quyết giúp chuyện của Hoàng đại nhân nên Ân Hạ Thương đoàn đã bắt đầu giao dịch với Hoa Sơn thay vì Tông Nam, bây giờ, trên dưới Tông Nam không ai là không biết chuyện này cả.
Lý Tống Bạch đã đánh gục Thanh Minh trước mặt tiểu đoàn chủ của Ân Hạ Thương đoàn làm ngài ấy đánh mất thiện cảm với Tông Nam, đương nhiên là mọi người sẽ nhìn cậu ta với một ánh mắt không mấy tốt đẹp rồi.
‘Không phản ứng lại gì hết vậy, giỡn không vui chút nào.’
Từ sau chuyện ngày hôm đó, con người của Lý Tống Bạch đã thay đổi. Tuy trước đây, cậu ta cũng có phần cẩn trọng, nhưng bây giờ, vượt qua cả sự cẩn trọng đó, cậu ta trở nên trầm tính và ít nói hẳn.
“Cũng phải 100 năm rồi mới bị Hoa Sơn làm mất mặt thế này, chúng ta phải trả đũa chứ, đại sư huynh.”
“Đương nhiên rồi.”
Tần Kim Long và Tôn Thứ Hàn vừa đi vừa tán gẫu, còn Lý Tống Bạch chỉ lẳng lặng bước đi, không chen ngang lời nào vào câu chuyện của bọn họ.
Ánh mắt của cậu ta vượt khỏi Hoa Âm, hướng đến Hoa Sơn cao vút đằng xa.
‘Là Hoa Sơn sao?’
Trong quá khứ, lúc đến nơi này, tâm trạng cậu ta cũng rất thoải mái như bao người khác. Nhưng giờ đây, cậu ta luôn nhìn thấy được cái bóng của ai đó ở Hoa Sơn.
‘Có khi bây giờ chúng ta đang bước vào hang cọp cũng không chừng.’
Lý Tống Bạch như đang nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thanh Minh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook