Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 8 Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (3)
Chapter 8. Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (3)
Huyền Tông Chân Nhân – Đương kim Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn bối rối nhìn Vân Nham.
“Con nói thằng bé đến đây một mình sao?”
“Dạ.”
“Và ngất xỉu trong Ngọc Thiên Điện?”
“Dạ. Nhìn sắc mặt của thằng bé có lẽ đã không ăn uống đầy đủ, nên việc kiệt sức khi một mình leo lên đến Hoa Sơn của chúng ta cũng dễ hiểu.”
“Có lẽ vậy.”
Huyền Tông nở một nụ cười kỳ lạ.
Độ hiểm trở của Hoa Sơn, ngày cả một người nam nhân trưởng thành cũng khó mà leo lên được. Huống hồ là cơ thể của một đứa trẻ thì kiệt sức là điều hiển nhiên.
“Vậy bây giờ đứa trẻ ấy đang ở đâu?”
“Con đã đưa thằng bé đến Tuyết Mai Quan rồi ạ. Con cũng đã gọi Vân Chân đến để kiểm tra, huynh ấy nói đứa trẻ ngoài kiệt sức ra thì không có gì đáng ngại.”
“Thật tốt.”
Huyền Tông im lặng gật gù.
Dù có chuyện gì xảy ra thì hắn đang ở trong Hoa Sơn, nên có thể nói là khách của Hoa Sơn. Ông ta không muốn xảy ra chuyện gì ở đây.
“Thật kỳ lạ khi một đứa trẻ lại một mình trèo lên Hoa Sơn. Có chuyện gì sao?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Sau khi diện kiến ở Ngọc Thiên Điện, con đã định hỏi nhưng thằng bé bất tỉnh nên không hỏi được gì.”
“Ta hiểu rồi.”
“Có điều…”
“Sao thế?”
Vân Nham hơi cau mày và giải thích tình hình lúc nãy.
Huyền Tông nghiêng đầu nghe toàn bộ câu chuyện.
“Đã bán thứ này để có cái ăn sao?”
“Vâng ạ.”
“Đứa trẻ ấy đã nói như vậy ư?”
“Vâng ạ. Con đã nghĩ có nên mặc kệ không nhưng nó thật sự có chút kỳ lạ.”
“Hưm.”
Huyền Tông lẳng lặng vuốt râu.
“Cũng có thể là con nghe nhầm. Nhưng mà Chưởng Môn Nhân. Đó không phải điều kỳ lạ duy nhất. Trước khi còn mở lời thì đứa trẻ ấy đã hỏi con có phải là đạo sĩ của Hoa Sơn hay không. Điều đó không phải thằng bé đã biết đây là Hoa Sơn sao?”
“Đúng là vậy.”
“Có khi nào nó có âm mưu gì…”
Huyền Tông bật cười.
“Con lo lắng ư?”
“Không hẳn vậy…”
“Biết nơi này là Hoa Sơn thì có gì lạ chứ? Đây cũng từng là đạo môn nổi danh trong thiên hạ cơ mà. Không có gì lạ khi có người nhớ về nó cả.”
“Dạ.”
“Và cũng có thể đứa trẻ ấy là hậu nhân của một trong các đệ tử của Hoa Sơn.”
“À…”
Vân Nham gật gù.
Khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, nhiều người đã rời bỏ Hoa Sơn. Số ít người ở lại chịu đồng cảm cộng khổ cùng nơi này. Nếu hắn là con cháu của những người đó thì việc biết Hoa Sơn ở đây là điều đương nhiên.
“Con nên lo lắng khi có thứ gì đó để trộm. Hoa Sơn còn lại gì để thằng bé có thể âm mưu trộm đi chứ?”
“... Chưởng Môn Nhân.”
Một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt Vân Nham. Tuy nhiên, Huyền Tông không nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt hắn ta và tự chế nhạo mình.
“Bán đi để có cái ăn.”
Huyền Tông mỉm cười.
“Phải rồi… có lẽ vậy. Có lẽ thằng bé là con cháu của một tiền đệ tử nên dường như biết Ngọc Thiên Điện từng là gì. Chắc hẳn đứa trẻ đó đã rất xấu hổ.”
“... Chưởng Môn Nhân.”
“Được rồi. Không có gì xấu hổ khi bán nó.”
Vân Nham nuốt khan.
Đáng lẽ không nên nói với ngài ấy chuyện đó.
Đứa trẻ đó không chỉ đơn thuần nói câu ‘Bán nó để có cái ăn.’
Mà là ‘Bán nó để có cái ăn sao, một lũ điên.’
Hắn ta tò mò không biết Chưởng Môn Nhân sẽ phản ứng thế nào khi biết điều này, nhưng lại không thể nói như vậy.
“Ta biết rồi. Khi nào thằng bé tỉnh dậy, hãy đưa nó đến gặp ta.”
“Dạ, Chưởng Môn Nhân.”
Huyền Tông chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
‘Bán nó để ăn’
Ông ta cảm thấy như bị xát muối vào vết thương.
‘Hẳn là các vị tổ sư sẽ không tha thứ cho ta.’
Cho dù ông ta có muốn cứu Hoa Sơn đến thế nào đi chăng nữa, làm sao ông ta có thể đối mặt với tổ tiên của mình sau khi bán đi những tế khí trong Ngọc Thiên Điện có thể nói là thứ mang đậm lịch sử của Hoa Sơn?
Ông ta đã cố gắng không nghĩ đến nó.
Khuôn mặt của Huyền Tông tối sầm lại.
‘Danh tiếng của Hoa Sơn không nên kết thúc ở thời của ta.’
Ông ta không mơ sẽ thống lĩnh thiên hạ một lần nữa. Ông ta chỉ cần không nhìn thấy Hoa Sơn sụp đổ trong tay của mình thì đã mãn nguyện rồi.
Nhưng ngay cả mong muốn nhỏ bé ấy cũng ngày càng khó khăn hơn.
Vân Nham âm thầm quan sát ánh mắt của Huyền Tông rồi lặng lẽ đứng dậy bước đi.
“Con đi đây ạ.”
“Ừm.”
Vân Nham đang đi ra ngoài thì đột nhiên quay đầu lại hỏi Huyền Tông.
“Chưởng… Chưởng Môn Nhân.”
“Gì vậy?”
“Người nghĩ sao nếu đứa trẻ ấy muốn nhập môn ạ?”
“Nhập môn ư…”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hiện tại Hoa Sơn không còn nhận người nhập môn. Tuy nhiên, nếu đó là nhân duyên từ quá khứ thì khác.
“Ta không nhận đệ tử nhập môn.”
“Con hiểu rồi.”
Huyền Tông nghiêng đầu mở lời.
“Khoan đã.”
“Dạ, Chưởng Môn Nhân.”
“Đứa trẻ ấy tên gì?”
“Thanh Minh. Là Thanh Minh ạ.”
“... Thanh Minh”
Biểu cảm của Huyền Tông trở nên kỳ lạ.
“Ta biết rồi. Con ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Ngay khi Vân Nham rời đi hẳn, Huyền Tông nhàn nhạt nói.
“Thanh Minh ư…”
Đứa trẻ tìm đến Hoa Sơn này có tên giống như một đại hào Kiếm Tôn trong quá khứ.
‘Kỳ lạ.’
Đúng là một chuyện kì lạ.
“Giá như ngài ấy còn sống.”
Giá như Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh – nổi tiếng với cái danh một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu sống sót sau trận huyết chiến đó, số phận của Hoa Sơn sẽ khác đi rất nhiều. Đó là một giấc mơ vô nghĩa, nhưng Huyền Tông không thể ngăn mình được.
“... Vô Lượng Thiên Tôn.”
Chỉ còn mỗi Huyền Tông một mình cô đơn chống đỡ điện các.
“Bọn khốn.”
Thanh Minh nói ra những lời chửi rủa.
“Không còn thứ gì bán để ăn nên bán luôn cả thần vật? Thần vật đó?”
Trong lòng hắn bùng lên lửa giận.
Ngay cả khi chết đói, có những thứ họ có thể bán và không thể bán.
Cho dù Ám Hương Bạch Mai Hoa có trông giống như đồ trang trí tồi tàn thế nào, và những người phải giải thích giá trị thực sự của Ám Hương Bạch Mai Hoa cho những đứa trẻ đã chết hết rồi... Phải, đúng như vậy!
Dù Hoa Sơn có sụp đổ cũng không được bán…
“Cơ mà, thế này vẫn tốt hơn việc lụi tàn.”
Nếu các vị tổ sư nhìn thấy Thanh Minh chắc chắn sẽ mắng hắn. Của cải là vật ngoài thân, ấy vậy mà hắn lại ám ảnh nó? Dù món đồ đó có ý nghĩa đến đâu, nếu là một đạo nhân thì cũng không nên ám ảnh về nó.
Hắn biết. Hắn rõ mà.
“Aaa”
Thanh Minh vừa la hét vừa nhìn xuống. Hắn cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy khung cảnh thoáng đãng.
Trong quá khứ, mỗi khi Thanh Minh có chuyện bực tức, hắn thường leo lên đỉnh Liên Hoa Phong và ngắm nhìn toàn cảnh Hoa Sơn. Khi nhìn thấy những đỉnh núi bất tận nhô lên xuyên qua những đám mây như những thanh kiếm, tinh thần của hắn phấn chấn hẳn lên.
Có điều bây giờ…
“Aaa.”
Thật điên đầu. Mọi thứ lộn xộn hết rồi.
Thoạt nhìn xuống, những điện các của Hoa Sơn đập vào mắt hắn làm hắn khó chịu.
“Môn phái sụp đổ rồi.”
Nó giống như sụp đổ hơn là lụi tàn.
“Những thứ được giá đều bán đi để ăn.”
Ngọc Thiên Điện không giống những khác. Đó là nơi chỉ khi nào rơi vào đường cùng thì mới đụng đến.
Sau khi chứng kiến tình trạng khốn cùng của Ngọc Thiên Điện, hắn mới hiểu tại sao những nơi khác lại cũ kỹ và đổ nát đến vậy. Chắc là không có tiền sửa chữa. Nếu họ đang rất cần tiền, liệu họ có lấy Thanh Cương Thạch từ sân tập ra và bán nó không.
“... Phải rồi. Mọi thứ khác đều ổn! Ta hiểu mà.”
Nhưng mà!
Tại sao võ công lại biến tướng đến vậy!
Thanh Minh lăn lộn trên mặt đất.
Việc lăn lộn trên vách đá dốc đứng không phải là việc mà một người tỉnh táo có thể làm, nhưng bây giờ Thanh Minh không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Trước khi chết vì rơi xuống núi thì hắn đã chết vì tức rồi.
“Tên tiểu tử đó… thậm chí còn không phải đệ tử đời thứ ba nữa?”
Đó là chuyện về Vân Nham.
Vốn dĩ Thanh Minh không thể đoán được cảnh giới võ công của Vân Nham. Cho dù trong cuộc sống quá khứ Thanh Minh có được gọi là Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu thì bây giờ cũng không khác gì một trang giấy trắng.
Tuy nhiên, Thanh Minh lại có thể biết rất rõ về cảnh giới võ công của Vân Nham.
Thanh Minh rất mạnh sao?
Trước đây thôi.
Cảnh giới hiện tại của Vân Nham quá thấp. Nếu quay lại thời của Thanh Minh, chắc Vân Nham sẽ không thể học võ công mà thay vào đó chỉ có thể học đạo pháp.
Ít nhất ở độ tuổi đệ tử đời thứ hai cũng không thể tự mãn về võ công với đệ tử đời thứ ba được.
“... Ta phải làm gì đây?”
Hắn không biết phải bắt tay vào từ đâu. Nếu bắt đầu từ dưới lên thì tốt quá. Như vậy thì Thanh Minh có thể làm bất cứ điều gì mà không sợ thứ gì.
Nhưng đây không phải Hoa Sơn sao?
‘Hay thử nói ta là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh?’
Chắc chỉ bị chửi thôi.
May mắn hơn thì không bị đánh và tống cổ ra ngoài.
Nếu đổi lại là Thanh Minh, hắn cũng sẽ không tin.
Cứ cho là họ tin hắn. Giả sử họ kêu hắn chứng minh hắn chính là Thanh Minh khi xưa bằng võ công thì sao.
Không ổn chút nào.
‘Hiện tại ta không đủ sức để chứng minh được điều đó.’
Thanh Minh giống như một báu vật lăn lóc. Hắn có đủ kiến thức để phục hưng một môn phái nhưng lại không có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân.
Thanh Minh biết.
Không phải tất cả các đạo sĩ trong Hoa Sơn đều tốt và trong sạch như Chưởng Môn sư huynh. Hiện tại chỉ riêng Thanh Minh thôi đã cách sự thiện lành ấy một vòng Trung Nguyên rồi.
Nếu ai đó trong số họ có tâm địa xấu xa và muốn áp chế Thanh Minh thì sao?
Hắn sẽ kết thúc cuộc đời thứ hai của mình. Bằng việc vứt bỏ tất cả những gì hắn có và chôn mình ở đâu đó.
‘Điều đó không được.’
Nếu vậy thì …
“Nếu vậy thì ta phải khôi phục lại Hoa Sơn mà không tiết lộ sự thật rằng ta là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh.”
Ít nhất cũng phải giấu cho đến khi hắn tìm lại được vị thế để có thể tự bảo vệ mình.
“... Thà đánh nhau với Ma Giáo còn dễ hơn.”
Hắn bật cười.
Thanh Minh phải truyền thụ võ công thì mới cứu được Hoa Sơn, nhưng không được để bị phát hiện rằng mình biết võ công. Làm gì có trường hợp vô lý như thế?
Hắn nóng nảy muốn đánh người, nhưng mà…
Thanh Minh thở dài nặng nề, quay đầu nhìn xuống dưới. Hình ảnh núi lửa bị mây che khuất nửa chừng xuất hiện trước mắt hắn.
“... Nếu biết chuyện này xảy ra thì ta đừng gây chuyện.”
Hắn nợ Hoa Sơn.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Lý do hắn có thể ba hoa cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tu đều là do Hoa Sơn cho hắn.
Nhưng hắn lại không trả lại thứ gì cho Hoa Sơn. Chỉ cho mỗi niềm danh dự vì đã tiêu diệt được Thiên Ma. Bởi vì vậy Hoa Sơn đã sụp đổ và trên bờ vực lụi tàn.
Cứ như vậy thì làm sao hắn quay lưng bỏ mặc Hoa Sơn?
Vì đạo làm người nên hắn càng không thể.
“Ôi, sư huynh…”
Thanh Minh ngẩng đầu lên. Hình như Chưởng Môn sư huynh đang nhìn hắn mỉm cười.
‘Dù sao đó cũng là Hoa Sơn mà.’
“... Aaa.”
Thanh Minh lắc đầu rồi đứng dậy.
Nếu không muốn sư huynh giết mình ở thế giới bên kia, hắn phải tỏ ra có ích cho Hoa Sơn.
“Chết tiệt, trên đời này có chuyện ta không thể làm được sao?”
Khi mới học võ ở Hoa Sơn, ai có thể ngờ rằng hắn sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất ở Hoa Sơn? Mọi người đều cảm thấy hắn không gây rắc rối, đã là may lắm rồi!
Thanh Minh đã vượt qua những ánh mắt lạnh lùng đó và trở thành Hoa Sơn Đệ Nhất Nhân! Việc thử thách điều không thể có thể nói là sở trường của hắn. Đã thế này rồi thì…
“Ta sẽ thử một lần nữa tạo nên Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái.”
Đôi mắt Thanh Minh hừng hực.
Vào đúng lúc đó, mọi người trong Hoa Sơn đều rùng mình do một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook