Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 9 Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (4)

Chapter 9. Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (4)


 

“Con đi đâu về thế?”

“Đi tham quan một chút ạ.”

“... Tham quan?”

Vân Nham nhìn Thanh Minh đầy nghi ngờ.

Tuy nhiên, hắn ngồi bắt chéo chân và nhìn lên bầu trời như thể không quan tâm đến điều đó.

‘Đứa trẻ này vốn dĩ luôn như vậy sao?’

Khi mới bước chân đến Hoa Sơn, nhìn hắn có vẻ là một đứa trẻ lễ phép và hiểu chuyện, nhưng bây giờ như một người khác vậy.

Phải nói sao nhỉ?

Tràn đầy khí tức xấu xa chăng?

‘Nói đúng ra’

Nhìn cách cư xử của hắn thì có vẻ hắn đã đi ăn xin khá lâu, nhưng mà thật vô lý khi mong mỏi sự vô tội của một đứa trẻ ăn mày trong thế giới khắc nghiệt này.

“Con đã ăn gì chưa?”

“Con không đói.”

Hắn nói thật đấy.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Khi nhìn vào tình trạng của Hoa Sơn, Thanh Minh cảm giác như mọi cơn đói và ham muốn khác của mình đều biến mất. Sự trống rỗng mà hắn không thể vượt qua ngay cả khi còn là đạo sĩ, hắn không thể tin rằng mình đã vượt qua được nó ngay cả khi chưa nhận được đạo danh. Mẹ kiếp.

“Nếu vậy thì đi theo ta đến một nơi.”

“Dạ?”

“Đương nhiệm Chưởng Môn Nhân muốn gặp con.”

“À, dạ.”

Thanh Minh gật đầu.

Trước sau thì cũng phải đối mặt, vậy thì đối mặt càng sớm càng tốt.

Khoảnh khắc hắn mở cửa bước vào, hắn nhìn thấy một ông lão ngồi lặng lẽ. Thanh Minh nhìn ông ta với tâm trạng bối rối.

‘Chắc đây là người được gọi là đương nhiệm Chưởng Môn Nhân.’

Đạo khí thanh tao.

Chỉ với đạo khí này cũng có thể biết được người này đã cống hiến một đời theo đạo gia.

Nhưng mà…

‘Ta không cảm nhận được chút khí phách nào của tiểu tử này.’

Tuy nó đủ để gọi ông ta là Chưởng Môn Nhân của đạo quan, nhưng không đủ để gọi là Chưởng Môn Nhân của võ phái Hoa Sơn. Ông ta chỉ có mỗi sự thanh tao.

“Con chào hỏi đi.”

“...”

Thanh Minh thầm thở dài.

‘Trên đời có nơi nào bất hạnh như thế này ư?’

Xét theo độ tuổi, thì người được gọi là Chưởng Môn Nhân này có lẽ là một đứa trẻ mới biết đi khi Thanh Minh còn trốn Chưởng Môn sư huynh để uống rượu ở Hoa Sơn. Đến khi hắn chết thì tiểu tử này mới biết cầm kiếm.

Nhưng giờ đây Thanh Minh phải chào hỏi như người mới.

‘Không công bằng, lẽ ra chẳng nên trùng sinh làm gì.’

Phải làm sao đây? Hắn thà chết còn hơn.

Thanh Minh cúi chào một cách lễ phép. Nhìn cảnh tượng đó, Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn – Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng.

“Con là Thanh Minh ạ.”

“Bần đạo là Huyền Tông.”

Một lời chào đơn giản.

Ngay khi Thanh Minh ngồi xuống, Huyền Tông đã mở lời.

“Có khách tới, nhưng ta không có gì để chiêu đãi. Ta hy vọng con có thể hiểu được tình hình hiện tại của ta.”

“À, dạ.”

“...”

Lông mày Huyền Tông cong lên.

Thông thường khi nghe những lời này, những người khác sẽ đáp lại ‘Không sao đâu.’ Hoặc là ‘Làm sao một vị khách không mời mà đến lại đòi hỏi nhiều chứ?’.

Nhưng tên tiểu tử này.

Lại dùng cử chỉ và ánh mắt để biểu thị rằng.

‘Ta không trông mong gì điều đó đâu, đừng bận tâm.’

“Ta nghe nói còn đã nói một câu rất thú vị ở Ngọc Thiên Điện.”

“Vâng?”

“Bán để có cái ăn?”

Thanh Minh nghiêng đầu.

“Ngài đang nói gì thế ạ?”

Thái độ của hắn như thể thật sự không hiểu ông ta đang nói gì. Huyền Tông nheo mắt và quan sát sắc mặt của Thanh Minh, nhưng ông ta không thấy sự gian dối nào trên khuôn mặt ấy.

‘Thật sự không hiểu sao?’

Một đứa trẻ không thể nào nói dối giỏi như vậy.

Trong khi Huyền Tông đang còn hoài nghi thì Thanh Minh cười thầm.

‘Đoán ý nghĩ của ta cũng vô ích thôi.’

Thanh Minh là ai chứ.

Hắn là người nói dối qua mặt cả Thiên Nhãn Thông của Thanh Vấn. Chưởng Môn sư huynh lần nào cũng nghi ngờ Thanh Minh, nhưng đến cuối cùng huynh ấy vẫn không tìm ra chỗ ẩn náu và cất rượu của hắn.

Thanh Minh thản nhiên nói dối không chớp mắt dù cho có bị tra hỏi như thế nào. Tuy nghi ngờ như lại không có bằng chứng nên không làm được gì… cơ mà, bỏ qua chuyện này đi!

Ngay cả Thanh Vấn còn không nhìn thấu được lời nói dối của Thanh Minh, vậy thì Huyền Tông cũng chẳng thể chỉ nhìn cử chỉ và ánh mắt mà biết được.

“Không phải con đã nói như vậy sao?”

“Con không nhớ rõ lắm. Vì kiệt sức quá nên con ngất đi…”

“Ừm.”

Lập luận hoàn hảo. Việc leo lên Hoa Sơn hiểm trở này với một cơ thể còn trẻ chắc hẳn đã đẩy cơ thể hắn đến giới hạn. Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên nếu hắn bất tỉnh và ngất xỉu.

Có điều…

“Nếu mệt như vậy sao con không nói?”

“Nếu đã bước vào đạo môn thì trước tiên phải làm lễ nên…”

Huyền Tông nhướng mày nhìn Vân Nham.

Vân Nham rưng rưng.

Ánh mắt của Huyền Tông như muốn nói ‘đứa trẻ này một mình leo lên tận đây, vậy mà ngươi còn kéo đứa trẻ sắp chết vì kiệt sức đi hành lễ? Cái tên khốn này?’

Tất nhiên Vân Nham nhảy cẫng lên vì không có chuyện như thế.

‘Đâu có, tiểu tử này bình thường mà!’

Rõ ràng khi hắn đến sơn môn vẫn như một con cá tươi. Vậy mà nói mệt quá nên ngất xỉu? Ăn không nói có như thế có thể không điên lên sao?

Vân Nham nhìn Thanh Minh với ánh mắt ngơ ngác, còn Thành Minh chỉ nhìn hướng khác với vẻ mặt ngây thơ như không biết gì.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Hừm.”

Huyền Tông gật gù.

“Chuyện đó có thể xảy ra. Ta xin lỗi vì sự thất lễ này.”

“Không sao đâu.”

“Được rồi. Vậy ta còn một câu hỏi khác.”

“Vâng?”

“Lý do con leo lên ngọn núi hiểm trở này là gì?”

“...”

“Đừng nói là con đến đây chỉ vì ý thích. Hoa Sơn không phải là nơi người ta leo lên vì sự mới lạ, càng không phải là nơi dành cho trẻ con.”

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn Huyền Tông. Đó là một câu hỏi sắc bén. Tuy nhiên, hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho câu hỏi này.

“Ngài Chưởng Môn Nhân.”

“Ta nghe.”

“Con muốn bái nhập Hoa Sơn.”

Huyền Tông nheo mắt lại.

“Con muốn nhập môn?”

“Dạ.”

Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Thanh Minh nhưng ông ta không thể nhìn thấy gì từ đôi mắt ngây thơ của hắn.

“Có nghĩa là con thừa nhận mình cố tình leo lên đây?”

“Đúng vậy.”

“Hưm.”

Huyền Tông gật gù.

Nếu Thanh Minh nhất quyết khẳng định tình cờ ghé qua cho đến cùng thì Huyền Tông sẽ không tin hắn. Bởi vì Hoa Sơn không phải là nơi có thể tình cờ ghé qua.

“Con nói muốn bái nhập Hoa Sơn. Vậy có nghĩa là con biết Hoa Sơn là nơi như thế nào?”

“Dạ.”

Mắt của Huyền Tông nheo lại.

“Ta cho con nhập môn.”

Thanh Minh liếm môi.

Lí luận quá hay.

Hắn chỉ cần lợi dụng cái tên Thanh Tân này là được.

Thanh Tân bị Ma Giáo truy đuổi và biến mất trước trận chiến cuối cùng. Một người mất tích, không chết.

‘Thanh Tân rơi từ vách đá xuống, người tiều phu phát hiện ra và chữa trị cho… nhưng trọng thương quá nặng nên không thể rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy được nhưng nhờ sự biết ơn của người tiều phu mà đã truyền thụ võ công Hoa Sơn và nhận người tiều phu làm đệ tử.’

Và Thanh Minh là hậu nhân của người tiều phu đó!

‘Ha ha’

Một kịch bản hoàn hảo.

Điều tuyệt vời nhất chính là việc phân chia thứ bậc.

Nếu Thanh Tân là sư phụ của phụ thân hắn vậy thì hắn sẽ là người của Thanh Tử Bối. Thanh Minh thật xấu hổ khi gọi một người nam nhân trẻ tuổi từ trăm năm trước là phụ thân, vì vậy nếu kịch bản giảm đi một nửa thời gian mà viết là lão gia tử thì hắn đã thuộc Huyền Tử Bối.

Nói cách khác, phân chia thứ bậc thì hắn ngang hàng với Chưởng Môn Nhân.

Nếu được chấp thuận, thì hắn cũng sẽ phân bổ thứ cấp cao hơn so với việc chỉ nhập môn bằng miệng.

‘Dù thế nào thì ta vẫn ở một bậc cao khác so với những đứa trẻ nhập môn khác.’

Tuy không thể phân thứ bậc đúng nhưng ít nhất hắn cũng nhận được sự ưu ái. Chỉ nghĩ đến việc từ nay về sau phải cúi đầu và đối xử tôn trọng với đám nhãi non nớt này thôi đã khiến hắn cảm thấy tức giận.

‘Nào, bây giờ hỏi lý do là gì đi.’

Vậy thì hắn sẽ kể hết toàn bộ kịch bản mà hắn đã soạn. Trong lúc đó, nếu được hắn sẽ thi triển một chút về võ công tự học của Thanh Tân…

“Ta cho phép con nhập môn.”

“Dạ. Hiển nhiên là cho… Hả?”

Thanh Minh mở to mắt nhìn Huyền Tông.

 Trái ngược với mong đợi của hắn, Huyền Tông đang gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.

“Nếu con muốn nhập môn thì ta đồng ý thôi.”

“... Vâng?”

Không, chờ đã.

Đây là võ quán, không phải nơi trẻ con có thế lui tới, vậy sao lại đồng ý dễ dàng được?

Một người chưa từng gặp mặt bao giờ đã đến và nói là sẽ nhập môn thì trước tiên phải nghi ngờ đã!

“Ngài, ngài Chưởng Môn Nhân!”

Vân Nham dường như cũng nghĩ như vậy và ngạc nhiên nói.

“Người đã nói sẽ không nhận đệ tử nữa mà?”

Đúng rồi! Không thể dễ dàng đồng ý như vậy được!

“Ta đổi ý rồi.”

Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

“Tuy ta không có tư cách để nhận đệ tử, nhưng cũng không thể quay lưng với đứa trẻ biết về Hoa Sơn và tìm đến tận đây.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Vân Nham.”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân.”

“Đây chính là nhân duyên. Đứa trẻ này biết về Hoa Sơn và tìm đến đây. Không ai đi đuổi một chú chim đang đậu dưới hiên nhà trú mưa, ngay cả động vật hoang dã tìm đến vào mùa đông chúng ta còn phải giữ chúng lại và cho ăn nữa là. Ta đâu thể đuổi một người có lòng đến tận đây để xin nhập môn chứ?”

Nếu người khác nghe được điều này, họ có thể sẽ rất ấn tượng. Tuy nhiên, sau tất cả sự chuẩn bị của Thanh Minh, điều đó chỉ khiến hắn nổi da gà.

Nhân duyên gì chứ! Nếu có kẻ lạ mặt tìm đến thì hãy nghi ngờ trước đi!

Làm thế nào mà con người này lại trở thành Chưởng Môn Nhân cơ chứ? Không, vì là con người như thế này nên ông ta mới trở thành Chưởng Môn Nhân. Do CHưởng Môn Nhân vốn là vị trí như vậy mà.

“Không. Con…”

Thanh Minh bắt đầu giải thích.

“Trước đó con sống…”

“Không sao đâu.”

Huyền Tông lắc đầu.

“Việc trước đây con sống như thế nào không quan trọng. Cho dù con có phải là tội phạm trộm cắp hay không đó là việc trần tục. Khoảnh khắc con leo lên núi Hoa Sơn, quá khứ của con sẽ biến mất.”

Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng mà thế này thì không được…

“Không, không phải…”

“Ta đã bảo là không sao mà.”

Tên tiểu tử khốn kiếp này! Ta không ổn! Nghe người khác nói chút đi! Làm ơn!

Huyền Tông cười tươi.

“Vân Nham.”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân.”

“Con sắp xếp chỗ ở cho đứa trẻ này và chuẩn bị lễ nhập môn cho nó đi.”

“Vâng. Con làm ngay đây.”

“Con tên Thanh Minh ư?”

Thanh Minh vô thức gật đầu.

“Tên hay. Cái tên rất hay. Đứa trẻ tên Thanh Minh hẳn sẽ thuộc Thanh Tử Bối. Hơ hơ. Quả nhiên là nhân duyên. Con không cần đặt đạo hiệu cũng được. Con không biết nhưng tên của con có ý nghĩa rất sâu sắc trong Hoa Sơn.

Huyền Tông nheo mắt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Hãy trở thành một người xứng đáng với cái tên đó.”

Tình cảnh hiện tại, Thanh Minh không còn nói nên lời.

“... Vâng.”

“Con ra ngoài đi.”

Thanh Minh mất hồn đứng dậy, Vân Nham tiễn hắn đi với vẻ mặt ủ rũ.

“Lối này.’

“...”

Khi Thanh Minh lê bước ra ngoài, hình ảnh Hoa Sơn rộng lớn đập vào mắt hắn.

Hắn nhập môn rồi.

Nhập môn.

Vào lúc đó, Vân Nham nói một cách trang trọng với giọng trầm hơn trước một chút.

“Tuy vẫn chưa tổ chức lễ nhập môn, nhưng từ lúc này con là đệ tử của Hoa Sơn. Con sẽ trở thành Thanh Tử Bối và là tiểu đệ trong số các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn.”

“... Tiểu đệ.”

Khuôn mặt của Thanh Minh run lên.

Tiểu đệ?

Hắn ư?

Mai Hoa Kiếm Tôn – Thanh Minh là tiểu đệ tử trong Hoa Sơn?

“Hahahaha.”

Vân Nham mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy Thanh Minh cười.

“Con có vẻ hạnh phúc.”

“Đúng. Rất hạnh phúc. Hahahahaha.”

Nhưng sao nước mắt cứ rơi?

… Chết tiệt.

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương