Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 5 Tình huống gì đang xảy ra đây? (5)
Chapter 5. Tình huống gì đang xảy ra đây? (5)
‘Leng keng?’
Thanh Minh ngẩng đầu lên một cách khó khăn. Sau đó hắn thấy có gì đó lấp lánh hiện ra trước mắt mình.
‘Hả?’
Cùng lúc đó tiếng tặc lưỡi vang lên.
“Chậc chậc chậc. Trông có vẻ còn nhỏ lắm. Mà sao đã trở thành ăn mày rồi.”
Leng keng.
Leng keng.
Đồng xu bắt đầu rơi xuống.
“Có vẻ như thằng bé bị thương ở đâu đó rồi. Không biết liệu nó có chết không nữa?”
“Thiên hạ thật loạn lạc. Chậc chậc chậc. Thật đáng thương.”
Chuyện gì đang xảy ra thế này...?
“A”
Hắn là kẻ ăn mày ư? Hắn đã tạm thời quên mất điều đó.
Trong mắt người khác, Thanh Minh không khác gì một kẻ ăn mày. Không, kể cả hắn còn thấy mình chẳng khác gì kẻ hành khất. Một đứa trẻ ăn mày chưa trưởng thành. Một tên ăn mày đáng thương tội nghiệp bị đánh đến mức mí mắt bầm tím và máu bị đóng cục.
Đứa trẻ ăn mày ấy cứ thế co ro trên đường.
“Ư ư ư. Ta không thể trơ mắt nhìn mà không giúp gì được.”
“Là người ai nỡ đi qua như thế. Nếu là người...”
Một đứa trẻ ăn mày với tay chân kém phát triển, ăn mặc rách rưới, đầy bụi bặm, đang hấp hối. Thanh Minh không chỉ trông như đang hấp hồi dần mà hắn đang thật sự hấp hối.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Có ai đáng thương một cách hoàn hảo giống hắn như vậy không?
Có lẽ vì thế mà những đồng xu được rơi xuống kêu leng keng chăng?
“Chậc chậc..”
“Ta chưa từng gặp tên ăn mày này bao giờ. Sao ngươi lại đến được nơi này.”
Thế giới này có vẻ vẫn là một nơi đáng để sống.
Những người đi ngang trước khi ném một vài đồng xu cho hắn, đều tặc lưỡi thương cảm. Thanh Minh không cầm được nước mắt khi nhìn những đồng xu mà họ ném cho hắn.
“Khóc rồi. Khóc thật rồi. Thật tội nghiệp.”
“Hãy lấy số tiền đó mua mì để ăn đi nhé!”
Thật ấm áp tình người. Tuy nhiên hắn khóc không phải vì cảm kích trước tình cảnh vừa rồi.
‘Ta đường đường là đệ tử của Đại Hoa Sơn Phái, ấy vậy mà đang phải nhận sự thương hại của người khác.’
Tại sao mọi chuyện lại đến mức này?
Chỉ vài ngày trước, hắn vẫn là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tu, nắm trong tay vận mệnh của thiên hạ và đã liều mình chiến đấu với Thiên Ma. Và trước đó, hắn là một kiếm khách phong lưu, ngao du thiên hạ, luận chuyện thế gian.
Vậy mà giờ đây Thanh Minh đang trong tình cảnh nhận sự bố thí của người khác. Quả là Tang Điền Bích Hải.
‘Là người thì phải có lòng tự trọng chứ!’
Nếu Thanh Minh cứ thế lấy những đồng tiền đó thì hắn sẽ trở thành một kẻ ăn mày thực sự.
Nguyên tắc của một võ giả là dù có kề dao vào cổ thì cũng không được vứt bỏ lòng tự trọng của bản thân mình!
Thanh Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng và hét lên!
“Đa tạ! Đại nhân sẽ tích được nhiều phước đức ạ!”
Lòng tự trọng của Thanh Minh mất rồi.
Mạng sống quan trọng hơn.
“Ợ~”
Thanh Minh vỗ nhẹ vào cái bụng no căng của mình.
Cả cái cơ thể gầy gò ốm yếu của hắn chỉ có cái bụng căng phồng lên nên không khác một con nòng nọc.
“Lòng… tự tôn ~ Cho ta cơm~. Thà làm ăn mày nhưng còn sống ~ hơn làm võ giả chết đói.”
Chắc có vẻ cơ thể này còn nhỏ nên nhanh no.
Thanh Minh chỉ ăn ba chiếc màn thầu cũng đủ no đến vỡ bụng. Vậy mà trong vạt áo của hắn vẫn còn những đồng bạc lẻ va vào nhau kêu leng keng.
Trước đây, những đồng xu dù có rơi trên đường Thanh Minh cũng không thèm nhặt mà đi qua luôn nhưng giờ đây đối với hắn như là kho báu có một không hai trên thế đời.
‘Ta chưa bao giờ nghĩ tiền lại quan trọng đến thế.’
Thanh Minh nhớ lại mỗi khi đến ngày quyết toán hàng tháng, hắn lại trông thấy sư huynh vò đầu bứt tai và còn nói rằng huynh ấy là một đạo sĩ bị ám ảnh bởi tiền bạc. Nếu như có thể, hắn muốn quay trở lại thời điểm đó, đánh mạnh vào cái miệng đòi hỏi ấy.
‘Sư huynh đã rất đói đúng chứ.’
Một kẻ vô kẻ vô công rỗi nghề lại cằn nhằn về việc cắt giảm chi phí. Hắn rưng rưng nước mắt khi nghĩ đến Chưởng Môn sư huynh, người đã còng lưng để lo từng bữa ăn giấc ngủ cho những kẻ ăn không ngồi rồi.
Dẫu sao thì.
“Trước hết ta cần phải sống.”
Thanh Minh gãi đầu.
Hắn đã lên đường mà không có kế hoạch gì và cũng không biết làm cách nào để đi đến được tận Thiểm Tây.
‘Ta cứ nghĩ đi 2000 dặm dễ như kẹo.’
Mọi suy nghĩ của Thanh Minh đều dựa trên những điều cơ bản của kiếp trước. Dù Thanh Minh biết rằng cơ thể mình đã thay đổi, thời thế cũng đổi thay nhưng việc thích ứng với những điều mới mẻ chỉ sau một đêm vẫn không phải là một việc dễ dàng.
Nếu là Thanh Minh của kiếp trước thì hắn đã có thể đi từ Vũ Hán đến Thiểm Tây trong nửa ngày mà vẫn có thời gian thong thả uống một ly nước mát ở tửu lâu dưới Hoa Sơn, còn bây giờ với cơ thể này thì đi tay không lên đến Hoa Sơn thì chắc phải mạo hiểm cả mạng sống của mình.
Dù có thể đánh bại được lũ thú rừng hay bọn sơn tặc thì cũng không có cách nào vượt qua cơn đói.
Tâm trí Thanh Minh trở nên nặng trĩu vì một cuộc hành trình hắn tưởng dễ dàng bỗng trở thành cuộc hành trình vô cùng khó khăn đến mức hắn phải mạo hiểm cả mạng sống của mình.
‘Dù vậy nhưng ta cũng không thể đi đến Thiểm Tây bằng cách nhàn nhã xin ăn được.’
Thanh Minh vò đầu bứt tai.
“Ta phải tìm cách nhưng phải biết gì đó thì mới tìm ra cách được chứ!”
Hắn không biết mọi thứ còn như xưa không. Bây giờ đã qua 100 năm, thời thế cũng đã thay đổi. Không quá lời khi nói rằng Thanh Minh không rõ cách mọi thứ trên thế giới vận hành như thế nào. Vậy thì Thanh Minh có thể tìm thấy được cách gì?
“Ê”
Ngay cả một người bình thường cũng phải mất hơn hai tháng mới đến được Thiểm Tây. Nhưng với cái thân thể này thì phải nửa năm mới đến đó được.
“Ê”
Thanh Minh vô cùng bức bối vì hắn rất muốn ngay bây giờ tận mắt thấy tình trạng hiện tại của Hoa Sơn. Hắn phải tìm cách, nhưng trong đầu hắn lại không nảy ra đề xuất nào cả…
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Ê thằng này! Ngươi điếc à?”
“Hả?”
Thanh Minh ngẩng đầu nhìn lên.
‘Gì vậy?’
Hắn có cảm giác nghe thấy tiếng gì đó, nhưng không ngờ rằng là ai đó gọi mình. Vì không có lý do gì mà có người sẽ nói chuyện với một kẻ lang thang.
Ba tên ăn mặc bẩn thỉu, mặt mày bặm trợn đang nhìn chằm chằm về phía Thanh Minh.
‘Giống mấy tên ăn mày thật.’
Ở kiếp này có vẻ như hắn có quan hệ với những kẻ ăn mày về nhiều thứ.
“Ta á?”
“Ta? Không phải ngươi chẳng lẽ là ta à? Đồ ăn mày chết tiệt.”
Tên ăn mày có khuôn mặt dữ tợn nhất nhổ nước bọt xuống đất.
“Ta không cần biết ngươi từ đâu mò đến đây nhưng ngươi đã xin phép ai để được xin ăn ở đây chưa?”
Ăn xin mà cũng cần phải xin phép?
"Trông ngươi có vẻ vẫn còn là một tiểu tử miệng hôi mùi sữa nên ta sẽ tha mạng cho ngươi. Lấy hết những gì có trong tay và trong tay áo ra rồi biến đi!"
Những đồng xu còn dư lại trong tay áo. Còn trong tay của hắn...
Ánh mắt của Thanh Minh nhìn về tay mình. Đó là miếng màn thầu đã ăn dở còn hơn một nửa.
“.... Thật là không có lương tâm. Lũ ăn mày đáng chết.”
Lấy cái này sao? Thật không thể tin nổi! Đồ hút máu người.
“Đám ăn mày này!”
Một đám ăn mày chết tiệt lại đi nhục mạ người ăn mày khác là ăn xin. Chẳng khác nào tự mình nhổ nước bọt lên mặt mình. Đám ăn mày dừng tay lại đi!
“Đợi một chút.”
Thanh Minh đặt cẩn thận miếng màn thầu bên cạnh.
Sau đó, hắn đứng lên và nhấc tay lên vài lần, rồi tiến lên một bước rồi lùi một bước, lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần.
Đám ăn mày nhìn thấy hành động như vậy liền trợn tròn mắt.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
“À, đợi chút. Ta sẽ dừng ngay đây.”
Sau khi duỗi tay chân lên xuống vài lần nữa, Thanh Minh gật đầu và quay người lại.
“Chưa hoàn hảo lắm, nhưng thế này cũng đủ rồi.”
Bây giờ Thanh Minh đã dần quen với khoảng cách. Hắn đã dần thích ứng dù chân còn ngắn.
Nhưng!
“Các ngươi có thể thấy ngạc nhiên nhưng... ta không hề có thiện cảm với lũ ăn mày các ngươi.”
“... Gì cơ?”
“Ngươi hỏi là gì á? Mọi việc trên thế gian đều như vậy cả. Đừng có mà uất hận nhưng cố mà chấp nhận đi.”
“Tên tiểu tử thối, ngươi nói cái gì cơ?”
Thanh Minh bẻ cổ tay khoảng hai lần.
“À. Vì cơ thể ta còn yếu nên không đánh mạnh lắm đâu. Nên ta sẽ đánh các người thật nhiều để bù đắp lại điều đó.”
“Thật là...”
Trong khoảnh khắc ấy Thanh Minh đã lao như phi hổ và ra một đòn vào mặt tên ăn mày trước mặt.
Bốpppp.
Một cú đạp chân thích hợp. Vòng eo cong hoàn toàn, xoay tròn nhẹ nhàng và lực tạo ra được truyền đến nắm đấm một cách hoàn hảo. Nắm đấm của một đứa trẻ nhưng tạo ra âm thanh bị một cây tre đánh vào mặt.
Phịch.
Tên ăn mày bị trúng một đòn không thể chống đỡ, ngã xuống tại chỗ mà không kịp thốt ra một lời nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Minh run rẩy.
“Ta là…!”
Bộp!
Thanh Minh tiếp tục ra đòn đá bay từng tên ăn mày.
“Ta là Mai Hoa Kiếm Tôn của Đại Hoa Sơn Phái đấy! Mấy tên ăn mày chết tiệttt!”
Vào lúc đó, tất cả sự oán giận tích lũy sau khi Thanh Minh trùng sinh được bùng nổ.
“... Đại nhân.”
“Kẻ nào lại gọi ăn mày là đại nhân.”
“Đại… ăn mày ạ?”
“Muốn chết không?”
Những kẻ ăn mày phát ra những tiếng rên rỉ thút thít.
‘Tên quái vật này từ đâu chui ra vậy?’
‘Đau chết mất.’
Thời gian Thanh Minh hạ gục được đám ăn mày không quá thời gian uống một tách trà. Với một đứa trẻ có thể đánh gục ba người lớn khỏe mạnh có thể coi là kết quả đáng kinh ngạc, nhưng đối với Thanh Minh thì đó là một kết quả thảm hại.
‘Ta phải mất một thời gian để thích ứng với cơ thể này rồi.’
Hạ gục lũ ăn mày này thì không cần tới nội công. Với thân thể ở kiếp trước thì dù không có nội công Thanh Minh vẫn có thể làm được điều này bằng một ngón tay dễ như ăn bánh.
Nhưng với cơ thể hiện tại thì hắn phải đấm, đá và cả dùng sức. Thanh Minh đã tung ra 38 cú đấm trong chớp mắt để chúng khóc lóc xin tha.
‘Ta nhất định phải đánh tên Tôn Bát hay Tông Bát gì đó như thế này.’
Thanh Minh chỉ cần nghĩ đến thôi là đã nghiến răng nghiến lợi.
Giá như Thanh Minh biết trước tay chân mình ngắn ngủn như vậy. Giá như hắn có thể chịu đựng những cú đánh của hắn ta và đứng dậy đáp trả thì đã có thể đánh bại tên Tông Bát đó rồi.
Đó là do hắn vội phải lên Hoa Sơn nên đã không trả thù được hắn ta. Nhưng một ngày nào đó hắn sẽ có thể bắt tên ăn mày đó như truy bắt những con chuột.
“Đứng dậy.”
“Dạ.”
Ba tên ăn mày nhảy dựng lên. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nhếch nhác của họ. Cả ba nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
‘Dù trông như nào thì hắn cũng như một tên ăn mày không nhấc nổi bao gạo’
‘Thật vô lý.’
Điều này thật khó hiểu.
Hắn nhỏ bé, yếu đuối, và mảnh khảnh.
Nhìn bề ngoài, hắn trông yếu ớt và yếu đuối như thế chỉ cần xô nhẹ là xuống Hoàng Tuyền ngay. Nhưng khi đến gần hơn thì không khác gì ma quỷ. Đòn tấn công của họ còn không thể sượt qua tà áo của tên ăn mày nhỏ tuổi ấy.
Rõ ràng hắn có vẻ không hề nhanh, sức mạnh cũng không có nhưng kết quả của trận chiến làm người khác khó tin.
“Này”
“Vâng!”
“Xin ngài hãy hạ lệnh! Đại nhân! À không! Đại ăn mày! À không....”
Hiểu hay không quan trọng lắm sao? Tâm trí có thể xa xôi nhưng nắm đấm lại gần gũi. Điều quan trọng là nắm đấm của đứa trẻ ăn mày này đã khiến cho cả đám cảm thấy đau từ sâu bên trong.
Thanh Minh quay đầu nhìn ba tên ăn mày và mở lời
“Chỉ là ta muốn biết, các ngươi có biết cách nào đến Thiểm Tây nhanh không?"
Đám ăn mày quay sang nhìn nhau cười làm Thanh Minh lóe lên một tia hy vọng.
"Haha, ngài đang hỏi một điều quá dễ dàng."
“Sao? Các ngươi biết à?”
“Nếu biết thì bọn ta có sống như kẻ ăn mày không? Ngài phải hỏi đúng người chứ.”
“...”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thanh Minh nhìn bọn họ rồi thở dài.
Mấy tên ăn mày này nói không sai. Có sai là hắn sai vì đã đi hỏi đường bọn họ.
“Được rồi. Biến đi”
“Tạ ơn ngài”
“Chúc ngài vạn thọ vô cương!”
Đám ăn mày cúi đầu chào một cách phấn khích rồi quay người bỏ chạy. Không, là cố gắng chạy trốn.
“Đợi đã”
Trong lúc đó Thanh Minh lên tiếng gọi bọn chúng lại.
“Vâng!”
“Đi thì đi nhưng các ngươi hãy lấy ra những gì đang cầm trên tay và trong túi đã."
“...”
“Bỏ thiếu một đồng thì nhận một cú đấm… À không, mười cú đấm. Một cú thì chắc không đau nhỉ.”
Ba tên ăn mày cảm thấy Thanh Minh nói thì sẽ làm nên đã đưa hết tiền xu từ túi của họ cho Thanh Minh với khuôn mặt cam chịu.
“Ê. Ngươi.”
“Vâng?”
“Lấy những thứ ở sâu bên trong ra đây. Trước khi ta cởi nó ra.”
“...”
Một cảnh tượng kinh hoàng không dám nhìn, một đám ăn mày bị trấn lột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook