Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
Chapter 6 Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (1)

Chapter 6. Trời ạ, Hoa Sơn hoang tàn thật. (1)


 

“Cuối cùng cũng đến!”

Thanh Minh dồn lực vào tay đang cầm gậy. Cuối cùng thì Hoa Sơn vĩ đại cũng hiện ra trước mắt hắn.

“Tới rồiiiii!”

Hắn không kiềm được mà rơi nước mắt.

Hắn đã vất vả biết bao nhiêu mới có thể đến được đây? Hắn đã cận kề với cái chết rất nhiều lần và đến đây bằng cơ thể của một đứa trẻ bình thường,... không, kém hơn cơ thể của một người bình thường.

Tất nhiên, đó không phải là điều mà mọi người thường không gặp phải trong chuyến du hành của mình. Chủ yếu là đói và kiệt sức. Nhưng điều đó cũng nguy hiểm mà?

Dù sao đi nữa, Thanh Minh sau khi vượt qua những khó khăn khủng khiếp đó, cuối cùng đã đến được Hoa Sơn.

“... Quá dài.”

Nếu hắn viết ra những khó khăn trên đường đi của mình, nó sẽ trở thành một bản anh hùng ca. À không, là một trang sử thi của một tên ăn mày.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Tất nhiên, Thanh Minh không thể tránh khỏi sự hao mòn trên cơ thể mình.

Mặc dù hắn lấy lại khí lực nhờ luyện võ, nhưng toàn bộ khí lực đáng lẽ phải dùng để phục hồi cơ thể lại dành cho việc đi bộ và chạy, nên thay vì trở nên mạnh hơn thì cơ thể hắn lại trở nên yếu đi.

Hắn đã gầy đến mức ai nhìn thấy cũng cau mày.

Ngay cả bộ quần áo vốn đã rách rưới của hắn cũng chỉ còn là những mảnh vụn trên người. Và bụi bặm cũng bám dày vào chúng.

Nhưng những điều đó không quan trọng.

Quan trọng là Thanh Minh cuối cùng cũng đến được Hoa Sơn.

Thanh Minh vô thức lau nước ở khóe mắt.

‘Ta sẽ đập nát đầu bất cứ ai nói rằng chỉ cần được tái sinh sẽ có được một cuộc sống tốt.’

Việc tái sinh thành ai rất quan trọng.

Nếu được tái sinh thành một kẻ ăn mày không cha không mẹ, nhà cửa cũng không thì thà không được đầu thai còn hơn.

Nhưng mọi khó khăn đều sẽ kết thúc ở đây! Vì cuối cùng cũng hắn đã đến được Hoa Sơn! Vì vậy bây giờ hắn phải trực tiếp kiểm tra. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hoa Sơn.

“Lên đó thôi!”

Thanh Minh chống mạnh cây gậy của mình và bắt đầu leo lên Hoa Sơn.

Sau một lúc…

“Hộc! Hộc! Hộc!”

Thanh Minh, bám vào sườn vách đá, thở hổn hển như thể phổi sắp nổ tung.

“Cơ mà, đường mòn kiểu gì đây!”

Có con đường như thế này trên ngọn núi này ư! Trên ngọn núi này! Không bị điên mà lại đi xây đường lên núi bất hợp lý như vậy sao?

Thảo nào, khách hành hương ở Thiếu Lâm hoặc Võ Đang nhiều như vậy, còn ở Hoa Sơn một người cũng tìm không ra.

Thanh Minh cúi nhẹ đầu nhìn xuống. Vách đá sâu hun hút không thấy điểm cuối.

Là nói quá sao?

Không. Là sự thật. Nhưng không hẳn là không có điểm kết thúc. Chỉ là bây giờ dưới chân hắn là làn mây trắng! Ngọn núi điên rồ này cao đến nỗi xuyên thủng mây, nhưng con đường duy nhất để leo lên là một con đường nhỏ dọc theo một vách đá thẳng đứng.

Không, nó không phải con đường nhỏ.

Nếu cái này gọi là đường thì chim sẻ cũng là phượng hoàng.

Khi cả hai chân hắn không thể bước xuống cùng một lúc, nên lúc nào cũng phải áp lưng vào vách đá và đi như một con cua thì liệu có thể gọi đó là đường không?

“Chết tiệt! Nghĩ sao mà lại xây cái đường như thế này để lên núi vậy trời!”

Ngay sau khi đến Hoa Sơn, hắn đã muốn chạy ngay đến Tổ Sư Điện và chỉ trỏ phàn nàn, nhưng thực tế Thanh Minh không có tư cách đó.

“Sư huynh, Hoa Sơn không phải là một kiếm môn ư? Đỉnh núi cao chót vót ấy không phải trông giống một thanh kiếm sao? Các vị tổ sư có lẽ đã chọn một nơi tọa lạc rất tốt.”

“... Nhảm nhí. Nhảm nhí thật.”

Gì cơ? Đỉnh núi nhìn như thanh kiếm sao?

Nó trông giống kiếm. Giống thì giống thật đấy. Mà là con đường đi lên núi giống lưỡi kiếm, càng đi càng cứa vào chân hắn. Người ta nói rằng trong Ngũ Nhạc, Hoa Sơn có độ gồ ghề và độ dốc nhiều nhất. Chỉ sau khi không thể sử dụng võ công, Thanh Minh mới thấm thía câu nói đó.

“Chết mất thôi.”

Thanh Minh không nói đùa, hắn cảm giác mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm. Tay chân hắn bắt đầu run rẩy nhưng vẫn còn phải leo qua một ngọn núi nữa.

Mỗi khi người đến nhập môn không nhiều, hắn đều thở dài, nhưng giờ thì hắn đã hiểu được nỗi lòng của những người phải đi con đường gian truân này để lên được Hoa Sơn như thế nào rồi.

“Khư”

Thanh Minh rên rỉ và dựa người vào vách đá.

Dù sao thì hắn cũng không thể bỏ cuộc ở đây! Đã đi đến tận đây, nói từ bỏ là từ bỏ sao! Nếu có một ngọn núi ở đó thì việc của con người là phải chinh phục nó! Với lòng dũng cảm và sự quyết tâm, hắn lại leo lên tiếp!

… Thật ra, bây giờ đi xuống còn nguy hiểm hơn.

… Thật đấy.

Tõm!

Một bàn tay hiện ra.

Bàn tay run rẩy bấu víu vào vách đá.

“Ư ư ư!”

Những đầu ngón tay trắng bệch yếu ớt. Hắn dồn hết sức lực vào bàn tay để kéo người lên.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Mẫu thân ơi, chắc chết quá!”

Thanh Minh trèo lên một cách khó khăn, rồi nằm vật ra đất.

“Hộc! Hộc! Hộc! Cứ tưởng ta tiêu đời rồi!”

Khi hắn quay đầu lại thì thấy những đám mây dưới chân mình.

Thanh Minh nhìn lên bầu trời một lúc lâu, sau đó chật vật đứng dậy. Tin tốt là hắn không cần phải leo xuống ngọn núi vô cùng khủng kiếp này.

Từ giờ hắn dù chết cũng sẽ chôn thây trên Hoa Sơn.

‘Xem nào’

Thanh Minh cố đứng dậy nhìn xung quanh. Hắn nghĩ chắc là nó nằm ở hướng này.

Trước mặt hắn là con đường đồi dẫn đến đỉnh núi. Nếu hắn đi dọc con đường đó một đoạn ngắn, có thể thấy được Hoa Sơn.

Đôi chân của Thanh Minh chậm rãi bước đi.

Trái tim hắn nghẹn ngào vì hắn thật sự đã quay về nơi này. Sau 100 năm, cuối cùng hắn cũng về đến Hoa Sơn.

“... Tất nhiên, thật ra đối với ta thì mới có một tháng.”

Dù vậy thì cứ nói trở về sau một năm đi. Nghe nó vẫn oai hơn chứ.

Nếu hắn nói leo lên ngọn đồi này không khó chút nào thì là nói dối. Vì cơ thể của hắn đã kiệt quệ rồi, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã đến được Hoa Sơn, hắn giống như được tiếp thêm sức mạnh.

“Aaa…”

Hai mắt của hắn rưng rưng khi nhìn thấy mái ngói của đại môn Hoa Sơn từ xa.

Thời gian trôi qua, giang sơn đã năm lần thay đổi, nhưng mái ngói trước mắt hắn vẫn không đổi. Đường cong dịu dàng đó vẫn toát lên tinh khí của Hoa Sơn, không bao giờ gãy gọn trọng sự mềm mại của mình.

Đúng vậy, mái hiên cũ kỹ và thiếu một vài tấm ngói ở vài chỗ…

Hả?

Cũ kỹ?

Ngói bị thiếu?

Thanh Minh lấy hai vạt áo dụi mắt.

Hắn nhìn nhầm sao?

Dù hắn có dụi mắt bao nhiêu lần thì cảnh tượng trước mắt vẫn không đổi. Hắn càng đến gần hình ảnh đại môn bị phá hủy càng hiện rõ.

“...”

Thanh Minh nghẹn ngào dừng bước.

Đại môn là nơi mà đến thăm một môn phái nhìn thấy đầu tiên. Chính vì vậy các môn phái dù bên trong có thể trang hoàng đơn sơ nhưng đại môn thì phải thật diễm lệ và gọn gàng.

Hoa Sơn trong quá khứ chính là như vậy.

Do đặc trưng của một đạo môn phải giản dị nên không thể làm nó quá hoa lệ, nhưng ít nhất nó được làm rất kiên cố và hùng vĩ để có thể cảm nhận được khí chất của Hoa Sơn. Và họ đã cố giữ nó gọn gàng và sạch sẽ.

Vậy mà…

‘Ta đang nhìn thấy thứ gì vậy nè?’

Hắn có thể hiểu được việc gạch ngói nằm rải rác khắp nơi. Vì mái ngói là thứ cuối cùng được thay khi nó hỏng.

Nhưng những cây cột đã nứt nẻ, lớp sơn bong tróc, cánh cửa thì đen xì và mục nát! Hơn nữa!

‘Mạng nhện…’

Những thứ khác cần phải sửa chữa thường xuyên nên hắn có thể hiểu được. Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể hiểu được việc những mạng nhện mỏng manh giăng trên mỗi mái hiên không được quét dọn.

Và điều quan trọng nhất là…

“Danh bài đâu rồi! Danh bài!”

Danh bài không phải là thứ quan trọng nhất, tượng trưng cho môn phái đó sao. Cái đó rốt cuộc đã đi đâu rồi!

Tấm bảng có dòng chữ ‘Đại Hoa Sơn Phái’ có nét bút tựa như Long Xà Phi Đằng, không thấy đâu cả.

Đó là danh bài mà Chưởng Môn sư huynh mỗi buổi sáng đều lấy ra lau chùi! Nó đâu rồi! Đâu mất rồi!

Đôi chân của Thanh Minh bắt đầu mất đi sức lực. Hắn cố gắng bước đến ngay trước đại môn với dáng đi run rẩy, bản thân không nói nên lời, ngơ ngác nhìn đại môn của Hoa Sơn.

‘Theo ta biết thì chỗ đó lụi tàn rồi thì phải?’

‘Phái Hoa Sơ? Hình như ta có từng nghe qua. Đó không phải là kiếm môn nổi tiếng ngày xưa sao? Nghe nói là đã bị Thiên Ma phá hủy hoàn toàn rồi mà? Vẫn còn sao?’

“... Lụi tàn sao?”

Hoa Sơn?

Hai mắt của Thanh Minh run lên.

“Không, mấy lời nhảm nhí gì thế!”

Nếu là ai khác hẳn là họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng Thanh Minh không thể chịu đựng được cơn giận đang trào dâng và ngã xuống ngay tại chỗ.

Hoa Sơn lụi tàn rồi!

Không phải cái gì khác bị phá hủy mà là Hoa Sơn? Hoa Sơn ư?

“Trời ơi, Hoa Sơn bị phá hủy. Hoa Sơn…”

Cho dù Thanh Minh có cố gắng phủ nhận thực tế đến mức nào thì những gì hắn nhìn thấy vẫn không thay đổi. Hắn lắc lắc người mấy lần, không nhịn được mà gầm lên một tiếng.

“Chưởng Môn sư huynh! Sao chuyện lại ra nông nỗi này! Tại sao! Sự im lặng ngột ngạt này! Đệ đã làm tốt như vậy mà!”

Thật ra hắn cũng đã nghĩ về chuyện này.

Hoa Sơn cũng có thể đã thực sự bị phá hủy.

Trên đường đến đây, dù hắn có nghe ngóng như thế nào cũng không nghe thấy tin tức gì về Hoa Sơn. Thi thoảng hắn nghe thấy nói về Võ Đang hoặc về Thiếu Lâm, thậm chí là về một số tiểu môn phái ở Thiểm Tây, nhưng tuyệt nhiên không một ai nói về Hoa Sơn.

Nếu như Hoa Sơn vẫn đang hưng thịnh như trước đây… Không, ngay cả khi nó chỉ duy trì là một môn phái thì thì chuyện này cũng không thể nào xảy ra.

“Đây là lí do vì sao đệ luôn nói với huynh nên làm có chừng mực thôi đấy, sư huynh.”

‘Tiểu tử này. Hoa Sơn là một đạo môn. Nếu như một đạo sĩ cứ ở lì trong núi, một mình tu hành thành thần tiên thì có ý nghĩa gì chứ? Những kẻ phớt lờ khó khăn của người khác không có tư cách luận về Đạo.’

“... Dù vậy thì cũng có mức độ thôi chứ.”

Các trưởng lão, đệ tử đời thứ nhất và thậm chí đến cả đệ tử đời thứ hai đều được điều đi và tử trận trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Mặc dù cũng có vô số môn phái không ngại tử chiến sa trường mà phái những tinh nhuệ của họ gia nhập vào Quyết Tử Đoàn, nhưng không môn phái nào đem tất cả đi như Hoa Sơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Những trưởng lão dẫn đầu môn phái đã chết, và những đệ tử được cho là người kế vị họ cũng chết. Tất cả những gì còn lại chỉ là những người thuộc đệ tử đời thứ ba và các đệ tử nhỏ chưa thành thạo võ công.

Trong tình cảnh như vậy, thì ai có thể tiếp nối danh tiếng của Hoa Sơn đây?

“... Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi.”

Thanh Minh cảm thấy như mọi hy vọng của mình đều sụp đổ. Hắn chỉ cần nhìn thấy đại môn cũ kỹ và sắp sập xuống là có thể biết được.

Hoa Sơn lụi tàn rồi.

“Sư huynh. Sư huynh! Đệ đã nói rồi. Đệ đã nói với huynh rằng nếu cứ mù quáng tuân theo lời dạy của Đạo Môn thì sẽ mất tất cả mà! Huynh có thấy điều gì đây không? Thấy không? Hoa Sơn đã lụi tàn trong tay của huynh đó! Của huynh đó! Sư huynh làm sao đối mặt với các vị tổ sư ở thế giới bên kia cơ chứ! Đồ đáng thất vọng!”

Thanh Minh nằm một chỗ, hét lớn. Sự oán hận của hắn vang vọng cả ngọn núi.

“Thật là. Điên mất thôi.”

Trùng sinh sau một trăm năm để chứng kiến sư môn lụi tàn.

Bọn họ chiến đấu để bảo vệ sư môn này, bảo vệ Giang Hồ… Nếu kết quả là đây thì rốt cuộc họ đã chiến đấu vì điều gì?

Hắn cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang chảy khắp cơ thể mình.

Đúng lúc đó…

“Bên đó là kẻ nào?”

Một giọng nói lạ lẫm truyền vào tai hắn.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương