Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 7 Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (2)
Chapter 7. Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (2)
Thanh Minh đột nhiên quay đầu lại.
“A...”
Có người!
Quả là một dấu hiệu tốt kể từ khi Thanh Minh trùng sinh được một tháng. Có người nào đó đã sống ở Hoa Sơn mà hắn tưởng đã hoang tàn.
Két!
Cánh cửa gỗ mục nát được mở ra một cách nặng nề, phát ra âm thanh ma sát khó chịu. Một vị đạo sĩ hé đầu ra cánh cửa đang mở nửa chừng của đạo quán.
“...”
“Ơ, một đứa trẻ sao?”
Một đạo sĩ.
Chỉ vì một lời nói này mà Thanh Minh chắc chắn rằng người nam nhân đang đứng trước mặt hắn là một đạo sĩ thực thụ. Bởi lẽ trong một tháng qua, hắn chưa từng nghe ai kêu hắn là ‘đứa trẻ’.
‘Ủa, tên ăn mày nào đây?’
‘Tại hạ giống đứa trẻ ăn mày lắm sao?’
‘Ăn mày một mình đi du ngoạn ư?’
'Đồ ăn mày'
Người khác không phân biệt ăn mày già hay trẻ. Ăn mày cũng chỉ là ăn mày. Nhưng người nam nhân này phớt lờ bộ quần áo rách rưới, mồ hôi nhễ nhại của hắn và gọi hắn là ‘đứa trẻ’ thay vì là ‘ăn mày’, chỉ với điều đó, người này xứng đáng được công nhận là một đạo sĩ.
Một đạo sĩ trung niên khoảng 40 tuổi không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Sau đó hắn nhìn Thanh Minh với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi đến đây một mình á? Ngươi làm thế nào lại có thể đến tận đây một mình vậy?”
“A... chuyện đó...”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thanh Minh lắp bắp trả lời.
‘Cứ lên đại thôi chứ sao?’
Hắn muốn nói rằng không có gì là không thể, nhưng nó không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Với thân hình gầy gò của mình, dù có nói gì thì hắn cũng sẽ gây nghi ngờ. Không cần phải biện minh - điều quan trọng không phải là giải thích về bản thân mà là làm chủ cuộc trò chuyện.
“Thay vào đó tại hạ muốn hỏi một chuyện.”
“Gì cơ?”
Người đạo sĩ đó mở to mắt nhìn.
Thế là đủ rồi.
Sẽ thật vô lý khi thấy một đứa trẻ một mình ở một nơi mà ngay cả người lớn cũng không thể dễ dàng đến được, thậm chí đứa trẻ đó còn hỏi ngay tại chỗ như vậy thì hẳn vị ấy đã rất hoảng hốt?
“Vị đạo trưởng đây là đạo sĩ của Hoa Sơn sao?”
“... Tại sao ngươi lại biết đến Hoa Sơn?”
“Có phải không?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm.
'Thì ra vẫn chưa đến nỗi lụi tàn!’
Nó chắc hẳn đang trên bờ vực đổ nát. Hắn có thể biết điều đó chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua. Nhưng quan trọng là nó chưa hoàn toàn bị lụi tàn.
‘Dù sao thì nó vẫn còn tồn tại.’
Thanh Minh đã hạ quyết tâm.
Trước tiên, Hoa Sơn dù thế nào đi nữa…
“Vào trong đã.”
“Dạ?”
Thanh Minh ngẩng đầu nhìn. Vị đạo sĩ mỉm cười nhân từ và nói.
“Mặt trời xuống núi rồi.”
“... Ơ?”
Hắn nhìn lại thì thấy trời đã sập tối.
“Đêm ở Hoa Sơn rất lạnh. Con đã có một ngày dài rồi, nếu mạo hiểm ngủ qua đêm bên ngoài, con có thể sẽ chết cóng. Bây giờ mà xuống núi thì không thích hợp, cũng không thể để con thức cả đêm ở đây, nên trước hết cứ vào trong đã. Tuy nơi này không nhận khách, nhưng ta không thể để người biết về Hoa Sơn trở về một mình như thế được.”
Mắt Thanh Minh tròn xoe.
Cho vào dễ vậy sao?
… Nhưng nghĩ lại thì họ chẳng có lý do gì để đề phòng Thanh Minh. Một đứa trẻ ăn mày trông như có thể gục ngã bất cứ lúc nào vì không được ăn cháo như hắn thì có gì để đề phòng chứ.
"Nếu không có ai đi cùng và cũng không có kế hoạch nào khác thì vào trong đi. Ta sẽ nghe con nói sau."
Thanh Minh có chút ngơ ngác.
Thanh Minh cảm thấy như có điều gì đó khiến hắn nghẹn ngào.
Tuy hiện tại không còn chút dấu tích gì về kiếm môn Hoa Sơn đã từng thống lĩnh thiên hạ, nhưng ngọn lửa ra tay nghĩa hiệp của một đạo môn như Hoa Sơn vẫn chưa hề tắt.
‘Chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi.'
Dùng kiếm để tạo dựng danh tiếng trong Thiên Hạ quan trọng lắm sao? Trước khi trở thành một kiếm môn, Hoa Sơn là một đạo môn. Nếu đạo môn vẫn còn được tiếp nối thì Hoa Sơn vẫn có thể tồn tại như xưa.
“Vậy làm phiền ngài rồi.”
Thanh Minh hơi cúi đầu, người nam nhân cười rồi mở cửa.
“Lối này.”
“Vâng. Trước đây tại hạ cũng...”
Thanh Minh ngập ngừng.
Hắn nên giới thiệu bản thân như nào đây?
‘Không biết nữa. Chắc hắn không nghi ngờ gì ta chứ.’
“Tại hạ là Thanh Minh. Nếu không thất lễ thì cho tại hạ hỏi tên của đạo trưởng được không?”
“Thanh Minh. Quả là một cái tên hay. Bần đạo là Vân Nham.
‘Vân Tử Bối sao?’
Đôi mắt của Thanh Minh lấp lánh.
Chưa gì đã luân chuyển được bốn đời rồi. Nếu đúng là Vân Tử Bối, thì đó có phải là tằng tử tôn của Thanh Minh không?
Hoa Sơn theo bối tử của Thanh Minh Huyền Vân Bạch. Bắt đầu từ Thanh Tử Bối cho đến Bạch Tử Bối, sau mỗi lần luân chuyển, sẽ lại quay trở lại với Thanh Tử Bối.
Vậy thì người đạo sĩ tên Vân Nham đã qua bốn đời của Hoa Sơn từ Thanh Minh trở đi.
'Vậy có lẽ hắn chưa từng gặp ta’
Lần cuối cùng Thanh Minh thấy đó các đệ tử của Hoa Sơn là Huyền Tử Bối. Lúc đó, Huyền Tử Bối thuộc đệ tử đời thứ ba nên vị đạo sĩ tên Vân Nham chưa từng gặp họ trong quá khứ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Thanh Minh cùng với các sư huynh dẫn dắt cả một Hoa Sơn... Không, một đứa trẻ từng đã không thể lên Hoa Sơn vào thời điểm mà hắn gặp nhiều trở ngại khi đã khiến các sư huynh phải phiền lòng về việc dẫn dắt Hoa Sơn. Chính đứa trẻ đó nay đã trở thành đạo sĩ của Hoa Sơn.
Không một ai có thể cảm nhận được cảm giác kỳ lạ lúc bấy giờ.
Thanh Minh được hướng dẫn bởi Vân Nham và đi vào bên trong Hoa Sơn.
“Phù.”
Thanh Minh thở dài. Hắn cảm thấy hơi nặng nề khi tận mắt thấy Hoa Sơn của hiện tại.
Thanh Minh hứa đi hứa lại.
‘Phải bình tĩnh lại nào.’
Xét theo những gì còn sót lại của Hoa Sơn và tình cảnh trở về của hắn, việc Hoa Sơn suy tàn không có gì lạ. À không, ngược lại, đó là điều bình thường.
Nhưng đó không phải lỗi của chúng.
Lỗi là do bọn họ đã hy sinh tất cả và chỉ để lại đám trẻ ngay cả cầm kiếm cũng không thạo.
Nói cách khác Thanh Minh không có tư cách giận dữ với những đứa trẻ đó. Trái lại hắn phải cảm thấy tội lỗi vì điều ấy.
Nếu Thanh Minh cũng gặp hoàn cảnh như họ thì liệu hắn có thể đơn phương độc mã bảo vệ Hoa Sơn không? Hay hắn sẽ từ bỏ mọi thứ mà chạy đến Võ Đang? Đó không phải là lẽ thường tình sao?
‘Vậy ta có tư cách gì để đổi lỗi cho những đứa trẻ đó chứ?’
Một kẻ trưởng thành mà lại không dẫn dắt nổi lũ trẻ đi đúng đường, để rồi tức giận khi những đứa trẻ đó không thành công? Đó là một hành động vô liêm sỉ.
Dù có chuyện gì thì Thanh Minh cũng nhận ra trách nhiệm đó thuộc về mình và hắn cần mở lòng hơn để đón nhận nó.
“Phù.”
Thanh Minh hít một hơi sâu rồi bước vào trong.
Chẳng mấy chốc một sân tập rộng lớn hiện ra trước mắt Thanh Minh.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“A”
Cảm giác thật mới mẻ. Thanh Minh của kiếp trước đã không nuôi dưỡng ước mơ của mình bằng cách luyện kiếm ở một sân tập lớn như thế này
Một sân luyện kiếm có sàn được làm bằng Thanh Cương Thạch…
“... Hả”
Thanh Minh dụi mắt.
Thanh Cương Thạch? Sàn trắng ngọc này... Nhưng Thanh Cương Thạch đã biến đi đâu?
Đôi mắt của Thanh Minh run lên.
‘Tại sao lại biến thành sàn đất.’
Kiếp trước sàn luyện kiếm được lấp đầy bằng Thanh Cương Thạch cứng rắn.
Sư huynh thực tế không hài lòng với việc lấp một sàn đá đắt tiền như vậy trong đạo môn, nhưng để bọn trẻ không hít bụi đất trong lúc tu luyện nên sư huynh đã không tháo dỡ nó.
Sao Thanh Cương Thạch lại biến đi đâu hết rồi?
Hay đương nhiệm Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn còn keo kiệt hơn so với Chưởng Môn sư huynh? Vậy nên mới bỏ hết Thanh Cương Thạch?
“Aaa”
Trán Thanh Minh nổi gân máu.
‘Bình tĩnh nào.’
Bình tĩnh. Phải bình tĩnh. Thanh Cương Thạch thì có gì quan trọng đâu.
‘Chỉ là cục đá thôi mà.’
Cho dù Thanh Cương Thạch có quý giá đến đâu! Chưởng Môn sư huynh, các sư huynh mọi người đều nói nó quý giá đến mức sẽ giận giữ nếu tu luyện mà vấp lên những hòn đó quý giá hơn cả giá ngũ cốc ăn trong một tháng của thường dân.
Người trước đây xuất hiện trước, sau đó mới có đá... À, hoặc có thể nói rằng đá xuất hiện sau con người..
Dù sao đi nữa!
‘Nếu cần tiền gấp, có thể bán chúng mà’
Quan trọng là Hoa Sơn vẫn còn tồn tại. Chứ không phải là bảo vệ những tảng đá đó. Chúng không quan trọng chút nào thật sự...
‘Bình tĩnh nào’
‘Phù. Phù.’
Thanh Minh lấy hết sức bình sinh bình tĩnh hít thở thật sâu. Dù có bán hết những hòn đá ấy để có thể giữ lại được cái tên ‘Hoa Sơn’ thì cũng đáng.
Giây phút đó mắt của Thanh Minh rộ ra.
Một cảnh tượng kỳ lạ khác đã thu hút sự chú ý của Thanh Minh.
‘Thiên Kim Cung đâu rồi?’
Không thấy Thiên Kim cung đâu cả.
‘Không thấy gì hết, chuyện quái quỷ gì thế này?’
Thiên Kim Cung là một toà điện các, không phải là một thực thể sống. Chẳng lẽ lại mọc chân để trốn đi sao?
Dù sao thì Kim Thiên Cung cũng từng ở đây mà giờ chỉ còn là một bãi đất hoang tàn.
“... Kia”
“Hả?”
“Đằng, đằng kia.”
Đầu ngón tay run rẩy của Thanh Minh chỉ về phía khu đất trống vốn dĩ phải có Thiên Kim Cung ở đó.
“Bố trí ở đó hình như hơi lạ… lúc trước có thứ gì ở đó phải không?”
“Ưm, con tinh mắt đấy. Lúc trước đúng là có điện các ở đó.”
Hắn biết mà.
Có điều toà điện các ấy đâu mất rồi.
“Haha, đó không phải là chuyện con nên biết.”
Nói đi chứ. Ta biết rõ nơi này hơn ngươi đấy.
“Nói ra thì có chút hổ thẹn. Nhưng cứ xem như đó là một vết thương của vinh quang đi.”
“… Vinh quang cái nỗi gì chứ.”
“Hả?”
“Không có gì ạ.”
Thanh Minh lắp bắp nói.
Những viên Thanh Cương Thạch đã không còn, tấm danh bài cũng không còn, nơi tốt nhất trong Hoa Sơn cũng không còn nữa, mọi thứ lộ ra sự hoang tàn. Ngay cả một cơn gió nhẹ cũng thổi bay bụi đất trên sân tập, tạo thành làn gió cát vàng.
Đây là Hoa Sơn sao? Đây sao?
Nói nơi đây thuộc Ma Giáo thì hắn cũng tin.
“Aaaa”
“Con bị đau ở đâu sao?”
“À, không có. Không có gì đâu ạ.”
Tuy nhiên, mỗi lần hắn hít vào, dường như miệng lại dính phải một đống bụi.
“Có một chút.”
“Hả?”
“Nơi đây có vẻ... hơi hoang vắng.”
“Vậy à.”
Vân Ám mỉm cười buồn bã, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn khiến Thanh Minh tổn thương.
‘Đúng vậy… tất nhiên là rồi.’
Hắn có chút nghẹn ngào.
Nếu nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ Hoa Sơn đang suy yếu mà vẫn có kẻ cố giữ Hoa Sơn như Vân Nham quả thật là một việc rất khó khăn. Nếu có năng lực thì họ đã không để sư môn lụi tàn như thế này, còn nếu không trung thành thì liệu họ có ở lại sư môn đang lụi tàn không?
Các ngươi hẳn đã vất vả nhiều rồi.
Nghĩ về điều đó khiến Thanh Minh nhẹ nhõm phần nào.
Dù cú sốc của Thanh Minh có lớn tới đâu thì cũng không sánh bằng nỗi buồn của những người đã bảo vệ Hoa Sơn cho đến bây giờ. Vì vậy không cần phải lo lắng quá.
“Lối này.”
“... Vâng”
“Nếu có khách đến thì sẽ có chỗ để dừng chân. Tuy nhiên, Hoa Sơn là một đạo môn, có luật lệ mà khách phải tuân theo. Ta hiểu con muốn nghỉ ngơi, nhưng trước tiên chúng ta phải đến Ngọc Tuyền Điện bái kiến các vị tổ sư.”
Thanh Minh gật đầu.
Ngọc Tuyền Điện là một nơi để để thờ cúng Khai Phái Tổ Sư của Hoa Sơn – Hác Đại Thông.
Mặc dù nhiều điện các ở Hoa Sơn đều có tầm quan trọng riêng nhưng không quá khi nói rằng không đâu quan trọng bằng Ngọc Thiên Điện.
Nếu Thanh Minh không bỏ qua mình là đệ tử của Hoa Sơn thì việc đi vào Ngọc Thiên Điện ngay khi đến Hoa Sơn để bái kiến tổ sư là điều tự nhiên. Tuy nhiên, trong tình huống khó khăn đó nhưng Vân Nham vẫn cho Thanh Minh vào thì... thật là cảm kích.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy bất an.
Thanh Minh không hề cảm thấy vui khi được dẫn vào Ngọc Thiên Điện vì hắn đã nhìn thấy nơi đây hoang tàn thế nào. Toàn bộ Hoa Sơn đều là một mớ hỗn độn vậy thì Tổ Sư Điện liệu có khác?
‘Đừng ngạc nhiên’
Thanh Minh hít một hơi sâu. Hắn tự nhủ rằng sẽ tuyệt đối không ngạc nhiên dù nhìn thấy bất kỳ điều gì.
“Đến rồi.”
“Vâng.”
Sau đó, Thanh Minh đứng yên tại chỗ.
Ngọc Thiên Điện rất giản đơn. Tất cả chỉ vỏn vẹn một bức chân dung của tổ sư Hác Đại Thông, một lư hương và một bình đựng nghi lễ.
Đúng với tinh thần của đạo sĩ, nơi này quả thật rất đơn sơ.
Thật sự đơn sơ...
Quả thật, không thể nào tối giản hơn.
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng Thanh Minh. Chẳng mấy chốc, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.
“Đâu, đâu rồi...”
Lư hương bằng vàng được Hoàng Đế ngự ban cho tổ sư Hác Đại Thông đã biến mất. Cả những cuộn giấy có chữ viết tay của tổ sư trước khi rời đi cũng không thấy đâu.
Tuy nhiên không phải Thanh Minh ngạc nhiên vì điều đó.
“... Ở, ở đây”
Có lẽ nào.
Không phải chứ. Chắc là họ để nó đâu rồi.
Thanh Minh run rẩy chỉ tay về phía bàn thờ.
"Hả?”
“Ở đây… có một bông hoa đúng không?”
“Hoa á?”
“Vâng. Một bông hoa!”
“Sao còn biết điều đó?”
“Có đúng chứ? Bông hoa đó đâu rồi?”
Vân Nham nghiêng đầu. Mặc dù có nhiều điều muốn hỏi đứa trẻ đó nhưng khi thấy khuôn mặt của Thanh Minh không ngừng méo mó, hắn ta cảm thấy mình cần trả lời câu hỏi của đứa trẻ này trước.
“Đúng là có. Ở đây vốn dĩ có một bông hoa mai làm bằng bạch kim.”
“Đúng vậy. Bông hoa đó... giờ đang ở đâu?”
“Bán rồi.”
“... Hả?”
“Nó không có tác dụng gì cả, cũng không phù hợp với đạo quán, vừa hay có một thương nhân muốn mua nên ta đã bán với cái giá rất hời.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Bán, bán rồi ư…?”
“Đúng vậy. Con ổn chứ…”
Thanh Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, mặt tối sầm lại rồi ngã lăn ra.
“Tỉnh lại… tỉnh lại đi”
“Ư ư ư”
Ám Hương Bạch Mai Hoa.
Cùng với Tử Hà Thần Kiếm, là Nhị Đại Thần Vật của Hoa Sơn.
Không rực rỡ như vàng, không lấp lánh như bạc, chỉ đơn giản thôi. Nhưng nó được gọi là Thần Vật chứa đựng tinh hoa của Hoa Sơn.
Nó đã bị những kẻ điên này bán đi mất.
"Còn, còn những thứ khác để bán mà.”
Cái này...
"Bán những thứ này chỉ để có cái ăn. Một lũ điên."
Cú đả kích và mệt mỏi để leo đến Hoa Sơn chồng chất lên nhau. Cuối cùng, Thanh Minh đã mất ý thức.
Trước mắt Thanh Minh như đang mờ đi và hắn như thấy hình ảnh của Chưởng Môn sư huynh đang hoảng hốt.
Sư huynh.
Hoa Sơn lụi tàn thật rồi.
Lụi tàn thật rồi!
Sư huynhhhh!
Thanh Minh cứ thế mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook